Mang Theo Con Đi Kết Hôn

Chương 37: Chuyện năm đó…




Nằm ở trên giường mơ mơ màng màng ngủ không biết bao lâu, lúc điện thoại vang lên lần nữa, Hướng Thần cố sức mở mắt, cảm giác cả người như rời ra từng mảnh, nhìn chằm chằm số điện thoại thật lâu cuối cùng ấn nút nghe: “Chuyện gì.”

Đầu bên kia điện thoại trước tiên có hơi ầm ĩ, một lát sau lại thoáng cái đã yên tĩnh lại, giọng nữ mềm nhẹ truyền đến bên tai: “Em đang ở sân bay.”

Xoa thắt lưng rồi khập khiễng bò xuống giường, từ từ đi tới phòng vệ sinh rửa mặt chải đầu một lượt, lại từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc quần dài ống thẳng, áo giả vest, lục lọi quần áo của hắn lần nữa thì ngoại trừ áo sơ mi hơi nghiêm túc một chút, còn lại đều là loại áo có cổ hở đến dưới ngực, bình thường mặc như thế thì không làm sao, nhưng ngày hôm nay, vết ô mai đầy người thế này cũng chói mắt quá đi…

Nơi hẹn gặp là quán cà phê gần trường Bắc Bắc, Hướng Thần cúi đầu nhìn đồng hồ, gọi một cốc nước sôi, có tiếng bước chân tới gần, Hướng Thần ngẩng đầu, một người vẫn cười như xưa, mặc một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, bên dưới là một chiếc váy len dài, mái tóc dài thẳng buông xõa trên bờ vai, ngũ quan không phải kiểu kinh diễm, nhưng kết hợp tất cả lại cũng có thể làm người ta thoải mái, mặt mũi còn giữ nét cười nhàn nhạt: “Em tới chậm rồi.”

Hướng Thần lắc đầu: “Không có, là anh tới sớm.”

Sau khi ngồi xuống, cô cũng gọi một cốc nước sôi, nhìn Hướng Thần một hồi rồi khẽ cười thành tiếng: “Sao em cảm thấy anh hơi tiều tụy? Công việc không thuận lợi sao?” (đúng, cơ mà về sau thì quá chi thuận lợi)

Hướng Thần hơi rụt vai lại, có phần bất đắc dĩ: “Kỳ thực rất tốt.”

“Anh một mình nuôi Bắc Bắc mệt lắm ha.”

“Bắc Bắc rất nghe lời, anh chưa bao giờ cảm thấy mệt.”

“Vậy là tốt rồi… Em… Kỳ thực…” Hai tay siết chặt cái cốc, xoay đầu nhìn ngoài cửa sổ một hồi rồi nói: “Cảm ơn anh đã tới gặp em… Cảm ơn anh có thể để em thấy Bắc Bắc… Em… Em kỳ thực không ôm nhiều hy vọng…”

Hướng Thần hơi xê người, phần eo vừa xót vừa nhũn ra như muốn ngã thẳng xuống đất, hắn miễn cưỡng mỉm cười: “Kỳ thực không có gì cả, chỉ là mẹ anh vẫn ngăn không cho em gặp, bây giờ anh không sống ở nhà, em nếu muốn gặp thì gặp đi, điều kiện tiên quyết là em không thể mang Bắc Bắc đi.”

Cô gái quay phắt đầu lại, nhìn Hướng Thần không thể tin nổi: “Thật sao?”

“Ừ, chỉ cần người ấy nhà em không ghen là được.”

“Anh ấy… sẽ không thế đâu…” Thấy ánh mắt mờ dần của cô gái, Hướng Thần hơi hoài nghi: “Làm sao vậy? Cãi nhau với Húc Đông rồi à?”

“Không có… Em chỉ là… Em chỉ là cảm thấy rất có lỗi với anh ấy, tuy rằng anh ấy vẫn không nói gì.”

Hướng Thần xoa chân mày thở dài: “Nói đến cùng đều là lỗi của Hướng gia bọn anh, nếu không phải cuộc hôn nhân dở tệ ấy, và lần say rượu loạn tính kia, bây giờ hại em ngay cả danh tiếng cũng không còn, nếu như em và Húc Đông còn xảy ra chuyện bất hòa gì, anh thực sự muốn dẫn Bắc Bắc đi nhảy lầu mất, Bạch Vân Đóa, bây giờ cuộc sống của em có tốt không?”

Khóe miệng cô gái hơi gợi lên: “Thực sự tốt lắm, em và Húc Đông đi về phương Nam, cũng không còn nghe thấy những lời nói làm phiền lòng ấy nữa, chỉ là em vẫn rất lo cho anh, khi đó hàng xóm láng giềng đều nói anh đội nón xanh đi dạo khắp nơi, vợ thì lại chạy theo người khác, tiếp đó còn ỷ lại đứa con trai chưa đầy tháng cho anh… Kỳ thực em rất xin lỗi anh… Làm anh người đang nhà cửa đường hoàng như thế không ngẩng đầu lên được… Bây giờ còn có thể được anh cho gặp Bắc Bắc… Thực sự rất cảm ơn anh.”

Hướng Thần vươn tay chậm rãi xoa thắt lưng: “Không có gì, dù sao anh cũng đã không muốn suốt ngày ở trước mặt mẹ nghe mắng rồi, cuộc sống bây giờ cũng rất tốt, Bắc Bắc lại nghe lời, bản thân anh còn biết làm bữa sáng nữa.”

“Thật á?” Nghe Hướng Thần nói, mắt Bạch Vân Đóa như sáng rỡ lên, khoa tay múa chân với Hướng Thần: “Lúc em đi nó vẫn nho nhỏ, da mặt vẫn còn nhăn nhó, giống như một ông lão vậy, năm kia về làm thủ tục ly hôn, bác gái vẫn không cho em gặp nó… Đã sắp năm năm rồi, Hướng Thần… Em vẫn chưa gặp con em…” Nói rồi vành mắt đỏ dần lên: “Lúc bắt đầu thực sự cảm thấy cứ bị trêu cợt, chuyện xui xẻo gì cũng xảy ra trên người em, kết hôn sinh con vốn là chuyện hạnh phúc nhất, nhưng người kết hôn lại không phải người em yêu nhất, chờ đến lúc mọi việc đã qua đi hết, mới bỗng có tự giác làm mẹ, đôi khi thấy cha mẹ ôm con cái đi dạo phố, thì ước ao vô cùng… Em thực sự phải cảm ơn anh, cảm ơn anh có thể vào lúc sinh nhật Bắc Bắc hàng năm cho nó nghe điện thoại, cảm ơn anh cho nó biết nó vẫn còn có một người mẹ…”

Nhìn cô gái trước mặt đã có chút kích động, Hướng Thần cười gượng, chính là sợ người này sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới, cho nên đã tự biên tự diễn nhiều năm như vậy mà cũng không thể ngăn người ta tới thăm con, ngày nào cũng truyền thụ cho Bắc Bắc rằng kỳ thực con còn có một người mẹ xấu, bây giờ thì đúng là chột dạ rồi.

Giữa hắn và Bạch Vân Đóa xảy ra rất nhiều chuyện lằng nhằng, chuyện kết hôn luôn luôn là cha mẹ hai bên tự bàn bạc, Hướng Thần và Bạch Vân Đóa coi như là thanh mai trúc mã, nhưng giữa hai người lại không có chút tình yêu nào, Bạch Vân Đóa đã sớm có người trong lòng, Hướng Thần cũng là hoa tâm khó kìm, trước khi kết hôn, Bạch Vân Đóa cũng từng đại náo một hồi, nhưng đúng là làm chuyện vô bổ, Húc Đông và Hướng Thần quan hệ tốt, nghe nói cô gái mình yêu thường cùng kết hôn với thằng bạn thân nhất của mình thì đầu óc mờ cả đi, mềm cứng luân phiên ra trận, Hướng Thần không có tình cảm gì với Bạch Vân Đóa, bản thân hắn còn chưa học xong đại học thì kết hôn vốn là chuyện không nên nói tới, nhưng trưởng bối hai nhà cứ làm ầm lên, cuối cùng cánh tay không lay chuyển được bắp đùi, hôn lễ này sẽ diễn ra, màn đêm tân hôn buông xuống là lúc Hướng Thần túm Húc Đông ném vào phòng mình: “Vợ chồng trên danh nghĩa, còn động phòng cho cậu làm.” Nói xong thì quay đầu chạy đến một gian nhà khác ngủ say sưa.

Kỳ thực Hướng Thần không có ấn tượng gì, cũng không biết sáng dậy sao lại ôm Bạch Vân Đóa người trần truồng, Húc Đông ôm đầu ngồi xổm ở cửa vẻ mặt tuyệt vọng, ngày ngày Bạch Vân Đóa lấy lệ rửa mặt, Húc Đông yêu Bạch Vân Đóa thật lòng, ngày nào cũng trưng cái vẻ mặt pha lẫn giữa tuyệt vọng thất vọng và vô vọng cho Hướng Thần coi, Hướng Thần cảm thấy người làm chồng như hắn đúng là có chút bức bối, rõ ràng không phải lỗi mình, lại còn phải ôm áy náy đối với hai bên, làm trò trước mặt cha mẹ nói mang Bạch Vân Đóa đi ra ngoài giải sầu, trên thực tế là tống cô vào lòng Húc Đông, bây giờ Hướng Thần ngẫm lại thấy mình đúng là đồ ngốc, nào có ai tự đội nón xanh lên đầu mình chứ?

Cứ như thế hai ba tháng trôi qua thì truyền đến tin Bạch Vân Đóa mang thai, lúc đó Hướng Thần còn thấy tốt đẹp rồi, đứa con này chắc chắn là của Húc Đông, có con là có thể kích thích hắn dũng cảm mang Bạch Vân Đóa bỏ trốn rồi! Nhưng mà khi Bạch Vân Đóa đỏ mắt nói, Húc Đông chưa chạm qua cô, Hướng Thần có loại cảm giác như bị sét đánh… Lẽ nào… Con là của hắn sao?!