Mãng Hoang Kỷ

Chương 24: Kỷ Ninh và Dực Xà





Trong điện vô cùng im lặng, chỉ có ánh nến lập lòe.

Kỷ Ninh không ngừng ăn. Cả bàn quả tửu(rượu trái cây), thịt và thức ăn trong chốc lát đã được dọn sạch. Hôm nay nhân dịp chúc mừng phụ thân trở về hắn mới được dùng quả tửu.

"Phụ thân."

Kỷ Ninh lên tiếng.

"Hả?"

Kỳ Nhất Xuyên cau mày nhìn hắn.

Kỷ Ninh cảm giác được bởi vì săn giết Dực Xà thất bại nên phụ thân hắn không được vui vẻ.Muốn giết một đại yêu Thủy Tộc ở Tiên Thiên hậu kỳ thật sự quá khó khăn. Muốn trực tiếp tiêu diệt thì Kỷ Tộc Tây Phủ cũng phải trả một giá thật lớn. Vì thế Kỳ Tộc Tây Phủ chuyển sang đánh lâu dài tập trung ở hồ Dực Xà, phái vài tên Tiên Thiên sinh linh canh giữ khiến Dực Xà không dám rời khỏi hồ. Chỉ cần Dực Xà có một chút lơ là lập tức sẽ bị nhóm Tiên Thiên sinh linh vây giết.

"Con muốn ra ngoài một lần."

Kỷ Ninh lên tiếng.

"Ra ngoài?"

Kỳ Nhất Xuyên nhíu mày.

Uất Trì Tuyết lập tức khuyên nhủ:

"Ninh nhi à, con sau khi bị Dực Xà tập kích chắc cũng biết sự đáng sợ của đại yêu… Hiện nay khắp nơi đều có đại yêu ẩn nấp, lúc này con còn quá nhỏ nếu ra ngoài sẽ rất nguy hiểm, hay là chờ thêm vài năm đi."

"Con hiện giờ không có đối thủ để tôi luyện ở Tây Phủ thành."

Kỷ Ninh lắc đầu.

Kỳ Nhất Xuyên lạnh giọng:

"Con được bao nhiêu tuổi rồi? Chờ con qua mười sáu tuổi rồi ra ngoài cũng không muộn."

"Nhưng mà phụ thân…"

Kỷ Ninh có chút lo lắng:

"Con từ nhỏ đã luôn ở Tây Phủ thành chưa từng được ra ngoài. Bây giờ con muốn gặp các bộ lạc khác ở bên ngoài, muốn được mạo hiểm như phụ thân đi tranh đấu chém giết đại yêu."

"Giết đại yêu? Với thực lực của con…"

Kỳ Nhất Xuyên lắc đầu. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

"Thực lực của con có vấn đề sao? Con có thể chiến đấu với Dực Xà rồi an toàn thoát ra, thực lực của con như vậy chắc đã đủ rồi chứ?"

Kỳ Nhất Xuyên ngẩn người một lúc:

"Đúng rồi ta còn chưa hỏi con. Tại sao con có thể sống sót khi bị Dực Xà tập kích?"

Uất Trì Tuyết cười cười:

"Nhất Xuyên à, chàng ở bên ngoài đối phó với Dực Xà không trở về nên thiếp cũng chưa nói cho chàng biết. Con của chúng ta trong khoảnh khắc sinh tử khi bị Dực Xà tập kích, thân pháp đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, cũng nhờ vào thân pháp Thiên Nhân Hợp Nhất này nên nó mới có thể thoát được kiếp nạn đấy."

"Thiên Nhân Hợp Nhất?"

Kỷ Nhất Xuyên giật mình nhìn Kỷ Ninh.

Mười tuổi, thân pháp đạt cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất?

"Đỡ ba kiếm của ta!"

Kỷ Nhất Xuyên đột nhiên vung tay đánh ra ba đạo kiếm nhanh như điện giật.

Kỳ Ninh vốn đang ngồi yên lập tức di chuyển.Tân thể như hóa thành một cơn gió di chuyển giữa ánh kiếm.

"Thế nào?"

Kỷ Ninh tự hào nói.

"Tốt!"

Kỷ Nhất Xuyên kinh ngạc nhìn con mình.

"Thân pháp của con nếu đã đạt đến Thiên Nhân Hợp Nhất thì thời gian kiếm pháp đạt đến Thiên Nhân Hợp Nhất… cũng không còn xa."

Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử, trong lòng vô cùng kích động không ngừng tự hỏi. Con hắn thiên phú cao như thế cả vùng Yên sơn cũng chưa chắc có ai hơn! Thiên tài như thế không thể đào tạo như bình thường, với tốc độ tiến bộ hiện tại của Kỷ Ninh thì ở Tây Phủ Thành đã không còn thích hợp để mài luyện.

"Con muốn ra ngoài cũng không phải không được."

Kỳ Nhất Xuyên nhìn nhi tử:

"Nhưng con phải đạt được một yêu cầu của ta."

"Nhất Xuyên!"

Uất Trì Tuyết nóng nảy định lên tiếng ngăn cản thì Kỳ Nhất Xuyên đã đưa tay cản lại.

"Phụ thân nói đi."

Kỷ Ninh vô cùng mong đợi.

Kỳ Nhất Xuyên gật đầu:

"Đại điển Kim Kiếm bốn năm tổ chức một lần là nơi dành cho các thiếu niên dưới mười sáu tuổi thi đấu. Ta muốn con đoạt được kim kiếm tại đại điển! Chỉ cần đoạt được kim kiếm ta lập tức chấp nhận cho con ra ngoài."

"Kim kiếm?"

Hai mắt Kỹ Ninh sáng lên.

Hắn sớm biết ước định năm đó, chỉ cần bản thân đoạt được kim kiếm lập tức có thể kế nhiệm phủ chủ… hơn nữa mấy năm nay trong lúc luyện kiếm phụ mẫu cũng đã nhắc qua việc "Đoạt Kim Kiếm làm phủ chủ".

"Đoạt lấy kim kiếm cũng không khó."

Kỳ Ninh nghi hoặc nhìn Kỷ Nhất Xuyên:

"Phụ thân à, con không cần dùng toàn lực cũng có thể giành được kim kiếm… đây cũng không thể xem là một khảo nghiệm khó khăn. Chẳng lẽ phụ thân thật sự để ý đến địa vị phủ chủ?"

Phụ thân hắn một lòng hướng về tiên lộ.

Kỷ Ninh đối với tiên lộ cũng vô cùng khát vọng.

"Địa vị phủ chủ?"

Kỷ Nhất Xuyên lắc đầu:

"Con là nhi tử của Kỷ Nhất Xuyên ta, một đứa con đáng để ta hãnh diện. Ta tin chắc con sẽ còn vượt xa ta… Kỳ Tộc Tây Phủ chắc chắn không thể trói buộc con. Con nhất định sẽ vươn cánh bay cao."

Kỷ Ninh nghi hoặc:

"Vậy phụ thân bắt con đoạt kim kiếm để làm gì?"

"Đầu tiên là để Kỷ Liệt hết hy vọng."

Kỳ Nhất Xuyên nói tiếp:

"Nguyên nhân thứ hai thì sau khi con đoạt được kim kiếm sẽ biết. Chỉ cần con đoạt được kim kiếm là ta lập tức cho con ra ngoài. Nhưng nếu không được thì con phải ngoan ngoãn ở lại đây!"

"Được!"

Kỹ Ninh cười cười.

Uất Trì Tuyết ngồi bên cạnh vẫn lo lắng.

"Được rồi, con về nghỉ ngơi đi."

Kỷ Nhất Xuyên nói.

Kỳ Ninh lúc này tâm tình vô cùng vui vẻ. Hắn đứng dậy quay về nơi ở. Tại điện thờ chỉ còn Kỷ Nhất Xuyên đang giải thích với Uất Trì Tuyết.



Sáng ngày thứ hai.

Trong lúc ba người ở cùng nhau Uất Trì Tuyết lại nhắc nhở:

"Sau khi con đoạt dược kim kiếm ta cũng không ngăn con ra ngoài nhưng vẫn phải mang theo người hầu."

"Mang theo người hầu?"

Kỷ Ninh giật mình:

"Con ra ngoài mạo hiểm thì cần gì mang theo nhiều người?"

"Con chỉ cần mang theo hai người."

Uất Trì Tuyết cười nói:

"Một là Thu Diệp, nàng ta rất rõ các thói quen của con nên có thể dễ dàng theo hầu. Người còn lại là Mạc Ô, hồi trước hắn là Cửu Nha Chiến Sĩ Hắc Giáp Vệ sau này lại đi theo phụ thân. Người này vô cùng trung thành, tuy thực lực của hắn không bằng con nhưng kinh nghiệm ở nơi hoang sơn lại vô cùng phong phú."

Kỷ Ninh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:

"Được, nhưng chỉ hai người đó thôi, không được thêm ai nữa!"



"Công tử, người rời Tây Phủ Thành? Còn mang cả ta theo?"

Thu Diệp vô cùng kích động, từ nhỏ nàng đã tiến vào Kỳ TộcTây Phủ và chưa hề ra ngoài.

"Đừng đứng đó ngây ngốc nữa, mau đến Tàng Thư Lâu ghi lại toàn bộ chi tiết về các đại yêu và bộ lạc ở Yên sơn, cả bản đồ cũng đưa đến đây."

Kỷ Ninh hăm hở giao việc:

"Ta muốn xem thật kỹ để tạo trước một lộ trình đi mạo hiểm."

"Vâng thưa công tử."

Thu Diệp vội vàng chạy đi.

Thu Diệp vốn là nữ phó bên người Kỷ Ninh. Từ nhỏ nàng đã được truyền thụ thượng đẳng luyện khí pháp môn, lúc này cũng đã tiếp cận Hậu Thiên viên mãn. Thu Diệp đã được truyền thụ một ít tuyệt học, lần này được an bài bên cạnh Kỷ Ninh nhằm hi sinh thay chủ nhân trong thời khắc mấu chốt.

"Đến rồi!"

Thu Diệp mang một chồng sách cao ngất nặng mấy trăm cân chạy vội trên mặt đất.

Kỷ Ninh bắt đầu lật sách xem xét.

Các truyền thuyết về đại yêu…

Lúc này Kỳ Ninh mới biết, bên trong thâm sơn đại trạch có rất nhiều đại yêu cường đại khó đối phó. Các đại yêu này cùng các thế lực bá chủ khác của nhân loại lại có một loại ước định. Các nhóm đại yêu cường đại bình thường sẽ không điên cuồng toàn lực xông ra ngoài tàn sát bừa bãi và các thế lực cũng sẽ không tùy tiện liều mạng săn giết đại yêu.

Mỗi bên lui một bước giữ vẻ ngoài hòa bình.

Tuy thường xuyên có vài Bộ Lạc bị tiêu diệt, vài đại yêu bị giết chết, Tiên Thiên sinh linh mất mạng… nhưng tất cả đều trong phạm vi có thể khống chế. Có một vòng tuyến vô hình mà cả các thế lực bá chủ lẫn các đại yêu cường đại đều không muốn xâm phạm. Một khi vượt qua vòng tuyến này thì gió tanh mưa máu sẽ xuất hiện.

"Bộ Lạc Hắc Nha." Kỷ Ninh chỉ vào mốt chấm trên bản đồ. "Đây là bản đồ mới nhất của Kỷ tộc Tây phủ, bộ lạc Hắc Nha này là bộ lạc nhỏ mới dựng nên bởi phụ thân của Xuân Thảo. Chỗ này cách chúng ta tầm một ngàn dặm."

"Công tử, công tử. Chúng ta nhất định sẽ đến bộ lạc Hắc Nha, tiện thể gặp Xuân Thảo." Thu Diệp liền nói.

"Đương nhiên sẽ đi."

Kỳ Ninh gật đầu:

"Đây là nơi chúng ta sẽ đến. Còn ở đây, cẩn thận ở đây nữa…"

Kỷ Ninh khoanh nhỏ từng khu vực ở bản đồ được đánh dấu có đại yêu xuất hiện.

"Những khu vực này đều có đại yêu ẩn nấp mà!"

Thu Diệp kinh ngạc nói.

"Đúng!"

Hai mắt Kỷ Ninh như sáng lên:

"Ta đi ra ngoài lần này chính là muốn đi chém giết đại yêu. Yên tâm đi, đại yêu ở những nơi ta đánh dấu đều yếu hơn Dực Xà nên sẽ không quá nguy hiểm. Chờ ta đột phá trở thành Tiên Thiên sinh linh sẽ quay lại hồ Dực Xà."

Thu Diệp lo lắng:

"Công tử, Dực Xà là đại yêu Tiên Thiên sinh linh hậu kỳ đó."

"Ta tự biết cân nhắc."

Kỳ Ninh nói.

Thần Ma luyện thể đệ nhất pháp môn Xích Minh Cửu Thiên Đồ uy lực vô cùng lớn. Hiện tại tuy hắn chỉ ở đệ tam trọng đã có thể so sánh với các luyện khí Tiên Thiên sinh linh sơ kỳ thông thường.

Một khi đột phá đệ tứ trọng liền có thể so sánh với luyện khí Tiên Thiên sinh linh hậu kỳ.

Lúc này bản thân đã không kém Dực Xà bao nhiêu đừng nói đến sau khi đột phá cảnh giới.

"Đại yêu Dực Xà."

Ánh mắt Kỷ Ninh lóe lên vẻ điên cuồng. Hắn không quên được cảnh tượng Dực Xà tập kích hắn.

"Lần này tuy ta ra ngoài mạo hiểm nhưng mục tiêu cuối cùng chính là ngươi, hi vọng ngươi đừng chết quá sớm!"

……………….

Đại điển Kim Kiếm bốn năm một lần được Kỳ Tộc Tây Phủ tổ chức vô cùng long trọng. Vô số các thiếu niên đều tràn ngập khát vọng báo danh. Bọn họ muốn tại đại điển đánh bại đối phương để thành danh khiến các bộ lạc phải truyền tụng tên mình!

"Sau đại điển Kim Kiếm ta phải trở về bộ lạc rồi. Lần này ta nhất định phải vào được bát cường rồi tu luyện pháp môn Tiên Thiên sinh linh, như vậy cả đời mới có hi vọng trở thành Tiên Thiên sinh linh."

Một gã thiếu niên có làn da ngăm đen vác một thanh đơn đao, trên người khoác một bộ đồ da thú rách nát, dưới chân lại mang một đôi giày da.

"Tên Hồ Khiếu của ta nhất định sẽ lan truyền khắp các bộ lạc!"

"Ta là vô đối!"

"Đây là cơ hội cuối cùng để đạt được bí thuật Tiên Ma!"

Các thiếu niên đều vô cùng hi vọng, tất cả đều đến đại điển Kim Kiếm báo danh.

Đại điển này là một cơ hội.

Là một cơ hội to lớn cho các thiếu niên.

Dường như toàn bộ các thiếu niên tại các bộ lạc ở Kỳ Tộc Tây Phủ đều tham gia. Bọn họ có khát vọng thành danh, khát vọng từ đại điển Kim Kiếm đạt được một ít pháp môn luyện khí cao thâm, một ít tuyệt học cường đại… Đây cũng chính là điểm tựa duy nhất cho tương lai bọn họ.



"Cái gì? Kỳ Ninh tham gia đại điển Kim Kiếm?"

Kỷ Liệt vừa nhận được tin tức lập tức trừng mắt, xích sắc độc xà trên tai cũng phun lưỡi.

"Hắn năm nay chỉ mới mười tuổi, hoàn toàn có thể đợi đến lúc mười lăm tuổi rồi tham gia kỳ đại điển sau. Tại sao lại tham gia lúc này?"