Mặc Nhiễm Kinh Niên

Chương 39: Khô nuy hoa , nhiên hỏa diễm (hoa khô héo, lửa đỏ thiêu)




Khô nuy hoa , nhiên hỏa diễm (hoa khô héo, lửa đỏ thiêu)

Giống một mảnh hoa tuyết bạch sắc phiêu tán, hư không trong chốc lát tiêu tán .

Đêm  vẫn như cũ tối đen, minh nguyệt cũng đã bị che lấp sau mây đen , hoa vũ (mưa hoa) chưa từng ngừng lại, cảnh tượng trước mắt có chút khiến  người cảm thấy kinh ngạc.

Phóng nhãn nhìn lại, hoa thụ xum xuê đã biến mất , chỉ có dấu vết đổ nát giống như bị bão táp bừa bãi tàn sát qua , cành khô rơi rụng đầy đất, cái gì trúc ốc nhà gỗ cũng đều thành đống đổ nát thê lương.

Thế giới hắc ám, lộ ra khí tức quỷ dị.

“A –”

Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết thê lương, ngay sau đó chính là tiếng rống giận dữ của nữ nhân đầy lòng phẫn nộ:“ Phàm nhân hèn mọn này, đến tột cùng Ngươi biết chính mình đang làm cái gì hay không, ta là thần, ngươi muốn giết ta sao? Thần, là bất sinh bất diệt , mưu toan nghịch thiên thí thần, chỉ có rơi vào kết cục vô cùng bi thảm.”

Thời điểm Thư Lâu đuổi qua cũng chỉ nhìn thấy nguyên bản vùng đồng núi khổng lồ ban đầu phạm vi bán kính hơn vài trăm mét , Hoa Thần vốn nên là cao cao tại thượng lại có chút túng quẫn ngặt nghèo huyền phù (treo lơ lửng) giữa không trung, song chưởng mở ra dường như bị một lực lượng vô hình trói buộc .

Đối diện Hoa Thần là Mặc Phong Hoa đồng dạng huyền phù giữa không trung, tóc dài đen tuyền trong  gió đêm tùy ý bay lên, khóe miệng hàm một tia tiếu ý băng lãnh, cặp đồng tử thâm thúy kia như ẩn như hiện vài phần trào phúng, hình như đang chê cười rõ ràng là một thần, nhưng hiện tại cũng không thể không phủ phục  trước mặt Y .

“Thiên địa vạn vật, bao gồm không có cái gọi là thần ,lúc đó chẳng phải thế gian này vẫn tồn tại sao? Các ngươi có năng lực cao quý đi nơi nào , là ai cho các ngươi tài trí hơn người? Thiên hạ này, thương sinh vạn vật này, không phải các ngươi – cái gọi là thần này đó có thể tùy ý đùa bỡn .” Ngửa đầu một trận cười lạnh, Mặc Phong Hoa chậm rãi mở ra song chưởng, bốn phía gió đêm gào thét càng mãnh liệt , mây đen tụ họp , đêm không thấy trăng .

Giữa thiên địa, phảng phất chỉ có hắn một người.

“Chỉ cần có sức mạnh có thể là chúa tể thế giới này.” Nhìn về phía Hoa Thần đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn, Mặc Phong Hoa chậm rãi nói.

“Phàm nhân, nói cho ta biết tên của ngươi, nói cho ta biết vì cái gì ngươi muốn khiêu chiến thần uy, nói cho ta biết…… Ngươi cùng nam nhân kia là quan hệ gì!” Cho dù thần thể bị trói buộc, Hoa Thần cũng chưa từng cúi đầu một phần, phân trời sinh cao ngạo sớm đã dung nhập đến tận xương tủy đi, đối bọn họ mà nói điều này không phải cao ngạo, mà là một loại thần uy bao trùm phía trên mọi người.

Hoa Thần trong mắt hơn một phần nghi hoặc, lẩm bẩm nói:“Ta từ sức mạnh của ngươi, cảm giác được khí tức của hắn, đó là khí tức để người…… Chán ghét, phàm nhân trung thổ khi nào cũng trở nên lợi hại như thế, mà sức mạnh như vậy vốn không nên thuộc về ngươi, là hắn cho nên mới có thể chiến thắng sức mạnh  của ta sao?”

Lúc này khí tức, lại càng ngày càng nồng đậm.

Cảm giác quen thuộc, tựa hồ từ chính đối diện không chỉ có sức mạnh cực đại trên người phàm nhân, trong mắt chợt lóe một đạo ánh sáng, Hoa Thần mạnh mẽ quay đầu nhìn qua bên cạnh, khi tầm mắt chạm đến Thư Lâu đứng bên cạnh, nàng đầu tiên là khiếp sợ, sau đó đột nhiên liền nở nụ cười.

“Thật sự  ngươi…… Thất Dạ.” Rốt cục vẫn niệm ra cái danh tự khiến nàng chán ghét đến cực điểm kia.

Hai tay đặt sau người, Mặc Phong Hoa nhẹ nhàng vung tay lên khiến Hoa Thần và chính Y đang treo giữa không trung xuống dưới.

Nhìn khoảng cách của  mình và Thư Lâu càng ngày càng gần, Hoa Thần đột nhiên giống như điên cuồng nở nụ cười:“Ha ha, a a a a…… Ngươi đã trở lại, ngươi thế nhưng thật sự đã trở lại.”

Nàng nhìn nhìn Mặc Phong Hoa bên cạnh hơi hơi nâng mí mắt, lại nhìn nhìn Thư Lâu :“Thất Dạ, ngươi biết không? Năm đó người hại chết ngươi không chỉ là ta, có lẽ sau khi trở về ngươi có thể đi hỏi Tần Phong một câu……”

Mặc Phong Hoa đột nhiên nâng lên mí mắt, tiến lên hai bước một tay đặt trên thiên linh cái của Hoa Thần.

“Phong Hoa, chờ một chút.” Thư Lâu ngừng lại cách Hoa Thần bảy  bước .

“Đây là nàng nợ ngươi.”

“Ta không phải muốn thay nàng cầu tình,” Lắc lắc đầu, Thư Lâu đi tới bán ngồi xổm trước mặt Hoa Thần,“Năm đó ngươi vì cái gì muốn hại ta?”

Trên mặt đột nhiên xuất hiện biểu tình phẫn nộ, Hoa Thần nhẹ nhàng cắn môi, nhìn chằm chằm khuôn mặt nam nhân trước mặt này:“Ngươi…… Biết rõ còn cố hỏi, là muốn nhục nhã ta sao? !”

Nhưng hắn thật sự không biết a, mà thôi mà thôi, có lẽ Mặc Phong Hoa biết, hắn nhớ rõ lúc  trước Mặc Phong Hoa nhắc tới  cái gì “Ghen tị”.

“Ha ha.” Mặc Phong Hoa nhẹ giọng nở nụ cười, tràn ngập hương vị châm chọc.

“Phàm nhân, ngươi sẽ vì hành động hôm nay của ngươi trả giá đại giới.” Chết đến nơi, Hoa Thần vẫn như cũ không quên trên cao nhìn xuống đối Mặc Phong Hoa nói vài câu.

Mặc Phong Hoa hơi hơi nheo lại mắt, bắt đầu hút ra thần lực từ Hoa Thần , một tay cầm cổ tay Thư Lâu bên cạnh.

Năng lượng cự đại điên cuồng dũng mãnh vào trong cơ thể, còn là thân hình phàm nhân khó có thể chịu đựng thần lực bất thình lình, Thư Lâu thét lớn một tiếng ngã xuống, Mặc Phong Hoa tùy tay đem người ôm ở trong lòng.

Cái trán vốn trơn bóng của Thư Lâu đột nhiên có thêm một hỏa ấn kí , cùng với thần lực chảy vào càng ngày càng đậm diễm, cho đến khi thật sự giống như quang hoa hỏa lưu động.

Cùng tương phản là ấn kí hình hoa trên trán Hoa Thần dần dần ảm đạm xuống, thời điểm mắt thấy đã muốn biến mất Mặc Phong Hoa đột nhiên buông Hoa Thần ra, ôm Thư Lâu trước khi rời đi lưu lại một câu tàn nhẫn :“Một bông hoa đẹp sợ nhất là khi tàn và héo rũ……”

Một đạo pháp thuật trước mặt Hoa Thần biến ảo ra một mặt gương, trong gương chiếu ra hình ảnh một  lão bà .

Tóc đen mềm mại không còn, chỉ có sợi tóc xám trắng héo rũ.

Phu như ngưng chi (da mịn như kem) đã thành quá khứ, chỉ còn lại làn da giống như vỏ cây nâu nhiều nếp nhăn khô nứt.

Ngay cả hai tròng mắt như sao sáng lấp lánh kia, cũng là thành đôi đồng tử như cá chết một  tầng màu xám ảm đạm.

“Không –” Rốt cuộc không thể trấn tĩnh xuống, tiếng kêu thảm thiết thê lương của Hoa Thần tại núi Mộc Tông vang vọng  không thôi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hết chương 39