Mang Theo Con Đi Kết Hôn

Chương 31: An tổng đã tỉnh ngộ…




Vội vội vàng vàng khoác áo cho Hồ Dương chạy xuống tầng, vừa ra cửa đã đụng phải An Triệt đang đi đến, thấy dáng vẻ chật vật của hai người, An Triệt nhíu mày: “Đi đâu thế?” Hướng Thầm túm Hồ Dương thở dốc: “Đi sân bay, vừa vặn anh có xe, mang chúng tôi đi đi.” An Triệt liếc mắt về phía Hồ Dương say khướt: “Cậu đi hay hắn đi?” “Là Hồ Diệu muốn đi Mỹ, tôi mang mèo hoang đi, hi vọng có thể giữ lại cậu ta.” An Triệt nhướn mày: “Tôi vì sao phải giúp hắn.” “Anh! Bây giờ là lúc anh nhỏ nhen sao! Giúp hay không hả! Không giúp chúng tôi tự gọi xe đi!” Nói rồi túm Hồ Dương đi về phía trước, An Triệt bước ra một bước chắn trước mặt Hướng Thần: “Cậu không thể đi.” Hướng Thần trừng mắt nhìn An Triệt, lông mày như muốn xoắn vặn lại: “Anh dựa vào cái gì mà quản tôi? Xê ra!” An Triệt khoanh ngực nghiêm mặt: “Cả người đều thương tích cậu còn chạy cái gì? Đó là chuyện của bọn họ, không đến lượt cậu lo, theo tôi đi vào.” Tay vừa đụng tới cánh tay Hướng Thần thoáng cái đã bị gạt phắt ra, Hướng Thần to giọng lớn tiếng nói: “Cái gì gọi là không đến lượt tôi lo! Hồ Dương vào lúc bất lực nhất nhớ tới tôi! Hắn coi tôi là bạn! Đừng nói với tôi những lợi ích triết học! Hồ Dương đặt tôi ở vị trí bạn bè tôi nên báo đáp hắn với nghĩa vụ của bạn bè chứ! An Triệt! Anh không thể vô lương tâm như thế! Anh ở trong lòng Hồ Dương là địa vị gì anh rõ ràng hơn tôi! Hắn coi anh là người thân yêu nhất! Vậy còn anh! Anh giẫm đạp tâm hắn dưới lòng bàn chân có phải vô cùng vui sướng hay không!! Con mịa nó! Anh khiến tôi quá thất vọng! Tránh ra cho tôi!!” Bởi vì cố sức giãy dụa nên miệng vết thương lại bị nứt toác ra, vết máu đỏ tươi đâm vào mắt An Triệt, y từ trước tới giờ chưa thấy Hướng Thần giận tới mức này, là bởi vì Hồ Dương ư? Hắn và Hồ Dương trước đó… Bạn bè? “Tôi…” Thân thể đứng tại chỗ bị đẩy mạnh ra, Hướng Thần chùi khóe miệng, túm Hồ Dương tiếp tục đi về phía trước: “An tổng, anh ngay cả Bắc Bắc cũng không bằng, anh ngoại trừ tiền cái gì cũng không biết.” Nhìn hai người dần dần đi xa, An Triệt có chút hoảng hốt, ngay cả Bắc Bắc cũng không bằng… Chỉ biết tiền thôi… Y cảm thấy khoảng cách của y và Hướng Thần lại bị kéo giãn nữa, mình rốt cục có vấn đề chỗ nào chứ? Không kịp nghĩ nhiều như vậy, thân thể đang ngơ ra tại chỗ xoay phắt sang hướng Hướng Thần vừa đi xa, chạy đuổi theo, y không thể để khoảng cách ấy xa hơn nữa, nếu như không thể đạt tới nhận thức chung, y nguyện ý đi hiểu những thứ y chưa biết, bởi vì so với những thứ ấy, giá trị của Hướng Thần còn cao hơn nữa. Lúc chạy tới sân bay đã là bốn mươi phút sau rồi, Hướng Thần nhìn thời gian bay trên bảng báo thời gian bay, đành bất đắc dĩ vỗ vai Hồ Dương: “Cũng không phải thực sự cả đời không gặp mặt, chờ thêm mấy ngày nữa cậu đi thăm hắn là được rồi.” Thân thể Hồ Dương mềm nhũn không đứng nổi, nhưng đầu óc lại tỉnh táo vô cùng. Ôm chân mình ngồi dựa vào cây cột trong sảnh chờ: “Diệu Diệu gạt người ta… Hắn sao có thể yêu tôi chứ… Hắn nhất định là đang đùa tôi… Nhất định là muốn tôi mãi nhớ đến hắn… Nhưng dù hắn không nói thế tôi cũng sẽ nhớ hắn mà, tôi chỉ có một mình hắn là em trai.” Nghe giọng nói đậm giọng mũi ấy, Hướng Thần ngồi xổm xuống muốn nâng Hồ Dương dậy: “Được rồi, đừng khổ sở nữa.” Hồ Dương sịt mũi nước mắt rơi tí tách xuống: “Tôi thực sự khó chịu lắm, vì sao Diệu Diệu đi… Vì sao Diệu Diệu đi rồi…” Hướng Thần lắc đầu thở dài một hơi: “Người đã đi rồi, đừng nghĩ nữa, chúng ta về thôi.” Hồ Dương túm tay Hướng Thần vẻ mặt đau khổ: “Vì sao Thần Thần… Vì sao không có hộ chiếu cũng có thể bay… Vì sao không có hộ chiếu Diệu Diệu cũng có thể lên máy bay…” Hướng Thần chớp mắt lắc Hồ Dương: “Cậu say…” Hồ Dương bĩu môi: “Tôi không say…” Nói rồi móc từ trong quần ra một quyển sổ, ném tới mặt đất: “Diệu Diệu… ghét tôi như vậy sao…” Hướng Thần nhặt quyển sổ lên nhìn, khóe miệng giần giật, còn chưa nói được gì thì từ phía sau đã truyền đến một loạt tiếng bước chân kéo hành lý, Hồ Diệu hắng giọng trừng Hồ Dương đang ngồi dưới đất lau nước mắt: “Anh bây giờ thỏa mãn rồi ha!” Nghe thấy tiếng ấy, vai Hồ Dương rụt lại đôi chút, sau đó ngẩng đầu lên, trên mặt ràn giụa nước mắt, khóe miệng bĩu lên như chịu điều gì ấm ức lắm ấy: “Diệu Diệu…” Hồ Diệu ném hành lý trong tay xuống, đi tới bên cạnh Hồ Dương, sau đó ngồi xổm xuống, một tay vơ lấy người, cố xoa rối tóc người nọ: “Hồ Dương Hồ Dương…” Nhìn hai người ôm nhau một chỗ, Hướng Thần rụt vai lại, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên như muốn cười, nhưng bởi động đến miệng vết thương nên lại rụt lại, sau đó đứng dậy đi xa, có thể bọn họ có điều muốn nói. Ra khỏi sảnh chờ sân bay rồi mới cảm thấy cả người lạnh lẽo, cúi đầu nhìn quần áo mình mặc thì thấy uể oải, thời tiết chớm thu mặc có đúng cái quần cộc với áo may ô đúng là hiếm thấy, dụi khóe miệng ‘lẹt quẹt lẹt quẹt’ đi về, tiếng máy bay ầm ầm xẹt qua trên khoảng không, Hướng Thần ngửa cổ lên nhìn, nơi chia lìa đúng là khiến người ta cảm thấy đáng thương, cười khẽ một cái rồi đi về phía trước, bỗng trên người bị phủ thêm một chiếc áo, An Triệt đứng ở phía sau mặt không chút biểu cảm nhìn bóng lưng Hướng Thần: “Tôi có thể làm gì đây.” Hướng Thần xoa tóc không quay đầu lại: “Tiếp tục làm tốt việc của anh đi, giám đốc An tổng như vậy mới là một người cao cao tại thượng, nếu như tôi thực sự bước vào con đường trước kia của Hồ Dương, có phải cũng sẽ có ngày tôi giống hắn, nâng một con tim chân tình rồi bị anh dẫm nát dưới lòng bàn chân không? An tổng, tôi thích tiền, nhưng tôi càng yêu bản thân tôi, tôi không muốn khiến mình bị thương.” Từ phía sau nhẹ nhàng ôm người nọ vào lòng, đầu từ từ vùi vào hõm cổ người nọ: “Hướng Thần, tôi đột nhiên rất hâm mộ cậu, Hồ Dương theo tôi hai năm, nhưng chưa từng tín nhiệm tôi như tín nhiệm cậu, hắn chưa từng dựa vào tôi, không chỉ mình hắn, bất luận kẻ nào cũng vậy… Chính là một cuộc giao dịch đơn thuần mà thôi, tôi cho bọn họ cuộc sống tốt đẹp, bọn họ cho tôi tình yêu tôi cần, nhưng đó là yêu sao Hướng Thần? Tôi chưa từng chính thức hỏi vấn đề ấy, bây giờ ngẫm lại, thái độ tôi đối với bọn họ còn có ai dám dựa vào tôi chứ? Có thể là tôi đã sai thực sự rồi, Hướng Thần giúp tôi đi, tôi muốn trở thành một người có tình có nghĩa như cậu, tôi muốn đi yêu một người, thật thật sự yêu một người mà không nói đến bất luận lợi ích gì ấy, chúng ta không nói tới Bắc Bắc, không nói tới tiền… Hướng Thần…” Từ từ ngẩng đầu, xoay người đưa lưng lại với mình quay lại, con mắt nhìn Hướng Thần mang theo ý cười, An tổng thở dài một hơi, nhìn chằm chằm người nọ, đưa miệng lại gần, sau đó nhẹ nhàng hôn lấy, Hướng Thần trợn tròn mắt nhìn bầu trời, khóe miệng lầm bầm những âm tiết mơ hồ: “Không thể không nói tới Bắc Bắc… Anh phải giúp tôi nuôi con…”