Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 44: Phiền toái lớn




Miêu: beta-ed

Con trâu kia vốn đang từ từ đi tới, đột nhiên trời giáng tai họa bất ngờ, lập tức giật mình, đụng một cái vào người thanh niên dắt dây bên cạnh, người nọ á một tiếng kêu sợ hãi, bị đẩy vào trong ruộng. Mà con trâu kia dường như biết hai người này là nguyên nhân làm nó bị đau, giống như điên lên lồng về phía Vu Hòe Hoa Tưởng Hồng Liên

Vu Hòe Hoa cùng Tưởng Hồng Liên đều bị dọa ngốc, ngơ ngác mà đứng tại chỗ không động, con trâu kia cũng nhanh, chớp mắt đã chạy tới trước mắt hai người.

Tưởng Hồng Liên phản ứng nhanh hơn, cô muốn chạy lại bị mẹ chồng túm lấy chặt chẽ, chạy cũng chạy không được, đang muốn lôi kéo Vu Hòe Hoa cùng chạy, kết quả lại bị Vu Hòe Hoa kéo ra che trước người. Tưởng Hồng Liên bị dọa trợn mắt, có lẽ ngay lúc nguy hiểm cận kề nên phản ứng nhanh hơn người ngoài một chút, Tưởng Hồng Liên vùng khỏi Vu Hoè Hoa, mình thì lăn sang bên cạnh trốn, nhưng vẫn bị con trâu kia đụng phải, nặng nề mà ngã ở bên cạnh.

Con trâu kia đụng người xong cũng không dừng lại, trực tiếp chạy về phía trước. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Từ lúc trâu lồng lên đụng người rồi chạy đi thời gian rất ngắn, người nhìn đến đều giật mình, chờ phản ứng lại thì mọi thứ đã xảy ra hết rồi. Người kịp phản ứng đều buông hết nông cụ trong tay chạy tới xem người bị trâu đụng phải, hô hoán ầm lên gọi người chạy đi báo cho người nhà người bị thương.

Trương Tiểu Dư nắm thật chặt tay Quý Hòa, cậu không nghĩ tới sẽ xảy ra loại chuyện này, cho dù không coi người Trương gia thành thân nhân, nhưng cho dù là người xa lạ bị nạn ngay trước mặt mình cũng rất khẩn trương.

Quý Hòa an ủi cậu nói: “Không có việc gì, chúng ta cũng đi xem, có thể giúp được gì thì giúp”

Quý Hòa lôi kéo Trương Tiểu Dư chạy ra đằng trước, hắn thật sự không thích mẹ chồng nàng dâu nhà kia, cũng không muốn có liên hệ gì với Trương gia, cho nên dù có giúp người cũng sẽ không giúp hai người này, mà đi thẳng đến chỗ người chủ con trâu bị nó đụng ngã vào trong mương. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Người bị trâu đụng rơi vào trong mương thì không thấy đứng lên đi ra, đổi thành người bình thường mà không bị thương quá nặng thì khẳng định sẽ đứng lên đuổi theo trâu nhà mình. Quý Hòa trực giác người kia có chuyện, chờ hắn cùng Trương Tiểu Dư tới đó thì thấy xảy ra chuyện thật. Người kia ngã vào trong mương, một đầu đầy máu, trên đầu có một cái lỗ lớn, còn đang máu chảy ròng ròng

Trương Tiểu Dư kêu lên: “Là Giang thiếu gia”

Quý Hòa nhướng mày, trong đầu lập tức toát ra tin tức về vị Giang thiếu gia này, Giang thiếu gia này chính là con trai của Giang đại địa chủ, người dân thôn Thanh Sơn ngoại trừ ruộng nhà mình còn thuê thêm ruộng nhà Giang đại địa chủ, lương thực của thôn Thanh Sơn có một nửa đến từ ruộng nhà ông Hắn nhìn kỹ người đang máu me đầy mặt này, vừa thấy thì ăn khớp với khuôn mặt Giang thiếu gia trong trí nhớ. Giang thiếu gia này mặc áo lụa ngắn màu xanh, lớn lên trông bình thường nhưng da thịt non mềm trông có vẻ thanh tú, chính là hiện tại sắc mặt trắng bệch, đầy mặt là máu, trông thật không dễ nhìn là bao.

Quý Hòa cũng không nghĩ nhiều mà bắt đầu cứu vị Giang thiếu gia này, nghĩ trước cầm máu cho y trước rồi nói sau, nếu không cứ chảy máu thế này thì mất máu mà chết mất. Vị Giang thiếu gia cũng quá đen đủi rồi, lăn vào mương thì lăn đi lại còn đụng phải tảng đá.

Trương Tiểu Dư nói: “A Hòa, em đi mời thầy thuốc đến hay là đưa anh ta tới chỗ thầy thuốc đây?”

Quý Hòa nói: “Em đi xem bên kia có gọi thầy thuốc đến hay chưa, không thì bảo ai đó đi kêu thầy thuốc tới đây.”

Trương Tiểu Dư lập tức đứng lên đi.

Quý Hòa cởi áo ngoài ra, dùng sức xé ra thành mảnh vải, trước lau sạch máu, sau đó gấp gấp mảnh vải dày chặn lên miệng vết thương, nghĩ ngợi, cho y dùng thêm chút linh tuyền, hắn sợ không cho thì người này chết mất, đã có linh tuyền, người này lại không phải người xấu gì trong trí nhớ của hắn, trong lúc nguy kịch đương nhiên là cho y dùng. Cuối cùng lại dùng mảnh vải quấn hai vòng trên đầu, nhìn thấy máu không thấm ra, nghĩ ít nhất sẽ không mất máu mà chết.

“Giang Bình Giang Bình Giang thiếu gia Cậu tỉnh lại? Có tỉnh được không?”

Quý Hòa xoa bóp mặt Giang thiếu gia, không dám lay người y, vết thương kia ở trên đầu, sợ lay người lại có chuyển biến gì xấu. Xoa trong chốc lát, thấy Giang Bình không tỉnh, Quý Hòa cũng không động vào nữa.

Lúc này có người tới, Quý Hòa ngẩng đầu vừa thấy là trưởng thôn mang người chạy tới, hắn lập tức đứng lên nói: “Trưởng thôn, cháu đã băng bó miệng vết thương cho y rồi.”

Lâm Vĩnh Tân lập tức nói: “Được, được, băng kỹ là được Cậu làm tốt lắm, tôi bảo người nâng Giang thiếu gia lên. Quý Hòa cậu nhanh nghỉ ngơi đi, đừng để mệt thân, dù thân thể cậu hiện tại trông có vẻ tốt nhưng không thể để mệt nhọc được.”

Quý Hòa nghe xong lời này, ấn tượng về trưởng thôn lại tốt hơn một chút, nghĩ trưởng thôn lúc này còn để ý tới hắn, cũng coi như có tâm. Hắn nói một tiếng đa tạ trưởng thôn quan tâm, sau đó liền đứng sang một bên, để cho người khác tiếp nhận Giang thiếu gia. Giang thiếu gia này bị thương thành như vậy, hắn làm chuyện này được tính là có công, mà có công lớn nữa thì quản có ai biết hay không? Hắn vẫn là đi tìm phu lang nhà mình thôi, thuận tiện nhìn xem mẹ con Trương gia kia thế nào.

Quý Hòa từ dưới mương bò lên, mới vừa vừa nhấc đầu liền nhìn thấy một màn chỗ xa xa, ánh mắt lập tức tràn ngập lửa giận, chạy nhanh về đằng trước.

Quý Hòa nhìn đến Trương Tiểu Dư đang bị Trương Văn Lang lôi kéo.

“Mày làm gì? Buông tay”

Quý Hòa chạy nhanh tới bên đó, nhìn thấy Trương Văn Lang vung tay lên muốn đánh Trương Tiểu Dư, tức đến đỏ mắt, đó là phu lang của hắn, hắn yêu chiều còn không đủ, sao có thể để cho người khác bắt nạt? Hắn đi lên liền nắm lấy tay Trương Văn Lang, chính là nắm lấy chỗ dễ đau nhất, dùng sức rất mạnh, không chút nào nương tay. Trương Văn Lang đau đến kêu to, không lôi kéo Trương Tiểu Dư nữa, một tay khác kéo tay Quý Hòa ra, muốn giải cứu cho cái tay của mình. Quý Hòa nhấc chân lên liền đá vào bụng đá bay Trương Văn Lang, gã lăn hai vòng trên mặt đất, đau đến mức ôm bụng gào ầm lên.

Trương Văn Lang hiện tại rốt cục biết Trương Vũ Lang Trương Xung Lang làm sao lại bị Quý Hòa đánh, vốn còn tưởng là do liều mạng lên mới đúng dịp đánh được anh em nhà mình, hiện tại vừa thấy thì biết không phải như vậy Thằng này thật sự biết đánh người, sức lực cũng quá lớn

Người bên cạnh nhìn thấy một màn này đều co rụt cổ, nghĩ một đá kia của Quý Hòa phải mạnh bao nhiêu chứ

Quý Hòa nhìn cổ tay Trương Tiểu Dư, thấy trên cổ tay cậu bị Trương Văn Lang nắm thành vết hồng, cảm thấy vừa rồi đá Trương Văn Lang vẫn còn nhẹ quá, hắn hỏi Trương Tiểu Dư: “Có đau không? Lần tới người này còn dám làm vậy với em, em cứ đánh gã cho anh”

Trương Tiểu Dư nói: “Em không sao. Em không muốn rước phiền toái cho anh, anh ta cũng không thể làm gì em, thiếu chút nữa là em giằng ra được rồi, sức anh ta không lớn bằng em mà.”

“Có thể rước phiền toái gì cho anh chứ?” Quý Hòa nghĩ Trương Tiểu Dư hiểu chuyện quá, nhưng rồi nghĩ ngợi nói thêm: “Em vẫn đừng giằng ra, tránh cho gã đánh em. Về sau anh dạy em đánh người, học được rồi đánh gã sau.”

Trương Tiểu Dư nhịn không được cười lên một tiếng, nghĩ Quý Hòa lúc nào cũng tốt với mình như vậy, nhưng về sau phải xem có học được đánh nhau hay không, không thể để cho Quý Hòa lo lắng cho mình được.

Trương Văn Lang nhìn hai phu phu đứng nơi đó nói chuyện không để ý tới gã, Trương Tiểu Dư còn cười, gã tức tới mức muốn nhào qua đánh chết bọn họ, nhưng nghĩ đến sức lực của Quý Hòa, gã không dám. Chỉ có thể tiếp tục nằm đó kêu gào lăn lộn, lúc có người đi lên dìu gã thì hô Quý Hòa nhẫn tâm, bất kính với anh rể là gã.

Quý Hòa nghe nói như thế liếc gã một cái nói: “Mày còn dám nói là anh rể tao, có tin tao gặp mày một lần đánh một lần hay không”

Trương Văn Lang căng thẳng, nghĩ thằng này lớn gan quá, dám ngay trước mặt người khác uy hiếp mình Nhưng gã thật sự không dám tiếp tục đề tài này nữa, trên người còn đang đau đây, gã không muốn bị đánh thêm. Nhưng gã cũng không câm miệng, chỉ vào Quý Hòa kêu lên: “Mày nói tao không phải anh rể của mày, nhưng cái xúi quẩy của mày bọn tao lại dính phải Nếu không phải Trương Tiểu Dư gả cho mày, nhà tao sao có thể đen đủi như vậy được? Đầu tiên là chân em tao bị thương, chân vợ tao đang đi lại bình thường, giờ cũng bị mày khắc bị thương Con tao cũng bị mất Mày trả con lại cho tao, con tao”

Trương Văn Lang vốn là cố làm ra vẻ, nhưng nhắc tới con trai thì nhịn không được liền đau lòng, lại bởi vì trên người còn đau, thật sự chảy nước mắt xuống.

Quý Hòa nghe mà nhướng mày, sao lại có con trai nào ở đây?

Trương Tiểu Dư nói với Quý Hòa: “Trong bụng vợ gã có đứa nhỏ, đưa về cho thấy thuốc xem rồi, không biết có giữ được không.”

Quý Hòa bừng tỉnh hiểu ra, hắn vừa rồi ở dưới mương nghe loáng thoáng chỗ hai mẹ con nhà kia cũng rất loạn, đi lên liền nhìn không thấy ai, bên cạnh chỉ có một số người đứng, một chiếc xe đẩy tay đã nhanh chóng đến đầu thôn, người đi theo bên cạnh chính là Trương Đại Ngưu, hiển nhiên là đến đón Tưởng Hồng Liên cùng Vu Hòe Hoa. Không biết Vu Hòe Hoa ra sao, không nghĩ tới Tưởng Hồng Liên cư nhiên có bầu.

Quý Hòa đã sớm biết người nhà họ Trương thấy mình sống tốt hơn, Trương Tiểu Dư cũng không như ý bọn họ tới chỗ Vương chủ bạc, bọn họ muốn từ trong tay mình kiếm lợi. Hiện tại lại xảy ra chuyện này, nhất định là muốn nhân cơ hội đổ lên đầu mình. Nghĩ đẹp lắm Hắn tuyệt sẽ không để cho bọn họ như nguyện

“Ha hả, Trương Văn Lang, đứa con trong bụng vợ mày còn chưa biết có giữ được hay không, mày đã nói nó không còn, trong lòng mày đã không muốn có đứa con trai này đúng không? Nếu không sao lại nguyền rủa nó chết đi như thế?” Quý Hòa nói thế với Trương Văn Lang, chắp tay với mấy hương thân vây xem bên cạnh, “Mọi người cũng nghe được đó, bản thân gã nói con trai mình không còn, đến lúc đó thật không còn cũng không liên quan đến tôi, là Tống Tử Nương nương (đại loại là thần trông coi việc sinh nở, bảo hộ bà mẹ trẻ em, tống tử nghĩa là tặng con nghe thấy gã nói lời này, cho rằng gã không muốn nên mới thu đứa trẻ lại.”

Mọi người nhìn Trương Văn Lang, tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt kia rất rõ ràng, chính là bảo gã có lừa dối cũng phải biết nghĩ, nếu con thật không còn thì chỉ trách cái mồm gã thôi.

Trương Văn Lang tức đến hoa cả mắt, rú lên: “Quý Hòa Mày cứ nói xạo đi, là mày xúi quẩy làm hại bọn tao Nếu không thì mẹ tao với vợ tao nói chuyện với mày xong, hai người liền gặp phải chuyện này Tất cả đều là do mày khắc Mày cái đồ sao chổi Hoặc là đuổi Tiểu Dư về nhà chúng tao, hoặc là chặt đứt quan hệ với nhà tao, tránh cho bọn tao dính xúi quẩy Mày chọn đi, việc này nhất định phải giải quyết, nếu không Trương gia tao không xong với mày đâu”

Quý Hòa mỉm cười, nghĩ Trương gia rốt cục lộ ra tâm tư tham lam của bọn họ, hắn vẫn chờ mà, chờ Trương gia lấy cái cớ này ra dùng thì sẽ thu thập bọn họ, mà Trương gia cũng chờ cơ hội lần này, bọn họ nhất định sẽ không biết cơ hội này sẽ làm cho nhà bọn họ phải trả một cái giá thật đắt.

Trương Văn Lang trong lòng có chút chua sót cười cười, nghĩ mình vẫn luôn muốn tạo một cảnh tượng nhà mình bị Quý Hòa khắc thật là xui xẻo, như vậy là gã có thể quang minh chính đại đưa ra điều kiện với Quý Hòa, gã không nghĩ tới trời cao lại cho mình một cơ hội như vậy Hiện tại đứa nhỏ trong bụng vợ mình có thể giữ lại hay không cũng không biết, mình nhất định phải bắt Quý Hòa trả giá đại giới cho dù không đưa tiền cũng phải thành công đổ tội (tội lây đen đủi cho người khác, vừa rồi gã đã nghe nói, người bị đụng ngã vào mương là Giang thiếu gia Giang thiếu gia, nhà bọn họ không thể trêu vào, việc này nhất định phải có kẻ gánh cho bọn họ Kẻ đó chính là Quý Hòa