Mang Thai Ngoài Ý Muốn

Chương 7: Gặp gỡ vạn phần chờ đợi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

【Viêm Lăng, mau trở về】

【Viêm Lăng, đừng tưởng rằng lão nương không biết cậu trốn trong mai rùa, mau ra đây!】

【Rất tốt, dám cùng lão nương chơi trò mất tích, lão nương đã hạ lệnh truy sát giang hồ, chỉ cần cậu dám ra đây, lão nương liền dám giết cậu!】

【Viêm Lăng, đại thần, phiền ngài chíp một tiếng đi, phóng cái rắm cũng được a, bản thảo tích trữ đều sắp cạn kiệt rồi, lão nương muốn chương mới a! 】

【Bản thảo tích trữ!! Lấp hố!! Bản thảo tích trữ!! Lấp hố!! Bản thảo tích trữ!! …. Lấp hố!! Bản thảo tích trữ!!! 】



【Xin hỏi đại thần, cậu còn sống không?!】

Lâm Ngạn mong ngóng kéo QQ của mình, đập vào mặt chính là trạng thái quần ma loạn vũ của mỗ biên tập nhỏ. Lâm Ngạn nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác nếu như mình không hồi đáp, mỗ biên tập nhỏ có thể mô phỏng Trinh Tử* từ trong máy tính bò ra ngoài giết chính mình. (Mỗ: ý nói vị nào đó)

【Tôi đây.】Tay run.

Không đến một giây, đối phương lập tức kích động.

【Tốt, nếu có thể lấy hơi, cầm bản thảo tích trữ đến! 】

【Mấy ngày nay tôi có chút bận, muốn bản thảo tích trữ không có, mạng ngược lại có một cái.】Điển hình lợn chết không sợ nước sôi.

Đối phương lúc này không nói chuyện, trực tiếp gửi qua ảnh rìu chém đầu người đến, nhìn đến rướm người.

Da đầu Lâm Ngạn tê dại, chính mình có lỗi trước, đã một tuần không ra chương, thế nhưng cái này không thể trách mình a, ba ngày trước vừa tang lễ vừa cứu người, sau khi trở về T thành còn phải phục dịch hai tổ tông. Bây giờ là nghỉ hè, nhà trẻ không có mở cửa, Lâm Ngạn đi theo làm tùy tùng.

Phục dịch, trước đây có Diệp Hằng cùng nhau hỗ trợ, hiện tại Diệp Hằng bị nhốt ở trong tòa thành làm cô gái mái tóc dài, cậu chỉ có thể tự lực cánh sinh.

【Hai tuần sau, đại hội tác giả, G thành.】Mỗ biên tập nhỏ phỏng chừng đã ói xong máu, trông cậy vào heo cũng không thể trông cậy nổi một vị đại thần không đáng tin.

G thành! Lâm Ngạn nghẹn một chút, quay đầu nhìn thoáng qua hai chị em đang chơi xếp gỗ. Lâm Đậu Bao cùng cha nhóc rất có cảm ứng tâm tính, cha nhóc vừa quay đầu, bật người chân chó đuổi kịp. Lâm Ngạn bị dáng tươi cười hồn nhiên ngây thơ của nhóc làm cho nhanh chóng mù, bật người quay đầu lại.

【Nhà có con gái, không rảnh. 】

【Muốn chăm con nít đúng không, không có việc gì, người dì tôi đây bảo đao chưa già, tôi gánh vác cho cậu! 】Nếu bàn về công lực, mỗ biên tập nhỏ cho tới bây giờ đều là cấp bậc Diệt Tuyệt sư thái.

Lâm Ngạn sợ hãi rồi, hi sinh này cũng quá lớn rồi!

【Chị gái a, cô còn chưa có lấy chồng đâu! 】Biết thế nào chăm trẻ con sao?!

【Tôi giúp cậu mời bảo mẫu, cấp bậc chuyên nghiệp.】

Lâm Ngạn trầm mặc,【Rốt cuộc chuyện gì?】

【Truyện “Thiên Không Chi Thành” đó của cậu được thương nghiệp nhìn trúng, muốn nói chuyện. Đại hội tác giả là đáp ứng yêu cầu của fan hâm mộ cậu, cậu phải tham gia, nhớ rõ bán rẻ tiếng cười phải chuyên nghiệp, cậu là dựa vào bọn họ nuôi sống!】

【…..】

【Thời gian, địa điểm tôi đã gửi đến mail của cậu rồi, cậu nếu là dám giống như năm ngoái thả bồ câu lão nương, tôi nhất định đem xe tăng chạy đến cửa nhà cậu! 】

【…..】

【Trước khi lăn đến G thành phiền cậu đem hố cầm trên tay cho tôi lấp hố, nếu là dám bỏ sót chương nào, lão nương không ngại đào một hố chân thật cho cậu nhảy chơi. 】

Lâm Ngạn còn muốn tranh thủ phản bác hai câu, đối phương lập rức logout, dứt khoát, chuyên quyền độc đoán.

Lâm Ngạn rất hối hận, thế nào gặp phải một nhân vật lợi hại thủ đoạn độc ác như vậy. Suy nghĩ một chút, cũng đúng, nếu không lấp hố, một nhà ba miệng bọn họ rất có thể cạn lương thực. Đã không còn Diệp Hằng dự trữ lương thực này, cậu càng phải nỗ lực kiếm tiền mới được. Làm mỗ văn học thành nhà văn chuyên nghiệp.

Lâm Ngạn tạm thời còn không muốn thất nghiệp.

“Thang Viên, Đậu Bao, cha phải chăm chỉ làm việc rồi, các con tự mình chơi a.”

Lâm Thang Viên từ trong đống xếp gỗ ngẩng đầu, vẻ mặt không giải thích được nhìn cha bé, bọn nó đều không phải tự mình chơi sao?

“Cha, thời điểm làm việc không nên nói chuyện phiếm.” Lâm Thang Viên hất mặt lên, khung chat kia tưởng rằng bé mù a.

Lâm Ngạn nhất thời đổ mồ hôi rồi, đứa con gái này thật không phải là con ruột của cậu mà!

Lâm Ngạn ở bên này ra sức gõ bàn phím gõ chữ lấp hố, vẻ mặt người sáng lập văn học thành* G thành nào đó đang mong đợi đứng ở phía sau lưng mỗ biên tập nhỏ hỏi chiến tích của Diệt Tuyệt sư thái. (*Văn học thành: là một trang web nổi tiếng về các tác phẩm văn học trên mạng của Trung Quốc, ví dụ như Tấn Giang)

“Chu tổng nếu như ngài tự mình hẹn cậu ấy, Viêm Lăng nhất định sẽ tới.” Mỗ biên tập nhỏ đã hết chỗ nói rồi, một người hai người, có thể đừng để cho người khác bận tâm hay không!

“Đến hay là không có đến?”

“Đến.”

Mỗ biên tập nhỏ nháy mắt, liền chỉ nhìn thấy một cái bóng lưng đẹp đẽ, thang máy vừa đóng, mỗ biên tập nhỏ thoát lực nằm xuống, nếu không thấy tia chân thành máy móc trên mặt cô, giống như bổ đầu cô ra nhìn xem bên trong rốt cuộc là giả bộ cái gì! đùa cái gì không đùa, lại đi đùa nhóm fan đại thần! Chết tiệt!

Bên này Lâm Ngạn đang quên mình gõ bàn phím, trên QQ đột nhiên nhảy ra một khung đối thoại, híp mắt nhìn, còn là người quen cũ, fan bướng bỉnh của cậu, “Xin gọi tôi Bạch Phú Mỹ”, nhìn tên này cũng biết là đồng loại, ngốc!

【 Đại thần, đại hội tác giả năm nay anh sẽ đi không? 】

【 Đi 】

【 Đại thần, bên cạnh cao ốc XX đi về bên trái hai con đường có một quán cà phê, mãnh liệt yêu cầu gặp mặt đại thần! 】

Lâm Ngạn đổ mồ hôi rồi, này cũng quá nhiệt tình rồi. Suy nghĩ một chút, fan này rốt cuộc là fan đặc biệt nhất của mình trong nhóm fan, từ lúc bắt đầu viết chương đầu tiên thì cô ấy đã theo mình rồi, sau này đến văn học thành cũng là thông qua giới thiệu của cô ấy, cậu mới có thể phát triển tốt như vậy, công lao này là nhờ vị Bạch Phú Mỹ.

Không phải không thể. Lâm Ngạn là người có lương tâm, nghĩ gặp mặt một lần thỏa mãn hiếu kỳ của cô bé cũng nên là.

【 Bất quá, tôi có thể phải dẫn theo con gái và con trai của tôi, giao cho người khác tôi lo lắng. 】

【 Đại thần anh đều có bánh bao rồi! Em sẽ mang quà cho bạn nhỏ!  】

Mồ hôi lạnh Lâm Ngạn ứa ra, fan hiện tại đều nhiệt tình như vậy sao?!

【 Không cần, bọn nó còn nhỏ, em không cần tốn kém. 】

【 Bánh bao nhỏ! Vậy thì càng cần rồi! 】

Sau cùng Lâm Ngạn trực tiếp bại bởi Bạch Phú Mỹ này, một bộ thái độ cô tùy ý  vội vã kết thúc trọng tâm câu chuyện logout. Đầu năm nay fan nhiệt tình đều hung mãnh như vậy sao?!

“Thang Viên, Đậu Bao, nửa tháng sau cha muốn đi G thành một chuyến, đến lúc đó đi thăm cha nuôi các con.”

Một đôi tham ăn có chút im lặng nhìn cha, lại G thành!

“Cha, kỳ thực chúng ta dời đến G thành cũng không tệ, như vậy có thể thường xuyên thăm cha nuôi.” Hơn nữa không cần qua lại cực khổ như vậy.

Kiến nghị của Lâm Thang Viên rất tốt, đáng tiếc cha bé không tiếp thu, ở G thành, đó không phải là muốn mạng của cậu sao!

Cha con ba người một chút cũng không chờ mong đến G thành, đáng tiếc một fan nhiệt tình rất chờ mong, khi về đến nhà cũng còn rất hưng phấn, có người nói đại thần lớn lên rất ngon miệng!

Chu Mặc ngồi ở trên ghế sa lon xem tạp chí, nhìn cô em gái nhỏ đối diện hừ cười liếc mắt, “Mẹ ngày hôm nay không có ép em đi xem mắt?”

Chu Lam trong nháy mắt bị đả kích, lập tức phản kích, “Anh thế nào cũng không có đi?”

Chu Mặc mặt không thay đổi nhìn em gái nhà mình, “Có người nói mẹ gần đây nhìn trúng Khâu Trật.”

Chu Lam lần thứ hai bị đánh bại, “Khâu gia cũng không phải đều sinh ra bệnh tâm thần sao?” Mẹ vẫn là gây họa cho cô như vậy!

Hai anh em im lặng nhìn thoáng qua nhau, Chu Lam thiếu chút nữa đã quên năm đó anh hai phát điên cư nhiên thích Khâu Thiện thiếu gia bệnh thần kinh cường hãn nhất Khâu gia. Nuốt nước miếng một cái, chuẩn bị chuồn vào phòng.

“Hôm nay em làm gì mà vui vẻ như vậy? Văn học thành sụp đổ rồi?”

Chu Lam che ngực, anh hai thực sự là Thiên sát độc thoại, câu câu đều cất giấu kịch độc! Văn học thành sụp đổ là chuyện đáng giá cho mình vui vẻ sao?! Đó là tâm huyết của mình a!

“Chu đổng xin yên tâm, văn học thành bây giờ là phát triển không ngừng, sinh cơ dạt dào.” Cho dù Chu thị sụp đổ, nó cũng sẽ không đổ! Bất quá lời này cô cũng không dám nói, sẽ bị trục xuất khỏi cửa.

Chu Mặc nhìn dáng vẻ Chu Lam trong mắt tràn đầy ánh sáng bốc lên, cảm thấy hiếu kỳ. Cô em gái này của hắn có thân phận là công chúa nhỏ, cư nhiên một chút cũng không có tính tình đại tiểu thư, không thích xa xỉ phẩm, không yêu xe nổi tiếng, loại chuyện đi club càng không có. Liền trông coi cái máy tính bảng.

Tiểu thuyết. Sau cùng còn đi sáng lập văn học thành, mỗi ngày cần cù, chỉ sợ văn học thành sụp đổ cắt đứt khẩu phần lương thực của nó. Theo hắn biết, tác giả ký hợp đồng với văn học thành cũng không nhiều, thế nhưng tất cả đều là tốt nhất trong lòng em gái của hắn. Có thể đem hứng thú tiêu khiển trở thành sự nghiệp,  bé con kia cũng coi như là một nhân tài.

“Đại thần nhà em đồng ý đến G thành tham gia đại hội tác giả, hơn nữa cũng đồng ý cùng em lén gặp mặt!” Chu Lam nghĩ tin tức tốt nhất định phải cùng hưởng, bất kể anh của cô có hiểu hay không.

Anh của cô dù không hiểu, nhưng không có nghĩa là anh của cô không ra sức, “Đại thần? Đánh cái loại đó?”

Chu Lam chán nản, “Đại thần nhà em là phải dùng để cúng bái!” Nói xong liền giận đùng đùng lên lầu, chị dâu sau này thật đáng thương, đây là một vũ khí sinh hóa có thể đi lại!

Chu mặc nhìn thân ảnh sức sống một trăm lần, nở nụ cười một chút, thời điểm nhận điện thoại khóe miệng còn mang theo chút ý cười.

Người bên đầu kia điện thoại nhất thời sửng sốt, Chu đại thiếu lúc nào thì tâm tình tốt như vậy?!

“Nói, tra như thế nào rồi?”

Hàn Tiếu thư ký vạn năng trong miệng Khâu Trật lập tức lấy ra tinh thần chuyên nghiệp, “Chu đổng, tất cả tư liệu đều gửi đến mail của anh rồi.”

Chu Mặc ừ một tiếng cúp điện thoại vào thư phòng, ước chừng ngây người một giờ mới từ thư phòng đi ra.

“Chu Lam.”

“Anh, đại thần chỉ dùng để cúng bái!” Chu Lam tiểu thư đối đề tài mới vừa rồi canh cánh trong lòng, mở cửa vẫn là oán khí tận trời.

Đối với điểm này, hiện tại Chu Mặc cũng rất đồng ý.

“Vị đại thần em muốn gặp kia tên gì?”

“?” Sau ót Chu Lam hiện ra dấu chấm hỏi nhìn anh hai nhà mình, anh hai cô không phải là cho tới nay không thèm xem tiểu thuyết sao?

“Pháp danh đại thần?”

“Viêm Lăng.” Anh mới pháp danh ni! Cả nhà anh đều là pháp danh! Sai, ngoại trừ em, cả nhà anh đều là pháp danh!

Chu Mặc đối với đáp án nghe được rất hài lòng, “Ngày đó anh đi chung với em.”

Chu Lam thiếu chút nữa ngã sấp xuống, “Vì sao a!”

“Không có gì, muốn gặp vị đại thần kia một chút.”

“…” Anh hai hắn thích bệnh tâm thần là có lý do! Hắn chính mình chính là người bị bệnh thần kinh!

Chú thích: 

Trinh Tử

mtnym7