Manh Ái Thịt Yến Chi Tưởng Niệm Thiên

Chương 1




CHƯƠNG 1:

Editor: Javiko

Sáng sớm, tiếng chuông quanh quẩn trong học viện tư nhân Xuân Đằng. Trên sân trường, các học sinh lục tục chen vào phòng học cùng với tiếng chuông.

“NyNy ngươi nhanh chút a! Hôm nay không chỉ công bố thành tích phân ban mà còn tranh cử cán bộ lớp đấy!” Một cô gái tóc xoăn kéo cô gái phía sau, liều mạng chen qua đám người chật chội lên lầu.

“Ngọc Ngọc ngươi chậm một chút! Vừa khai giảng không bao lâu ngươi gấp cái gì a!” Cô gái ở mặt sau thở hồng hộc đuổi kịp, trong lòng oán giận, bọn học sinh này, chen lấn xô đẩy, như thể ai đuổi theo sau, (mặc dù chính mình cũng đang như vậy)...

Hai người thật vất vả lên đến lầu hai, Ngọc Ngọc vừa nhẹ nhàng thở ra, chân lại bước hụt, cả người hướng cửa cầu thang đổ xuống, Ny Ny theo bản năng lôi kéo lại không nghĩ tới cả hai đều bị nghiêng ngả, mắt thấy sẽ bị rơi xuống may mà một đôi bàn tay từ phía sau đỡ lấy các nàng. “Phải cẩn thận dưới chân nga! Té bị thương khuôn mặt xinh đẹp như thế, Xuân Đằng chẳng phải là mất đi hai đóa tiểu hoa nhi?”

Một giọng nam dễ nghe truyền vào tai hai nữ hài, hai người đều không kịp thấy rõ người cứu các nàng, liền đỏ mặt cúi đầu nói lời cảm tạ: “Cảm ơn! May mắn có ngươi!”

“Không có việc gì, đi thôi, bị muộn rồi, Đường Ny, Ngọc Ngọc đồng học.” Nam sinh ôm một đống sách vở, đẩy đẩy kính mắt trên mũi, vẻ mặt tươi cười ấm áp, bước vào trong phòng học.

“Ngọc Ngọc, là Tần Tư a! Hắn cư nhiên nhớ kỹ tên của chúng ta! Còn khen chúng ta là tiểu hoa nhi đâu!” Đường Ny hạnh phúc ôm ngực, nghiễm nhiên đã quên hiểm cảnh vừa rồi, khuôn mặt tròn nhỏ hiện liên từng đám mây hồng.

“Ny Ny, cho dù gặp nhân vật số một số hai khóa mới, cũng phải bình tĩnh a! Uy, ngươi chảy nước miếng kìa.” Ngọc Ngọc ghét bỏ nhíu mày, kéo nàng bước nhanh đi vào phòng học, đến nơi mới nhẹ nhàng thở ra, chủ nhiệm lớp còn không có đến. Trong phòng học ầm ầm một mảnh, bọn học sinh vừa mới vào học chưa lâu, mỗi người đã có những nhóm bạn riêng, tốp năm tốp ba vây tròn, líu ríu thảo luận bát quái gần nhất trong trường học.

“Nghe nói không a? Bạch lão sư của chúng ta, trước đó không lâu lại bị hoa hậu giảng đường A học tỷ tỏ tình!” Được xưng bát quái Vương Tiểu Tân đồng học đang tuyên truyền tin tức này.

“Oa! Đây đã là lần thứ mấy? Bạch lão sư thật đúng là tài giỏi a, muốn ta nói, nước phù sa không lưu ngoại nhân điền, hay là mấy người được thông qua cũng đi tỏ tỉnh một chút? Bạch lão sư như thế ôn nhu, khẳng định không đành lòng làm các ngươi thương tâm!”

Một đống nữ sinh líu ríu. Đường Ny nhếch dài lỗ tai nghe ngóng, thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, quay đầu nói với Ngọc Ngọc: “Bạch lão sư năm nay mới 25 tuổi a, tuấn mỹ, ôn nhu, thân sĩ, ưu nhã, quả thực chính là vương tử trong bạch mã vương tử a!”

Ngọc Ngọc lấy sách gõ ót Đường Ny cười nói: “Nhìn bộ dáng háo sắc của ngươi xem! Vừa rồi còn không phải mê Tần Tư đồng học sao? Lúc này như thế nào lại phản bội? Bạch lão sư cũng quả thật không sai, tuyệt đối phủ hợp tiêu chuẩn nam nhân tốt, sau này tìm bạn trai phải tìm người như vậy.”

Đường Ny vụng trộm liếc Tần Tư đang ngồi đọc sách trong góc, cau cái mũi đáng yêu lẩm bẩm: “Cần phải bảo vệ tốt thị lực, sử dụng vật lí trị liệu cho mắt, đầu tiên nhìn Tần Tư, sau đó nhìn lão sư, tiếp theo xem Tần Tư, tiếp tục xem lão sư...”

Đang lúc lớp náo nhiệt nhất, cửa chính nhẹ nhàng mở ra, một người nam nhân đi nhanh vào, trong phòng học nhất thời im lặng xuống dưới. “Mọi người buổi sáng tốt lành, cuối tuần đều tốt sao?” Nam nhân buông cặp sách, mỉm cười nhìn xuống những đứa trẻ của y, thanh âm lại ôn nhu đến có thể vắt ra nước.

“Bạch lão sư buổi sáng tốt lành!” Sau một tiếng đồng loạt trả lời, đó là một trận trả lời lộn xộn khác nhau, trong đó đa số đều là nữ sinh... Nam sinh chỉ có thể nhìn ghen tị, ai làm cho Bạch lão sư của bọn họ là tình nhân đại chúng được cả trường công nhận đâu?

Bạch Niệm Phàm nhìn đến các học sinh tinh lực dồi dào như thế, trong lòng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, đây là lần đầu tiên y làm chủ nhiệm lớp, vốn nghĩ đến đứa nhỏ đang trong thời kì trưởng thành rất khó quản giáo, hiện tại xem ra là y lo lắng nhiều. Sauk hi bảo mọi người im lặng, y thanh thanh cổ họng: “Ta trước tiên phát thành tích phân ban đi, căn cứ thành tích của cuộc thi phân phan của trường chia làm ban A ban cùng ban B, đồng học không được phân đến ban A cũng không cần nản lòng, lão sư trong trường đều rất tốt!”

Chờ công bố xong thành tích, người vui có người buồn có, cũng có nữ sinh không được phần đến ban A thương tâm rơi lệ – nguyên nhân không có gì đáng ngạc nhiên, lão sư dạy Toán ban A, đúng là Bạch Niệm Phàm... Nói cách khác, nữ sinh ban B sẽ không thể vừa học vừa ngắm soái ca...

“Mọi người có vấn đề gì, sau khi tan học có thể hỏi lại ta. Tiếp theo là thời gian tranh cử cán bộ lớp, trên bảng là chức vụ tranh cử, mỗi người đều có thể lên bảng diễn thuyết 3 phút để tranh cử, chỉ được lựa chọn một chức vụ. Hiện tại cần một lớp phó văn thể mĩ cùng một thư kí, ai muốn đi lên?” Bạch Niệm Phàm vừa dứt lời, lập tức mấy chục cánh tay cao cao giơ lên. Y cười rất là sung sướng, lần đầu tiên làm chủ nhiệm, đều phi thường tích cực.

“Ta đề nghị Đường Ny, Ngọc Ngọc đồng học làm lớp phó văn thể mĩ cùng thư kí, các nàng một người thận trọng, một người thanh âm tốt.” Ngồi ở trong góc vẫn thực im lặng Tần Tư khép lại sách vở, ra tiếng đề nghị. Điểm ấy đề nghị, lập tức chiếm được rất nhiều người duy trì.

Đường Ny không nói hai lời, trực tiếp kéo Ngọc Ngọc xông lên bục giảng, cách Bạch Niệm Phàm rất gần, Đường Ny cười tươi như hoa nở. Bạch Niệm Phàm sửng sốt một chút, lập tức liền cười nói: “Đề nghị tốt, kia hiện tại bắt đầu tranh cử chức vụ ủy viên tuyên truyền. Có hứng thú tranh cử, mời nhấc tay.”

Trong phòng học nhất thời sôi trào, những đứa nhỏ phát ra cực độ nhiệt tình, vui vẻ bàn tán tranh cử. Thời gian từ từ trôi qua, hai tiết rất nhanh sẽ chấm dứt, Bạch Niệm Phàm liếm liếm cặp môi có chút khô, cổ họng khàn khàn. “Cuối cùng là vị trí quan trọng nhất, lớp trưởng. Lão sư ta lúc này cũng đặc biết nhấn mạnh, lớp trưởng sẽ là trợ thủ đặc biệt của ta, công tác có vẻ bận rộn, nếu đồng học nào sợ ảnh hưởng đến học tập thì không nên tranh cử. Ai có khả năng thì đề cử đi.”

Trải qua bảy tám lần tranh cử trước, chức lớp trưởng thế nhưng chỉ có một nam sinh nhấc tay.

“Xin mời vị đồng học này lên bảng diễn thuyết, nếu có hơn một nửa phiếu bầu, thì ngươi sẽ làm lớp trưởng.” Bạch Niệm Phàm thở ra một hơi thật dài, y cảm giác cả người đều thả lỏng xuống dưới.

Nam sinh kia lên đài nói vài phút sau, không đợi đến dưới lớp bỏ phiếu, một đạo dễ nghe thanh âm vang lên. “Bạch lão sư, ta đối chức lớp trưởng thực có hứng thú.”