Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 146: Đại kết cục




Miêu: beta-ed

Quý Hiếu Quý Thuận cuối cùng bị rửa sạch hiềm nghi thả lại ra, hai người đều gầy rộc cả đi, trên người đều là vết thương, thể trạng Quý Thuận yếu đi, vừa về tới nhà lại bị bệnh nặng một hồi, thiếu chút nữa đi đời nhà ma. Tiền bạc trong nhà vốn đã tiêu cho bọn họ khá nhiều, lại phải tốn tiền cho họ chữa bệnh, tiêu sạch, còn bán một ít ruộng, cuối cùng uộng trong nhà còn ít hơn cả lúc trong nhà không có tiền mua đất.

Quý Tú Nhi lại không được thả ra, cô cùng với Giang Khang bị áp giải đến kinh thành, đồng hành còn có Quý Tuấn Quý Tiếu.

Phùng thị nghe nói Quý Tú Nhi cũng bị áp giải đến kinh thành, méo miệng vừa khóc vừa gào, nhưng Quý Đại Tài rống một tiếng, dọa mụ không dám khóc, lại bị cục đàm nghẹn trong họng, mắt trợn to, ú ớ nhìn qua đám con dâu, ý muốn các cô cứu mụ, nhưng Kim Thúy Nương chỉ mở miệng nói suông, khuyên mụ không cần náo loạn, lại không giúp gì, Đào Hồng nói là trẻ con khóc ầm ĩ, ôm con đi ra ngoài.

Phùng thị cứ như vậy mà chết, đến chết cũng không nhắm mắt lại. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Kim Thúy Nương nghĩ thầm bà già này đã chết rồi, không cần hầu hạ, quan trọng nhất là cô ta không cần lo lắng lại có người xỉa sói, cái gì mà không có con trai tuyệt đường hương khói, đừng tưởng cô ta không biết lúc trước bà già này còn định tìm cho Quý Thuận một người phụ nữ để đẻ con trai. Cô ta có thể để cho con tiện nhân Đào Hồng kia vào cửa, ai biết về sau còn thêm cô nào hay không? Dù sao thì ngay cả hạng đàn bà như Đào Hồng mà còn cho vào cửa, vì cháu trai, trời biết bà già này sẽ lại bày ra trò gì Bà ta chết liền thái bình, chỉ bằng bản lãnh của mình, còn sợ không quản được Quý Thuận sao?

Chu Quế Hoa cũng rất hả giận, nghĩ bà già này sao không chết cho sớm, nếu chết sớm sớm, có lẽ nhà bọn họ cũng không lạc đến nước này

Quý Hiếu Quý Thuận cũng thở phào với cái chết của Phùng thị, bởi vì Phùng thị chết có thể bớt tiêu thêm một khoản tiền, Phùng thị hiện tại đang có bệnh, cũng phải tiêu tiền đó, còn phải có người hầu hạ, tự dưng mất toi một cái lao động. Hơn nữa trong lòng bọn họ cũng không phải không oán Phùng thị, nghĩ nếu không phải Phùng thị lúc trước căm ghét Quý Hòa đến vậy, có lẽ hiện tại nhà bọn họ đã là tình cảnh khác. Bọn họ chẳng nghĩ tới chuyện, chính bọn họ cũng căm ghét Quý Hòa, chỉ biết nghĩ mình nghe lời Phùng thị, nếu Phùng thị đối tốt với Quý Hòa, bọn họ cũng sẽ không xử tệ với y, cho nên hết thảy đều là Phùng thị sai.

Mà ngay cả Quý Đại Tài đối với cái chết của Phùng thị cũng thấy khoan khoái, nhưng lão cũng như già đi nhiều. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Nhà Quý Đại Tài hiện tại là như thế, nên đám tang của Phùng thị làm rất là đơn giản, hầu như không ai đến nhà bọn họ, cuối cùng im ắng làm cho xong.

Trong Thủy trang, Trương thị đang cùng Trịnh phu nhân nói chuyện, chính là chuyện Phùng thị.

“Làm người ấy mà, thật sự không thể quá tuyệt tình.” Trương thị cảm khái, nghĩ Phùng thị đanh đá chua ngoa cả một đời, làm việc rất tuyệt tình, cuối cùng lại có kết cục như vậy, nếu lúc trước không thế, dù chỉ còn lại một chút cảm tình với Quý Hòa, thì dựa vào cái tính trọng tình nghĩa của Quý Hòa, làm sao lại để cho mẹ ruột có kết cục thê lương như vậy?

Trịnh phu nhân cũng liên tục gật đầu, đối với đứa song tế (Quý Hòa này, trải qua mấy ngày này quan sát, bà thật sự không thể vừa lòng hơn được nữa. Cảm thấy hắn còn hơn những thanh niên tài giỏi bà từng gặp qua ở kinh thành, có năng lực lại dịu dàng, thạo văn biết võ, tuy rằng thân thế không tốt, nhưng cũng bởi thế mà tự mình tạo dựng sự nghiệp, thật sự là khó được. Quan trọng nhất là hắn đối xử rất tốt với Tiểu Dư nhà bà

Yêu ai yêu cả đường đi, Trịnh phu nhân vốn đã thực vừa lòng với Quý Hòa, lại bởi vì hắn là chồng của Trương Tiểu Dư mà càng yêu thương thương tiếc, càng không thích một nhà Quý Đại Tài, hiện tại biết Phùng thị chết, trong lòng cảm thấy chết là còn may cho mụ.

“Ác giả ác báo, không phải không báo, mà là chưa tới thời điểm thôi”

Trịnh phu nhân cười nói, trong lòng nghĩ Phùng thị chết thì chết, những kẻ còn lại ở nhà Quý Đại Tài cũng đừng mong sống tốt, cô gái Đào Hồng kia mang theo con tới nhà họ, cái nhà kia càng ngày càng náo nhiệt, thêm một kẻ xấu tính, khẳng định sẽ càng náo nhiệt đúng không? Nghe nói song nhi gọi là Trương Lan cấu kết cùng đứa con thứ của Quý Đại Tài, vậy cho nó vào nhà Quý Đại Tài gia đi Hừ, đứa song nhi gọi là Trương Lan kia cũng không phải tốt lành gì, bà nghe nói chuyện Trương Lan ngã cầu thang ở quán của Quý Hòa là đoán được ngay dụng tâm của đứa song nhi này, dám có ý với song tế của bà, thật sự là muốn chết

Trương Lan vốn thấy nhà Quý Đại Tài xảy ra lắm chuyện như thế mà muốn lùi bước, nghĩ hay là bám lấy Trương gia sống qua ngày đi, nhưng không biết tương lai y đã bị người ta an bài sẵn, cũng bởi vì trước kia y đã một lần dụng tâm hiểm ác.

Quý Hòa đối với cái chết của Phùng thị tử lại không có cảm giác gì, nếu nhất định phải nói, thì chắc là thấy Phùng thị chết đáng lắm.

Trương Tiểu Dư sớm biết Quý Hòa đã buông xuôi với nhà Quý Đại Tài, hiện tại lại càng khẳng định.

Phu phu hai người không nhắc tới chuyện này, mà bàn chuyện khác, là chuyện đi kinh thành.

Trịnh Trạch công sự xong xuôi, phải trở về kinh, người một nhà Trịnh Quốc công cũng đã rời kinh một đoạn thời gian, tháng sau chính là sinh thần của hoàng thượng, bọn họ cũng cần trở về, cho nên liền cùng bọn Quý Hòa thương lượng bảo bọn họ cùng tới kinh thành. Trịnh phu nhân nói, cho dù họ không định cư trong kinh thành, vậy về nhận tổ tông, chờ ở đủ rồi thì về cũng được.

Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư đang lo lắng, hai người bọn họ đương nhiên đều muốn tới kinh thành thăm thú một lần, tuy rằng luyến tiếc nơi này, nhưng lúc nào cũng về được nên cũng muốn đi kinh thành. Trương Tiểu Dư sở dĩ do dự là vì bé Nho, đứa bé còn nhỏ, nếu trên đường đi đổ bệnh thì làm sao? Chỉ vì không hợp khí hậu thôi cũng khó chữa rồi. Quý Hòa thì không lo, có linh tuyền, sợ cái gì? Nhưng hắn lại chẳng thể nói với Trương Tiểu Dư được.

Quý Hòa quyết định cả đời này sẽ không nói chuyện linh tuyền với Trương Tiểu Dư, không phải không tin cậu, mà là bí mật này quá lớn. Nó là một bảo bối, rất trân quý, nhưng đồng thời nó cũng là một bí mật, phải nghiêm khắc giữ gìn, nếu không có thể sẽ đưa tới tai hoạ, một mình hắn khẩn trương là đủ rồi, không cần nhiều thêm một người. Quý Hòa hy vọng Trương Tiểu Dư đời này sống thật thoải mái hạnh phúc, không cần lưng đeo trên lưng bất kì gánh nặng gì.

Quý Hòa nói với Trương Tiểu Dư rằng những băn khoăn của cậu đều sẽ có biện pháp giải quyết, có hắn ở đây, hết thảy có thể yên tâm.

Trương Tiểu Dư nghe Quý Hòa cam đoan, lo lắng trong lòng tan biến, cậu nghĩ đúng thế, có Quý Hòa ở đây, hết thảy đều không cần lo lắng.

Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư quyết định đi kinh thành.

Một nhà Trịnh Quốc công vô cùng vui sướng, nhưng bọn họ còn chưa vui được mấy ngày, một tin tức liền phá hỏng quyết định tới kinh thành của Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư.

Trương Tiểu Dư sắp sinh con, hơn nữa cái thai này còn là song sinh

Song nhi sinh con lần hai, còn là song sinh, lập tức tất cả người bên cạnh Trương Tiểu Dư đều khẩn trương, ai còn dám để cho cậu ngồi xe đường dài đi kinh thành nữa? Thành thành thật thật ở nhà đi

Trương Tiểu Dư cũng vừa mừng vừa sợ, cậu lại sắp sinh con cho A Hòa Nghĩ đến có thể lại có hai bé con giống bé Nho, trong lòng cậu liền kích động, một chút lo lắng sợ hãi khi có thai đôi cũng không có, thề rằng nhất định phải bình an sinh con.

“Bé Nho, bé Nho, tên này đọc lên nghe thật hay Quả nhiên là nhiều con”

Trịnh phu nhân ôm bé Nho, hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, đùa bé rằng bé sắp có em trai rồi.

Bé nho còn chưa hiểu gì cả, cứ vui vẻ, khuôn mặt trắng mập mạp có hai má lúm đồng tiền, đáng yêu miễn bàn, lại khiến Trịnh phu nhân hôn thêm vài cái.

Trịnh phu nhân muốn lưu lại chăm sóc Trương Tiểu Dư, ngay cả thọ yến của hoàng thượng cũng không muốn đi, bị Trương Tiểu Dư khuyên nhủ, bảo bà trở lại kinh thành.

“Mẹ, nếu mẹ lo lắng cho con, thì quay lại đây, con thật sự không có việc gì đâu.”

“Tiểu Dư của mẹ, thật không nỡ rời xa con chút nào.”

Trịnh phu nhân ôm Trương Tiểu Dư, trong lòng nghĩ đứa nhỏ hiểu chuyện này là mình sinh ra, nhưng lại không phải mình nuôi lớn, ngẫm lại liền khó chịu vô cùng, muốn đem mọi thứ mình có đều cho cậu. Bà đã cùng Trịnh Quốc công và hai đứa con trai nói rằng, mọi tài sản thuộc về bà đều sẽ cho Trương Tiểu Dư, bọn họ cũng đồng ý, mà còn nói muốn đem rất nhiều thứ trong phủ Quốc công cho Tiểu Dư. Nhưng dù thế, bà vẫn cảm thấy không đủ.

Trịnh Quốc công biết Trịnh phu nhân không nỡ, nói với bà là rất nhanh sẽ gặp nhau, lúc đó bọn họ nhất định phải nhìn Tiểu Dư bình an sinh con.

Trịnh phu nhân lúc này mới thấy vui.

Một nhà Trịnh Quốc công đi rồi, cùng bọn họ đồng hành còn có Quý Thanh, anh muốn tới thư viện kinh thành học tập. Bởi vì đề thi bị tiết lộ, thi hương phải tổ chức lại, Quý Thanh trúng cử nhân, bài danh không cao như đợt trước. Nhưng anh đúng là thông tuệ, người Trịnh gia đều rất thưởng thức, đáp ứng viết thư tiến cử anh tới thư viện kinh thành học tập, như vậy sang năm là có thể trực tiếp ở kinh thành tham gia kỳ thi mùa xuân, càng nắm chắc khả năng thi đỗ.

Một nhà Quý Đại Phát tự nhiên cầu còn không được, cơ hội tốt như vậy đương nhiên không thể buông tha, lập tức liền thu thập hành lý cho Quý Thanh, để anh đi cùng.

Biết Quý Thanh cùng người Trịnh gia đi kinh thành, không biết có bao nhiêu người phải thầm hâm mộ ghen tị, sau đó người có ý định làm thân với cả nhà Quý Đại Phát càng nhiều, nghĩ cho dù không thể nịnh bợ bọn Quý Hòa bọn họ, làm thân với cả nhà Quý Đại Phát cũng được mà, nói không chừng về sau cũng có cơ hội vào kinh thành ấy chứ

Tiễn bước cha mẹ anh trai, tâm tình Trương Tiểu Dư cũng có chút suy sụp, mặc dù mới ở chung một đoạn thời gian, nhưng bọn họ đối với cậu thật sự là quá tốt, khiến cho Trương Tiểu Dư lớn lên trong nhà họ Trương đầy đủ cảm nhận được cái gì gọi là tình thân sự quan tâm từ cha mẹ anh em. Cũng may còn có Quý Hòa bé Nho cùng cậu, nhưng cậu vẫn đỏ mắt, vì đứa con trong bụng mới chịu đựng không rơi nước mắt.

Thủy trang an tĩnh hơn trước, nhưng bởi vì Trịnh Quốc công để lại không ít hộ vệ cùng người hầu hạ, thôn trang cũng không như ngày xưa thiếu hơi người. Nếu có người đến nơi này, nhìn người tới chỗ này, khẳng định sẽ không tin chủ nhân nơi này là người bình thường, sẽ cảm thấy đây là nơi ở của ông chủ nhà giàu có nào, đi kèm sự phô trương của Thủy trang còn có tấm biển Hoàng Thượng ban cho.

Mùa thu rất nhanh đã trôi qua, thời tiết lại trở lạnh.

Kinh thành truyền đến tin tức, những kẻ áp giả từ nơi này cũng người Tĩnh vương phủ đều có kết quả, huyện lệnh cùng Vương chủ bạc đều phải chết, Quý Tuấn quấn vào vụ án tiết lộ đề thi, lại là con rể huyện lệnh, hắn nói không biết chuyện huyện lệnh làm đều không có ai tin, bị lưu đày, trọn đời không được trở về, khoogn được ân xá. Giang Khang cùng Quý Tiếu cũng như thế. Con gái huyện lệnh bệnh nặng rồi qua đời. Dư lại những người khác cũng không có kết cục hay ho gì.

Trương Thúy Nga khóc tới mức sắp mù hai mắt, hai đứa con đều bị đày tới nơi hoang vu, trọn đời không được trở về, bọn họ biết trông cậy vào ai? Thím ta đau lòng tới chết mất Thím ta muốn đi cầu bọn Quý Hòa, nhưng ngay cả Thủy trang cũng không vào được, người nơi đó nói cho thím ta biết, nếu thím ta còn bén mảng tới sẽ không khách khí. Thím ta không dám đi nữa, chỉ có thể không ngừng mà đi cầu Trương Ngọc Nga cùng Trương thị, lại bởi vì đã đắc tội người ta hết lượt nên chẳng ai *** xỉa gì.

Quý Đại Sinh kéo Trương Thúy Nga về nhà.

Quý thị nói với Quý Đại Sinh về sau đành trông vào Trương Lan, bảo ông để ý tới Trương Lan.

Trương Lan hiện tại đã không còn là phu lang Trương gia, chuyện y cùng với Quý Thuận bại lộ, y đã có chửa, nhưng chuyện Trương Lượng bởi vì bị thương không thể khiến người khác co thai không biết sao lại bị người truyền ra. Chuyện Trương Lan cùng Quý Thuận cấu kết cũng truyền ra theo, đứa con trong bụng tự nhiên bị người ta nói là của Quý Thuận. Trương gia thấy sự tình bại lộ, cũng không chịu nuôi con kẻ khác, liền đuổi Trương Lan về nhà.

Quý Thuận muốn cho Trương Lan vào cửa, gã muốn con trai muốn đến điên rồi, anh cả chết một đứa con trai, hiện tại lại có một đứa. ngay cả loại đàn bà như Đào Hồng cũng muốn, vì sao gã khoogn thể lấy Trương Lan? Chỉ cần có con trai, gã chịu tất Ngay cả Kim Thúy Nương một khóc hai náo ba thắt cổ gã cũng không thèm để ý. Sau vẫn là Kim Thúy Nương nói không chừng chẳng phải con trai, nếu đã không phải con trai, thế thì có ích gì? Một song nhi có thể có thai một lần đã là không tệ. Nếu để Trương Lan vào cửa, không đẻ được con trai, chẳng phải là nuôi không hai cái tàu há mồm hay sao? Quý Thuận lúc này mới nghĩ buông tha.

Trương Lan lại không vui lòng, nghĩ thanh danh của mình đã hỏng, cần phải sống với cùng Quý Thuận, cho nên dùng hết thủ đoạn muốn vào cửa Quý gia.

Quý thị nói với Quý Đại Sinh rằng bọn họ chỉ trông vào Trương Lan được thôi, mặc kệ Trương Lan ở nhà hay muốn vào cửa Quý Đại Tài, bọn họ đều giúp đỡ.

Quý Đại Sinh vẫn đi tìm Quý Đại Tài, một là giống Quý thị nói, nhà bọn họ về sau thật chỉ trông vào Trương Lan, hai là ông cũng không muốn kéo dài việc này, càng kéo dài càng thêm mất mặt

Cuối cùng Trương Lan vẫn vào cửa nhà Quý Đại Tài, nhưng Trương Lan sợ Kim Thúy Nương hại y, mỗi ngày chạy về nhà mẹ đẻ, nhưng dù có thế, đứa trẻ trong bụng cũng không giữ được. Cũng không biết có phải bởi vì song nhi mang thai rất khó hay không, hay thật giống như y nói là do Kim Thúy Nương làm hại. Dù sao Quý Thuận vì thế mà đánh Kim Thúy Nương, Kim Thúy Nương liền cùng Quý Thuận đánh nhau, cuối cùng lại khiến Quý Tiểu Thi bị thương, Quý Tiểu Thi bị phá dung rồi.

“Ai, Quý Tiểu Thi phá dung còn là nhẹ, Tiểu Ngọc kia mới thật đáng tiếc kìa.” Trương thị thở dài mà nói.

“Quý Tiểu Ngọc làm sao vậy?” Trương Tiểu Dư hỏi, hiện tại cậu an tâm mà dưỡng thai, thích nhất nghe chuyện bên ngoài, lôi kéo Trương thị không ngừng mà hỏi han, không kể cho cậu, cậu liền nói bé cưng trong bụng muốn nghe, người khác chỉ đành kể tiếp cho cậu nghe.

Trương thị nói xong chuyện nhà Quý Thuận, lại bắt đầu nói tới chuyện nhà Quý Hiếu, thật sự là càng loạn càng bất ngờ

Quý Tiểu Ngọc cư nhiên bởi vì cha mình càng ngày càng thiên vị Đào Hồng cùng con trai cô ta, đối với mẹ con ba người không như trước nữa mà ghi hận trong lòng, tìm cơ hội muốn bóp chết con trai Đào Hồng. Chu Quế Hoa ngược lại muốn thay con gái gánh tội, nhưng không thành. Quý Tiểu Ngọc bị bắt đi, nhưng nó tuổi còn nhỏ, sẽ không bị phán tội chết, mà bị bán đi làm quan nô khổ cực nhất. Chu Quế Hoa vì thế mà đầu óc đã không bình thường, may mà còn có Quý Tiểu Hương chăm sóc.

“Con bé Tiểu Hương kia giống như đã trưởng thành ngay, nó xin Quý Đại Tài, thế thì Quý Hiếu mới không đuổi hai mẹ con ra khỏi cửa, nhưng hai mẹ con sống cũng không ra gì.” Trương thị nói.”Bác thấy con bé Tiểu Hương kia không biết tương lai ra sao, thằng cha nó thật là không thể tưởng tượng nổi, đã nói Đào Hồng lại sinh con trai cho nó, hận không thể đem con gái đi bán sạch Nếu mà bán thật, phỏng chừng Chu Quế Hoa có thể giết cả nhà đấy luôn”

Trương Tiểu Dư sờ sờ bụng, nghĩ thật có khả năng như vậy ấy chứ, Chu Quế Hoa đã mất đi hai đứa con, cô ta tuyệt đối chịu không nổi lại mất đi đứa thứ ba.

Sau khi Trương Tiểu Dư có bụng, cũng đã gần năm mới, bên trong phòng ấm áp tiếng cười vui ồn ào, mọi người đều thảo luận chuyện năm mới.

Mộc Mộc đã sinh được một đứa con trai, mà Quý Lam cũng sắp sinh, nhìn bé Nho cùng bé béo nhà Mộc Mộc sinh, Quý Lam đối với đứa nhỏ trong bụng mình cũng rất kỳ vọng, mặc kệ có phải con trai hay không, cậu đều thích, Giang Bình cùng Giang Vạn Quán cũng nói, mặc kệ có phải là con trai hay không cũng đều yêu.

Vào một ngày trời tuyết, Quý Lam động thai, sanh ra một đứa con trai, làm mọi người vô cùng vui sướng.

Trương Tiểu Dư nghe được tin vui xong thì thấy rất mừng, nghĩ thật tốt quá, về sau cũng sẽ thực hạnh phúc.

“A Hòa, Tiểu Dư, đoàn người Trịnh Quốc công tới Nói là muốn cùng qua năm mới”

Giọng Thím Điền ở bên ngoài vang lên, trong giọng nói đều là vui sướng.

Trương Tiểu Dư vừa nghe lập tức đứng lên, Quý Hòa vội vàng một tay ôm bé Nho một tay đỡ cậu, bảo cậu chậm một chút.

Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư xốc mành bước ra cửa, liền nhìn đến đoàn người Trịnh Quốc công đi tới, trên mặt ai nấy cũng mang cười. Trịnh Nguyên còn vươn hai ngón tay hình chữ V với Quý Hòa, làm một tư thế thắng lợi, lại làm một động tác uống rượu, môi không tiếng động nói hai chữ, ngự tửu

Quý Hòa biết Trịnh Nguyên là nói rượu nho hắn ủ được hoàng thượng yêu thích, đã được phong làm ngự tửu, điều này có nghĩa là cuối cùng sự nghiệp của hắn đã tới thời đại hoàng kim.

Trương Tiểu Dư cũng hiểu điều này có ý gì, nụ cười sáng lạn trên mặt càng thêm chói sáng, thật lòng vui thay cho Quý Hòa.

Quý Hòa nhìn Trương Tiểu Dư cười tươi, nhìn lại chính bé con trắng trắng mập mập trong khuỷu tay, nghĩ nhân sinh của Trương Tiểu Dư viên mãn, nhân sinh của mình cũng viên mãn theo, cả đời này, điều may mắn nhất không phải có được linh tuyền, mà là có được Trương Tiểu Dư, có được bé con của hai người, có được gia đình này.

———-oOo———-