Mai Mối Cho Tôi Nếu Em Có Thể

Chương 5




Bodie điều chỉnh lại tốc độ máy tập thể dục, giảm bớt nhịp độ. “Cho tôi biết thêm về Portia Powers đi.

Một giọt mồ hôi chảy vào trong cổ áo ướt sũng của chiếc áo thun bạc màu in hình cá heo của Heath khi anh đặt thanh tạ đang nâng trở lại rãnh. “Anh đã gặp Annabelle rồi đấy. Chỉ cần xoay một trăm tám mươi độ, anh sẽ có Powers.”

“Annabelle thú vị đấy. Có vẻ như khó mà dọa được cô ta.”

“Cô ta là kẻ quái đản.” Heath duỗi hai cánh tay ra. “Tôi không đời nào thuê cô ta nếu cô ta không may mắn đến thế với Gwen Phelps.

Bodie cười khùng khục. “Anh vẫn không thể tin được mình bị từ chối.”

“Cuối cùng tôi cũng gặp một người hấp dẫn, ấy vậy mà cô ấy lại không hứng thú.”

“Đời thật khốn nạn.” Chiếc máy tập chậm lại rồi ngừng hẳn. Bodie trèo xuống nhặt chiếc khăn tắm từ sàn nhà không trải thảm.

Ngôi nhà ở công viên Lincoln của Heath vẫn có mùi như vừa mới xây dựng, có lẽ bởi nó đúng là mới được xây thật. Một góc nhọn đẹp đẽ bằng kính và đá, hướng về phía con phố râm mát như mũi một con tàu.

Qua cửa sổ phòng khách nối từ sàn tới trần nhà hình chữ V, anh có thể ngắm bầu trời, cây cối, hai ngôi nhà thế kỷ mười chín đã được phục hồi nằm bên kia đường và ngay bên cạnh là một công viên được chăm sóc cẩn thận, bao quanh bởi hàng rào sắt cũ kỹ. Chiếc bàn trên sân thượng – mà phải thừa nhận là anh mới chỉ ghé thăm có hai lần – cho phép nhìn ra quang cảnh xa xa của công viên Lincoln.

Một khi tìm được vợ, anh sẽ để cô trang trí nội thất nơi này. Hiện tại, anh mới chỉ đặt phòng tập thể dục trong một phòng khách trống khác, mua hệ thống âm thanh hiện đại nhất, giường ngủ với chiếc đệm hiệu Tempur-Pedic, và một chiếc ti vi plasma màn ảnh rộng cho căn phòng giải trí đa phương tiện ở tầng dưới. Tất cả những thứ đó, cộng với sàn nhà bằng đá cẩm thạch và gỗ cứng, các tủ có ngăn kéo được chế tạo theo đơn đặt hàng riêng, các phòng tắm bằng đá vôi, và nhà bếp được trang bị thiết bị hiện đại nhất thiết kế theo phong cách Châu Âu đã biến nơi này thành ngôi nhà anh hằng mơ ước từ khi còn là một đứa trẻ.

Anh chỉ ước gì mình thích nó hơn. Có lẽ anh nên thuê một người trang trí nội thất thay vì chờ đợi, nhưng anh đã làm thế với nơi ở trước đây của anh – cũng tốn cả đống tiền – và anh không hài lòng với kết quả. Nội thất có thể rất ấn tượng, nhưng anh cảm thấy nơi đó thật xa lạ, giống như một vị khách trong nhà người khác vậy. Khi chuyển đến đây anh đã bán mọi đồ đạc cũ để anh có thể làm lại từ đầu, nhưng giờ thì anh ước gì mình giữ lại đủ đồ đạc để nơi này khỏi gây tiếng vọng.

Bodie lấy một chai nước. “Nghe nói cô ta là một mụ tác ta.”

“Gwen?” Heath bước lên máy tập.

“Powers. Tỷ lệ quay vòng nhân viên cao.”

“Với tôi thì có vẻ giống nữ doanh nhân giỏi. Cô ấy cũng làm một số công việc tình nguyện, cố vấn cho những phụ nữ khác.”

“Nếu giỏi như thế, tại sao anh không để cô ấy ngồi cùng trong các buổi giới thiệu như anh đã bắt Annabelle làm tuần trước?”

“Tôi đã thử một lần, nhưng không được. Cô ta rất cứng rắn, quá tay một chút sẽ nảy sinh vấn đề. Nhưng cô ta đưa đến một vài ứng cử viên kha khá, và biết cách để mọi chuyện diễn ra tốt đẹp.”

“Điều đó giải thích cho tất cả những buổi hẹn hò lần hai mà anh chưa từng đề nghị.”

“Sớm hay muộn tôi cũng sẽ làm thôi.”

Bodie đi vòng vòng trong bếp. Anh có một căn hộ ở Wrigleyville, nhưng thỉnh thoảng anh ghé qua đây để họ có thể tập thể dục cùng nhau.

Heath tăng tốc độ máy tập. Anh và Bodie làm việc cùng nhau gần sáu năm nay. Sau chấn thương do tai nạn xe máy, Bodie đánh mất mình trong ma túy và lòng thương thân, nhưng Heath từng ngưỡng mộ anh khi anh còn là cầu thử và đã thuê Bodie làm người điều hành. Những người điều hành giỏi thường là cựu vận động viên, cầu thủ có tiếng tăm và đáng tin cậy ở trường đại học. Các nhà đại diện sử dụng người điều hành để đưa những khách hàng tiềm năng đến đàm phán. Mặc dù Heath không nói ra, Bodie cũng biết rằng trước tiên anh phải sống có điều độ, và anh đã làm thế. Chẳng mấy chốc, phong cách chỉn chu của anh đã biến anh thành một trong những người xuất sắc nhất.

Bodie bắt đầu lái xe cho Heath một cách tình cờ. Heath thường mất hàng giờ đồng hồ trên những con đường tính phí của Chicago, đi lên Halas Hall, tới trụ sở chính của đội Ngôi Sao hay thực hiện những chuyến đi tới sân bay O’Hare và từ đó trở về. Anh ghét bị lãng phí thời gian mắc kẹt giữa đám đông xe cộ, còn Bodie lại thích ngồi sau tay lái, vì vậy Bodie bắt đầu đảm nhiệm công việc lái xe khi làm thế thuận tiện cho cả hai bọn họ. Khi Bodie Heath có thể gọi điện thoại, trả lời email và giải quyết giấy tờ, tuy nhiên họ thường xuyên dành thời gian để hoạch định chiến lược, và đây chính là chỗ Bodie kiếm được khoản thu nhập sáu số mà Heath trả cho anh.

Vẻ ngoài đáng sợ của Bodie che giấu bộ óc có tính phân tích cao – lạnh lùng, tập trung và không ủy mị. Anh trở thành bạn thân nhất của Heath và là người duy nhất Heath tin tưởng tuyệt đối.

Bodie từ nhà bếp quay lại với một chai bia. “Bà mối của anh không thích anh.”

“Tôi biết.”

“Dù sao, tôi nghĩ anh giúp cô ta tiêu khiển.”

“Giúp cô ta tiêu khiển?” Heath lỡ nhịp tập. “ Điều chết tiệt đó có nghĩa là gì vậy?”

“Hãy hỏi cô ấy, đừng hỏi tôi.”

“Tôi sẽ không hỏi cô ta cái gì hết.”

“Thật thú vị nếu biết cô ta sẽ đưa ai đến trong lần tới. Anh chắc chắn không thích cô nàng da ngăm đen mà Powers giới thiệu tuần trước.”

“Xịt nước hoa quá đậm, va cô ta bám rất dai.” Anh nhấn màn hình hiển thị, tăng độ nghiêng của máy tập. “Tôi đoán mình nên yêu cầu Powers ngồi cùng các ứng viên như cách tôi làm với Annabelle. Nhưng Powers can thiệp nhiều tới mức rất khó để nhận định chính xác được.”

“Anh nên để Annabelle ngồi cùng tất cả bọn họ. Cô ta có vẻ không làm anh cáu.”

“Anh đang nói gì vậy? Chiều nay, chắc chắn cô ta đã làm tôi phát điên... cô ta và bảng câu hỏi của cô ta.” Điện thoại của Heath đổ chuông. Bodie quăng lại cho anh. Heath kiểm tra danh tính người gọi và nhấn nút. “Rocco... Đúng là người tôi muốn nói chuyện...”

“Cô nghĩ anh ta giàu chừng nào?” Mái tóc dài màu nâu của Barrie Delshire đung đưa quanh gương mặt trái xoan hoàn hảo, không giống như mái tóc của Annabelle, vẫn tiếp tục thách thức sản phẩm duỗi tóc mới mà rõ ràng cô đã phải trả quá nhiều tiền cho nó.

“Anh ta giàu vừa đủ.” Annabelle vén một lọn tóc ra sau tai.

“Tuyệt. Bạn trai trước của tôi vẫn còn nợ tôi năm mươi đô, nhưng anh ta nói sẽ trả lại.”

Barrie không phải là ứng cử viên sáng giá nhất, nhưng cô ngọt ngào, đẹp sắc sảo, và chỉ riêng vòng ngực của cô nàng thôi cũng đủ thu hút sự chú ý của Heath rồi. Barrie không muốn đi vào nhà hàng một mình, vì vậy Annabelle phải gặp cô nàng tại một cửa hàng bách hóa gần đó. Lúc họ lái xe tới gần Sienna, một phụ nữ gầy nhom, sành điệu, da trắng nhợt, tóc đen như mực ngồi bên cửa sổ bèn dời mắt khỏi tờ thực đơn mà quan sát họ tới gần. Cô ta mặc áo lụa màu xanh biển buộc dây phía sau cổ, quần trắng, và đôi giày hở gót đỏm dáng màu xanh hải quân pha trắng. Cô ta nhìn Annabelle chằm chằm với sự chú tâm kỳ cục, rồi trở lại bản thực đơn.

Barrie nghịch tóc. “Một lần nữa cảm ơn cô đã sắp xếp chuyện này. Tôi phát ốm lên vì hẹn hò với những kẻ thất bại rồi.”

“Chắc chắn Heath không phải là một kẻ thất bại.” Tối nay Annabelle quá hồi hộp đến mức chẳng ăn uống được gì, và khi họ bước vào nhà hàng, mùi tỏi, mùi bánh mì mới nướng thơm phức khiến cô chảy nước miếng. Heath ngồi ở chiếc bàn hôm trước anh đã ngồi khi cô giới thiệu Gwen. Tối nay anh mặc áo len cổ rộng hơi nhạt màu so với mái tóc dày không hề rối của anh. Khi họ tiến lại gần hơn, cô nhìn thấy anh bỏ chiếc BlackBerry vào trong túi.

Anh đứng dậy phô bày vẻ khỏe mạnh một cách vô thức – không có chuyện lóng ngóng vì chiếc ghế hay va vào bàn với anh chàng công tử này. Annabelle giới thiệu hai người. Anh không dễ đoán, nhưng khi cô nhìn anh để ý mái tóc dài và bộ ngực đáng sửng sốt của Barrie, cô nhận thấy anh đã có hứng thú.

Heath kéo chiếc ghế bên cạnh cho cô nàng, bỏ mặc Annabelle tự xoay sở một mình. Barrie tặng anh nụ cười quyến rũ với làn môi ẩm ướt. “Anh đúng là đẹp trai khủng khiếp như Annabelle đã kể.”

Heath ném cho Annabelle cái liếc mắt thích thú. “Cô ấy đã nói vậy sao?”

Annabelle ra lệnh cho bản thân không được phép đỏ mặt. Cô đang làm việc, chỉ thế thôi.

Cuộc trò chuyện được khơi mở mà không cần Annabelle phải cố gắng nhiều, ngoại trừ việc lái Barrie khỏi cuộc thảo luận về lá số tử vi của cô nàng. Thật may, Barrie là người hâm mộ cuồng nhiệt đội Ngôi Sao, vì thế họ có nhiều thứ để nói với nhau, và Heath tập trung toàn bộ sự chú ý cho cô nàng. Annabelle ước gì có ai đó lắng nghe cô với sự thích thú nhiều như thế. Điện thoại của anh đổ chuông. Anh lôi nó ra để kiểm tra ai gọi đến nhưng không nghe máy, điều mà Annabelle xem như một tín hiệu tiêu cực, bởi cô càng lúc càng tin rằng Barrie hoàn toàn không phù hợp với anh.

“Anh có chơi bóng không?” Barrie nói với sự háo hức đến nghẹt thở.

“Tôi từng chơi hồi đại học, nhưng tôi không đủ giỏi để đảm nhận vai trò nào đó quan trọng hơn là một cầu thủ hạng ba cho đội nhà nghề, vì vậy tôi từ bỏ.”

“Anh từ chối cơ hội chơi bóng chuyên nghiệp ư?”

“Tôi không làm bất cứ chuyện gì ở nơi tôi không thể là người giỏi nhất.”

Thế còn làm điều gì đó chỉ để cho vui thì sao? Annabelle băn khoăn. Một lần nữa, cô nghĩ về hai ông anh trai bị công việc ám ảnh của mình.

Barrie hất mái tóc người mẫu quảng cáo dầu gội qua vai. “Anh học đại học gì?”

“Tôi tốt nghiệp Đại học Illinois, sau đó chụp được cơ hội vào trường Luật Havard.”

“Anh học ở Havard à?”. Barrie reo lên. “Ôi trời ơi, thật ngưỡng mộ quá. Tôi luôn muốn đi học tại một trường xịn ở Bờ Tây, nhưng bố mẹ tôi không có đủ tiền.”

Heath chớp mắt.

Annabelle chợp lấy cốc bóng ma xanh của mình và tính toán xem cô có thể thu xếp đối tượng tiếp theo cho Heath nhanh đến mức nào.

“Bạn của cô chắc sẽ không được mang pho mát đến đóng góp vào bữa tiệc sắp tới của MENSA[7],” Heath nói sau khi Barrie rời nhà hàng.

[7] Một tổ chức quốc tế tập hợp những người có chỉ số IQ cao.

Annabelle cưỡng lại ham muốn uống cạn ly bóng ma xanh. “Có thể không, nhưng anh phải thừa nhận cô ấy thật lộng lẫy.”

“Ngọt ngào nữa. Nhưng tôi trông đợi ở cô nhiều hơn thế, đặc biệt sau khi trả lời tất cả các câu hỏi ngớ ngẩn hôm qua.”

“Chúng không hề ngớ ngẩn. Và có một sự khác biệt lớn giữa điều đàn ông nói họ muốn và điều họ thật sự mong muốn ở một người phụ nữ.”

“Vậy đây là một phép thử sao?”

“Đại loại thế. Có thể.”

“Đừng làm vậy nữa.” Anh ném cái nhìn cộc cằn về phía cô. “Tôi biết rất rõ mình muốn gì, và Barrie – mặc dù phải thừa nhận rất nóng bỏng – không phải điều tôi muốn.”

Annabelle đăm chiêu nhìn vào cửa ra vào. “Nếu tôi có thể nhét đầu mình vào cơ thể của cô ta, cả thế giới có thể nằm trong tay tôi.”

“Bình tĩnh, tiến sĩ Tai quái. Ứng cử viên tiếp theo sẽ có mặt trong vòng năm phút nữa, và tôi cần gọi điện thoại. Hãy làm cho cô ta vui lòng cho đến khi tôi quay lại, được không?”

“Người tiếp theo...? Tôi không...”

Nhưng anh ta đã biến mất trong căn phòng phía sau. Cô bật dậy, sẵn sàng chạy theo, nhưng rốt cuộc lại thấy một cô tóc vàng ăn mặc rất thời trang bước vào. Với bộ vest Escada và túi xách Chanel, cô ta mang dấu ấn Mai Mối Power khắp người. Anh ta có nghiêm túc không đấy? Anh ta thực sự cô làm vui lòng ứng cử viên của đối thủ cạnh tranh ư?

Người phụ nữ liếc nhìn khắp. Dù diện quần áo hàng hiệu, cô nàng có vẻ không tự tin lắm về bản thân, và bản năng từ thiện đầy ủy mị trong Annabelle trỗi dậy. Cô chiến đấu với nó chừng ba mươi giây, nhưng người phụ nữ trông có vẻ quá không thoải mái đến nổi cuối cùng cô đành đầu hàng và đi về phía cô nàng. “Cô tìm Heath Champion phải không?”

“Vâng, tôi đang tìm anh ấy.”

“Anh ấy bận nói chuyện điện thoại vài phút. Anh ấy nhờ tôi chăm sóc cô. Tôi là Annabelle Granger, ưm...” Cô ngần ngại. Chắc chắn không có chuyện nói cô là người mai mối dự phòng của anh, và cô không có gan nói mình là trợ lý của anh, vì thế cô quyết định điều hay nhất tiếp theo. “Tôi là sếp của Heath.”

“Melanie Richter.” Người phụ nữ nhìn chiếc váy kaki và chiếc áo khoác hồng vừa vặn của Annabelle – không ấn tượng lắm cho đến khi đứng cạnh toàn bộ sản phẩm Escada này. Tuy nhiên, cô nàng có vẻ không căn cứ vào đó mà để đánh giá, và cô nàng có nụ cười thân thiện. “Làm phụ nữ trong một thế giới do đàn ông thống trị hẳn phải đầy thử thách.”

“Cô không biết được đâu.”

Melanie theo cô trở lại bàn. Bởi Annabelle không muốn thảo luận về sự nghiệp của mình trong vai trò một người có thế lực giới trong thể thao nên cô hỏi Melanie về bản thân và biết cô ta đã ly hôn; có một đứa con. Cô ta học xong về thời trang, từng có ông chồng đáng sợ, thường xuyên mắng mỏ nếu cô không lau chùi nắm cửa hàng ngày. Cuối cùng Heath cũng tham gia cùng họ. Annabelle giới thiệu anh và dợm bước đứng dậy nhưng bàn tay anh đã kìm chặt cứng trên bắp đùi trần của cô.

Cô không biết điều gì khiến cô khó chịu hơn, sự choáng váng của luồng điện giới tính xuyên suốt người cô hay việc nhận ra anh muốn cô ở lại, nhưng vì áp lực trên đùi thì không dễ chịu gì. Melanie nghịch nghịch ví, một lần nữa lại có vẻ không thoải mái. Chuyện này không phải lỗi của cô ta, và Annabelle bèn xóa bỏ không khí ngượng nghịu đó.

“Melanie có nền tảng giáo dục rất thú vị.” Trong tinh thần chơi đẹp, cô nhấn mạnh hoạt động từ thiện ở Hội sinh viên và chuyên ngành thời trang của Melanie. Mặc dù nhắc tới con trai của Melanie nhưng cô không đề cập đến gã chồng cũ quái đản. Tuy nhiên, cô chưa nói xong thì điện thoại của Heath đổ chuông. Anh liếc nhìn, xin lỗi với vẻ chân thành không để đâu cho hết và rời đ

Annabelle quyết định lợi dụng sự am hiểu thời trang của Melanie để hỏi ý kiến của cô ta về kiểu quần bò phù hợp nhất cho những người phụ nữ thấp có cặp hông đầy đặn. Melanie trả lời ân cần – cạp thấp trung bình, ống cắt tới mắt cá chân. Rồi sau đó cô ta khen ngợi mái tóc của Annabelle. “Màu tóc thật hiếm có. Pha rất nhiều màu vàng. Tôi sẵn sàng làm tất cả để có mái tóc như của cô.”

Tóc Annabelle luôn thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng cô nhận những lời khen bằng sự hoài nghi, ngờ rằng vì giật mình trước đống hỗn loạn ấy nên người ta mới cảm thấy phải nói điều gì đó. Heath quay trở lại, lại xin lỗi và tiếp chuyện Melanie. Anh ngả người về phía trước khi cô ta nói, luôn mỉm cười đúng lúc. Hỏi những câu hỏi hay, và có vẻ thực sự thích thú với mọi câu chuyện của cô ta. Cuối cùng, anh ta đặt tay lên đùi Annabelle, nhưng lần này cô không để mình cảm thấy bực bội vì điều đó. Anh đang ra hiệu cho cô thời gian của Melanie đã hết.

Sau khi Melanie đi khỏi, anh nhìn đồng hồ. “Một phụ nữ tuyệt với nhưng đáng thất vọng.”

“Làm sao cô ấy có thể vừa tuyệt vời vừa đáng thất vọng được? Cô ấy đáng mến đấy chứ.”

“Rất đáng mến. Tôi thích nói chuyện với cô ta. Nhưng giữa chúng tôi không có lực hút, và tôi không muốn cưới cô ta.”

“Lực hút ấy muốn phát triển phải cần nhiều thời gian hơn là hai mươi phút. Cô ấy thông minh và cô ấy tỏ ra lịch sự quá mức so với những gì anh và cái điện thoại di động của anh đáng được hưởng. Cô ấy còn có vẻ tao nhã mà rồi anh sẽ thích. Hãy cho cô ấy một cơ hội nữa.”

“Chỉ là một gợi ý thôi nhé. Tôi cá cô có thể tiến xa hơn trông công việc bằng cách đề cao ứng cứ viên của mình thay vì của người khác đấy.”

“Tôi biết, nhưng tôi thích cô ấy.” Cô cau mày nhìn anh. “Mặc dù tôi không thể không nhận thấy cô ấy hình như đổ lỗi cho tôi vì đã phá hỏng buổi tối, mà thế thì rõ ràng là không công bằng chút nào.”

“Cô cũng có thể tiến xa hơn nếu ít nhất có thể giả vờ nịnh nọt tôi.”

“Đây mới là chuyện đáng buồn đây. Tôi vẫn đang nịnh nọt đấy chứ.’

Một khóe môi của anh chàng nhà quê nhếch lên. “Cô chỉ làm được đến thế thôi hả?”

“Tôi biết. Quá thất vọng, phải không?”

Sự thích thú của anh chuyển sang thành nghi ngờ. “Ý Melanie là gì khi cô ấy nói cô nên tăng lương cho tôi?”

“Không biết.” Bụng cô sôi ùng ục. “Chắc anh sẽ không mời tôi ăn đâu nhỉ?”

“Chúng ta không có thời gian. Người tiếp theo sẽ ở đây trong vòng mười phút nữa. Nhưng tôi sẽ đãi cô một ly đồ uống nữa.”

“Người tiếp theo?”

Anh lôi chiếc BlackBerry ra trong một nỗ lực phát lờ cô rõ rành rành, nhưng cô không bỏ qua. “Portia Powers có thể làm vú em cho những ứng cử viên của cô ta. Tôi sẽ không làm chuyện đó đâu.”

“Tuy nhiên, chỉ mới sáu ngày trước, cô còn quỳ gối trong văn phòng tôi mà nói rằng sẽ làm bất cứ điều gì khiến tôi hài lòng với tư cách khách hàng.”

“Lúc đó tôi còn trẻ và ngu ngốc.”

“Đây là sự khác biệt giữa chúng ta... Lý do tôi điều hành một công ty trị giá hàng triệu đô la còn cô thì không. Tôi mang lại cho khách hàng của mình những gì họ muốn. Cô chỉ mang lại cho họ nỗi tiếc nuối.”

“Không phải tất cả khách hàng. Chỉ có anh thôi. Được rồi, và thỉnh thoảng cả ông Bronicki nữa, nhưng anh không thể hình dung những gì tôi phải đương đầu ở đó đâu.”

“Để tôi cho cô một ví dụ về điều tôi đang nói tới nhé.”

“Tôi đành nghe theo để đổi một mẩu bánh mì vậy.”

“Tuần trước tôi có nói chuyện điện thoại với một khách hàng chơi cho đội Giấy Bạc. Anh ta vừa mua căn nhà đầu tiên, và anh ta nói thích gu thẩm mỹ của tôi và hy vọng tôi có thể giúp chọn một số đồ nội thất. Này nhé, tôi là người đại diện của anh ta, không phải là người thiết kế nội thất. Chết tiệt, tôi chẳng biết gì về trang trí nội thất hết; thậm chí tôi còn chưa mua đồ đạc cho căn nhà của chính mình. Nhưng anh chàng đó vừa chia tay với bạn gái, anh ta đang cô đơn, và hai giờ sau, tôi đã ở trên máy bay để tới Buffalo. Tôi không thể bỏ rơi anh ta. Tôi không cử nhân viên của mình tới. Đích thân tôi đến tận nơi. Và cô biết vì sao không?”

“Niềm đam mê khám phá dành cho nước Pháp mới được phát hiện?”

Anh cau mày. “Không. Bởi vì tôi muốn khách hàng của mình hiểu tôi luôn ở đó vì họ. Khi ký hợp đồng với tôi là họ đã ký với một người quan tâm tới mọi khía cạnh trong đời sống của họ. Không chỉ những khi tốt đẹp, mà còn cả những lúc khó khăn nữa.”

“Chuyện gì xảy ra nếu anh không thích họ?” Cô chú ý dùng câu hỏi như 1 lời chỉ trích nho nhỏ - ngụ ý rằng cô không thích anh – nhưng anh nghiêm túc xem xét câu nói của cô, 1 dấu hiệu tốt. Cần phái chấm dứt cái khao khát kì quặc được nói cho anh biết anh đã nhầm lẫn này lại. Tương lai của cô phụ thuộc vào việc làm anh hài lòng, chứ không phải khiến anh căm ghét.

“Tôi không bao giờ ký hợp đồng với người tôi không thích,” anh nói.

“Anh thích tất cả họ ư? Tất cả những kẻ bê tha tự cao tự đại, đòi hỏi khắt khe và được trả quá nhiều tiền ấy ư? Tôi không tin.”

“Tôi yêu quý họ như thể họ là anh em của mình vậy,” anh đáp lại với sự thành thật không do dự.

“Anh đúng là kẻ dối trá.”

“Tôi ấy à?” Anh trao cho cô nụ cười bí hiểm rồi đứng lên khi cô nàng ngon lành thứ hai của Portia Powers xuất hiện.

“Cô vẫn chưa nhớ được à?”

Portia giật mình khi nghe thấy một giọng nam trầm đầy hăm dọa. Cô xoay người lại trên vỉa hè phía trước cửa sổ của Sienna và nhìn người đàn ông đang đến gần. Mới chỉ hơn 10 giờ một chút và mọi người vẫn đang đi dạo trên vỉa hè, nhưng cô cảm thấy như thể bị chìm trong 1 con hẻm tối om vào lúc nửa đêm. Anh ta là một tên khủng bố, khổng lồ, đầy hăm dọa với cái đầu cạo nhẵn thín và đôi mắt xanh trong của kẻ giết người hàng loạt. Những hình xăm thổ dân đáng sợ phô bày trên những bắp thịt rắn chắc cuồn cuộn bên dưới ống tay áo phông đen vừa khít, và chiếc cổ vạm vỡ chứng tỏ anh ta là người đã lao động vất vả.

“Không có ai nói với cô rằng chẳng hay ho gì khi rình mò người khác hả?” Anh ta hỏi.

Trong 1 giờ đồng hồ vừa qua, cô đã đi vòng vòng quanh khu nhà, lần nào đi ngang qua nhà hàng cũng dừng lại giả vờ xem thực đơn. Nếu ngó quá lên phía trên, cô có thể nhìn thấy chiếc bàn Heath đang ngồi, cùng với Annabelle Granger và hai người phụ nữ cô đã sắp xếp cho anh ta gặp gỡ tối nay. Như bình thường thì Portia sẽ không nghĩ đến việc có mặt trong buổi gặp gỡ ban đầu – chỉ vài khách hàng từng yêu cầu điều đó – chỉ có điều cô biết anh ta muốn Granger ở đó, và Portia không thể chịu đựng được điều này.

“Anh là ai?” cô hỏi, cố tỏ vẻ không sợ hãi.

“Bodie Gray, vệ sĩ của Champion. Và chắc chắn anh ấy sẽ thích nghe những gì cô làm tối nay.”

Thắt lưng cô co lại. Chuyện nay sẽ còn hơn cả bẽ mặt. “Tôi chẳng làm gì hết.”

“Theo tôi thấy thì có vẻ không phải vậy.”

“Nhưng anh hầu như không có thẩm quyền gì trong việc mai mối, đúng không?” Cô nhìn anh ta lạnh lùng, cố hết sức nhìn chằm chằm để anh ta không dám nhìn cô nữa. “Anh nghĩ thế nào nếu anh cứ việc quan tâm đến việc của anh và để mặc tôi làm việc của tôi?”

Nếu là trợ lý của cô thì hẳn đã phải tìm chỗ mà trốn, nhưng anh chàng này thậm chí không thèm chớp mắt. “Việc của Champion là việc của tôi.”

“Của tôi, của tôi... một người trợ lý mới tận tâm làm sao chứ.”

“Ai cũng nên có một trợ lý tận tâm.” Anh ta túm tay kéo cô về phía lề đường.

Cô thất kinh kêu ré lên. “Anh làm gì thế?” Cô cố gắng vặn người thoát ra nhưng anh ta không để cô đi.

“Tôi sẽ mua cho cô một cốc bia để ngài Champion có thể hoàn thành công việc của mình trong sự riêng tư.”

“Đó cũng là công việc của tôi, và tôi không...”

“Có, cô thực sự có đấy.” Anh ta dẫn cô len vào giữa hai chiếc ô tô đậu ở đó. “Nhưng nếu tỏ ra dễ thương, cô có thể thuyết phục tôi im miệng được đây.”

Cô ngừng vùng vẫy và nhìn lên ngài vệ sĩ chằm chằm. Vậy là... anh ta sẵn lòng bán đứng ông chủ của mình. Heath nên hiểu biết hơn khi thuê một tên côn đồ, nhưng vì anh không làm được điều đó, cô sẽ tận dụng sự ngây thơ của anh vì cô không muốn anh biết chuyện này. Nếu phát hiện ra, anh sẽ hiểu ngay bản chất của nó, một dấu hiệu của yếu thế.

Quán bar họ vào mù mịt khói thuốc và mùi chua gắt, sàn nhà lót vải sơn rạn nứt và một cây ráy thơm héo úa nằm trên chiếc kệ bụi bặm giữa hai chiếc cúp lốm đốm cứt ruồi và bức ảnh phai màu của nhạc sĩ Mel Torme.

“Này, Bodie, mọi chuyện thế nào?” người phục vụ hỏi lớn.

“Không có gì phải phàn nàn cả.”

Bodie kéo cô đến một chiếc ghế quầy bar. Đang đi, một chiếc giày của cô kẹt vào thứ gì đó trên sàn. Khi kéo được nó ra, cô tự hỏi làm sao một nơi tồn tàn như thế này lại có thể tồn tại ngay sát những nhà hàng tốt nhất của thành phố Cl

“Hai bia,” ngài Vệ Sĩ nói khi cô rón rén ngồi lên chiếc ghế cạnh anh ta.

“Nước Soda,” cô xen vào. “Kèm một lát chanh.”

“Không có chanh,” người phục vụ nói, “Nhưng tôi có một can cocktail hoa quả ở phòng sau.”

Chàng Cơ Bắp thấy chuyện này thật buồn cười, và chỉ vài giây sau cô đã nhìn chằm chằm vào đường viền mờ mờ của son môi còn sót lại trên miệng cốc bia. Cô đẩy cốc sang một bên. “Làm sao anh biết tôi là ai?”

“Cô phù hợp với miêu ta của Champion.”

Cô không hỏi Champion đã miêu tả cô như thế nào. Cô cố gắng không hỏi bất kỳ câu hỏi nào cô không chắc về câu trả lời, và một sự rối rắm nghiêm trọng đã nảy sinh trong mối quan hệ giữa cô với Heath kể từ lúc Annabelle Granger bước vào cuộc chơi.

“Tôi sẽ không xin lỗi vì đã làm việc của mình,” cô nói “Heath trả tôi rất nhiều tiền để giúp anh ta, nhưng tôi không thể làm điều đó nếu anh ta loại tôi ra.”

“Vậy sẽ không sao nếu tôi kể với anh ấy vụ do thám chứ?”

“Anh gọi nó là do thám còn tôi gọi nó là kiếm tiền,” cô thận trọng nói.

“Tôi không cho là anh ấy sẽ nhìn nhận sự việc theo cách đó.”

Cô cũng không cho là thế, nhưng cô sẽ không để anh ta hăm dọa cô. “Nói thử xem anh muốn gì nào.”

Cô quan sát trong khi anh ta suy nghĩ. Đọc ý nghĩ người khác là một phần quan trọng trong công việc của cô, nhưng khách hàng của cô là những người giàu có và có giáo dục, vì thế làm sao cô có thể biết được chuyện gì đang diễn ra phía sau cặp mắt xanh lạnh băng kia? Cô ghét sự không chắc chắn. “Thế nào?”

“Tôi vẫn đang nghĩ.”

Cô mở túi xách, lấy ra hai tờ năm mươi đô đặt trước mặt anh ta. “Có lẽ thứ này sẽ giúp quá trình bớt khó khăn ấy.”

Anh ta nhìn xuống chỗ tiền, nhún vai và chuyển trọng tâm để nhét 2 tờ đô la vào túi. Cô nhận thấy hông của anh ta hẹp hơn vai nhiều, đùi của anh ta dài và rắn chắc.

“Nào,” cô nói, “Giờ chúng ta có thể quên tất cả chuyện tối nay đi.”

“Tôi không biết. Có quá nhiều thứ dể quên... thậm chí với một người như tôi.”

Cô nhìn anh ta chằm chằm, gần hơn, cố gắng xác định xem liệu có phải anh ta đang chế giễu cô không, nhưng cô không thể đọc được gì từ anh ta.

“Để tôi nói với cô điều này,” anh ta nói. “Tại sao chúng ta không xem xét tình huống này vào cuối tuần tới nhỉ? Cứ tính là sau một tuần kể từ thứ Sáu. Để xem lúc đó mọi việc tiến triển thế nào.”

Cô đã không nghĩ tới chuyện này. “Sao phải làm thế?”

“Tôi muốn giải quyết xong cuối tuần này, nhưng tôi lại phải rời khỏi thành phố.”

“Anh muốn gì?”

Anh ta săm soi cô một cách không cần giấu diếm. Miệng anh ta đẹp như chạm trổ, gần như thanh tú, khiến những đặc điểm còn lại của anh ta có vẻ càng đậm sát khí. “Tôi sẽ cho cô biết khi đã quyết định xong.”

“Quên chuyện đó đi. Tôi không cho phép anh ta đánh lừa tôi đâu.” Cô cố nhìn chằm chằm để anh ta phải cúi mặt xuống nhưng anh ta không chịu chơi trò này. Thay vào đó, miệng anh ta nở nụ cười tự mãn của một tên côn đồ.

“Cô có chắc không? Nếu cô chắc chắn, tối nay tôi có thể nói luôn với Ngài Champion.”

Cô nghiến răng. “Được rồi. Thứ Sáu tới.” Cô trượt khỏi ghế và mở túi ra. “Đây là danh thiếp của tôi. Đừng tính chuyện chơi tôi, nếu không anh sẽ hối hận đấy.”

“Có thể.” Mắt anh lướt khắp người cô như thể caramel nóng trên lớp kem. “Tuy nhiên, chuyện đó có thể sẽ thú vị đấy.”

Một cảm giác chuếch choáng bất ngờ xuyên khắp người cô. Cô sập khóa túi xách và để mặc quán bar với tiếng cười cùng cục tinh quái.

Ứng cử viên tiếp theo cho Mai Mối Power xinh đẹp nhưng tự cao, và Annabelle dẫn dắt cuộc trò chuyện sao cho cô nàng bộc lộ những thiếu sót của mình. Cô cũng chẳng cần phải tốn công sức. Ngay lúc bắt đầu Heath đã có số điện thoại của cô nàng. Tuy nhiên, anh đối xử với cô ta bằng sự trân trọng tối đa, và Annabelle nhận ra Heath không quá coi mình là nhất như ban đầu cô nghĩ. Dường như anh nhận thấy sự đối nhân xử thế trong mọi hình thái đều thú vị. Phát hiện đó khiến cô khó có thể tiếp tục giữ khư khư thái độ không ưa. Nói như thế không có nghĩa là lúc nào cũng không ưa anh.

“Thật thú vị,” anh nói sau khi cô nàng rời khỏi, “nhưng không phải theo chiều hướng tích cực. Buổi tối hôm nay càng lúc càng kém chất.”

“Đối tượng tiếp theo của anh sẽ không thế. Tôi đã có một người đặc biệt đang chờ sẵn.” Cơ sở dữ liệu khách hàng cao tuổi của bà ngoại đang biến thành một nguồn tham khảo phong phú. Rachel Gorny, cháu gái một trong những người bạn cao tuổi nhất của bà, không có vẻ đẹp ngoại hạng của Barri, nhưng lại thông minh, được giáo dục chu đáo và đủ mạnh mẽ để vững vàng trước anh. Cô gái cũng có sự tao nhã mà Heath dường như mong muốn. Annabelle đã tính tối nay sẽ giới thiệu họ với nhau, nhưng cô muốn xem anh phản ứng thế nào với Barrie trước.

Cô nghịch chiếc que trang trí đồ uống để ngăn mình không nghiên cứu về mặt của Heath và thầm nhắc mình phải tìm một anh chàng tốt bụng, ngọt ngào và không quá thông minh có khả năng đối xử tử tế với Barrie.

“Cô cần nỗ lực làm việc hơn, Annabelle. Đừng có thêm đối tượng nào giống cô nàng đầu tiên tối nay nữa.”

“Đồng ý. Và cũng không có chuyện bắt tôi ngồi từ đấu tới cuối với các đối tượng mà Mai Mối Power giới thiệu cho anh nữa đâu. Như anh đã sáng suốt chỉ ra, giúp đỡ Portia Powers không lợi ích gì cho tôi.”

“Thế thì tại sao cô vẫn cố gắng khuyên tôi nên gặp lại Melanie?”

“Cơn đói khiến tôi trở nên kỳ quặc.”

“Cô loại bỏ đối tượng cuối cùng trong vòng mười bốn phút. Làm tốt lắm. Tôi sẽ thưởng cô bằng cách cho phép cô ngồi cùng trong tất cả các buổi gặp gỡ từ nay về sau.”

Cô gần như chết nghẹn. “Anh đang nói gì vậy?”

“Chính xác những gì tôi vừa nói.”

“Về tất cả, anh không có ý...”

“Thực tế là, ý tôi đúng vậy đấy.” Anh lôi ra một kẹp tiền lớn màu vàng chật ních những tờ đô la rồi thử một vài tờ lên khỏi bàn và kéo cô khỏi ghế. “Chúng ta đi ăn đã.”

“Nhưng...tôi không...tôi sẽ không...” Cô lắp bắp trên đường đi ngang qua quầy bar, cố gắng nói cho anh biết rằng cô không có ý định lượn lờ quanh các ứng cử viên của Powers, và rõ ràng anh hoàn toàn mất trí rồi, nhưng anh lờ cô đi để chào chủ quán, một người đàn ông nhỏ nhắn rắn chắc. Cô ngạc nhiên khi thấy họ trao đổi bằng tiếng Ý, mặc dù cô không hiểu sao mình lại phải ngạc nhiên về Heath chứ.

Họ còn chưa kịp an vị trong khoang ăn hạng nhất thì người phục vụ và bà chủ quán đã chào đón Heath bằng giỏ bánh mỳ và đĩa đồ nguội khai vị. Tiếng Ý lại được tuôn ra nhiều hơn. Không thể cưỡng lại được mùi bánh mì nóng hổi, Annabella bẻ một miếng những vào lớp dầu ô liu vị hương thảo.

Giống như quầy bar, phòng ăn có tường trát thạch cao màu vàng thô ráp và đường gờ tím sẫm, nhưng anh sáng ở đây sáng hơn, chiếc rõ khăn trải bàn màu cá hồi và khăn ăn màu nho. Những chiếc bình nhỏ bằng đất nung đặt tại mỗi bàn cắm hoa đồng nội và thảo mộc giản dị. Nhà hàng đem lại cảm giác thoải mái, ấm cúng, tuy nhiên vẫn tạo ra bầu không khí lịch lãm.

Heath am hiểu về rượu hơn cô, nên anh gọi rượu vang cho cô, còn anh thì uống bia Sam Adams. Đĩa khai vị đầy ắp thịt, nấm, những cành xô thơm rán, những xiên pho mát pecorino và anh đào đỏ mọng. “Ăn trước đã,” anh nói. “Rồi chúng ta sẽ nói chuyện.”

Cô vui mừng làm theo, và anh không làm phiền cô cho đến khi khay đồ ăn xuất hiện – hòn đảo sò điệp thanh nhã trôi nổi trong biển nấm porcini và cremini dành cho cô, còn món mì sợi nhúng nước sốt cay pomodoro với xúc xích và pho mát sữa dê cho anh.

Anh ăn vài miếng, uống bia, rồi trao cho cô đúng cái ánh mắt sắc lẻm mà cô đã nhận từ anh trong các cuộc gặp gỡ suốt buổi tối. “Tôi muốn cô có mặt trong tất cả các buổi giới thiệu từ bây giờ trở đi, làm y hệt như tối nay.”

“Nếu anh phá hoại bữa an ngon nhất tôi từng được ăn này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu.”

“Cô có trực giác, biết cách dẫn dắt cuộc trò chuyện. Bất chấp quan điểm của cô về Melanie, cô có vẻ biết cái gì thích hợp với tôi và cái gì không. Nếu không tận dụng điều đó thì tôi đúng là thằng ngốc, mà tôi thì chắc chắn không hề ngốc.”

Cô xúc đầy thìa cháo ngô màu vàng vị tỏi. “Anh nhớ nhắc xem tôi được lợi lộc gì khi giúp Portia Powers hoàn thành việc mai mối này nhé, bởi vì tôi đã quên mất phần đó rồi.”

Anh nhấc dao ăn lên. “Chúng ta đang bàn một thỏa thuận mới.” Bằng một thao tác hiệu quả, anh cắt chiếc xúc xích ra làm đôi. “Số tiền mười nghìn đô cô muốn tôi trả đúng là một con số hão huyền, và cả hai chúng ta đều biết điều đó.”

“Đó không phải...”

“Tôi đã trả cho cô năm ngàn và hứa sẽ chỉ thanh toán phần còn lại nếu cô mai mối thành công. Thành ra, hôm nay là ngày may mắn của cô vì tôi đã quyết định sẽ trả hết số tiền đó cho cô, bất kể đối tượng phù hợp là do cô hay Portia tìm được. Miễn là tôi có vợ và cô cũng tham gia vào quá trình tìm kiếm, cô sẽ nhận được tiền của mình.” Anh giơ bia lên chạm cốc với cô. “Chúc mừng.”

Cô đặt đĩa xuống. “Tại sao anh làm thế

“Vì nó hiệu quả.”

“Làm sao hiệu quả bằng cứ để Power tự lo những buổi giới thiệu của cô ta. Anh trả cô ta cả đống tiền để làm đúng như vậy mà.”

“Tôi thích có cô hơn.”

Mạch máu cô rần rật. “Tại sao?”

Anh tặng cô nụ cười tan chảy mà anh hẳn đã phải tập luyện từ khi còn ở trong nôi, nụ cười khiến cô cảm thấy mình là người phụ nữ duy nhất trên thế giới. “Bởi cô dễ bắt nạt hơn. Chúng ta có thỏa thuận với nhau hay không đây?”

“Anh không muốn một bà mối. Anh muốn một đầy tớ.”

“Chỉ là chuyện từ ngữ thôi. Giờ giấc của tôi thất thường, và lịch trình của tôi thay đổi không báo trước. Công việc của cô là đối phó với tất cả chuyện đó. Cô xoa dịu những bộ lông đang xì lên khi tôi cần hoãn lại vào phút cuối. Cô đồng hành cùng các đối tác hẹn hò khi tôi đến muộn, làm cho họ thoải mái nếu tôi phải nhận điện thoại. Nếu mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, cô có thể biến mất. Tôi đã nói với cô trước rồi. Tôi làm việc rất vất vả. Tôi không muốn phải nhọc lòng trong chuyện này nữa.”

“Về cơ bản, anh mong tôi tìm cô dâu cho anh, tán tỉnh cô ta và dắt tay cô ta đến nhà thờ. Hay tôi phải đi cùng trong tuần trăng mật nữa?”

“Chắc chắn là không.” Anh tặng cô nụ cười trễ nải. “Tôi có thể tự mình giải quyết chuyện đó.”

Có thứ gì đó đã cháy lên trong bầu không khi giữa họ, thứ gì đó dễ làm người ta say và đầy quyến rũ, ít nhất là trong trí tưởng tượng đang khao khát tình dục của cô. Cô uống một ngụm nước và đắm chìm trong sự thật choáng váng rằng cô bị anh thu hút, ngay cả khi cô chỉ muốn đập vỏ chai bia lên đầu anh. Thôi được, thế thì sao nhỉ? Anh là một kẻ quyến rũ bẩm sinh, còn cô chỉ là một người bình thường. Chuyện này sẽ không thành vấn đề trừ phi cô để mặc nó muốn ra sao thì ra.

Cô dành thời gian suy nghĩ kỹ. Mặc dù cô ghét ý tưởng hoàn toàn bị anh sai khiến, sự sắp xếp này cho phép cô quyền kiểm soát nhiền hơn, cũng như sẽ có khả năng nhân đôi số tiền của cô. Mai Mối Power chỉ ký hợp đồng với đàn ông, nhưng Người Hoàn Hảo Dành Cho Bạn ký hợp đồng với cả nam lẫn nữ, vì thế cô có thể kiếm được vài khách hành nữ đắt giá từ những người bị Heath từ chối. Ví dụ, Melanie có thể là đối tượng phù hợp cho Jerry, con trai đỡ đầu của Shirley Miller. Anh ta dễ thương, tương đối thành công, và con họ xêm xêm tuổi nhau. Chỉ bởi hiện tại Jerry không phải là khách hàng không có nghĩa Annabella không thể ký hợp đồng với anh ta.

“Portia Powers sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này,” cô nói.

“Cô ấy không có sự lựa chọn.”

Cũng y hệt như tôi, Annabella nghĩ. Nhưng điều đó không hoàn toàn là sự thật. Thực ra, cô có một chọn lựa. Thật không may, làm thế chỉ khiến cô tự mình chuốc lấy thất bại. “Anh nên hủy bỏ hợp đồng với cô ấy và để tôi đảm đương mọi chuyện.”

“Cô ta tiếp cận được với những phụ nữ cô không thể,” anh trả lời. “Biết đâu, cô ta sẽ tìm ra người tôi chọn.”

“Co phải tối nay chính là ví dụ điển hình cho đánh giá sáng suốt của anh?”

“Có phải tối này chính là ví dụ điển hình cho đánh giá sáng suốt của cô?”

Anh thắng cô ở điểm này. Cô nghịch một cây nấm. “Anh hiểu muốn đạt được lợi ích lớn nhất thì tôi phải phá hoại các ứng cử viên của cô ta, đúng không. Tôi rất cần tiền, nhưng còn cần xây dựng danh tiếng cho Người Hoàn Hảo Dành Cho Bạn hơn nữa.”

“Tôi vẫn đang hết sức cảnh giác đây, Mata Hari[8]”.

[8] Nghệ danh của Margaretha Geetruida (1876-1917), là vũ nữ người Hà Lan làm điệp viên nhị trùng cho Đức và Pháp trong Chiến tranh Thế giới I

“Anh không coi những lời tôi nói là nghiêm túc.”

Anh nhướn lông mày. “Cô bảo tôi gặp Melanie lần nữa.”

“Chỉ vì tôi bị hạ đường huyết nên mới thế. Giờ sau khi ăn xong tôi đã thấy rõ là cô ấy quá tốt so với anh.”

“Annabella, thư giãn đi.” Anh phô bày nụ cười xảo trá của mình. “Cô là một trong những người chịu khổ chịu sở vì lòng chính trực cá nhân. Còn tôi là một trong những người đủ thông minh để lợi dụng điều đó.”

Cô chẳng thể nói gì nhiều về điều này, vì thế cô hướng sự chú ý của mình vào những con sò điệp.

Đã lâu lắm rồi Heath không còn hứng thú nhìn một người phụ nữ ăn, nhưng Annabella biết cách thưởng thức một bữa ăn ngon. Vẻ hạnh phúc tỏa rạng trên khuôn mặt khi cô đút một miếng nấm nữa vào miệng. Cô đưa đầu lưỡi liếm một vệt nước sốt còn sót lại trên vành môi. Mắt anh trôi nổi dọc theo cổ họng cô tới xương đòn, và xuống phía dưới bộ ngực trong nhỏ nhắn...

“Cái gì?” Chiếc đĩa của cô lơ lửng giữa không trung và những nếp nhăn xuất hiện trên trán.

Anh vội chỉnh lại vẻ mặt của mình. “Tôi đang băn khoăn về ứng cử viên tiếp theo của cô. Cô thực sự có một người đấy chứ?”

Cô mỉm cười, chống một khuỷu tay lên trên bàn. “Đúng thế. Và cô ấy rất đặc biệt. Sắc sảo, hấp dẫn, thú vị.”

“Cho dù có phải gánh chịu cơn giận dữ của cô, tôi cũng phải nói rằng có cả nghìn phụ nữ phù hợp với miêu tả đó. Tôi tìm kiếm một người hơn hẳn mức bình thường.”

Đôi mắt màu mật ong của cô đưa ra lời cảnh báo màu hổ phách. “Những người phụ nữ đặc biệt thường đem lòng yêu người đàn ông coi họ là nhất. Khá chắc chắn là họ sẽ loại ngay anh chàng xin phép nhận điện thoại giữa cuộc trò chuyện như anh đã làm tối nay.”

“Đó là trường hợp khẩn cấp.”

“Với anh, tôi ngờ rằng tất cả các cuộc điện thoại đều khẩn cấp. Không bào chữa.”

Anh miết ngón tay cái quanh miệng cốc bia. “Tôi thường không cảm thấy cần phải bào chữa cho mình, nhưng giờ tôi sẽ làm một ngoại lệ, và cô có thể xin lỗi khi tôi xong.”

“Cứ chờ xem.”

“Tối này một cầu thủ tôi tuyển mộ mấy năm trước đã quấn chiếc xe Maserati của anh ta quanh một cột điện thoại. Mẹ anh ta chính là người gọi điện thoại. Anh ta không phải khách hàng của tôi – anh ta đã ký hợp đồng với một đại diện khác – nhưng tôi biết sơ qua về họ. Những người tử tế. Anh ta đang được chăm sóc đặc biệt...” Anh lấy ngón tay cái gạt đĩa của mình từ mép bàn vào. “Bà ấy gọi cho tôi để thông báo rằng người ta không nghĩ anh ấy có thể sống được đến sáng.” Anh nhìn cô chằm chằm. “Cô hãy nói cho tôi biết cái nào quan trọng nhất. Chuyện phiếm hay an ủi người mẹ ấy?”

Cô nhìn anh chằm chằm. Rồi cô bật cười. “Anh chỉ vừa bịa ra thôi.”

Anh hiếm khi bị bất ngờ, nhưng Annabella vừa làm được điều đó. Anh ném cho cô cái nhìn băng giá nhất. “Thật thú vị khi cô thấy thú vị đến thế trước bi kịch của người khác.”

Cô nheo mắt lại, những đốm sáng màu vàng nhảy múa trong đồng tử. “Anh hoàn toàn bịa đặt.”

Anh cố khuất phục cô bằng ánh mắt – anh siêu giỏi trong chuyện này – nhưng cô trông có vẻ hài lòng với bản thân tới mức anh bị phân tâm và phá lên cười.

Cô quan sát anh với vẻ tự mãn. “Tôi có hai người anh trai, cũng là những người tham công tiếc việc quá thành đạt, vì thế tôi biết tường tận mánh khóe của những người cùng một giuộc với anh.”

“Có người cùng một giuộc với tôi sao?”

“Cùng giuộc trăm phần trăm.”

“Cuối cùng cũng rõ rồi...” Anh tỳ một khuỷu tay lên trên bàn, lau khóe miệng và chăm chú nhìn cô qua mu bàn tay mình. “Annabella tội nghiệp, đáng thương.Tất cả những lời lẽ sỉ nhục cô nhằm vào tôi, những bình luận cạnh khóe...Một trường hợp chuyển đổi đơn giản. Kết quả của việc lớn lên dưới cái bóng quá lớn của những ông anh trai vĩ đại ấy. Có cảm thấy đau đớn khi bị phớt lờ như vậy không? Liệu những vết sẹo có còn đau nhức khi trời mưa không?”

Cô khịt mũi, âm thanh to một cách ngạc nhiên phát ra từ người phụ nữ nhỏ bé như thế. “Tôi chỉ cầu sao mọi người phớt lờ tôi đi. Ba lê, piano, cưỡi ngựa. Đánh kiếm, đúng là không tin nổi. Ai lại đi bắt con cái mình học đánh kiếm chứ? Nữ hướng đạo sinh, dàn nhạc, gia sư nếu tôi tụt xuống dưới điểm B, dùng tiền động viên tôi gia nhập mọi câu lạc bộ và phần thưởng đặc biệt nếu tôi tranh cử. Tuy nhiên tôi vẫn sống sót được bằng cách nào đó, cho dù sự tra tấn vẫn không dừng lại.”

Cô vừa miêu tả thời thơ ấu trong mơ của anh. Những mảnh ký ức vụt qua trong đầu anh. Giọng lè nhè của bố anh... Dời mắt khỏi cuốn sách chết tiệt đó và đi mua cho tao mấy điếu thuốc lá đi. Những con gián bò lổm ngổm dưới tủ lạnh, những đường ống rỏ nước xuống dưới vải sơn lót nhà. Mùi thuốc tẩy Lysol – một kỷ niệm đẹp – khi một trong những người bạn gái của bố anh cố gắng dọn dẹp chỗ ở, và sau đó là tiếng sầm không tránh khỏi khi cô giận dữ sập cánh cửa sắt.

Annabell đuổi theo con sò điện còn lại ra đến tận cạnh đĩa và ngước lên nhìn anh. “Tôi thực sự nghĩ anh sẽ thích Rachel.”

“Tôi thích Gwen.”

“Đó là vì cô ấy đã từ chối anh. Giữa hai người không có lực hút.”

“Cô sai rồi. Rõ ràng là có lực hút.”

“Tôi không hiểu tại sao anh cần một người vợ ngay lúc này. Anh có Bodie, anh có các trợ lý, và anh có thể thuê một người quản gia để đảm đương tất cả những bữa tiệc tối quan trọng. Còn về chuyện con cái...thật khó để nuôi nấng chúng với chiếc điện thoại gắn chặt keo con voi ở tai anh.”

Đã qua từ lâu rồi cái thời cô nàng Tinker Bell ở đúng vị trí của cô. Anh lại ngả người vào ghế và đưa mắt lướt trên ngực cô. “Cô đã bỏ sót chuyện tình dục.”

Cô phải mất vài giây, quá lâu, mới đáp lại được. “Anh cũng có thể mua điều đó.”

“Em yêu,” anh kéo dài giọng, “Trong đời mình tôi chưa bao giờ phải trả tiền cho tình dục.”

Cô đỏ bừng mặt, và khi tưởng cuối cùng đã đẩy được cô về đúng nơi anh muốn, anh lại chỉ thấy chiếc mũi nhỏ xinh ấy hếch lên trong không khí. “Điều này chỉ thuần túy cho thấy một vài người phụ nữ có thể tuyệt vọng đến chừng nào.”

“Nói với tư cách cá nhân sao?”

“Quan niệm của Raoul. Bạn trai tôi. Anh ấy rất sâu sắc.”

Anh cười toe, và ngay lúc đó anh nhận ra từ lâu lắm rồi mình đã không thích thú nhiều đến thế với một phụ nữ. Nếu Annabella cao hơn khoảng năm centimer, sành điệu hơn, ngăn nắp hơn, ít hách dịch hơn, và sẵn sàng tôn thờ anh nhiều hơn, cô hẳn sẽ là người vợ hoàn hảo.