Mackenzie's Pleasure

Chương 2




Barrie nằm trong bóng tối dày đặc, tấm rèm cửa nặng nề ở khung cửa sổ đơn khóa kín đã ngăn bất cứ ánh sáng nào có thể lọt vào. Cô có thể nói bây giờ là đêm, mức độ ồn của đường phố trước đó đã dần dần giảm bớt, cho đến giờ đã yên hẳn. Những người đàn ông bắt cóc cô cuối cùng đã ra ngoài, có thể là đi ngủ. Chúng không lo lắng về việc cô có thể trốn thoát; cô bị lột trần và trói chặt vào cái giường nhỏ mà cô nằm. Cổ tay trói hướng vào nhau, cánh tay cô bị kéo hướng lên đầu và bị buộc chặt vào khung giường. Mắt cá chân cô cũng bị buộc lại với nhau và bị giữ chặt vào cái khung. Cô chỉ mới vừa cử động, mọi bắp thịt trên cơ thể cô đã nhức nhối, và bả vai như bốc cháy với nỗi đau đớn cùng cực. Cô đã có thể hét lên, đã có thể cầu xin ai đó đến và giải thoát cô khỏi những sợi dây thừng đang trói tay cô ở trên đầu, nhưng cô biết rằng người đến chỉ có thể là bọn người đã trói cô trong vị trí như thế này và cô có thể làm bất cứ thứ gì, đưa bất cái gì để không phải nhìn thấy chúng lần nữa.

Cô lạnh. Chúng thậm chí đã chẳng buồn ném một tấm chăn lên cơ thể trần trụi của cô, và những cơn rùng mình chấn động kéo dài cứ làm cô run lên, thậm chí cô không thể nói là liệu cô bị lạnh như vầy vì không khí ban đêm hay là vì sốc nữa. Cô không nghĩ nó là vấn đề nữa. Lạnh là lạnh.

Cô quá mệt để nghĩ, cố lờ đi cảm giác đau đớn, cố để không bị đẩy vào trạng thái sốc hay khiếp sợ. Cô không biết là cô đang ở đâu, không biết cô có thể trốn thoát bằng cách nào, nhưng nếu có một cơ hội dù là nhỏ nhất, cô cũng phải sẵn sàng để bắt lấy. Đêm nay có lẽ cô không thể trốn được, những mối buộc quá chặt, sự di chuyển cô có được quá hạn chế. Nhưng ngày mai - ôi, lạy Chúa, ngày mai.

Nỗi khiếp sợ thiết chặt lấy cổ họng cô hầu như làm cô nghẹn thở. Ngày mai chúng có thể quay trở lại và có thể có một ai khác đi với chúng, một người mà chúng chờ đợi. Một cơn rùng mình đau đớn cuốn lấy cô khi cô nghĩ về cái lũ thô tục đó trên cơ thể cô, những cái cấu véo, vỗ đập và những cái thăm dò thô thiển, và dạ dày cô nhạo lên. Cô có thể đã nôn, nếu có bất cứ thứ gì để nôn, nhưng chúng cũng chẳng buồn cho cô ăn.

Cô không thể lại trải qua chuyện đó lần nữa.

Bằng cách nào đó, cô phải rời khỏi đây ngay.

Cô chiến đấu với nỗi đau đớn một cách tuyệt vọng. Những suy nghĩ của cô cứ quay cuồng lên trong khi cô cố gắng để lập một kế hoạch, để nghĩ ra một cái gì đó, bất cứ cái gì, mà cô có thể làm để bảo vệ bản thân mình. Nhưng cô có thể làm gì, nằm đây như một con cá được đặt sẵn trên thớt ư?

Sự nhục nhã thiêu đốt cô. Chúng đã không cưỡng hiếp cô, nhưng chúng đã làm những thứ khác đối với cô, những thứ làm cô xấu hổ và khiếp hãi, bẻ gãy ý chí của cô. Ngày mai, khi tên cầm đầu đến, sự trì hoãn đối với cô sẽ hết. Nỗi đe dọa bị cưỡng biếp, và những hành động sau đó có thể đánh gục cô, khiến cô không thể kháng cự, hay liều lĩnh làm bất cứ thứ gì để tránh bị xâm hại một lần nữa. Ít nhất đó là cái mà chúng lên kế hoạch, cô nghĩ vậy. Nhưng cô sẽ bị nguyền rủa nếu cô làm theo kế hoạch của bọn chúng. Cô đã bị mờ mịt giữa những nỗi khiếp sợ và choáng váng từ khi chúng tóm lấy cô, quẳng cô lên ô tô, nhưng khi cô nằm đây, trong bóng tối, lạnh, khổ sở và dễ tổn thương một cách đau đớn với tình trạng trần truồng của mình, cô cảm thấy như là mọi thứ đã rõ ràng. Không ai biết rằng Barrie đã từng được miêu tả là một người nóng tính, nhưng sau tất cả, những gì hiện tại mà cô cảm thấy trong con người mình không phải là một thứ bồng bột thoáng qua như cảm xúc đơn thuần. Đó là cơn thịnh nộ, thuần khiết và dữ dội như dung nham cuồn cuộn đẩy lên trong lòng quả đất, cho đến khi nó phun trào ra ngoài và quét sạch mọi thứ trên đường nó đi.

Chưa bao giờ trong cuộc đời mình, cô được chuẩn bị cho những tình huống đã xảy ra vài giờ vừa qua. Sau khi mẹ cô và anh trai qua đời, cô đã được nuông chiều và bao bọc không như bao đứa trẻ khác. Cô đã từng nhìn thấy một vài - hay thường xuyên là phần lớn - các bạn cùng lớp cô phải vật lộn với nỗi buồn vì ba mẹ thất hứa, đặt áp lực hoặc bị lờ đi,và gạt sang một bên, nhưng cô không như họ. Bố cô hết sức yêu thương cô, và cô biết điều đó. Ông hết sức quan tâm đến sự an toàn, những người bạn và cả những công việc ở trường của cô. Nếu ông bảo ông gọi cho cô thì có nghĩa là cuộc gọi sẽ đến chính xác vào giờ ông nói. Mỗi tuần lại có một món quà nhỏ ở trong thư không đắt tiền nhưng đầy ý nghĩa. Cô hiểu vì sao ông lo lắng quá nhiều như thế đến sự an toàn của cô, tại sao ông muốn cô ghi danh vào trường nữ sinh ở Switzerland với sự an toàn của tu viện hơn là một trường công với sự ồn áo bát nháo của nó. Cô là tất cả những gì ông còn.

Ông cũng là tất cả những gì mà cô còn. Khi cô vẫn là một đứa trẻ, sau tai nạn chia cắt gia đình, một vài tháng cô vẫn bám lấy cha một cách đầy sợ sệt, bám sát gót của ông khi có thể, và khóc không ngừng khi công việc tách ông xa cô. Thậm chí khi nỗi khiếp sợ rằng ông cũng biến mất đã tan đi nhưng sự bảo vệ quá mức đó vẫn còn ở đây còn có nghĩa là với sự an toàn bởi những bức tường bao quanh.

Giờ đây cô đã 25 tuổi, một người phụ nữ trưởng thành, và mặc dù vài năm trước sự bảo vệ của cha đã bắt đầu khiến cô bực, cô vẫn thích mình thật bận rộn để không phải phản kháng lại. Cô thích công việc của cô ở đại sứ quán, nhiều đến nỗi mà cô đang cân nhắc việc có một công việc chính thức ở nước ngoài. Cô thích là bà chủ những bữa tiệc của cha. Cô cũng có những nhiệm vụ và nghi thức ngoại giao, và ngày càng có nhiều các nữ nhân viên đại sứ quán trong môi trường quốc tế. Đó là một cộng đồng giàu có và thiển cận, nhưng với khí chất và huyết thống của mình cô phù hợp với nhiệm vụ đó.Cô điềm tĩnh, thậm chí là trầm lặng và được Chúa ban phước với bản tính chu đáo và lịch thiệp.

Nhưng giờ đây, nằm trần trụi và vô vọng ở trên giường, với những vết thâm tím vằn lên trên làn da nhợt nhạt, nỗi khiếp sợ đã ngấm vào cô quá sâu, cô cảm thấy như thể nó đã thay thế những điều căn bản trong con người cô, rất nhiều sự thay đổi một cách tự nhiên. Cô không thể cam chịu những gì mà bọn chúng sắp sẵn cho cô - lũ đàn ông vô danh và ác độc. Nếu chúng giết cô, thì cứ kệ đấy. Cô đã chuẩn bị cho cái chết, dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không cam chịu.

Tấm rèm cửa nặng nề rung lên.

Chuyển động đó không thoát khỏi mắt cô, và cô liếc về phía cửa sổ, tự động chứ không phải vì tò mò. Cô đã quá lạnh đến nỗi mà thậm chí cái cơn gió mạnh đủ để lay tấm rèm nặng nề kia cũng không thể làm cô lạnh hơn được.

Cơn gió màu đen, và có bóng.

Hơi thở cô đột ngột nghẹn lại nơi cổ. (nghe như phim ma ấy (!_!))

Cô nhìn theo cái khối đen to lớn đó một cách câm lặng, lặng lẽ như một cái bóng, trượt qua khung cửa sổ. Đó là không thể là một con người, con người sẽ gây tiếng động khi họ di chuyển. Một cách chắn chắn, trong sự im lặng tuyệt đối của căn phòng, cô có thể nghe được tiếng thì thầm cuả tấm rèm cửa, hay dấu hiệu mờ nhạt nhịp nhàng của hơi thở khi những hình khối đó chuyển động. Một mẩu giầy trên sàn, tiếng sột soạt của quần áo, bất cứ thứ gì, nếu đó là con người. Sau khi bóng đen đó vượt qua giữa họ, tấm rèm cửa không quay trở lại sự thẳng nếp lúc trước che kín ánh sáng nữa, có một khe nhỏ, cho phép ánh trăng, ánh sáng của sao, của đèn đường - của bất cứ cái gì - làm giảm bớt ánh sáng dày đặc. Barrie căng ra để tập trung vào cái khối đen đó, mắt cô cay xè khi cô nhìn nó di chuyển một cách lặng lẽ ngang qua sàn nhà. Cô không hét lên, bất cứ ai hay bất cứ cái gì tiến tới cô, nó cũng không thể tồi tệ hơn lũ khốn khiếp duy nhất có thể đến giải thoát cho cô.

Có lẽ cô đã buồn ngủ và đó chỉ là một giấc mơ. Nó dĩ nhiên là không thật. Nhưng chẳng có trong nhừng giờ dài và khủng khiếp kể từ khi cô bị bắt cóc là có cảm giác thật cả và cô quá lạnh để mà buồn ngủ. Không, nó là thật, chắc chắn.

Cái khối đen trượt tới nửa bên cạnh của cái giường. Nó vượt hơn hẳn cô, cao và đầy sức mạnh, và nó dường như đang kiểm tra cái bữa tiệc trần truồng mà cô đang phô ra.

Sau đó nó lại chuyển động một lần nữa, gạt tay lên đầu và lộ ra khuôn măt, kéo cái lớp da đen xuống như thể đó không gì hơn là cái vỏ một quả chuối.

Một cái mặt nạ. Vì cô đã quá kiệt sức, phải mất một lúc cô mới có thể tìm ra một lời giải thích logic cho hình ảnh ác mộng này. Cô chớp chớp mắt về phía anh ta. Một người đàn ông đeo mặt nạ. Không phải là một con vật nào cũng không phải là một bóng ma mà là một người đàn ông bằng xương bằng thịt. Cô có thể thấy tia sáng trong mắt anh ta, xác định hình dáng cái đầu và hình bóng lờ mờ của gương mặt, và cái hình dáng to lớn khác thường của anh ta cái mà chẳng ảnh hưởng gì đến sự di chuyển uyển chuyển lặng im một cách kì quái của anh cả. Chỉ là một người đàn ông khác.

Cô không hoảng sợ. Cô đã vượt quá cả sự sợ hãi, vượt quá mọi thứ ngoại trừ sự giận dữ. Cô đơn giản là chỉ đợi - đợi để chiến đấu, đợi để chết. Hàm răng là thứ vũ khí duy nhất mà cô có, vì vậy cô sẽ sử dụng chúng nếu cô có thể. Cô có thể xé thịt của kẻ tấn công cô, cố gắng làm hắn càng đau càng tốt trước khi cô chết. Nếu cô may mắn, cô có thể cắn vào cổ họng hắn và kéo theo ít nhất một gã con hoang chết cùng với cô.

Hắn đang tận dụng thời điểm của mình, nhìn cô chằm chằm. Bàn tay bị trói chặt của cô nắm lại. Mẹ kiếp hắn. Mẹ kiếp tất cả bọn chúng.

Hắn ngồi xổm xuống một bên giường và dựa vào phía trước, đầu anh ta gần đầu cô. Giật mình, Barrie tự hỏi anh ta có định hôn mình không - quái quỉ rằng ý nghĩ đó đập thằng vào cô một cách không khoan nhượng - và cô dốc hết sức, chuẩn bị lao lên khi hắn ta đủ gần để cô có cơ hội với cái họng của hắn.

"Mackenzie, Hải Quân Hợp Chủng Quốc” anh ta nói với tông giọng thấp hơn một lời thì thầm chỉ cách tai cô một vài inches.

Anh ta nói tiếng Anh, với một giọng đặc Mỹ. Cô thình lình giật mạnh, quá choáng váng đến nỗi phải mất một khoảnh khắc sau mới hiểu được từ Hải Quân. Hải Quân Hợp Chủng Quốc. Cô đã câm lặng trong suốt nhiều giờ, không nói cho kẻ bắt cóc cô hay phản ứng với bất cứ cái gì, nhưng giờ một âm thanh nhỏ, lạc lõng trượt ra khỏi họng cô.

“Shh, đừng gây tiếng động,” anh ta cảnh báo, vẫn với lời thì thầm gần như không có âm thanh. Thậm chí trong khi anh ta nói, anh ta lần đến phía trên đầu cô, sự căng thẳng nơi cánh tay cô đột nhiên dịu xuống. Cử động nhỏ đó làm cho khớp vai của cô hét lên đau đớn và cô nuốt nó lại trong hơi thở của mình với một tiếng kêu hổn hển và ngắn.

Cô nhanh chóng kiềm âm thanh đó lại giữ nó lại trong mình khi cô cắn răng chống lại sự đau đớn “Xin lỗi” cô thì thầm, khi đã nói được.

Cô đã không nhìn thấy con dao trong tay anh ta nhưng cô cảm thấy cái lạnh của lưỡi dao tì vào da mình khi anh ta lách một cách khéo léo lưỡi dao xuống dưới những vòng dây và lạng nó lên trên, cô cảm thấy một cái giật nhẹ và tay mình đã được tự do. Cô cố gắng di chuyển cánh tay và thấy rằng không thể, chúng vẫn bị kéo căng ra trên đỉnh đầu không phản ứng với những yêu cầu của chính cô.

Anh ta biết, không cần hỏi. Anh ta bỏ con dao lại vào bao của nó, đặt găng tay của anh ta lên vai cô xoa bóp trong một lát trước khi siết lấy cẳng tay cô và nhẹ nhàng đặt xuống. Những khớp nối của cô bốc cháy, nó như thể là cánh tay cô đang bị xé ra khỏi vai, mặc dù anh ta đã đặt nó thẳng xuống một cách rất cẩn thận, giữ chúng thẳng với cơ thể của cô đề giảm bớt đau đớn. Barrie nghiến răng lại một lần nữa, không để cho bất cứ âm thanh nào xé rào vượt ra. Mồ hôi lạnh nhỏ giọt ở trước trán, và cơn buồn nôn cồn cào trong cổ họng, nhưng cô nén sự đau đớn trong im lặng.

Anh thúc ngón tay cái vào những chỗ căng phồng trên vai cô, mát xa chỗ đau những phần dây chằng và gân sưng phồng, ấn vào chỗ đau. Cơ thể trần trụi của cô căng ra, cong lên xanh tái trong sự chịu đựng, trượt khỏi giường. Anh ta giữ cô lại, đẩy những khớp xương và bắp thịt bị tổn thương đang trong quá trình phục hổi của cô một cách lạnh lùng. Cô lạnh đến nỗi hơi nóng từ cánh tay và sự gần gũi của cơ thể anh khi anh đỡ lấy cô, thiêu đốt làn da trần của cô. Cơn đau khiến cô rùng mình làm mờ đi tầm nhìn và suy nghĩ của cô, và trong sự rối rắm đó cô nhận ra là, bây giờ khi cô xác định là cần phải tỉnh táo thì cô lại đang chuẩn bị lả đi.

Cô không thể bất tỉnh. Cô phủ nhận điều đó. Cô lắc đầu một cách dữ tợn và chỉ trong một vài khoảnh khắc, những khoảnh khắc ngắn ngủi, cơn đau lắng xuống. Anh tiếp tuc xoa bóp mạnh mẽ khiến cô vượt qua nỗi đau và bắt đầu cảm thấy nhẹ bớt. Cô cảm thấy mềm ra và thư giãn trên giường khi cô thở ra bằng miệng những hơi dài và sâu như một người vừa mới kết thúc một cuộc đua.

“Cô bé ngoan,” anh thì thầm khi anh buông cô ra. Một lời khen ngắn gọn có thể là niềm an ủi cho những cảm xúc tan nát trong cô. Anh đứng thẳng lên, lấy dao ra một lần nữa và sau đó tiến tới chân giường. Lại là cái lạnh của lưỡi dao, lần này là tì lên mắt cá chân, và một cái đẩy nhẹ khác và sau đó chân cô được tự do, và một cách miễn cưỡng cô cuộn vào trong vòng bảo vệ, cơ thể cô chuyển động một cách chậm chạp vô thức, nỗ lực vô ích để e lệ và tự bảo vệ mình. Bắp đùi cô siết chặt lại, cánh tay vòng qua và che đi bầu ngực, cô vùi mặt mình xuống bề mặt ẩm mốc của cái nệm trần. Cô không thể nhìn anh ta, cô không thể. Những giọt nước mắt òa ra, làm cổ họng cô nghẹn lại.

“Cô có bị thương không?” Anh hỏi, tiếng thì thầm ma quái trượt trên làn da trần của cô như một cú động chạm thực sự. “Cô có đi được không?”

Bây giờ không phải là lúc để cho trạng thái thần kinh sống sượng của cô chế ngự. Họ vẫn phải thoát khỏi tình trạng dò dẫm này, và một sự kích động sẽ phá hủy tất cả. Cô nấc lên 2 tiếng, chiến đấu một cách dữ dội để kiểm soát cảm xúc cũng như khi cô chiến đấu để kiềm chế nỗi đau đớn. Những giọt nước mắt trào ra, nhưng cô bắt bản thân phải nằm thẳng trở lại, mắc chân vào một góc giường. Cô run rẩy ngồi dậy và buộc mình nhìn thẳng vào anh. Cô đã không làm bất cứ điều gì để phải xấu hổ cả, cô sẽ vượt qua nó. “Tôi ổn”, cô trả lời, và lấy làm mừng vì lời thì thầm bắt buộc này đã che dấu được giọng nói yếu ớt của mình.

Anh ta luồn lên trước cô và tháo tất cả những cái chằng giữ các thiết bị của anh ra. Căn phòng quá tối để cô có thể nói chính xác nó là cái gì nhưng cô nhận ra hình dáng của một khẩu súng tự động khi anh đặt nó lên sàn giữa họ.

Cô nhìn anh ta, không hiểu, cho đến khi anh ta bắt đầu cởi áo ra. Một cơn rung động như một nhát búa đánh thẳng vào cô. Chúa ơi, chắc chắn anh ta không...

Anh ta phủ chiếc áo quanh cô một cách nhẹ nhàng, xỏ tay cô vào ống tay áo như thể cô là trẻ con vậy, sau đó cài từng cái nút, chăm chút sao cho những thớ vải không cọ vào người cô và vì vậy ngón tay anh cũng không thể chạm vào bầu ngực cô. Cái áo vẫn còn hơi ấm của anh, nó bao bọc lấy cô như một chiếc chăn, làm cô ấm lên, phủ lên người cô. Cảm giác an toàn hầu như bị tước khỏi cô như khi cô không mặc gì vậy. Trái tim cô chao đảo trong lồng ngực và dạ dày cô thót lại. Cô do dự với tay ra như một lời xin lỗi và một lời bào chữa. Nước mắt chầm chậm rơi xuống trên khuôn mặt cô, để lại những vệt dài. Cô đã bị lũ đàn ông hôm trước đối xử quá hung bạo và giờ đây sự dịu dàng của người đàn ông này đã phá vỡ sự cứng rắn nơi cô, những vết đánh và sự tục tằn của chúng chỉ khiến cô phản kháng đến cùng. Cô đã tưởng người đàn ông này cũng thế mà thôi, nhưng thay vào đó cô lại nhận được sự quan tâm dịu dàng, chính sự mộc mạc đó đã đánh gục cô.

Một giây trôi qua, hai giây và sau đó, đầy quan tâm, anh ta lồng găng tay của mình quanh những ngón tay cô

Tay anh to hơn tay cô rất nhiều. Cô cảm thấy kích cỡ và hơi ấm của nó trùm phủ những ngón tay lạnh giá của cô và cảm giác được sự kiểm soát của người đàn ông biết rõ được sức mạnh của anh ta. Anh ta siết tay cô dịu dàng rồi thả ra.

Cô nhìn chằm chằm, cố gắng xuyên qua màn đêm để nhận thấy được những đặc điểm của anh ta, nhưng gương mặt anh chìm đi, thậm chí còn mờ hơn bởi nước mắt của cô, cô có thể đoán một vài chi tiết, vẫn nhận ra dù rằng anh ta đang di chuyển. Anh ta mặc một chiếc áo phông màu đen, anh ta đang cài lại những cái chằng giữ thiết bị lên người im lặng như khi anh tháo chúng. Anh ta xắn tay áo lên, và cô nhìn thấy ánh sáng yếu ớt trễ nải của một chiếc đồng hồ.

“Chúng ta có chính xác hai phút rưỡi để ra khỏi đây” anh ta thì thầm “ Làm chính xác những điều tôi nói, khi tôi bảo”

Trước đấy, cô sẽ không thể làm điều đó, nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi thấu hiểu và thân thiết kia đã giúp được cô. Barie gật đầu và đặt chân xuống. Đầu gối cô run run. Cô kiềm chặt chúng lại và gạt tóc sang một bên. “Tôi sẵn sàng rồi.”

Cô đi được, chính xác là hai bước trước khi một tiếng súng vang lên, ngắt quãng, phá vỡ đêm yên tĩnh.

Anh ta sụp xuống ngay lập tức, yên lặng, trượt ra nhanh như một cái chớp mắt làm cô không thể theo kịp. Phía sau cô, cửa mở. Ánh sáng chói gắt, tuôn tràn, làm cô không thể nhìn thấy gì, một điềm gở vụt hiện ra,to lớn, trên lối cửa vào. Gã canh gác - dĩ nhiên đó phải là gã canh gác. Sau đó, có cái gì đó lờ mờ di chuyển, một tiếng lẩm bẩm, gã canh gác gục xuống, tay tì lên sàn. Vẫn lặng lẽ như khi bất cứ điều gì khác, người vừa cứu cô kéo lê gã canh gác vào phía sàn nhà sâu hơn bên trong. Người đó bước qua cái xác, túm chặt lấy cổ tay cô và lôi ra khỏi phòng.

Hành lang nông, bẩn thỉu và bừa bộn. Ánh sáng từ cái đèn trần trụi, đơn lẻ, dường như là quá chói. Nhiều tiếng súng nổ ra từ phía trên cầu thang và từ ngoài đường vào. Từ phía trái có những tiếng bước chân vọng tới. Phía bên phải là một cánh cửa đóng và sau nó cô nhìn thấy những bước đầu tiên một cầu thang tối tăm.

Anh ta sập ngay cánh cửa căn phòng khi họ luồn qua và nhấc cô lên, quàng cô dưới cánh tay trái như một bao bột. Barrie choáng váng chộp lấy chân anh khi anh sải nhanh những bước dài sang căn phòng kế tiếp và lẩn vào trong sự bảo vệ của bóng tối. Anh chỉ vừa mới đóng cánh cửa lại khi hàng loạt tiếng gào thét và chửi rủa trong hành lang khiến cô vùi mặt mình vào ống quần dài màu đen của anh.

Anh ta chỉnh lại đặt cô xuống, đẩy cô ra đằng sau anh gỡ súng ra khỏi vai. Họ đứng ở cửa, không đi chuyển, lắng nghe sự rối loạn bên ngoài cánh cửa gỗ. Cô có thể thấy được ra ba giọng khác nhau và nhận ra chúng. Đó còn hơn là tiếng gào thét chửi rủa, với cái ngôn ngữ cô mà có lúc cô nghe được, nghe suốt cả ngày dài,nhưng không hiểu. Tiếng chửi rủa đã trở lên đồi bại ghê tởm khi cái xác của tên canh gác và sự vắng mặt của cô bị phát hiện. Có gì đó đập vào tường khi một trong số những kẻ bắt cóc cô trút cơn giận dữ.

“Đó là Một. Chuyển sang B”

Tiếng thì thầm vô thanh sắc của anh ta làm cô giật mình. Bối rối, cô chằm chằm nhìn anh, cố gắng hiểu những lời đó. Cô quá mệt nên một lúc sau mới nhận ra là anh ta đang truyền tin nhắn đã mã hóa qua radio. Tất nhiên là anh không đến một mình, phải có một đội giải cứu hẳn hoi. Tất cả những gì họ phải làm là ra khỏi tòa nhà này và sau đó là một máy bay lên thẳng đợi ở đâu đó, hoặc một cái xe tải, một con tàu. Cô không quan tâm, dù họ có thoát ra bằng xe đạp, thậm chí cô sẵn sàng cuốc bộ - chân trần, nếu cần.

Nhưng trước tiên họ phải ra khỏi tòa nhà này đã. Đương nhiên kế hoạch đó đã khiến cô phấn chấn, nhưng có gì đó không ổn và những người còn lại đã được bố trí. Bây giờ họ bị mắc kẹt trong phòng này, không thể gia nhập lại với những khác đó trong đội của anh ta.

Cơ thể cô bắt nổi loạn chống lại sự căng thẳng mà nó đã chịu đựng suốt nhiều giờ dài, nỗi khiếp sợ, đau đớn, đói và sự gắng sức. Với niềm thích thú xa xôi, cô cảm thấy mỗi bắp thịt bắt đầu rung lên, sự rùng mình trùm phủ lên đôi chân, lên nửa thân trên của cô cho đến tận khi cô run lên một cách không kiểm soát.

Cô muốn dựa vào anh ta nhưng sợ cô có thể gây cản trở sự di chuyển của anh. Cuộc đời cô - và anh ta - phụ thuộc hoàn toàn vào khả năng của anh ta. Cô không thể giúp anh ta, vì vậy ít nhất cô cũng không cản đường. Nhưng cô cần sự giúp đỡ một cách liều lĩnh, vì vậy cô lần mò vài bước một tới bên tường. Cô cẩn thận không gây tiếng động, nhưng anh ta nhận ra sự di chuyển của cô và dừng lại nửa chừng, quờ tay ra sau tìm kiếm và chạm vào cô. Không một lời anh ta kéo cô dựa vào lưng mình, giữ cô trong tầm tay nên anh phải chuyển vị trí một cách vội vã.

Sự gần gũi với anh ta đang được xác nhận lại, lạ lẫm và cần thiết. Bọn bắt giữ cô nhồi nhét vào cô sự sợ hãi và nỗi ghê sợ rằng mọi mọi bản năng phụ nữ của cô đã bị xâm hại, lăng nhục, và cuối cùng bỏ lại cô một mình trong cái lạnh giá tăm tối, cô đã tự hỏi một cách khốn khổ, rằng liệu cô còn có bao giờ có thể tin vào đàn ông được nữa hay không. Câu trả lời là có, ít nhất đối với người đàn ông này.

Một cách biết ơn cô tựa vào lưng anh ta, quá mệt mỏi và yếu ớt đến độ, chỉ trong một thoáng, cô đã gục hẳn đầu vào người anh ta. Hơi ấm từ cơ thể anh xuyên qua lần vải thô của lớp áo lót, phủ nhẹ lên má cô. Giữa những nhận thức mờ mịt, cô nhận thấy anhât thậm chí còn có mùi rất hấp dẫn, mùi thơm của anh là sự pha trộn của những giọt mồ hôi sạch sẽ, mát mẻ (eo!) và mùi xạ hương rất đàn ông. Sự gắng sức và căng thẳng này đã hun nóng nó để tạo ra một hương men dễ say như một loại whisky hảo hạng. Mackenzie. Anh ta nói tên mình là Mackenzie, thì thầm tên anh ta cho cô nghe khi anh cúi xuống để xác nhận bản thân.

Ôi, lạy Chúa, anh ta ấm áp quá, và cô thì vẫn lạnh. Nền đá cứng dưới bàn chân trần của cô dường như đang đẩy từng luồng hơi lạnh lên đôi chân cô. Chiếc áo của anh quá to phủ quá đầu gối làm cho cô nhỏ bé lại, nhưng dưới lần áo đó thì cô vẫn trần truồng. Toàn bộ cơ thể cô đang run lên lập cập.

Họ đứng mãi, bất động trong bóng tối lặng im của căn phòng trống rỗng, lắng nghe tiếng súng khi nó vang lên đâu đó phía xa, lắng nghe tiếng gào thét chửi rủa nhỏ dần, lắng nghe lâu đến nỗi mà Barrie chìm vào một giấc ngủ lơ mơ, tựa hẳn vào anh, kê đầu sát lên lưng anh. Anh ta như một tảng đá, bất động, sự kiên nhẫn của anh ta vượt xa bất cứ gì cô có thể tưởng tượng được. Không một chút điều chỉnh lại tư thế, không một dấu hiệu nào cho thấy những cơ bắp của anh ta bị mệt mỏi. Cái duy nhất cô nhận thấy được khi đang dựa vào anh là hơi thở nhịp nhàng chậm rãi của anh, cảm giác như thể một miếng gỗ nhỏ trên mặt ao, dịu dàng dập dềnh lên xuống...

Cô thức giấc khi anh với tay ra sau lắc cô nhè nhẹ. “Bọn chúng nghĩ ta đã đi xa rồi” anh ta thì thầm. “Đừng di chuyển hay gây tiếng động trong khi tôi ra ngoài kiểm tra.”

Cô ngoan ngoãn thẳng người lên để tách ra khỏi anh ta, mặc dù gần như là phát khóc, muốn hưởng lại sự ấm áp nơi anh. Anh ta bấm cái đèn pin đã bị dán kín băng dính đen để chỉ lọt ra một tia sáng mảnh. Lia tia sáng khắp phòng, và thấy căn phòng trống không, chỉ có những cái hộp cũ chồng đống ở một bên tường. Mạng nhện giăng khắp nơi, và sàn nhà thì phủ một lớp bụi dày. Cô có thể nhìn thấy một cái cửa sổ ở bức tường phía xa, nhưng anh ta đã cẩn thận để không chiếu tia sáng quá gần cái cửa và có thể tố cáo sự ẩn nấp của họ. Căn phòng dường như đã không được dùng từ lâu.

Anh ta tiến sát gần, dịch môi chạm vào tai cô. Hơi thở ấm áp của anh quét nhẹ lên từng thớ thịt của cô qua từng lời nói “Chúng ta phải ra khỏi đây. Lính của tôi đã làm ra vẻ như là chúng ta đã trốn thoát, nhưng có lẽ phải đến sáng mai chúng ta mới lại móc nối lại được với họ. Ta cần một nơi an toàn nào đó để nghỉ ngơi. Cô có biết gì về cách bố trí ở trong này không?”

Cô lắc đầu và bắt chước anh, nhón chân lên, đưa khẽ đôi môi gần tai anh “ Không” cô thì thầm. “Lúc đưa đến đây, tôi bị bịt mắt”.

Anh ta gật đầu nhanh và thẳng người lên tách khỏi cô. Một lần nữa Barrie cảm thấy như bị tước đoạt, bị bỏ rơi khi không có sự gần gũi của anh. Cô biết đó chỉ là những phút yếu lòng ngắn ngủi nảy sinh vì cô đang phụ thuộc vào anh ta và vì sự an toàn mà anh ta đem tới, nhưng cô cần anh ta bây giờ với một sự thôi thúc mãnh liệt gần như là đau đớn. Cô chẳng muốn gì, chẳng muốn gì hơn là lại được gần bên anh ta, cảm nhận hơi ấm con người đơn thuần để nói rằng cô không cô đơn, cô muốn chạm vào cái sức mạnh sắt đá kia cái mà đã che chắn cô khỏi lũ người bắt cóc khốn khiếp.

Ngắn ngủi hay không, Barrie ghét sự trống vắng này trong cơ thể cô, nó nhắc nhở rõ ràng đến việc cô đã bám lấy cha như thế nào sau cái chết của mẹ và anh trai. May thay, khi đó cô mới chỉ là một đứa trẻ, và phần nào sự gần gũi giữa cô và cha đã phát triển một cách rất dễ chịu. Nhưng cô đã biết nó ngột ngạt và lặng lẽ ra sao, và cô đã phải cố gắng, theo cách của mình, kéo dãn khoảng cách giữa hai cha con. Giờ đây việc đó lại xảy ra, và theo bản năng việc cô làm là bám lấy anh. Liệu có phải suốt cả đời mình, cô sẽ biến thành cái cây leo yếu ớt mỗi khi bị tổn thương không? Cô không muốn thế này, không muốn trở thành một kẻ yếu ớt đáng thương. Cơn ác mộng này quá sống động với tất cả sự an toàn mà nó mang lại, nhưng cô có thể làm tốt hơn, cô có thể làm cho bản thân mạnh mẽ hơn, thứ sức mạnh mà cô biết nó vẫn còn nằm ở đâu đó trong con người cô, trong cuộc đời cô. Từ bây giờ, mọi thứ phải thay đổi.

Có lẽ chúng đã thay đổi rồi. Cơn giận dữ bùng nổ đã có trong cô từ khi cô nằm trần truồng và bị trói gô trên cái giường thô cứng vẫn còn thiêu đốt cô, cái điểm nhỏ sáng chói, nóng dữ dội trong cô đó, vẫn không bị cơn mệt mỏi tê liệt đầu óc ảnh hưởng. Vì nó, cô đã cố không để bản thân chìm vào sự yếu ớt, cố không làm bất cứ điều gì có thể cản trở Mackenzie. Thay vào đó, cô chiến đấu với bản thân mình, khép chặt đầu gối lại, thẳng vai lên. “Chúng ta sẽ phải làm gì đây” cô thì thầm “ Tôi có giúp gì được không?”

Vì không có cái rèm cửa nặng nề khóa kín ánh sáng trên ô cửa sổ đầy bui bẩn nên cô vẫn có thể nhìn thấy một phần hình dáng anh ta khi anh ta nhìn cô. Một nửa khuôn mặt của anh ta chìm trong bóng tối, nhưng vẫn còn ánh sáng chéo yếu ớt lướt qua từ phía trên, cái xương gò má như tạc, chạy dọc xuống cái miệng đẹp như một pho tượng cổ Hy lạp, tiết lộ nét cắt mạnh mẽ của quai hàm.

“Tôi sẽ phải để cô ở đây một mình một lát” anh ta nói “Cô sẽ ổn chứ”

Nỗi hoảng sợ rộn lên trong dạ dày, trên ngực cô. Cô nuốt nghẹn tiếng hét phản đối để che dấu chúng đi. Nghiến chặt răng, và chọn cách không nói gì, nếu cô mở miệng, cô sẽ hét mất. Cô chỉ gật đầu.

Anh ta do dự, và Barrie cảm thấy anh đang tập trung sự chú ý vào cô như thể anh hiểu được nỗi đau đớn của cô và đang cố gắng quyết định xem để cô lại có an toàn không. Sau một lúc, nhận ra sự quyết tâm của cô, anh ta gật đầu dứt khoát, hoặc ít nhất đưa cho cô cơ hội cân nhắc, “Nửa giờ sau tôi sẽ quay lại” anh ta nói “Tôi hứa”

Anh ta kéo một thứ gì đó từ một cái túi bên trong lớp áo lót. Anh ta rũ nó ra, lộ ra một loại vải phủ mỏng. Barrie vẫn đứng khi anh ấm áp quàng nó quanh cô. Dù nó rất mảnh nhưng ngay lập tức giữ lại được những hơi ấm nghèo nàn từ cô. Khi anh ta rời tay khỏi những góc của vải để mở, cô vội túm chặt lấy nó cố gắng giữ lại làn hơi ấm mỏng manh. Đến khi cô xoay xở xong với cái vải-chăn đó, anh ta rời đi, mở hé cửa và luồn ra ngoài, im lặng như khi anh ta vượt cửa sổ vào căn phòng nhốt cô trước đó. Sau đó cửa đóng lại và một lần nữa, cô lại cô đơn trong bóng tối.

Từng sợi dây thần kinh của cô thét gào phản đối, nhưng cô lờ chúng đi. Thay vào đó cô tập trung hết sức vào trạng thái tĩnh lặng, lắng nghe bất kì âm thanh nào vọng tới của tòa nhà để đoán xem chuyện gì đang diễn ra. Vẫn có một vài tiếng ồn ào từ ngoài đường, do tiếng súng đã đánh thức một số người dân lân cận, nhưng rồi nó cũng nhạt dần. Bức tường đá dày của tòa nhà cũng làm mờ đi bất cứ âm thanh gì. Từ bên trong tòa nhà, hoàn toàn tĩnh lặng. Những kẻ bắt cóc có bỏ đi khi nghĩ là cô đã trốn thoát không? Liệu chúng có đuổi theo đội của Mackenzie, và nghĩ là cô đi với họ không?

Cô di di bàn chân và chỉ khi đó cô mới nhận ra là cô có thể ngồi xuống sàn và cuộn tấm vải quanh người, giữ ấm dễ hơn. Cả bàn chân và cẳng chân cô hầu như đã bị tê cóng. Cô cẩn thận duỗi ra trên sàn, sợ rằng cô có thể vô ý gây ra tiếng động. Cô ngồi lên tấm vải mỏng và xoay sở kéo nó quanh người. Dù làm bằng vải gì đi chăng nữa, tấm vải-chăn này cũng ngăn được hơi giá lạnh ngấm lên từ sàn đá. Kéo chân lên, Barrie ôm chặt lấy đầu gối và ngả đầu mình xuống. Giờ đây cô cảm thấy thỏa mái hơn nhiều so với hàng giờ lê thê khiếp sợ, mí mắt cô bắt đầu sụp xuống. Ngồi cô đơn trong một căn phòng bẩn thỉu, tăm tối, trống trải, cô bắt đầu lơ mơ ngủ.