Mang Tang Tử

Chương 3




Charlie King đương nhiên nhìn ra Mang Tang Tử rất sợ hãi, nhưng trên thực tế, nàng so với hắn còn khẩn trương, sợ hãi hơn. Tận lực làm cho mình thoạt nhìn vô hại, Charlie King thong thả đi từng bước vào bên trong phòng nghiên cứu.

“Không được lại đây!” Ném cái ghế dựa, Lục Bất Phá nâng hai tay lên trước người, bày ra tư thế phòng vệ. Hắn học vài ngón võ Vĩnh Xuân quyền đâu phải để chơi!

Hai mắt sáng ngời Charlie King, Mang Tang Tử đang làm gì vậy? Hơn nữa, nàng lúc này mới nhận ra, ngôn ngữ Mang Tang Tử đang sử dụng không quá khác biệt với bọn họ.

Nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy nữ nhân kia là người duy nhất ở đó, Lục Bất Phá nắm chặt tay, nhanh chóng tỉnh táo lại. Tuy rằng mẹ có cái miệng quạ đen thật, thế nhưng hắn cũng chịu sự huấn luyện suốt 10 năm qua, đổi lại là người bình thường, gặp phải tình huống này thì không bị hù cho té xỉu mới là lạ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải tại mẹ mỗi ngày lảm nhảm vào lỗ tai hắn, thì hắn sẽ rỏi vào tình cảnh này sao. Nhưng mà chuyện quan trọng nhất trước mắt là…

“Ngươi là ai? Đây là nơi nào?”

Phản ứng của Mang Tang Tử thật sự linh mẫn, mặc dù cực kì sợ hãi, nhưng biểu hiện rất bình tĩnh! Charlie King âm thầm ghi nhớ, rất phấn khích, có thể nhìn thấy Mang Tang Tử sinh động rõ ràng như thế thật sự rất phấn khích!

“Xin… xin đừng sợ hãi”. Khắc chế kích động, Charlie King mở miệng. Lần này lại đến lượt Mang Tang Tử kinh ngạc, người nơi này nói Hán ngữ? Charlie King tiến lên hai bước.

“Không được phép lại đây!”

Charlie King lập tức giơ hai tay lên: “Được, ta không lại, nhưng xin ngài không cần sợ hãi.”

Ta có thể không sợ sao.

“Ngươi là ai? Đây là đâu?”

“Ta tên là Charlie King, nơi này là ‘Sở nghiên cứu Mang Tang Tử’.”

“Nói cụ thể một chút.”

Charlie King hiểu được, lập tức nói: “Nơi này là thủ đô Bắc Đàn của hành tinh Mang Tà. Ngài không cần sợ hãi được không? Ta lấy tổ tiên của ta ra thề, sẽ không thương tổn ngài, không chỉ có ta, tất cả mọi người ở nơi này cũng sẽ không làm hại đến ngài.”

Lục Bất Phá liếc mắt nhìn xuống phía dưới, vẫn còn nhìn lên sao, bọn họ không mỏi cổ hả? “Những người đó là ai? Nếu không thương tổn ta, tại sao cầm vũ khí?”

“Bọn họ đang bảo vệ ngài. Sau khi chúng tôi mang ngài từ địa cầu về đây, ngài không có dấu hiệu sinh tồn. Tuy vậy, ngài rất có ý nghĩa đối với chúng tôi, có thể nói ngài chính là tổ tiên của người Mang Tà, cho nên mới điều động nhiều người đến để bảo hộ ngài được an toàn.”

Cái… Cái gì? Tổ tiên?

Nhìn bàn tay mình, lại nhìn nhìn bàn chân, hắn là tổ tiên? Tổ tiên không phải đều là người hang động, người vượn Bắc Kinh sao? Từ từ!

“Các ngươi mang ta về từ địa cầu? Địa cầu đã xảy ra chuyện gì?” Mẹ đâu?

Charlie King nói: “Địa cầu đã bị hủy diệt. Một số nhân loại trốn thoát được đến đây, rồi định cư luôn. Thế hệ đầu tiên gọi nơi đây là Mang Tà, cho nên chúng tôi là người Mang Tà, mà ngài là tổ tiên duy nhất chúng tôi mang về từ địa cầu, ngài là Mang Tang Tử của chúng tôi. Hành tinh Mang Tà hiện giờ là ngôi nhà mà chúng tôi đã sinh sống hơn 300 năm.”

Chậm rãi thả lỏng nắm tay, hắn lắc đầu không thể tin được, địa cầu… hủy diệt? Cha… Mẹ… Nước mắt nhanh chóng chảy xuống: “Ta không phải là tổ tiên của các ngươi, ta không phải Mang Tang Tử, ta tên là Lục Bất Phá, là người Hong Kong.” Ta phải về nhà… Ô ô ô, ba mẹ… Ta phải về nhà…

Đối phương đột nhiên khóc rống, Charlie King nhất thời có chút luống cuống. Cẩn thận tiến lên thêm hai bước, thấy đối phương không có phản ứng, nàng mạnh dạn đi tới từng bước một.

“Ngươi nói sẽ không thương tổn ta.” Hắn chấp nhận để đối phương đi tới.

“Ta lấy tổ tiên của ta ra thề!”

“Đổi cái khác đi.” Bây giờ, hắn cực độ mẩn cảm với cái từ tổ tiên, tổ tông gì gì đó.

Charlie King mỉm cười: “Ta lấy con gái Mật Nhi của ta ra thề.” Nàng đến rất gần rồi.

Nhóm người phía dưới nãy giờ vẫn ngẩng đầu nhìn, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, xem ra Charlie King xử lý không tồi.

Chân mềm nhũn, Lục Bất Phá ngồi bệt trên mặt đất. Hắn nghe đối phương lo lắng hỏi: “Ngài làm sao vậy?”

“Chân nhuyễn.”

“Xin lỗi.”

Xin lỗi cái gì? Còn chưa kịp phản ứng, Lục Bất Phá đã bị người ôm lên, dọa hắn nhảy dựng. Nữ nhân này khỏe thật đó.

“Thả ta xuống, ta không phải đứa con nít”

“Ngài vừa mới tỉnh lại, chúng tôi sẽ giúp ngài làm một số kiểm tra, xin yên tâm, ta tuyệt đối không thương tổn ngài.”

Lục Bất Phá nhìn thấy được sự chân thành trong mắt đối phương, hắn bĩu môi: “Đừng gọi ta là ‘Ngài’, ta mới có mười lăm tuổi, còn chưa thành niên đâu. Thả ta xuống đây đi, vừa mới tỉnh lại không đủ sức, cho nên chân mới nhũn ra.”

“A.” Charlie King cực kỳ kinh ngạc, nhưng vẫn cười tươi.

Đặt Mang Tang Tử trên chiếc giường lam tinh, Charlie King mở thông tấn khí ra: “Biệt Lâm, Thẩm Dương, La Bác, mời lập tức lên đây, làm kiểm tra cho Mang Tang Tử.”

“Ta tên là Lục Bất Phá.”

Người nơi này tên thật kỳ quái. Sao lại lấy địa danh [Thẩm Dương] cùng rau dưa [La Bác (nghĩa là cây củ cải đóa)] làm tên? Hơn nữa vừa có tên nước ngoài vừa có tên Trung Quốc. Hành tinh Mang Tà… Hắn chưa nghe qua bao giờ.

Ba người được gọi tên nhảy dựng lên vì kích động, lập tức tiến vào thang máy chạy tới “Phòng nghiên cứu Mang Tang Tử.”

Lúc bị đối phương gắn dây nhợ vào người, Lục Bất Phá hỏi: “Ngươi tên là gì?” Chắc không làm gì có hại cho hắn ha.

“Ta tên Charlie King năm nay 35 tuổi.”

“35 tuổi? Nhìn đâu có giống, khoảng 25 thôi hà.” Mẹ nói phụ nữ đuề thích nghe lời ngon tiếng ngọt.

Charlie King mỉm cười: “Ta muốn đo nhịp tim của ngài, tình trạng hoạt động của các cơ quan nội tạng và lấy một ít máu, xin đừng sợ hãi.”

Sao phản ứng của người này khác của mẹ quá ta? Nịnh nọt thất bại, Lục Bất Phá khẩn trương hỏi: “Muốn lấy máu hả? Có đau không?”

“Sẽ không.”

Gạt người.

“Tổ trưởng!”

Ba người hưng phấn nhảy nhót xuất hiện ở cửa, Charlie King ra hiệu cho bọn họ tiến vào. Lục Bất Phá quay đầu nhìn lại, kinh hô, trời ạ, bọn họ đều cao quá!

Charlie King cho phép ba trợ lý của nàng kinh ngạc nhìn Mang Tang Tử vừa tỉnh lại trong vòng năm phút, rồi nàng mới gõ gõ máy tính: “Bắt đầu kiểm tra đi.”

“Dạ!”

Bên tai là tiếng tít tít tít của máy móc, Lục Bất Phá để ba người kia tùy ý đông trắc tây lượng [kiểm tra hết chỗ này tới chỗ kia] ở trên người hắn. Trong lòng hắn cực kỳ loạn, nói không sợ là gạt người, nhưng trên hết là chấn kinh. Trái đất đã bị hủy diệt, trái đất đã bị hủy diệt… Hình ảnh địa cầu nổ tung từng thấy trong phim ảnh hàng trăm lần, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới hiện tại địa cầu thực sự đã bị hủy diệt rồi. Muốn khóc quá đi.

Hắn không phải Mang Tang Tử, hắn là Lục Bất Phá, năm nay 15 tuổi, người Hong Kong. Mẹ là Đường Phương Phương, tác giả viết tiểu thuyết đam mỹ thích “Ngược đãi” đứa con; cha Lục Duy Thành là chủ một công ty giải trí, yêu vợ còn hơn con trai; hắn còn có một thanh mai trúc mã siêu cấp vô lương tâm tên Hác Giai, không thừa hưởng được một chút gene tốt của Hác gia…

“Thực xin lỗi, làm ngài đau sao?”

Nâng đôi mắt ẩm ướt, Lục Bất Phá nhìn bốn gương mặt đang lo lắng. Hắn bĩu môi: “Không được gọi ‘Ngài’, ta là thanh thiếu niên, còn chưa trưởng thành đâu.”

“Thực xin lỗi. Có phải ta làm ngài đau không?” Đang phụ trách lấy máu cho Mang Tang Tử, Biệt Lâm thật cẩn thận hỏi.

Bọn họ đúng là bị viêm tai giữa. Lục Bất Phá gạt nước mắt: “Ngài không có làm đau ta, ta chỉ là đang thương cảm thôi.”

Biệt Lâm sửng sốt, Mang Tang Tử thế nhưng gọi hắn là “Ngài”?! Tay hắn run cầm cập.

Nhắm mắt lại, Lục Bất Phá tiếp tục thương cảm, có thể mẹ đang trêu hắn? Hình như không giống. Hay là hắn đang nằm mơ? Hắn nhéo mạnh chính mình, rất đau a, ô ô ô, thật không thể tin được, chính mình xuyên qua, hơn nữa không chỉ xuyên qua, còn xuyên thủng khỏi trái đất đi vào vũ trụ. Mẹ, đều tại mẹ, hại chết con!

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Lục Bất Phá sắp ngủ gục, kiểm tra mới tạm dừng. Charlie King nhỏ giọng hỏi: “Mang Tang Tử, ngài đang ngủ sao?”

Lục Bất Phá mở to mắt: “Ngài kiểm tra xong rồi sao?”

Charlie King sửng sốt, Mang Tang Tử dùng từ ‘Ngài’ với nàng.

“Tạm thời kiểm tra xong rồi.”

Lục Bất Phá ngồi dậy, mấy sợi dây nối trên người hắn đều rớt xuống. Đem mớ tóc dài tới đầu gối vén ra phía trước, hắn nắm một lọn lên lắc lắc: “Trước tiên mang ta đi cắt tóc được không?”

“Không thể!” Bốn người lập tức đồng thanh la lớn, dọa Lục Bất Phá nhảy dựng.

Charlie King đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Mang Tang Tử, bất cứ thứ gì trên cơ thể của ngài cũng không thể bị tổn hại, ngài không thể cắt tóc.”

Lục Bất Phá nột nột* nói: “Tóc còn có thể dài ra a, như vầy là quá dài rồi.” [*Nột nột (吶吶): ấp úng, nói năng cẩn thận, nghĩ ngợi kỹ lưỡng rồi mới nói]

“Không được! Tuyệt đối không thể!” Charlie King cương quyết, sau đó, nàng lại lập tức thật nhỏ giọng: “Đầu tiên ta sẽ tìm một chỗ nghỉ ngơi thoải mái cho ngài, tiếp theo ngài thay quần áo, rồi ăn chút gì đó”

Cố gắng kiềm nén cảm giác nổi da gà, Lục Bất Phá nói: “Làm phiền ngươi đừng gọi ta là ‘Ngài’ được không, nghe rất khó chịu, phi thường khó chịu. Các ngươi gọi ta Bất Phá, Tiểu Phá, Lục Bất Phá, Tiểu Phá nhi, cái gì cũng được, miễn là đừng gọi ta là ‘Ngài’, xin ngươi đó.” Hắn tuyệt đối không thừa nhận mình là tổ tiên gì gì đó đâu!

“Ngài là Mang Tang Tử của chúng tôi.”

“A! Giết ta đi!”

“Mang Tang Tử, ngài xảy ra chuyện gì?”

“Ta không phải Mang Tang Tử! Ta tên Lục Bất Phá! Không được gọi ta ‘Ngài’!”



Xoa bóp cái cổ đã cứng ngắc, Bạch Thiện khẩn trương hỏi: “Nhóm Charlie King không có vấn đề gì chứ, phản ứng của Mang Tang Tử hình như có chút kịch liệt trở lại.”

“…”

Vấn đề này, đối với những người tại đây thực sự khó trả lời.



Trước đây, Lục Bất Phá thực sự không hiểu tại sao một người tên là Gandhi lại phát động phong trào gì đó , hiện giờ, hắn đã sâu sắc lý giải được. Lúc ngươi phát biểu ý tưởng với người khác, lại bi ai phát hiện, tất cả chỉ là ông nói gà bà nói vịt, vậy ngươi muốn áp dụng chính sách “Phản đối bạo lực chỉ đàm phán” cũng không được. Hắn mới 15 tuổi, đây không phải vấn đề tuổi tác, cho dù hắn thật sự là tổ tông, nhưng thân thể này của hắn nhìn như thế nào cũng chỉ là thiếu niên, còn trẻ vậy mà họ cứ mở miệng là ‘Ngài, ngài’ thật khiến hắn muốn tự sát.[Vâng link đây http://vi.wikipedia.org/wiki/Mahatma_Gandhi ông đã phát động phong trào vận động quyền công dân tại Mỹ, pé muốn đòi quyền công dân]



“Charlie King, Mang Tang Tử xảy ra chuyện gì?” Bạch Thiện lo lắng hỏi.

Nhìn xuyên qua cửa kính văn phòng, Mang Tang Tử đang tạm nghỉ ngơi trong phòng làm việc của nàng, Charlie King cười khổ: “Mang Tang Tử dường như không thích nghe chúng ta gọi ngài ấy là ‘Ngài’, nên đang tức giận.”

“Nga…”



Lục Bất Phá biết có rất nhiều người đang dùng ánh mắt nghiên cứu nhìn hắn. Loại cảm giác này thực khổ sở, hệt như con gấu trúc trong vườn bách thú vậy. Mở ra hai bàn tay vừa trắng vừa mềm mại, giống hóa thạch chỗ nào chứ, hơn nữa mình nhìn còn trẻ hơn tất cả những người nơi đây a.

Có tiếng gõ cửa, Lục Bất Phá thu móng vuốt lại trừng mắt về phía cửa, người vào chính là một trong số những kẻ “Rình coi” hắn, tựa hồ có địa vị không thấp, Charlie King đối với hắn thực sự cung kính.

Đóng cửa, Bạch Thiện đi tới, còn cách Mang Tang Tử ba bước thì dừng lại. Do thói quen nghiêm túc khiến ông lộ ra một nụ cười thiếu tự nhiên, để đối phương đừng sợ.

Người này cười thật khó coi. Lục Bất Phá ngồi trên ghế thu mình lại thành một cục.

“Mang Tang Tử, ta tên là Bạch Thiện, phải…”

“Phốc!”

Ráng nuốt tiếng “Cười” xuống bụng, Lục Bất Phá vội vàng nói: “Thực xin lỗi!” Không phải chứ, người này tên ‘Lươn hấp’! [Thiện 善 (shàn) nghĩa là tốt. Còn từ em dùng là 鳝 (shàn) con lươn. Tên người ta là 白善: nghĩa là màu trắng tốt đẹp qua lỗ tai em lại thành 白鳝: lươn hấp =))]

“A không, ngài không cần xin lỗi, ngài không có mạo phạm gì đến ta cả” Bạch Thiện không biết Mang Tang Tử vừa mới phì cười, nên khi thấy mặt hắn đột nhiên đỏ lên, Bạch Thiện không hiểu tại sao, còn cho rằng Mang Tang Tử thực sự khẩn trương.

“Ta tên là Bạch Thiện…”

“Phốc”, Lục Bất Phá cúi đầu, nhịn cười, lươn hấp, củ cải, còn có món gì nữa đây?

“Ách… ân…, ta là Chủ tịch quốc hội của Ủy ban thuộc Mang Tà Liên bang. Giờ này khắc này, ta phi thường kích động, phi thường kích động.” Đối mặt với người quá thấp so với mình, Bạch Thiện với chiều cao 2m56 đang khẩn trương ra đầy một đầu mồ hôi. “Vô cùng kích động.”

“Xin chào.” Lục Bất Phá ngẩng đầu, vô cùng thân mật chào hỏi. Đây là lãnh đạo cấp cao ở đây đó, nhất định phải tạo quan hệ tốt với ông ta mới được!

Bạch Thiện sững sờ, thậm chí có chút thụ sủng nhược kinh [được sủng ái mà lo sợ]: “Mang Tang Tử tiên sinh, ngài có thể tỉnh lại, ta đây phi thường cao hứng, phi thường kích động. Ngài nhất định là rất bất an, nhưng ta lấy nhân cách của ta cam đoan, ngài ở trong này sẽ tuyệt đối an toàn. Tuy rằng đây không phải địa cầu, nhưng người nơi này đều là người địa cầu. Chúng ta giống ngài, đều là nhân loại, đương nhiên, có nhiều chỗ sẽ khác ngài một chút, nhưng chúng ta và ngài đều có chung một nguồn gốc.”

“Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện.” Lục Bất Phá ngắt lời đối phương, bộ dáng như sắp khóc, dọa Bạch Thiện sợ không thôi: “Ngài là lão đại nơi này, ngài có thể giúp ta một chuyện được không?”

“Ngài cứ nói.”

“Có thể ban bố ra lệnh cấm không cho bất cứ kẻ nào gọi ta là ‘Ngài’ không? Nếu không…” Lục Bất Phá đứng lên, nước mắt chảy xuống: “Nếu không thì ta tự sát!”

“A! Ngài ngàn vạn lần không thể!”

“A a a! Giết ta đi!” Lục Bất Phá cầm lấy quyển sách dày cộm trên bàn đập vào đầu mình.

Bạch Thiện lập tức xông lên ôm chặt hắn: “Mang Tang Tử tiên sinh!”

Bên ngoài những người khác vẫn đang chăm chú theo dõi, thấy tình hình không ổn liền đá văng cửa xông vào, có người đoạt cuốn sách trong tay Lục Bất Phá, có người hô to kêu đội cứu hộ, có người trách cứ Bạch Thiện, có người… Không còn là náo động bình thường nữa, mà là phi thường hỗn loạn.

Lục Bất Phá muốn ra sức mà đập chết chính mình. Nếu hắn chết, nói không chừng có thể xuyên trở về, hắn không thể ngơ ngác ở chỗ này thêm một giây nào nữa.

“Mang Tang Tử tiên sinh, xin ngài bình tĩnh! Xin ngài bình tĩnh!”

“A a a, ta muốn chết! Ta muốn chết!”

Tại thời điểm sau khi Mang Tang Tử tỉnh lại được hai tiếng năm mươi phút, “Trung tâm nghiên cứu Mang Tang Tử” liền lâm vào một mảnh hỗn loạn. Xuyên qua, không được la hét, có vẻ, hơi bị khó à nha.