Mạc Tử Băng!!

Chương 37: Ngày hẹn hò đầu tiên (2)




Hắn lái xe đến rạp chiếu phim. Xem phim nào là do nó chọn, nó cũng chẳng mấy hứng thú nên chọn đại. Hai người vào phòng chiếu rồi im lặng chờ phim...

Phim bắt đầu chiếu thì mọi người trong phòng cũng đã nhiều người rồi. Đến một lúc lại nghe thấy tiếng khóc, có vẻ như phim rất cảm động. Còn hắn thì lại ngủ gật mất, lại tựa vào nó nữa, nó để yên mắt chỉ chăm chú xem phim.

Đến hết phim hắn vẫn còn chưa tỉnh, nó thì ngồi im một chỗ suy nghĩ về bộ phim lúc nãy. Rất giống cuộc đời của nó, nó khẽ liếc nhìn hắn rồi lại suy nghĩ. Bộ phim nói về một cặp đôi trai gái yêu nhau, lạnh lùng thì có sẵn nhưng cô gái đó lại có một quá khứ rất đau thương, lại còn có những tính cách khác nhau chiếm giữ cơ thể cô gái đó. Rồi cái ngày định mệnh cô gái đó phải dung hợp lại tính cách thì người con trai cô yêu đã bên cạnh và bảo vệ cô, khiến cô trong vô thức cảm nhận được tất cả nhân cách của mình đều yêu người con trai đó và cứ thế cho đến một ngày người con trai đó bị tai nạn và nguy kịch, cô gái đó lại khóc sướt mướt rồi nghe tin chàng trai đó đã qua đời và vài năm sau gặp lại được cứ ngỡ lại hạnh phúc nhưng lại trớ trêu là người con trai đó bị mất trí nhớ về cô gái mình yêu. Cứ thế cô tìm lại được ký ức cho anh, còn anh khi nhớ được thì hai người làm đám cưới. Thế là happy ending.

Rất giống với nó nhưng liệu tương lai có như vậy không? Có lẽ là không đơn giản như thế. Ai mà biết được. Thế là nó lay hắn dậy rồi cùng nhau ra khỏi rạp

- Lúc nãy phim kết thúc như thế nào vậy? _ Hắn nhìn nó hỏi

- Nam chính đau đớn khi biết nữ chính chết _ Nó nói dối trắng trợn

- Ơ, thế sao tiêu đề phim lại là “ Hạnh phúc muộn màng “? _ Hắn ngạc nhiên hỏi nó ( Mị chế tên phim nhé:3)

- Cái kết bất ngờ _ Nó nhún vai tiếp tục nói dối

- Hừm... _ Hắn nghi ngờ nhìn nó rồi cũng thôi

- Thế giờ đi dạo đi _ hắn lên tiếng nói

- Được

Nó và hắn cùng sải bước đến công viên gần đó, trời cũng đã tối. Ánh đèn trong công viên lại làm nổi bật cái cảnh lãng mạn ở đây. Hầu như giờ này chỉ toàn là các cặp tình nhân cùng nắm tay nhau dạo bước trong công viên. Mùi hương thơm nhẹ nhàng lại khiến người khác cảm thấy dễ chịu, tâm tình cũng vui hẳn lên. Chỉ riêng nó và hắn không tình tứ như các cặp đôi khác, chỉ đơn giản là đi bên cạnh nhau.

Hắn cười khổ nhìn xung quanh, xung quanh đều đang tình tình tứ tứ với nhau. Bỗng hắn liếc mắt sang nó, cũng đồng thời nó cũng liếc mắt sang hắn. Hai cặp mắt cùng màu, giờ chỉ có hình bóng của đối phương. Chốc lát, hắn nắm tay nó, rất chặt như muốn nói lên bàn tay này chỉ được hắn nắm thôi. Và nó cũng chỉ là của hắn, một mình hắn thôi. Nó nhìn hắn, hắn cũng nhìn nó. Ánh mắt hắn tràn đầy sự yêu thương lẫn chiếm hữu khiến nó bất giác phì cười, đúng là trẻ con. Hắn thì đơ ra luôn, hành động lúc nãy của nó rất đáng yêu...

- Em có biết em đáng yêu lắm không? _ Không kiềm được bản thân, hắn chợt thốt lên câu nói khiến ai đó bất giác đỏ mặt

- K..Không _ Nó ấp úng nói

Hắn cười tủm tỉm nhìn nó, rất đáng yêu. Hắn càng nắm chặt bàn tay nó, nhưng không làm nó đau chỉ như muốn nó nhận ra, nó là của hắn thôi. Và đúng như thế, nó nhận ra... Nó cũng nắm chặt bàn tay to lớn của hắn, lâu rồi nó chưa cảm thấy ấm áp đến như thế.

- Nếu có một ngày tôi và em xa nhau thì sẽ như thế nào? _ Hắn chợt lên tiếng hỏi

- Tại sao lại hỏi vậy? _ Nó ngừng bước, nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi ngược lại

- Vì tôi sợ rằng sẽ có một ngày nào đó chúng ta xa nhau!

- Vậy câu trả lời chỉ có một. Nếu thật sự có ngày đó, nếu anh đi tôi sẽ đi tìm anh. Còn nếu là tôi, tôi vĩnh viễn ở mãi bên anh! _ Nó chẳng hiểu mình đang nói gì cả, nhưng đây là lời thật lòng. Vì nó biết nó đã yêu người con trai này và nó cũng cảm nhận được tình yêu của hắn nên nó chẳng lo nữa

Hắn ngỡ ngàng nhìn nó. Ánh mắt đó rất nghiêm túc như muốn chứng minh rằng lúc nãy nó nói đều là sự thật. Hắn ôm nó vào lòng ngực của hắn, ôm rất lâu rồi mới buông ra. Nhìn nó nói

- Tôi biết rồi, dù có như thế nào tôi cũng sẽ không rời xa em _ Hắn nói chắc chắn

- Biết thì tốt _ Nó tiếp tục nắm tay hắn đi, hắn cũng rải bước theo nó

Hai người cứ thế đi và về nhà. Rất yên bình nhưng cũng không kém phần lãng mạn nhưng đây chỉ là sự khởi đầu của một tình yêu mới chóm nở? Vậy tiếp theo sẽ có những gì đây?

End chap 37