Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 39: Mưu kế của Trương Văn Lang




Miêu: beta-ed

“Ai nha”

“Á Đau chết mất”

Trương Vũ Lang đá băng ghế cũng không nhìn kỹ, đá băng ghế trúng đùi Tưởng Hồng Liên đang đứng một bên, chân gã cũng bị đụng đau, hai người đồng thời kêu thảm thiết, một người ôm chân khom lưng, một người ôm chân nhảy tưng tưng, thoạt nhìn buồn cười cực kỳ.

Vu Hòe Hoa đau lòng đỡ lấy Trương Vũ Lang, để gã ngồi xuống, oán giận nói: “Nhìn con này hấp ta hấp tấp Lớn đầu tồi mà còn không cẩn thận như vậy, đến gãy chân mất thôi Đến lúc đó thì còn nói vợ con thế nào” Nói xong liền đi xoa chân cho Trương Vũ Lang, mụ vừa động vào đã làm cho Trương Vũ Lang kêu thảm thiết, sợ không dám động vào nữa, để Trương Văn Lang vội bỏ giày của Trương Vũ Lang ra xem có bị sưng hay bầm tím gì không. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trương Văn Lang nhìn thoáng qua Tưởng Hồng Liên rồi lại nhìn chân em mình. Tưởng Hồng Liên đang tức đến cắn răng, nghĩ mụ già này, thật đểu giả Mình bị thằng nhãi kia làm bị thương, nó thì bà ấy coi là bảo bối, xun xoe xung quanh, mình thì không ai để ý, thật sự là không có thiên lý

Trương Đại Ngưu nói với Trương Lệ Nương: “Đi đỡ chị dâu con đi.”

Trương Lệ Nương nghe Trương Vũ Lang nói Quý Hòa tìm kiệu hoa rước Trương Tiểu Dư trở về, trong lòng rối bời, kinh ngạc, hoài nghi, trào phúng, khinh thường, ghen tị, hâm mộ, tức giận, mất mát, giống như đều có, hỗn tạp cùng một chỗ ngay chính cô ta cũng không biết mình rốt cuộc có tâm tình gì. Cô nghĩ thế, Trương Vũ Lang làm trò cười liền mặc kệ, tận đến khi bị Trương Đại Ngưu gọi, mới qua đỡ Tưởng Hồng Liên.

Trương Lệ Nương ân cần hỏi: “Chị dâu, chị không sao chứ? Em đỡ chị về phòng xem chân có làm sao không.” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tưởng Hồng Liên miễn cưỡng cười nói: “Không có việc gì, vừa rồi đau thôi, giờ tốt hơn nhiều, chị xoa một lúc là được.”

Trương Lệ Nương cũng không khuyên nữa, trong lòng cô đang không thoải mái, tự nhiên không hơi đâu mà đi quản người khác.

Tưởng Hồng Liên nhìn bộ dạng mất hồn mất vía kia của Trương Lệ Nương, trong lòng cười thầm, nghĩ cô em chồng mình đây là đang ghen ghét với người ta đi Cô cũng biết lúc trước Quý Hòa có thích Trương Lệ Nương, nhưng Trương Lệ Nương lại hại Quý Hòa, bây giờ người ta muốn lấy phu lang, còn dùng kiệu hoa to đi rước về, giờ thì có mặt mũi biết bao, cả thôn Thanh Sơn cũng không mấy ai bằng Cái này nói lên điều gì, nói là Quý Hòa coi trọng Trương Tiểu Dư. Trương Lệ Nương cho dù có không thích Quý Hòa, cũng không vui lòng nhìn thấy Quý Hòa nhanh như vậy đã đi yêu người khác, hơn nữa đối tượng lại là Trương Tiểu Dư.

Này đừng nói Trương Lệ Nương ghen tức lồng lộn, nếu đổi lại là cô ta thì cũng thấy không thoải mái, năm đó cô ta cũng không được kiêu ngạo mà bước lên kiệu hoa như thế này đâu Tưởng Hồng Liên nghĩ vậy thì cũng không cười nhạo Trương Lệ Nương nữa, cô ta cũng ghen tị.

Chân Trương Vũ Lang sưng một cục, chạm vào liền đau, cũng không biết có bị tổn thương đến xương cốt hay không.

Vu Hòe Hoa nóng nảy, nói với Trương Văn Lang: “Thằng cả, mau đi tìm thầy thuốc Hoa xem chân cho em con đi Có phải bị thương vào xương cốt rồi hay không.”

Trương Đại Ngưu tuy cũng thương con trai, nhưng vẫn hơi tiếc tiền, nói: “Tìm thầy thuốc cái gì? Trong nhà có còn thuốc dán không, dán lên là được. Nào dễ động vào xương cốt như vậy?”

Vu Hòe Hoa trừng mắt nói: “Bủn xỉn vừa thôi lão già Ông quên cái tên thọt trong thôn nhà mẹ tôi đấy à? Cũng là bị gạch đập vào không coi là gì, rồi đến cuối chỉ có thể lấy một song nhi, nửa tàn phế Con tôi không thể giống thế được Thằng cả, còn không đi Mày cũng muốn cho em mày thành thằng chân thọt à?”

Trương Văn Lang cũng không muốn đứng đây nữa, còn đứng nữa gã sẽ thấy tiếc tiền lắm, trên thực tế gã tiếc thật, nhưng không thể để cho người ta biết. Gã nhìn cha mình một cái, thấy cha mình không nói lời nào, chỉ có thể xoay người đi ra ngoài tìm thầy thuốc.

Trương Văn Lang dọc theo đường càng nghĩ càng tức, lúc trước nghĩ đẹp như thế, đưa Trương Tiểu Dư cho Vương chủ bạc, bám lấy cái núi dựa này, sau đó gã có thể vào trong trấn tìm việc, làm người trấn trên, có quan hệ thông gia với Vương chủ bạc, gã nhất định có thể lăn lộn như cá gặp nước, cho dù không ăn thơm uống cay thì cũng là ăn cơm trắng, cũng không cần mệt chết mệt sống gặm lương thực phụ (ngô khoai sắn, gạo thì đem bán lấy tiền như mấy người nhà quê ở đây. Nhưng kết quả thì sao Thằng nhãi Quý Hòa kia chặn ngang một đòn, cũng không biết làm sao từ chỗ Vương chủ bạc lấy được giấy bán mình của Trương Tiểu Dư, làm hại gã công dã tràng.

Nghe tiếng huyên náo không dứt bên kia, Trương Văn Lang nghĩ mình không thể buông tha cho Quý Hòa còn có Trương Tiểu Dư được

Vợ thầy thuốc Hoa thấy Trương Văn Lang đến, cười hì hì nói: “Văn Lang đấy à, hôm nay là ngày lành của Tiểu Dư nhà cậu, sao cậu không đi hỗ trợ, uống rượu mừng với nó, sao lại đến nhà chúng tôi? Ai nha Xem tôi này, sao lại quên mất, trong tay Quý Hòa có giấy bán mình của Trương Tiểu Dư, hắn còn ghi hận Lệ Nương nhà cậu cơ mà, sao mời nhà cậu đi uống rượu mừng cho được? Trách không được cậu lại rảnh rỗi như vậy. Chậc chậc Vậy cậu đến nhà tôi làm gì thế? Không phải là mẹ cậu không ăn được tiệc cưới của song nhi nhà mình mà sốt ruột nóng trong người rồi chứ?”

Vu thị cùng Vu Hòe Hoa tới cùng một thôn, vốn cũng không có ân oán gì, ở chung coi như không tồi, về sau có mâu thuẫn vẫn là vì cháu trai nhà nhà mẹ đẻ Vu thị coi trọng Trương Lệ Nương, nhưng Vu Hòe Hoa chướng mắt cháu ngoại bà, chê cười cháu bà còn để cho bà nghe được. Vu thị từ nhỏ đã có quan hệ tốt với anh cả, cũng rất quý đứa cháu trai kia, thế là ghi hận Vu Hòe Hoa, cũng chướng mắt người nhà họ Trương.

Trương Văn Lang bị Vu thị nói mấy câu mà càng thấy tức, nhưng còn phải chịu đựng, ai kêu thầy thuốc Hoa là thầy thuốc duy nhất trong thôn gã chứ.

“Thím, chú có nhà không ạ, em cháu chân nó bị thương, đến mời chú sang xem.”

“Ở đây.” thầy thuốc Hoa ở ngay trong phòng, nghe vợ nói chuyện khó nghe cũng không đi ra, thẳng đến khi Trương Văn Lang mở lời, hắn nhìn thấy có tiền kiếm mới hé răng, “Sao chân lại bị thương? Bị thương làm sao?”

Trương Văn Lang không thể nói là đá băng ghế, nói: “Bị gạch rơi vào.”

“Ai nha, thế thì chữa mau đi, thôn đằng ngoại nhà tôi có một người cũng bị gạch rơi vào mà bị thọt đó, cuối cùng lấy một song nhi. Nhà các cậu không phải chướng mắt nhất là song nhi sao? Không thể lấy về nhà được, đến lúc đó khó lo liệu lắm nha.” Vu thị trong lòng hả hê, nghĩ ai biết là bị thương thế nào, tám phần là có liên quan tới hôn lễ của Trương Tiểu Dư. Nghĩ như vậy bà lại không buông tha Trương Văn Lang, miệng tiếp tục nói: “Tiểu Dư hôm nay thành hôn, cậu nghe động tĩnh đi, náo nhiệt biết bao, đáng tiếc các cậu không đi được, chỉ có thể ở nhà nghe ngóng. Võ Lang là đáng thương nhất, chân lại còn bị thương nữa. Chuyện này ấy mà, biết thì còn cho là không cẩn thận, không biết còn tưởng là có chuyện gì xảy ra đâu.”

Vu thị muốn chê cười Trương gia, Trương Tiểu Dư thành hôn vui mừng, nhà bọn họ lại xui xẻo, một bên cười, một bên sầu, bà thấy vui biết bao nhiêu.

Trương Văn Lang lại muốn về, trong lòng có toan tính.

Trương Văn Lang mang theo thầy thuốc Hoa về nhà, chờ hắn xem chân cho Trương Vũ Lang xong, lại để cho hắn xem chân cho vợ mình, còn nói là vợ mình đi đường bị vấp ngã va phải cái cửa. Gã tận lực đứng cạnh Trương Vũ Lang cùng Tưởng Hồng Liên có vết thương đau biết bao nhiêu, bọn họ lo lắng nhiều thế nào, bảo thầy thuốc Hoa nhất định phải xem cho kỹ, đừng bớt xén gì.

Thầy thuốc Hoa thuộc cái loại không bệnh nói thành có bệnh, bệnh nhỏ nói thành bệnh nan y, như vậy hắn mới kiếm được tiền, hiện tại vừa nghe Trương Văn Lang nói, hắn càng không bỏ qua cơ hội, nói thẳng là chân Trương Vũ Lang bị thương vào xương cốt rất nghiêm trọng, phải nghỉ ngơi cho tốt, dán cho nhiều thuốc dán với uống nhiều thuốc. Tưởng Hồng Liên thì lại nói nhẹ hơn, nhưng phải uống thuốc. Lần tiền thuốc này hắn kiếm được một mớ, trong lòng vui đến nở hoa.

Vu Hòe Hoa đau lòng đến méo cả miệng, nhưng thương con nên vẫn đưa tiền.

Tiễn bước thầy thuốc Hoa, Trương Lệ Nương cau mày hỏi Trương Văn Lang: “Anh cả, vừa rồi anh làm gì thế? Anh cố ý nói những lời kia với thầy thuốc Hoa à?”

Trương Văn Lang cười nói: “Lệ Nương thông minh lắm”

Trương Vũ Lang ủ rũ nói: “Anh cả, em út, hai người đang nói gì vậy? Chân em đã thành thế này rồi, hai người đừng làm em thêm hại não nữa.”

Trương Văn Lang liếc gã một cái nói: “Chân mày bị thương thì liên quan gì tới não? Nếu não mày to hơn cũng không đến nỗi bị thương chân đâu, có chuyện không nói tử tế, đá ghế đá bàn cái gì, chẳng những bị thương bản thân còn làm bị thương chị dâu Làm hại nhà mình phải tiêu tiền thuốc men, rồi thì việc không làm được, bắt người khác phải hầu hạ mày, mày nói mày to xác mà sao đầu óc không to theo? Sao tao lại có đứa em không não như mày cơ chứ”

“Anh cả” Trương Vũ Lang có chút tức giận, nhưng từ nhỏ đã biết mình không thông minh bằng anh trai, đã quen nghe chửi, cũng chỉ thấy hơi tức mà thôi.

Vu Hòe Hoa nói với Trương Văn Lang: “Thằng cả, chân em con bị thương, đừng mắng nó nữa. Cũng chỉ trách đứa tiện nhân Trương Tiểu Dư kia Nếu không phải vì nó thì Võ Lang cũng sẽ không bị thương Mẹ đi tìm nó tính sổ mới được”

“Mẹ Mẹ đừng đi Mẹ định vứt hết mặt mũi nhà mình đi đấy à?” Trương Lệ Nương lập tức ngăn đón Vu Hòe Hoa, cô còn muốn gả vào nhà tử tế đó, không thể làm hỏng thanh danh hơn nữa.

Vu Hòe Hoa vừa nghe con gái nói liền xẹp lép, mụ cũng phải cân nhắc tới việc hôn nhân của con gái.

“Cứ thế mà tha cho hai đứa ranh kia sao? Mẹ nghẹn đứng cổ mất thôi”

“Mẹ, mẹ nghe anh cả nói thế nào đã. Anh cả, vừa rồi anh nhiều lời với thầy thuốc Hoa như vậy, là cố ý để chú ta nghiêm trọng hoá vết thương của anh hai và chị dâu đúng không? Rốt cuộc anh định làm gì?” Trương Lệ Nương nói, cô cũng không tin anh cả là nói suông, cũng bởi vì những lời đó mà bọn họ mất bao nhiêu là tiền thuốc

Trương Vũ Lang vừa nghe lập tức nói: “Anh cả, em út, ý hai người là chân con không bị nặng như vậy sao? Thế lão Hoa chết bầm kia lại lấy nhiều tiền nhà mình như vậy Xem em đánh chết lão như thế nào”

Trương Đại Ngưu cùng Vu Hòe Hoa cũng hỏi Trương Văn Lang muốn làm gì.

Tưởng Hồng Liên trong lòng cười lạnh, nghĩ quả nhiên mà, cô chỉ biết Trương Văn Lang vừa rồi khẩn trương như vậy chả phải do lo lắng cho mình gì cả, mà là bởi vì gã có tính toán, mình và Trương Vũ Lang cũng chỉ là công cụ của gã mà thôi

Trương Văn Lang nói: “Ý nghĩ của con rất đơn giản, chính là để Quý Hòa trả tiền cho chúng ta. Trương Tiểu Dư vốn là phải gả vào nhà họ Vương, lại bị Quý Hòa nẫng tay trên, không chỉ lấy mất Trương Tiểu Dư, mà còn chặt đứt đường phát đạt của nhà mình Sao có thể dễ dàng cho nó như thế được”

Vu Hòe Hoa liên tục gật đầu, nói: “Đúng thế, chính là như vậy Nhưng Trương Tiểu Dư là Vương chủ bạc đưa cho Quý Hòa mà, chúng ta không đòi lại được. Nếu đi đòi thì lại phiền toái, thanh danh nhà mình có thể hỏng mất, con nghĩ lại vì em gái con đi.”

“Yên tâm, con nghĩ biện pháp không hại đến Lệ Nương.”

Trương Văn Lang trấn an nhìn Trương Lệ Nương, gã đã mất đi cái thang trèo cao là Trương Tiểu Dư, không thể để mất nốt Trương Lệ Nương được. Về sau gã chỉ có thể trông cậy vào Trương Lệ Nương, gã còn trọng thanh danh hơn ai hết trong cái nhà này, lần này gã sẽ dưới tình huống không tổn hại tới thanh danh nhà mình mà đòi được chỗ tốt nhất Không chỉ như thế, gã còn muốn xả cơn giận, để cho Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư trả cái giá nên có

Trương Văn Lang gã không phải dễ chọc đâu

Trương Văn Lang thầm nghĩ, đem kế hoạch của gã chậm rãi nói cho người nhà.