Mãi Mãi Bên Anh

Chương 10: Vĩ thanh




Thấm thoát đã vào mùa thu.

Thư Ngọc bận trong bận ngoài, đa số thời gian đều lo trang trí lại cho nhà mới yêu thích của mình. Cô Mang nhìn cô đổ đầy mồ hôi lại hăng hái tràn trề, anh không khỏi cảm thấy buồn cười: “Sau này anh không dám mua nhiều nhà, nếu mỗi chỗ em đều tự mình làm mọi chuyện, vậy không phải em muốn mệt chết à, em mệt mỏi chẳng phải muốn anh đau lòng sao?”

Cô bĩu môi: “Em thích đấy, anh muốn thế nào?” Cô đang nhón chân dán hoa văn lên khung cửa sổ, tiếc rằng chiều cao không tới, làm sao cũng không dán được.

“Vậy để anh giúp được không?” Anh đỡ cô đang lung lay sắp ngã, bất đắc dĩ nói. Khuyên không được? Ngay cả giúp cũng không được sao?

Cô quay đầu, đưa hoa văn trang trí cho anh, chỉ một góc của song cửa: “Này, dán ở đó.”

Cái này là chỉ huy sao? Anh lắc đầu bật cười, nhưng vẫn vui sướng hài lòng nghe theo chỉ thị của vợ.

“Bên trái một chút, bên phải một chút…”

“Vợ, em lấy anh làm trò đùa à, đã rất ngay ngắn rồi…”

“Nào có, rõ ràng sai lệch.”

“Như vậy?”

“Này này, anh làm gì, làm việc cho tốt, ai cho anh di chuyển!”

“Ngọc, A Mang, ăn cơm thôi.”

Thư Ngọc đẩy Cô Mang ra, chạy về phía bà cụ: “A Mỗ, vú xem anh ấy, cái gì cũng làm không tốt.”

Cô Mang sờ mũi, cảm thấy rất vô tội.

Bà cụ giả vờ trút giận lên Thư Ngọc: “Được rồi, con lại bắt nạt A Mang làm chi?”

Thư Ngọc mếu máo, dường như vô cùng oan ức. Từ khi Cô Mang đưa A Mỗ về ở, bà nhiều lần bênh vực anh.

Cô Mang vội vàng ôm Thư Ngọc: “Thôi, ăn cơm đi, cơm nước xong anh dẫn em ra ngoài một chút.”

Sau bữa trưa, Cô Mang nắm tay Thư Ngọc đi dạo trên đường lót đá ở trấn Thanh Hà.

Trấn Thanh Hà vẫn là dáng vẻ thanh bình như trước, dường như những chuyện xảy ra trong mấy tháng nay đều là ảo ảnh trong mơ.

Họ đi tới phía trước, có một toà nhà tây dương bỏ hoang. Mấy tháng trước, nơi này còn có tiếng người ồn ào, tiếp đón đại sứ nước ngoài. Nhưng mà hiện giờ, toà nhà tây dương duy nhất trong trấn Thanh Hà đã trống rỗng, không còn phồn hoa.

Hai tháng trước, ông chủ Trình bị tố cáo kinh doanh phi pháp, từng bằng chứng được đưa đến viện kiểm sát. Buộc tội là chuyện ván đã đóng thuyền. Có người nói, là thương nhân, làm sao có thể chưa làm qua chuyện dơ bẩn? Chỉ sợ ông chủ Trình đắc tội người nào nên bị trả đũa. Một tháng ngắn ngủi, Trình gia nhanh chóng sụp đổ. Mọi người trong trấn Thanh Hà loan truyền, Trình gia hết thời.

Hoạ vô đơn chí chính là, con gái được nuông chiều của Trình gia cuối cùng là kẻ khả nghi phóng hoả. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, Trình đại tiểu thư nhanh chóng bị đưa vào nhà giam. Nhưng điều khiến người khác khó hiểu chính là, một tháng sau, ngay cả Trình gia cũng không còn mảnh vụn thừa lại, Trình tiểu thư lại được thả ra. Nghe nói có người đảm bảo cho cô ta đi ra, nhưng Trình gia không còn gì cả, sao lại có năng lực đưa con gái ra ngoài? Giữa những lời đồn xôn xao lại truyền ra một bí mật giống nhau, nói là trước kia ông chủ Trình để con gái dụ dỗ một phú thương nào đó, cho nên cầu xin phú thương đó cứu Trình tiểu thư ra ngoài.

Trình Du có cám dỗ phú thương nào đó hay không, Thư Ngọc cũng chẳng biết. Cô chỉ nhớ rõ vào đêm mưa to tầm tã kia, cậu thiếu niên toàn thân ướt đẫm quỳ gối dưới cửa sổ nhà cô.

“Thư Ngọc, buông tha tiểu Du đi. Tôi biết nó phạm sai lầm lớn, nhưng nó nhỏ tuổi như vậy, còn chưa ra ngoài trấn Thanh Hà mở mang tầm mắt, để tôi ngồi tù thay đi.”

Thư Ngọc ngồi bên trong, trong tay đang cầm tách trà nóng. Cô thở dài: “Cô ấy có người cha quyền thế hơn người, còn có anh trai chiều chuộng như vậy, cũng khó trách không kiêu căng. Nếu tôi không phải Đàm Thư Ngọc, chỉ là Lý Thư Ngọc, Triệu Thư Ngọc bình thường, vậy coi như chết cháy cũng không có người quản? Cô ấy còn nhỏ tuổi lại có lòng dạ tàn nhẫn như vậy? Cô ấy dám làm ra, sao lại không có can đảm gánh vác? Cậu làm anh trai còn có mặt mũi hồ đồ nói muốn thay cô ấy ngồi tù?!”

Gương mặt cậu thiếu niên lúc đỏ lúc trắng, nhưng lại lúng ta lúng túng không biết nên nói gì.

“Cậu trở về đi.” Cô nói.

Cậu thiếu niên dường như không nghe thấy, vẫn quỳ không đứng dậy.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi đồm độp, người bên trong không thể không thở dài một hơi.

Màn đêm buông xuống, cô nằm trên giường dịu dàng hỏi người bên gối, nếu không thì tha lần này đi, dù sao không có ai xảy ra tai hoạ, mà cả Trình gia đã vì chuyện này trả nợ rồi. Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.

Ai ngờ người bên gối hừ một tiếng, hình như không hờn giận. Xem ra khi anh trở về đã nghe nói Trình đại thiếu gia quỳ gối trước cửa nhà mình, cầu xin vợ mình hơn nửa đêm.

Cô hậm hực ngậm miệng, cũng không nói tốt gì nữa.

Một tháng sau Trình Du được thả ra.

Thư Ngọc nghĩ rằng, Cô Mang rốt cuộc thủ hạ lưu tình.

Sau đó ông chủ Trình hình như bệnh nặng, mất nửa cái mạng. Còn Trình tiểu thư sau khi được thả ra thì ngây ngốc, không biết trong lao đã trải qua chuyện gì.

Sau một trận mưa to kéo dài, người của Trình gia biến mất khỏi trấn Thanh Hà.

Thư Ngọc dần dần thu hồi mạch suy nghĩ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ngôi nhà lúc trước của A Mỗ. Căn nhà đã bị đốt thành tro bụi, chỉ còn bụi cỏ xanh, cây hoa hoè vẫn còn cạnh nhà. Cô không khỏi nhớ tới ba tháng trước khi cô đến trấn Thanh Hà, mỗi một đêm, dưới tàng cây vẫn có người đứng yên, không biết mệt mỏi mà trông coi cô.

Thực ra cô đều biết. Đêm dài tĩnh lặng, cô sẽ ghé vào cửa sổ đen nhánh, trộm nhìn anh dưới tàng cây. Không nghĩ qua là khi đang ngủ, tỉnh lại đã có nắng mai nhàn nhạt, người dưới tàng cây sớm đã đi rồi. Mỗi một đêm, cô ở trong cửa sổ, anh ở ngoài cửa sổ, cô vui rạo rực nhìn anh, thỉnh thoảng cũng đau lòng.

Suy nghĩ một lúc, Thư Ngọc nhịn không được mà mỉm cười. Cô chọc chọc người đàn ông bên cạnh: “Này, anh có biết hay không, thực ra mỗi tối em đều ở trong cửa sổ nhìn anh đấy.”

Cô Mang nhìn cô cười khanh khách, không khỏi véo mũi cô, bất đắc dĩ nói: “Anh làm sao không biết, tiếng cửa sổ bằng gỗ đã cũ vang lên như vậy, em cho rằng anh là kẻ điếc sao. Nhưng mà, em thật sự nhẫn tâm, nhìn anh đứng dưới cửa sổ ba tháng trời cũng không biết mời anh vào nhà.”

Cô mở to mắt, sao lại thế được?

Anh buồn cười ôm cô, cô vợ bé nhỏ ngốc nghếch của anh, không biết muốn cho anh hao tốn bao nhiêu tâm tư.

“Này,” Cô bỗng nhiên nghiêm mặt, “Về sau em không chạy trốn nữa.”

“A? Vì sao?” Nhanh như vậy đã tỉnh ngộ?

“Bởi vì, một mình chạy trốn không có ý nghĩa.” Cô nhăn nhó mặt mũi.

“Ừm, cho nên sau này ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, được không?” Anh ôm chặt cô vợ bé nhỏ của mình.

Nắng chiều dần dần hạ xuống.

Con đường trải đá chiếu bóng dài trong hoàng hôn, có vẻ như là cả đời.

-End-