Mặc Sinh

Chương 8




“Xuống núi? Đi đâu?”

“Đương nhiên là nhà ngươi.” Mặc Sinh quay đầu, vẻ mặt khó hiểu, “Này còn cần hỏi sao?”

Lý Kính bị sặc nước bọt, nghẹn đến tím mặt, “Cái gì?! Tại sao ta phải dẫn ngươi về nhà ta?!”

“Chúng ta thành thân rồi mà.”

——

Hôm sau, Lý Kính mơ màng tỉnh lại, toàn thân ê ẩm muốn chết. Hắn mở mắt nhìn trời cao lồng lộng, trời xanh mây trắng ngay trên đầu. Lập tức có chút sửng sốt, nơi con hồ ly này trú ngụ cư nhiên không có mái nhà —

Thình lình, một đống bùn từ trên trời giáng xuống, tấp đầy đầu đầy mặt Lý Kính. Hắn hoảng hốt nhảy dựng, một bên khạc khạc phun đất trong miệng, một bên không quên chửi bới: “Con mẹ nó! Đứa nào không có mắt dám ném đất đại gia?!” Chờ hắn chỉnh chu lại đàng hoàng, miễn cưỡng phủi ra chút nhan sắc, lúc này mới phát hiện mình đang đứng trong một hố đất. Dài rộng thích hợp, độ sâu vừa phải, giống như… Lý Kính nhớ tới mộng hoan đêm qua, nhất thời mồ hôi lạnh như mưa, lẽ nào mình đã chết, bây giờ chẳng qua chỉ còn lại hồn ma… Lý Kính khẩn trương cúi đầu nhìn chân.

Phù – Vẫn còn.

Vậy mình hẳn là chưa chết…

“A!!! Ngươi!!!!”

Một tiếng thét cao vút chọc thủng chín tầng mây, Lý Kính mơ hồ cảm thấy quen tai. Theo thanh âm ngóng qua, một tiểu đồng không tới tám chín tuổi tay cầm xẻng sắt, đang ngồi bệt bên cạnh hố đất, đôi mắt trợn còn to hơn chuông đồng, mồm há rộng đến mức có thể nhét vào quả trứng vịt.

“Ngươi, ngươi thế nào vẫn chưa chết?!”

Lý Kính lửa giận bùng cháy, thằng nhãi này bị sao vậy, có ai mới gặp liền trù người ta chết không? Chưa kể xem tư thế rõ ràng người định chôn mình chính là nó. Lý Kính tàn bạo chất vấn: “Bổn thiếu gia tại sao lại chết?!”

“Nhưng, nhưng ngươi không phải đã…” Đồng tử lắp bắp, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt sáng lên, “Ngươi không chết! Ngươi cư nhiên không chết!” Dứt lời, đứng dậy chạy ào vào rừng sâu.

Lý Kính trơ mắt nhìn người vút đi, một chữ “này” chỉ kịp chào hỏi với rừng rậm vắng vẻ. Hắn nhìn bốn phía, toàn bộ là cảnh tượng hoang sơn dã lĩnh, định thần nhìn kỹ lần nữa, liền sợ đến hồn vía lên mây. Thì ra, không chỉ có một hố cho hắn, mộ phần tử khí, nấm đất trùng điệp gò này nối đuôi gò kia, lại vô danh vô tính, chứng tỏ đây đích đích xác xác là bãi tha ma. Lý Kính cuống cuồng bò ra khỏi hố, đang định bỏ chạy, một trận âm phong vù vù thổi qua, không đợi Lý Kính ngửi ra vị đạo, thân thể đã bị người lật xuống đất.

Một vật gì đó hung mãnh cưỡi lên.

Lý Kính đào tâm móc phế ho sặc sụa mấy tiếng, không cần nhìn, hắn cũng biết là ai tới.

Quả nhiên, bên trên truyền đến thanh âm: “Ngươi không chết.” Ngữ khí bình tĩnh, chậm rãi, nhưng hàm chứa kích động.

Lý Kính tức giận trả lời: “Vớ vẩn!” Hắn giơ tay vuốt mặt một cái, mới ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trên ngực mình, ngữ khí oán độc: “Có ai như ngươi không? Tốt xấu gì cũng là một đêm phu thê, ngươi giường còn chưa lạnh, đã dự định chôn ta rồi?!”

Mặc Sinh hiếm có áy náy cúi đầu, lúng túng nói, “Ta còn tưởng… Ngươi đã chết…” Bỗng nhiên, nước mắt tí tách nhỏ xuống.

Lý Kính chẳng hiểu ra sao, vốn đã suy yếu cực điểm, ngặt nỗi người ta đang say sưa trong u buồn, hắn làm sao dám liều mạng quấy rối, chỉ đành ẩn nhẫn, trán mơ hồ ứa gân xanh.

Nửa ngày mưa mới tạnh, Mặc Sinh túm áo Lý Kính, hung hăng khịt một phen nước mũi, coi như màn kết. Lý Kính cười khổ không nói gì, giả vờ rên rỉ hai tiếng, ý đồ đánh thức lương tâm ai kia. Mặc Sinh quả nhiên hoang mang cúi người, ghé sát hỏi: “Làm sao vậy? Ngươi không sao chứ?!”

Lý Kính bị đè lại một trận nghẹt thở. Hắn đảo mắt nhìn, chỉ thấy trên chóp mũi đậu một khuôn mặt thanh tú, không biết từ lúc nào đã dính chút bùn đất, lằn ngang lằn dọc đan xen nhau, nom y như con mèo. Lại thêm thần tình nghiêm túc, càng đặc biệt thú vị. Lý Kính buồn cười, nghẹn một hồi mới bình ổn trở lại. Hắn ôn nhu nhắc nhở: “Không sao. Chẳng qua là ngươi đè ta khó thở.”

Mặc Sinh như thỏ bật lên, rõ ràng cả cổ cũng đỏ đến có thể so với quả hồng chín muồi, còn làm ra vẻ hung ác nói: “Ta mới không có!”

Vài ngày ở chung, Lý Kính đã mò thấu bản tính của Mặc Sinh, hắn cũng lười hơn thua, chậm chạp đứng dậy, chỉ lo phủi phủi bùn đất cây cỏ trên người.

Bên kia Mặc Sinh tựa hồ có chút bất an, ngón tay ra sức vân vê vạt áo, do dự mấy bận, mới quay sang Lý Kính lớn tiếng nói: “Ngươi… Ngươi dẫn ta xuống núi!”

Lý Kính nghe vậy, một chưởng phủi sai lực độ, nhất thời tự đánh mình đau đến nước mắt lưng tròng. Sao cơ?! Mình không có nghe lầm chứ?! Mặc Sinh muốn mình làm gì?! Dẫn hắn xuống núi… Xuống núi!

Mặc Sinh thấy hắn ngây dại, bước tới trực tiếp kéo tay áo hắn đi về phía trước, “Chúng ta quay về thu dọn một chút, hôm nay xuống núi…”

Lý Kính thật mạnh hất tay Mặc Sinh, đứng tại chỗ trầm giọng nói: “Xuống núi? Đi đâu?”

“Đương nhiên là nhà ngươi.” Mặc Sinh quay đầu, vẻ mặt khó hiểu, “Này còn cần hỏi sao?”

Lý Kính bị sặc nước bọt, nghẹn đến tím mặt, “Cái gì?! Tại sao ta phải dẫn ngươi về nhà ta?!”

“Chúng ta thành thân rồi mà.” Mặc Sinh lý sở đương nhiên trả lời, cúi đầu chuyên tâm cắn cắn đầu ngón tay, “Cho nên ta phải theo ngươi về nhà.”

Lý Kính bạo nộ nhảy dựng: “Gì mà thành thân?! Bổn thiếu gia bị ép buộc! Làm sao có thể coi là thật!”

Mặc Sinh đánh hơi ra chút ý vị, trầm mặt đăm đăm nhìn Lý Kính: “Ngươi muốn đổi ý?!” Lệ khí quanh người nháy mắt cuồn cuộn, tựa hồ ngay cả mái tóc cũng tốc lên từng sợi từng sợi một.

Lý Kính vội đầu hàng, nhất thời kích động cư nhiên quên mất đối phương là tổ tông của mình, tay nắm đại quyền sinh sát. Hắn trưng một nụ cười nghênh đón, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Mặc Sinh, bày tỏ thành ý: “Không phải không phải. Sao lại thế được? Chúng ta đã bái đường rồi.”

Mặc Sinh sắc mặt dịu đi, hỏi: “Vậy ngươi có mang ta về nhà không?”

Lý Kính đánh rắn tùy côn, đã là vịt nằm trên thớt, làm sao dám vọng tưởng phản kháng: “Đương nhiên là dẫn rồi.” Hắn trong đầu một trận ầm ĩ, nghĩ thầm nếu dẫn một con hồ ly về nhà bái kiến phụ mẫu, e rằng phải ăn nói bằng cả cái mạng nhỏ này. Thế nhưng Mặc Sinh âm tình bất định, nói không chừng một ngón tay cũng có thể giết mình ngay tức khắc… Không thể làm gì khác hơn là đi một bước tính một bước. Thôi thì cứ về nhà trước đã, ở địa bàn của mình, mời vài đạo sĩ hòa thượng danh vọng làm phép trừ yêu, chung quy sẽ có lối thoát.

Hắn một đường suy nghĩ, thân đã bị lôi kéo, cũng mặc kệ chân đi đến nơi nào. Đợi hoàn hồn lại, cư nhiên xa xa đã thấy bóng tường thành gạch đỏ.

Mắt thấy sắp được về nhà, Lý Kính ngoài vui vẻ, cũng sốt ruột không ngớt.

Bất luận ra sao cũng không thể để Mặc Sinh cứ thế này theo mình về nhà.

Miễn cưỡng lóe lên một sáng kiến, hắn liếc nhìn Mặc Sinh thần thái phi dương bên cạnh, đoan chắc người này tâm tình đang tốt, bèn lấy hết dũng khí nói: “Mặc Sinh, tạm thời không thể về nhà ta…”

Lời còn chưa dứt, Mặc Sinh đã biến sắc mặt, hai mắt đen nhánh bức người, như mang theo binh khí: “Ngươi lại đổi ý?”

Lý Kính đầu lưỡi run rẩy mồ hôi như tắm, cố ra vẻ trấn định: “Đâu nào, bất quá bởi vì nhân gian không giống hồ tộc. Hôn nhân đại sự xưa nay chú trọng lệnh của phụ mẫu cùng duyên của mai mối…”

“Được rồi, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Mặc Sinh mất kiên nhẫn ngắt lời hắn, dựa vào một thân cây cao nở đầy hoa trắng ven đường, tà tà liếc Lý Kính.

Lý Kính cười nịnh nọt: “Cho nên, dù ta đã thành thân, cũng không thể lỗ mãng nghênh ngang dẫn ngươi về nhà như vậy.”

“Tại sao không thể?” Đại khái bôn ba mệt mỏi, Mặc Sinh dứt khoát nhảy lên cây ngồi, buông hai chân đung đưa qua lại.

Lý Kính trong lòng thầm mắng hắn tác quái, nhưng vì sinh kế không thể không giải thích tường tận, đành phải ngẩng đầu tiếp tục nói: “Thì chính là phụ mẫu bà mối ban nãy ta nói đó. Đây đều là những lễ tiết thiết yếu. Nếu không tuân thủ, hôn sự của chúng ta thật sự không thể xem là thật.”

“Chúng ta thành thân cũng đã thành thân rồi, mặc kệ người khác có thừa nhận hay không.” Mặc Sinh hái một đóa hoa cầm trong tay, sau đó bứt từng cánh từng cánh đếm. Một, hai…

Lý Kính cổ ngửa đến mỏi nhừ, nhưng không dám trễ nãi, kiên trì khổ công khuyên bảo: “Không thể nói thế được. Lý gia chúng ta ở trong thành có mặt có mũi, ta thành thân sao lại qua loa sơ sài, huống hồ như vậy cũng bất công với ngươi…”

“Con người đúng là phiền phức… Ngươi nói nên làm gì bây giờ?” Sáu, bảy, tám…

“Ta ở ngoại thành có một biệt viện, ngươi tạm thời tá túc nơi đó. Chờ ta thưa với phụ mẫu, sẽ mang ngươi hồi phủ. Ngươi thấy thế nào?” Lý Kính nhìn những cánh hoa trắng phiêu đãng, gió mát đẩy đưa, hương nồng xông mũi. Lại nhìn dáng vẻ hồn nhiên của Mặc Sinh, đáy lòng có chút không đành. Thế nhưng, hắn là hồ ly tinh, sớm muộn cũng sẽ hại mình… Không chung một đường, làm sao có thể bên nhau trọn kiếp…

Mặc Sinh không đáp lại, chỉ ngơ ngác nhìn cánh hoa lẫn nhụy cuối cùng trong lòng bàn tay. Bỗng dưng nhảy xuống bên cạnh Lý Kính, vung tay liền một tát phất tới. Lý Kính nhanh nhẹn tránh sang một bên, theo bản năng che hai má quát: “Ngươi không chịu chúng ta nghĩ cách khác, cớ gì cứ đánh người?!”

Mặc Sinh thở hổn hển giơ lên tàn hoa trong tay, cả giận nói: “Ngươi dám không thích ta. Ta đương nhiên phải đánh ngươi.”

♦ ♦ ♦ ♦ ♦