Mai Ảnh Mai Hương

Chương 5: Xả thân tử bác




Đại tuyết chưa ngừng, hoa tuyết phơi phới hòa vào màu sắc hoa mai trong cốc, Thương Lỗi chầm chậm vận chuyển, ngưng tụ chân khí trong thân thể, y biết sắp tới là trận quyết tử, chợt bên tai vang lên tiếng Bạch Đông Thạch truyền âm: “Thương thiếu hiệp, hiện tại chúng ta chỉ còn năm người, máu chảy quá nhiều, quyết không trụ nổi lâu. Chúng ta cứ du đấu đấu thêm mấy trăm chiêu nữa là đại công cáo thành”.

Mấy người liền cùng vây khốn Lôi Chấn Thiên.

Thoáng chốc qua hơn trăm chiêu, trong lúc hỗn chiến, một chiêu “Tiếu Chỉ Thiên Nam” của Bạch Đông Thạch điểm lướt qua cổ Lôi Chấn Thiên, Lục Vân Nương tiếp ứng kịp thời, Xạ Nguyệt châm hóa thành một đạo tinh điện, bắn trúng sườn gã. Lôi Chấn Thiên đột nhiêm gầm lên giận dữ, thân hình cao lớn ngã xuống, thế công của Bạch Đông Thạch và Lục Vân Nương đánh trượt, hai chân gã quét tới, Bạch Đông Thạch vội tránh đi. Cùng lúc, tay phải Lôi Chấn Thiên chống dưới đất hất lên, một vùng tuyết trắng mang theo chân lực cực mạnh đánh thẳng vào Lục Vân Nương.

Nàng vạn lần không ngờ với thân phận của Bất Tử Ma Thần lại dùng chiêu thức du côn như vậy, hai mắt hoa lên, vội ngửa người tránh đi. Thân hình Lôi Chấn Thiên lật lại, trường kích trên tay trái đâm vào tiểu phúc nàng. Lục Vân Nương nghe tiếng gió rút, trong lòng kinh hãi, miễn cưỡng lách sang trái nhưng một cánh tay không tránh kịp. Một bóng trắng lóe lên chặn trước mặt nàng, là Bạch Đông Thạch.

Ánh sáng lạnh băng lóe sáng, mũi kích đánh trúng tiểu phúc Bạch Đông Thạch. Lục Vân Nương rú lên kinh hoàng, thân thể hắn văng xa bảy trượng như diều đứt dây, gục xuống bất động, máu chảy xuống nhuộm đỏ một vùng tuyết trắng. Thương Lỗi và Cố Thanh Dao, Đổng Liêm hô lên kinh hãi, không ngờ Bạch Đông Thạch vì cứu một cánh tay Lục Vân Nương mà xả thân. Nhất là Thương Lỗi vốn không ưa Bạch Đông Thạch, cảm giác hắn nhiều tâm cơ, lúc này bất giác tâm thần chấn động, nhiệt huyết sôi lên, hú vang rồi vận công lên mười tầng, bất kể tất cả tấn công Lôi Chấn Thiên. Đổng Liêm và Cố Thanh Dao cũng bị nghĩa cử xả thân của Bạch Đông Thạch kích động, liều mạng tấn công.

Ánh mắt Lục Vân Nương lóe lên điên cuồng, Xạ Nguyệt châm hóa thành một màn mưa dày đặc trên không, tuyệt vọng trùm lên Lôi Chấn Thiên. Bao năm nay nàng nhất mực thâm tình với Bạch Đông Thạch, nhưng tình lang trong lòng chỉ coi nàng như hồng nhan tri kỷ, thủy chung thiếu một chút nồng đượm, vậy mà hiện tại hắn vì nàng mà xả thân, như thế có phải hắn coi trọng nàng hơn cả tính mạng chăng? Dù thế thật hiện giờ cũng còn ý nghĩa gì, Bạch Đông Thạch chết rồi, bao nhiêu kỳ vọng, chờ mong của nàng đều hòa thành mộng ảo đoạn trường. Hiện tại nàng chỉ còn ý niệm muốn giết Lôi Chấn Thiên để báo cừu cho Bạch Đông Thạch.

Nhất thời, bốn người thay nhau lao tới, đều với khí thế đồng quy ư tận. Lôi Chấn Thiên gầm lên, thân hình quay tít trên mặt tuyết, kích phong dấy lên hất tất cả cách gã hơn trượng.

Thương Lỗi, Cố Thanh Dao, Đổng Liêm buộc phải lùi lại, Lục Vân Nương vẫn nhảy tới. Đổng Liêm chợt đổi sắc, lơn tiếng hô: “Vân Nương, không được”. Lão hiểu rõ lộ số võ công của Lục Vân Nương, biết nàng định làm gì.

Chỉ thấy trong vùng không gian dày đặc bóng kích, thân thể nhỏ nhắn của Lục Vân Nương thu nhỏ lại như kỳ tích, lướt qua khác nào lưu quang, đến thẳng trước mặt Lôi Chấn Thiên, cách đó hơn trượng, thân ảnh ở chỗ cũ của nàng mới mờ đi như ảo ảnh. Tốc độ khiến người ta nghẹt thở này đã vượt qua cực hạn thể năng nhân loại.

Lôi Chấn Thiên hiển nhiên không ngờ tốc độ của đối phương nhanh đến thế, trong lúc nguy cấp, tả chưởng toàn lực bổ ra. Lục Vân Nương không tránh, thật ra nàng không tránh được. Thân pháp nàng vừa sử dụng là “Độn Ảnh bộ” truyền của Phi Tiên môn, dựa vào một ngụm chân khí kích phát tiềm lực thân thể, đẩy tốc độ lên cực hạn, nhưng phương pháp này chỉ công hiệu trong tích tắc, lúc chân khí hết sẽ toàn thân vô lực, ngay cả Xạ Nguyệt châm cũng không cầm nổi, chống thế nào nổi đòn công kích. Có điều với nàng một tích tắc đó là đủ. Nàng giơ tay trái, ngón giữa điểm ra khẽ khàng, một mũi ngân châm nhỏ như sợi lông trâu cắm vào mắt phải Lôi Chấn Thiên. Chính thị Xả Thân châm người Phi Tiên môn dùng để đồng quy ư tận với địch.

Ngón châm này cũng là truyền của Phi Tiên môn, châm nhập thể sẽ theo huyết mạch vào não tủy, tàn độc vô cùng, sử dụng cùng Độn Ảnh bộ quả thật thiên hạ không ai chống nổi, khi phát châm rồi, người phát không còn lực hoàn thủ, như dê béo mặc cho người ta mổ thịt. Lôi Chấn Thiên gầm vang, loạng choạng lui lại, Lục Vân Nương cũng trúng chưởng lực của gã vào ngực bị chấn bay ra ngoài năm trượng. Chưởng lực của gã lợi hại cỡ nào, nội phủ Lục Vân Nương nát tan, thân hình bay lên không, ngọc nát hương tiêu.

Lôi Chấn Thiên cảm giác mũi châm trúng mắt trái như vật sống chui thẳng lên não, không nghĩ ngợi gì, đưa tay trái lên móc mắt, lạnh lùng nhìn con người rồi đưa luôn vào miệng. Ba người bọn Thương Lỗi thấy cảnh tượng thảm liệt như vậy, bất giác tóc tai dựng lên, chân tay mềm nhũn, đến giờ họ hiểu vì sao Lôi Chấn Thiên được người giang hồ gọi là Bất Tử Ma Thần.

Lôi Chấn Thiên hơi ngẩng mặt lên, máu từ hốc mắt trống không của gã chảy xuống, quả thực kinh hãi. Gã giơ tay lau vết máu bên miệng, quét mạnh Sâm Thương kích vào ba người.