Mãnh Nam Đầu Gỗ Theo Đuổi Cô Dâu

Chương 6-1




Cô gái chết tiệt, trời đánh, ngu xuẩn, ngoan cố ngu ngốc!

Mấy ngày trước anh thức dậy phát hiện cô đã kéo rèm cửa lại, anh cực kỳ tức giận lao xuống lầu, sau đó mới nhận ra cô không có nghĩa vụ kéo rèm cửa ra để cho anh nhìn.

Anh bực mình quay lại phòng tập thể dục, chạy hơn hai mươi kilomet, đột nhiên muốn gọi điện cho người trước kia lắp camera và máy nghe lén ở nhà cô, nhưng sợ cô phát hiện sẽ tức giận vì vậy đành từ bỏ.

Anh buồn phiền mấy ngày liền, sau đó nghĩ ngợi lung tung cả buổi tối, sáu giờ sáng hôm sau anh đến bên cửa sổ chờ, anh tưởng rằng cô sẽ chạy bộ cùng tên kia ai ngờ cô không xuất hiện, anh đợi cả ngày vẫn không thấy bóng dáng cô.

Anh nghĩ nên gọi điện cho cô thử xem, nhưng lại cảm thấy nếu mình gọi trước thì đã thầm thừa nhận hôm đó cô rời đi là lỗi của anh, anh nhìn điện thoại nhưng vẫn không đụng đến nó.

Kết quả từ đầu tới cuối anh chỉ có thể trừng mắt nhìn bức màn cửa chướng mắt kia cái gì cũng không thấy.

Anh muốn châm một mồi lửa để bức rèm kia cháy rụi.

Cuối cùng sáng hôm nay cô cũng kéo rèm ra một chút, anh thấy lờ mờ động tĩnh bên trong, tuy nhiên bức rèm được kéo ra khoảng ba mươi centimet nên anh cũng chỉ thấy cô nằm trên giường hình như cô không khỏe anh thầm nghĩ.

Đến chiều, cô ngồi dậy xuống giường, sắc mặt kém vô cùng còn liên tục ho khan lúc này anh mới phát hiện cô bị cảm.

Cô gái ngu xuẩn, cô gái ngốc.

Nhìn cô ho giống như sắp phun ra máu, anh tức giận trừng cô, không lâu sau anh xoay người lấy quần áo của cô đã sớm được giặt xong, xuống lầu đi đến phía đối diện, lên lầu sáu nhấn chuông cửa nhà cô.

Anh đợi một lúc lâu cô mới ra mở cửa.

Khi cô thấy anh thì sợ hết hồn, ho một cái rồi mới hỏi: "Có chuyện gì?"

"Tai sao trước khi mở cửa em không nhìn xem người bên ngoài là ai?" Anh tức giận nói.

Cô trừng anh, sau đó dùng sức đóng cửa lại.

Anh cho một chân vào trong cửa vừa vặn ngăn cô đóng cửa lại.

Hai tay cô đều nắm tay cầm cửa cả người tựa vào cửa, liều mạng muốn đẩy anh ra ngoài hai mắt bốc lửa mắng: "Tránh ra!"

"Không." Anh nói, sau đó dễ dàng đẩy cửa ra lách người đi vào.

Sức anh mạnh hơn nữa cô đang bị ốm toàn thân vô lực, kết quả là khi anh lách người đi vào cô xém nữa là ngã, anh kéo cô lại, Đường Lâm căm tức đẩy anh ra, "Ra ngoài, nếu anh không ra ngoài em sẽ gọi cảnh sát.

Anh mặt lạnh lấy di động ra bấm 911 sau đó đưa cho cô.

Người đàn ông này cho rằng cô không dám gọi sao?

Đường Lâm giận giữ nhìn anh, đưa điện thoại lên tai.

"911." Trong điện thoại vang lên giọng của một cô gái.

Anh không nhúc nhích, chỉ dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô, Đường Lâm mấp máy môi dưới, mở miệng nói: "Thực xin lỗi, tôi gọi lộn số."

Cô nói xong vội cúp máy, anh vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng đó, cô lại không nhị được ho lên, tức giận ném điện thoại lại cho anh, "Rốt cuộc anh đến đây làm gì?"

"Trả lại em cái này." Mặt anh không thay đổi sắc đưa túi lớn trong tay cho cô.

Cô nhận lấy mở ra, bên trong là quần áo của cô còn có đồ lót, cô đỏ mặt, Đường Lâm cố đè xuống vẻ ngượng ngùng ngẩng đầu lạnh lùng nói: "Cám ơn anh đã đến đây trả đồ, còn có chuyện gì không? Nếu không còn em muốn nghỉ ngơi, làm phiền anh có thể ra ngoài được không?"

Con ngơi màu hổ phách hiện lên ánh lửa màu vàng, cô vội lùi một bước xém nữa giẫm lên Kiều Khả, lúc này hai người mới chú ý đến sự tồn tại của chú chó này.

Nó ngoan ngoãn đứng sau cô hướng bọn họ lắc mạnh cái đuôi, cô chú ý thấy anh cứng người lại, trong nháy mắt cô muốn bảo Kiều Khả đuổi anh ra khỏi nhà, nhưng đáng tiếc là tuy Adam không thích nó nhưng nó lại có ấn tượng tốt với anh, mới đến đây vài ngày nó vẫn không rõ ai mới là chủ nhân của nó.

Hơn nữa, được rồi cô cũng không muốn làm như thế thật, cô không muốn anh càng sợ chó.

Cho nên khi Kiều Khả lại muốn đi tới cô theo thói quen mở miệng ra lệnh cho nó ngồi xuống.

"Stay."

Hình như anh cũng nói cùng lúc với cô, cô sửng sốt, anh không phải người bình thường sẽ nói sai câu chữ mà là người huấn luyện hoặc có học qua khóa huấn luyện chó mới nói chính xác từng chữ như vậy, cô chợt ngẩng đầu nhìn anh, anh chỉ hí mắt trừng cô, "Anh nói rồi anh chỉ không thích."

Mới là lạ!

Cô lại nhíu mày, sau đó lại ho, còn chưa ngừng thì anh đã bế ngang cô lên, vòng qua chú chó kia đi vào phòng ngủ.

"Khụ khụ khụ... thả em... Khụ khụ... thả em xuống..." Cô nhăn mày vừa ho vừa nói.

"Câm miệng." Anh nói, nhưng vẫn đặt cô xuống giường.

"Anh muốn làm gì?" Khi anh bắt cô nằm xuống, cô liền kháng nghị.

Cô đang định ngồi dậy lại bị anh đè xuống giường, kéo chăn đắp kín cho cô, đè đầu vai của cô không cho cô ngồi dậy, lớn tiếng ra lệnh, "Nằm xuống, không được nhúc nhích."

Lúc này cô mới chú ý thấy đáy mắt anh hiện lên vẻ quan tâm, cô nhìn anh, vẻ mặt dịu xuống, mặt anh thoáng qua tia không tự nhiên nhưng không bỏ tay đặt trên vai cô xuống.

Đường Lâm im lặng hai giây sau đó mới nói: "Em muốn uống nước."

***
Không biết tại sao, cơn tức của cô vơi đi hơn nửa.

Có thể là nhìn anh giống như ngủ không ngon.

Người đàn ông này ngày đêm đảo lộn lại không thích ra ngoài, mặc dù giống như đầu gấu, da lại tương đối trắng, trước kia cô cho rằng anh cũng giống như những mãnh nam khác có nước da màu đồng, thế nhưng anh lại trắng từ đầu đến chân, kỳ lại là mặc dù anh rất trắng nhưng lại không khó coi, cô hoài nghi anh có huyết thống với bộ tộc Viking ở Bắc Âu.

Cũng bởi vì vậy nên rất dễ nhận thấy mắt anh có quầng thâm.

Cô nghĩ rằng vì anh phát hiện cô bị cảm mới qua đây.

Đúng là con người ngoan cố.

Liếc người đàn ông đang rót nước cho cô, kỳ thật cô rất tò mò muốn biết rốt cuộc anh đứng đó nhìn cô bao lâu? Nếu sớm biết anh nhìn cô đã ở trên giường múa thoát y cho anh xem rồi.

Đảm bảo ngày thứ nhất đã chạy tới.

"Nước." Anh đưa nước ấm cho cô.

Cô ngồi dậy nâng cốc nước, hơi ấm của nước truyền qua đôi bàn tay lạnh lẽo của cô, cô vừa uống nước vừa nhìn anh, chuông cửa lại vang lên.

Cô nghe thấy định xuống giường, anh lại trừng cô, trách móc: "Ngồi xuống."

Vẻ mặt hung ác của anh khiến cô lập tức ngoan ngoãn ngồi lại giường, đắp kín chăn tiếp tục uống nước.

Anh thấy vậy mới vừa lòng đứng dậy đi mở cửa.