Mạnh Bà Truyền

Quyển 2 - Chương 9




Không rõ là mấy ngàn năm trước, khi đó phương Bắc loạn lạc, mất mùa. Bầu trời nơi ấy bị khói đen dày đặc bao phủ, tro bụi mù mịt, nhìn không thấy mặt trời. Bên vệ đường người bệnh, người chết đói la liệt. Những người còn sống thì trôi dạt khắp nơi. Không có tiền, không có thức ăn, vì mạng sống, đến cả tử thi cũng đem ăn, còn xương cốt thì bỏ lại ven đường. Dọc theo đường đi, cứ cách một đoạn, lại có thể thấy xương cốt chất đống.

Mỗi ngày, đều có người chết đi. Nói đây là địa ngục trần gian cũng không quá.

Lúc đó Tần Tử Trúc mới mười bốn tuổi. Thân hình gầy nhỏ, quần áo rách nát tả tơi. Khuôn mặt vốn dễ nhìn cũng dính đầy bùn đất, đã không còn thấy được dáng vẻ ban đầu. Tóc tai rối tung, còn dính cả rễ cây, rơm rạ. Điểm duy nhất làm người ta chú ý, chính là đôi mắt tỏa sáng, trắng đen rõ ràng trong suốt, hệt như nước suối trong dưới ánh mặt trời.

Nhà của nó sớm đã không còn, người nhà cũng chết đói hết. Mười một tuổi, nó lang bạt khắp nơi cùng đám người tha phương cầu thực, nghe nói là muốn đi về phía Nam, lại không biết phải đi đường nào. Đi lâu như vậy, vẫn không ra khỏi địa phương đầy người chết này. Đến giờ, nó đã quên mất quê nhà mình ở đâu.

Tử Trúc hiện ở tạm trong một ngôi miếu nhỏ đổ nát. Trong miếu chỉ có bàn thờ mất chân, hư hỏng cùng tượng phật thiếu mất nửa bên mặt. Cho dù đã bị tàn phá, nhưng bức tượng vẫn cao cao tại thượng ngồi đó, dáng vẻ phổ độ chúng sinh.

Ngôi miếu đổ nát ở chân núi này, đại khái đã bị bỏ hoang vài chục năm nay. Nóc nhà có chỗ thủng to, xung quanh cỏ dại mọc um tùm. Cỏ dại sinh trưởng tốt đến mức dường như che lấp cả cái miếu nhỏ. Điểm này làm cho Tử Trúc thật vừa lòng, bởi vì sẽ không ai phát hiện mà tranh giành nơi che gió che mưa này với nó.

Có nơi ở, thì phải tìm thức ăn. Tử Trúc để ý cách nơi này một hai dặm có một gian nhà lớn, cũng ở vị trí rất hẻo lánh. Tử Trúc cũng chỉ nhìn thấy vài người hầu đi ra đi vào, không biết chút gì về người chủ bên trong. Dù sao có thể ở trong ngôi nhà lớn như vậy, khẳng định là người có chức vị. Mà trong mắt Tử Trúc, người có chức vị không có người nào tốt, bằng không cũng sẽ không có nhiều người chết đói ngoài đường như vậy.

Ngoài bờ tường ở hậu viên có một tán hòe già, hẳn là cây đã vài chục năm tuổi, rất tươi tốt, mấy cành to xòe bóng vào hậu viện. Tử Trúc leo lên cây, sau đó trốn trên nhành cao, dùng lá che thân mình, đợi lúc không có ai, liền bay qua tường, phi thân thẳng đến phòng bếp, lấy trộm ít thức ăn, lại chạy trở về. Cứ như vậy, trộm được vài lần, nói chung cũng không đến mức chết đói đầu đường. Chính vì lý do này, Tử Trúc vẫn chưa đi theo dòng người, mà còn trú lại trong ngôi miếu đổ nát.

Cho dù nó chỉ có một mình, cho dù ban đêm nó thật sợ hãi vì chỉ có mình nó trong ngôi miếu hoang tàn, luôn cảm thấy chung quanh lồng lộng quỷ ảnh, cho dù chính nó cũng không biết rốt cuộc vì sao mình còn sống, nhưng tất cả những điều này vẫn còn tốt hơn so với việc có thể chết đói ở đầu đường xó chợ bất cứ lúc nào, rồi lại làm thức ăn cho kẻ khác.

Đêm nay, khoảng canh hai (khoảng 9h đến 11h tối), Tử Trúc mới từ gian phòng kia trộm bánh trở về, trong tay ôm vài cái màn thầu cùng bánh bao. Mặc dù mấy ngày nay chỉ có bánh bao với màn thầu, nhưng mấy cái bánh trong tay cũng đủ để nó no cả ngày, đã làm Tử Trúc thấy thật thỏa mãn.

Không biết có phải là ngày rằm, đêm nay trăng thật tròn, ánh trăng cũng một màu sáng bạc. Gió rất lạnh, bầu trời đêm không một gợn mây, cả ngọn núi đều bị ánh trăng bàng bạc bao phủ, ngay cả từng ngọn từng ngọn cỏ dại cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Tuy nhiên Tử Trúc lại thấy có điểm bất thường, suy nghĩ thật lâu mới phát hiện âm thanh xung quanh mình không giống so với ngày thường.

Mỗi khi đêm về, trong bụi cỏ đều là tiếng ếch nhái và côn trùng kêu vang, so với tiếng khua chiêng gõ trống còn vang hơn. Nhưng hiện tại không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, giống như không gian cô tịch nơi tử địa. Tử Trúc sợ hãi, tim đập "thình thịch" trong ngực, không khỏi tăng tốc bước nhanh hơn. Nó sợ sẽ gặp quỷ, nó sợ chết. Khắp ngọn núi chỉ nghe tiếng cỏ lau lay động, thổi mạnh quần áo Tử Trúc bay phần phật, nên rốt cuộc cũng không nghe thấy âm thanh gì khác.

Cuối cùng Tử Trúc điên cuồng bỏ chạy, không ngừng nghỉ chạy về trong miếu. Lúc gần tới, lại vấp phải cạnh cửa, đụng đầu té thật đau. Tử Trúc chật vật bò dậy, nhìn thoáng vào trong miếu, lại bị dọa đến té ngã trên mặt đất, bánh bao, màn thầu, đều rớt xuống đất, đã bị dơ hết.

Ánh trăng sáng bạc từ nóc nhà chiếu qua lỗ thủng, rọi sáng rõ ràng gần nửa quang cảnh ngôi miếu. Dưới chân Tử Trúc là vệt máu kéo dài, phía cuối vệt máu là một thân ảnh nhỏ gầy đang ôm đầu gối nồi nép vào bờ tường.

Khuôn mặt Tử Trúc trắng bệch, không phải vì ở góc tường đột nhiên xuất hiện một người, mà là người nọ trên người đều là máu. Trên quần áo, trên tay, trên chân, thậm chí cả trên tóc rối bù cũng toàn là máu đen.

Nhìn thân ảnh bé nhỏ gầy guộc kia, chắc chỉ là một cô bé tám chín tuổi. Đầu cô bé gần như chôn hết vào đầu gối, cũng không nhúc nhích. Tử Trúc không nhìn thấy mặt nàng, càng không biết nàng còn sống hay đã chết. Vừa mới ngã trên mặt đất, tiếng động to như vậy, nàng vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó. Chắc là đã chết rồi, Tử Trúc nghĩ vậy.

Những năm này thấy người chết là chuyện rất bình thường, nhưng ở đây hoang vu, trong ngôi miếu đổ nát lại có thêm một người chết, Tử Trúc thấy rất sợ, nhất là ở đây hay đồn đãi là có ma quỷ. Tử Trúc không phải kẻ lớn gan, nói cho cùng nó cũng chỉ là đứa bé mười bốn tuổi.

Cũng mặc kệ cô bé chết hay chưa, Tử Trúc vẫn đi qua xem. Lỡ như nàng thật sự đã chết, Tử Trúc cũng không muốn ở chung với một thi thể đột nhiên xuất hiện.

Tử Trúc run run chầm chậm bước lại gần thân ảnh nhỏ bé gầy guộc, trong lòng vẫn nghĩ, cô bé dù sao nhìn cũng nhỏ hơn mình, mặc kệ là người hay là quỷ, đều không cần sợ, không cần sợ.

Chỉ trong một ý nghĩ, Tử Trúc đã từ từ di chuyển tới phía trước cô bé, nuốt nước miếng một cái, mới bạo gan la to vài câu: "Ngươi là người, hay là quỷ đó!" Gọi xong rồi, thân ảnh kia vẫn không hề nhúc nhích. Tử Trúc nhìn chằm chằm vào cô bé, rồi chầm chậm ngồi xổm xuống, hít một hơi sâu, mới cẩn thận hướng về phía cô bé, ngực căng như dây đàn.

Lúc vừa chạm vào tay nàng, tim Tử Trúc đập nhanh tới mức muốn nhảy ra ngoài, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, sự căng thẳng đã mất hơn phân nửa. Một là vì thân ảnh kia vẫn không nhúc nhích, không có hành động thương tổn như trong tưởng tượng của nó. Hai là vì lúc Tử Trúc chạm vào tay cô bé, liền biết là nàng chưa chết, vẫn còn sống. Tuy rằng tay có chút lạnh lẽo, nhưng Tử Trúc vẫn cảm thấy có chút hơi ấm, người chết không thể nào có được. Chỉ cần là người còn sống, thì không có gì phải sợ.

Tử Trúc chậm rãi giơ tay nâng mặt cô bé từ đầu gối lên. Ánh trăng bàng bạc, làm cho Tử Trúc có thể nhìn rõ ràng, cũng sợ tới mức không nhúc nhích được.

Hai mắt cô bé vẫn mở to, không có lấy một cái nháy mắt. Ánh mắt trống rỗng, lạnh lẽo, rất giống với mắt người chết mà Tử Trúc đã thấy qua. Cho dù thân thể vẫn còn ấm, nhưng cũng không khác gì đã chết, không sao tìm thấy chút cảm giác "còn sống" nào từ cô bé, hoàn toàn là cái xác không hồn.

Vì sao toàn thân đều là máu? Vì sao lại ở nơi này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tử Trúc đột nhiên nhớ tới trước kia có một cụ già đã từng nói qua, trong các ngọn núi lớn có rất nhiều ma quỷ, ban đêm tìm cách ra ngoài ăn hồn phách con người. Người bị hút hồn sẽ bị mất thần trí, trở nên đần độn. Không biết có phải cô bé đã bị hút mất hồn phách rồi không?

Tử Trúc trong lòng có chút thương cảm, chút sợ hãi còn lại liền bay mất, bắt đầu cẩn thận ngắm nghía khuôn mặt cô bé. Nàng rất đẹp. Tử trúc lớn như vậy mới nhìn thấy người đẹp như nàng, giống như tiên nữ. Trong một khắc, trong lòng Tử Trúc lại có ý nghĩ —— ta nhất định đã gặp nàng ở đâu, có lẽ là trong mộng, có lẽ là tiền kiếp, nhất định đã gặp qua. Cảm giác ngày càng mãnh liệt dồn dập dâng lên trong lòng Tử Trúc.

"Ta có phải đã gặp cô ở đâu không?" Tử Trúc không tự chủ được lên tiếng hỏi. Có chút mê man nhìn ánh mắt trống rỗng của bé, nhìn chăm chú. Không biết là làm sao, giống như bị mê hoặc, không kềm được đưa tay chạm vào cô bé đã giống như xác chết này, lưu luyến cạnh khóe mắt. Nó không muốn nhìn thấy ánh mắt như vậy từ người cô bé, lúc ấy Tử Trúc nghĩ thế. Có thể bởi vì động tác của Tử Trúc, cô bé thoáng có chút tri giác, chầm chậm khẽ đảo mắt, động tác rất nhỏ, nhưng Tử Trúc vẫn chú ý tới. Nó mừng rỡ như điên.

"Ta là Tần Tử Trúc, cô là ai? Vì sao lại ở nơi này? Có chuyện gì xảy ra?" Tử Trúc lắc mạnh tay bé, hy vọng có thể đem thần trí hồn phách của bé gọi trở về, nhưng tựa như không có hiệu quả. Ngoại trừ cô bé có hơi đảo mắt một chút vừa nãy, cũng không có động tĩnh gì nữa.

Từ Trúc thấy cô bé lại bất động, liền hỏi: "Cô có phải không nghe không thấy được không? Hay là không nói được?"

Cô bé vẫn không hề động đậy, ngay cả tròng mắt cũng không di chuyển.

"Cô có đói bụng không?" Tử Trúc hỏi xong, cũng không để ý cô bé không hề chú ý đến, liền xoay người chạy đến cạnh cửa miếu, chỗ đó còn mấy cái bánh bao và màn thầu rơi trên đất.

Tử Trúc nhặt chúng trở về, lại ngồi xổm trước mặt cô bé, mang bánh bao bẻ thành hai nửa, rồi moi phần bánh trắng sạch sẽ phía trong, đưa đến miệng nàng. Nhưng nàng vẫn bất động, hai mắt trợn tròn, trống rỗng nhìn Tử Trúc.

Tử Trúc nghĩ nghĩ một lát, mới cẩn thận cạy miệng cô bé ra, bón một ít bánh bao vào. Một hồi lâu, miệng nàng mới bắt đầu chầm chậm động đậy, vô ý thức nuốt vào từng chút từng chút một, khả năng là nàng còn không biết mình đang ăn gì. Chỉ có vậy thôi, Tử Trúc cũng cực kỳ vui vẻ, tiếp tục mang bánh bao bón cho nàng ăn.

Cảm thấy cô bé sẽ không đói nữa, Tử Trúc mới ăn phần bánh bao bẩn còn lại. Sau đó không biết đi đâu kiếm được nước và ít vải rách, mới từ từ chùi vết máu trên người nàng, cho đến lúc nước trở màu đục ngầu. Tử trúc thấy trên người nàng toàn là vết roi, giăng khắp nơi, đều là vết thương cũ, trên người cũng không có da thịt bị rách. Chỉ có mười đầu ngón tay đều dính đất, có móng tay cái còn rớt ra, lộ thịt đỏ tươi, máu đen dàn giụa, dập nát làm cho người ta nhìn không ra được hình thù gì.

Vì sao nàng ở nơi này? Nàng gặp chuyện gì? Tử Trúc đau lòng. Vừa nhẹ nhàng tẩy rửa cát bụi dính ở da thịt trên ngón tay, vừa nghĩ. Nhưng cô bé không nói, nó cũng không biết. Cô bé vẫn không nhúc nhích, tựa như cũng không đau, để mặc Tử Trúc loay hoay. Cuối cùng Tử Trúc còn xả sạch mảnh vải, đem tay nàng cẩn thận băng lại từng vòng từng vòng một.

Xong hết thảy, Tử Trúc mới đem toàn bộ tài sản của hắn —— một cái chăn rách, ôm lấy, lại đắp trên người nàng. Hai người cùng nhau dựa vào tường, đắp chung một cái chăn. Tử Trúc vỗ lưng cô bé như dỗ trẻ con, ở bên tai nàng nói nhỏ: "Nhắm mắt lại." Thật lâu sau, cô bé giống như mới nghe thấy được tiếng Tử Trúc, chậm rãi nhắm hai mắt lại, lúc này Tử Trúc mới dựa vào nàng mà ngủ.

Tử Trúc lâu như vậy rồi, lần đầu tiên không phải một thân một mình, cũng là lần đầu tiên được ngủ mà không có cảm giác sợ hãi. Bên người có cảm giác ấm áp, là khát vọng từ lâu mà nó không có được. Bây giờ có được rồi, Tử Trúc nghĩ, nó biết chính mình vì sao còn sống. Nghĩ như vậy, Tử Trúc không tự chủ được nghiêng người dựa vào cô bé, cảm nhận một chút ấm áp, khóe miệng khẽ cười. Lâu lắm rồi nó không có được cảm giác này.

Ánh trăng mềm mại rủ xuống, xuyên thấu lỗ thủng trên mái nhà, chiếu sáng hai thân ảnh gầy guộc tựa vào nhau, vô cùng bình an. Nhưng sau lưng ánh trăng, đã có cặp mắt lén lút nhìn họ.