Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 7: "bôn Xạ" Của Trương Thuần




Sau một phen mộ binh, Lưu Ngu nhanh chóng tụ tập được khoảng năm ngàn hương dũng, thật ra những hương dũng này cũng không có sức chiến đấu quá lớn. Nếu mang ra ngoài đánh dã chiến, chỉ sợ không đỡ nổi binh lính thiết kỵ nửa ngày. Nhưng nếu dùng để thủ thành, thì cũng có chút một chút tác dụng.

Lưu Ngu chia năm ngàn hương dũng thành năm đội, trong đó bốn đội thủ bốn cửa quanh thị trấn, một đội khoảng ngàn người được giữ ở giữa để phối hợp tác chiến. Tường thành Trác huyện cũng không cao, chỉ khoảng trên dưới hai trượng, tương đượng sáu thước. Loại tường thành kiểu này chỉ cần có thang, cộng thêm một loại vũ khí công thành loại tốt thì chỉ cần một khoảnh khắc liền bị công phá. May mà phần lớn quân Ô Hoàn là kỵ binh, ưu tiên cướp bóc, hẳn không mang theo khí giới công thành nên loại tường thành tồi tệ này mới có tác dụng.

Tôn vũ thông qua tư liệu NM01 đã thống kê, dễ dàng phân chia quân giới từ trong kho của Trác huyện cho hương dũng, hơn nữa, hắn còn phát lương thực cho dân chúng. Vật tư nhập kho lẫn xuất kho đều được tính toán chính xác, chuyện quân công nhờ đó cũng tứ bình bát ổn.

(Tứ bình bát ổn: Tứ phía yên bình, tám phương ổn định)

Đối với chiến tranh cổ đại, Tôn Vũ là kẻ tầm thường, tư liệu do NM01 cũng không dùng được. Bởi thế cho nên Tôn Vũ đành phải ôm ý tưởng ra trận, một lòng một dạ làm tốt công tác hậu cần. Đối với nhà khoa học đến từ đời sau, sự mẫn cảm với số liệu hơn hẳn so với người bình thường, nhờ vậy công tác xử lý hậu cần thật thoải mái, tự nhiên, không tốn bao nhiêu sức lực.

Đám hương dũng nhìn thấy vị đại nhân này trấn định, thong dong, phân công không loạn nên cũng chịu ảnh hưởng của hắn, tâm tình bối rối cũng dần bình tĩnh trở lại.

Lưu Ngu luyện tập chiến thuật cho hương dũng suốt ba ngày, ví dụ như làm theo cờ lệnh như thế nào, sử dụng đá tảng như thế nào... Ba trăm binh lính ban đầu được phân công xen lẫn giữa hương dũng mới, những binh lính này được đảm đương Bách phu trưởng, một loại đầu mục loại thấp nhất, chuyên phụ trách thống lĩnh hương dũng chiến đấu.

Ba ngày sau, ngoài cửa Bắc của Trác huyện, tiếng vó ngựa vang lên ầm ĩ, chỉ thấy cả đám kỵ binh đạp cát mà đến, nhiều không đếm xuể. Cảnh tượng vó ngựa gầm trời, cát bay mù mịt trước mắt thật có thanh thế dọa người. Kỵ sĩ trên lưng mặc y phục rất quái đản, tay cầm loan đao, trường mâu, cung tiễn... đủ loại vũ khí. Vừa nhìn thấy thị trấn, kỵ binh Ô Hoàn kỵ liền kêu to gọi nhỏ làm mọi người trong Trác huyện không thể yên lòng.

“Đến rồi!” Lưu Ngu hơi căng thẳng.

“Đến rồi!” Tôn vũ cũng hơi hoảng hốt, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đại quân thời cổ đại, thanh thế quả thật bất phàm, cũng không biết Trác huyện nhỏ bé có thể thủ được bao lâu, liệu có thể đợi được đến khi viện quân của Công Tôn toản đến hay không?

Lưu Ngu ra lệnh cho binh lính ở bênh cạnh: “Mau tính toán đại khái số lượng binh lính phe địch cho ta, cố gắng tính chính xác một chút.”

Tôn vũ chợt động. A? Hai quân giao chiến, nhân mã song phương sắp xếp đã triển khai, muốn biết binh lực của đối phương quả thật rất khó khăn, ở trong tình huống không rõ ràng thực lực của kẻ địch thì rất dễ xuất hiện cảnh tượng mấy ngàn kỵ binh vây quanh, sau đó thường sẽ dẫn đến kết cục bị người ta vây giết như trong sử sách ghi lại.

Hắn khẽ nói với NM01: “Bay lên giữa không trung, xem xét trận địa của địch, tính toán số lượng quân địch cho ta.”

Một lát sau, NM01 hồi báo: “Quân địch có tổng cộng 23572 người, bao gồm cả tướng lãnh.”

Tôn vũ không muốn hưởng kết quả “Trinh sát” một mình nên ôm quyền nói với Lưu Ngu: “Lưu đại nhân, quân địch tổng cộng có hai vạn ba ngàn năm trăm bảy mươi hai tên, bao gồm cả tướng lãnh.”

Vừa nghe lời này, Lưu Ngu chấn động một lúc, rồi ngạc nhiên nói: “Tầm Chân, sao ngươi lại biết? Chẳng lẽ Võ tướng kĩ "Tốc Kí" có thể đoán được?”

Tôn vũ phát chóng, ta cũng không thể nói đây là số liệu do người máy nano tính ra. Sau khi trầm ngâm chốc lát, hắn quyết định nói dối một cách thiện chí. Vì thế, chỉ thấy Tôn Vũ ôm quyền thưa: “Lưu đại nhân, kỳ thật hạ quan còn có một võ tướng kĩ khác, có tên "Thần Mục" (Mắt thần), chỉ cần nhìn sơ qua là có thể biết số lượng quân địch, vừa rồi hạ quan bí mật dùng qua này kỹ năng này.”

Hắn vốn tưởng sẽ dễ dàng cái dối cho qua chuyện, nào hay lời vừa nói ra, ánh mắt của Lưu Ngu có vẻ là lạ, đã vậy nàng còn kinh hãi hô: “Tầm Chân, ngươi nói là thật sao? Ngươi có thể dùng hai loại võ tướng kĩ?”

“Hả? Sao lại không?” Tôn Vũ bị vẻ mặt kinh ngạc của nàng dọa.

Chỉ thấy Lưu Ngu cực kỳ vui mừng, nàng vươn đôi tay già nua nắm chặt bả vai Tôn Vũ, rồi nói: “Tầm Chân, ngươi quả là kỳ tài, mấy trăm năm nay, Hán quốc chỉ có phụ nữ mới dùng được võ tướng kĩ, hơn nữa, mỗi người chỉ có thể sử dụng một loại võ tướng kĩ. Chỉ có ngươi, chẳng những là đàn ông, mà còn có thể phóng ra hai loại, kỳ tài a!”

Ậy, Tôn Vũ nghĩ thầm, ta còn phát minh ra “Cự Lực”, “Thần Hành” nữa... Mới chỉ hai loại, ta đã có thể nhờ NM01 thực hiện đủ loại việc người thường không làm được, ấy vậy còn có thể ngụy trang thành võ tướng kĩ, nếu phóng ra tất cả, không hù chết ngươi mới là lạ.

Lưu Ngu thở dài :“Ngươi có được hai loại võ tướng kĩ, nhất là kỹ năng hiếm có "Thần Mục", chỉ cần liếc sơ đã có thể nhìn ra binh lực của quân địch. Làm một lệnh sử quả thật đã quá ức hiếp ngươi. Nếu sau này chúng ta còn sống, ta sẽ tiến cử ngươi với chủ công, để ngươi được làm quan ở một nơi thích hợp hơn.”

Nàng lại lẩm bẩm nói: “Võ tướng kĩ "Trì dân" của lão thân đây không có nhiều tác dụng. Ha ha, không có nhiều tác dụng.”

Tôn vũ vui vẻ, thăng quan? Không tệ, ta đang ngại bổng lộc bây giờ quá ít, thăng quan chính là phát tài, kiếm thêm được ít tiền lời, ta sẽ có thể tìm được phương pháp trở về.

Lúc này đại quân Ô Hoàn đã đến bên dưới tường thành, bọn họ cũng không công thành, cũng không nói cái gì khác, mà chỉ cho cả đống kỵ binh chạy loanh quanh, những kỵ binh này cài tên trên lưng ngựa, rồi giương cung bắn về phía thị trấn.

Lưu Ngu ra lệnh cho hương dũng trên tường thành dùng cung bắn trả, vài tên lính chính quy thì đẩy hai chiếc nỗ xa lớn canh giữ ở bên cạnh cửa thành, nỗ xa mà bắn, mũi tên có thể đạt uy lực tới mấy trăm bước, mạnh mẽ vô song, hai chiếc nỗ xa bắn mấy vòng, kỵ binh Ô Hoàn ngã ngựa không ít.

Kỵ binh Ô Hoàn sử dụng thành thạo cung mã, nhưng khi đối đầu với một vòng kình tiễn. Rất nhiều tên không đủ kinh nghiệm ẩn nấp, liền ngã xuống dưới mũi tên của hương dũng. Những kẻ chỉ chảy máu, không ngã ngựa lập tức thù hận hương dũng, bấy giờ mới cầm cung tên đánh trả một cách anh dũng.

Hai bên vừa giao chiến, đã đánh đến nảy lửa, mũi tên trên tường thành bay loạn, rất náo nhiệt.

Hai đội mang tấm chắn nặng bảo vệ Lưu Ngu cùng Tôn Vũ, khiến cho những mũi tên bay lạc đầy trời không thể tổn thương đến chủ tướng, giữa tấm chắn lộ ra vài lỗ để hai gã đại quan có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài.

Tôn Vũ nghe thấy âm thanh “Rậm rạp bồng” vang lên liên tục, thì ra chỉ cần có mũi tên bay lạc đến, binh lính xung quanh giơ tấm chắn để chặn sẽ phát ra âm thanh này.

Hơn hai vạn kỵ binh Ô Hoàn không thể nào chui lọt vào trong một cửa thành, chỉ có thể chạy loanh quanh. Chỉ trong chốc lát, bốn cửa thành đều lâm vào trong vòng chiến đấu, bốn phương tám hướng bắt đầu chém giết một cách ầm ĩ.

Lưu Ngu không hề bối rối, nàng ra lệnh cho lính liên lạc ở bên cạnh: “Truyền lệnh cho chư quân, nhanh chóng thủ chắc bốn môn, Bắc Lỗ sẽ không dám đánh lâu, chỉ cần đứng vững một trận, bọn họ sẽ yển kì tức cổ, khí thế thụ toả.”

(Yển kì tức cổ, khí thế thụ toả: Cất cờ thu trống, phong toả khí thế, ý muốn nói bên Ô Hoàn sẽ nhanh chóng gặp khó khăn, khí thế không còn)

Nàng nói tới đây, đột nhiên thấy dưới thành nhảy ra một viên nữ tướng, người này ước chừng ba mươi tuổi, không mặc giáp, chỉ mang một bộ da sói trên mình, thân hình cao to, tráng kiện, sợ rằng nặng đến hơn một trăm năm mươi cân. Nữ tướng này thấy Lưu Ngu trốn trong tấm chắn, liền hừ lạnh, cài tên ngay trên lưng ngựa, rồi giương cung nhắm vào Lưu Ngu.

Tôn vũ thấy một màn này, nhanh chóng hét lớn: “Bắn nữ tướng kia, đừng để nàng dễ dàng bắn tên.” Vài tên hương dũng nghe vậy thì bắn mấy mũi tên qua, nữ tướng lại thúc ngựa chạy đến, mấy mũi tên này đều bay ra sau ngựa.

Chỉ thấy nàng đánh ngựa chạy như điên, ngựa kia chạy trốn cực nhanh, vốn đã chạy quanh tường thành một vòng nhưng hương dũng cũng không thể bắn trúng nàng. Tôn vũ nghĩ thầm, tốc độ cưỡi ngựa như vậy, cho dù nàng là Thành Cát Tư Hãn cũng không có cách nào bắn được một mũi tên chính xác, xem ra không cần phải xen vào.

Nhưng đúng lúc này, binh lính dưới thành đều đồng loạt hô to: “Võ tướng kĩ!”

Tôn vũ cả kinh, hắn nhanh chóng nhìn lại, chỉ thấy toàn thân nữ tướng kia toả ra ánh sáng đỏ rực, ánh sáng này che lấp cả khuôn mặt phong sương. Cùng lúc đó, trên đầu nàng cũng hiện lên hai chữ đỏ thật lớn: “Bôn xạ”.

(Bôn xạ: Bôn = Chạy, xạ = bắn; Bôn xạ: Vừa chạy vừa bắn)

Nàng vội vàng giương cung trên lưng ngựa, rồi cài tên...

Vừa thấy hai chữ này, Tôn Vũ chấn động, nhìn mặt chữ cũng đủ biết ý nghĩa, đây chắc hẳn là một loại kỹ năng có thể vừa chạy vội vừa bắn tên. Không cần phải nói, kỹ năng này muốn nhắm đến Lưu Ngu rồi. Hắn vội vàng ngồi dựng dậy, đẩy mạnh đầu vai của Lưu Ngu.

Cùng lúc này, nữ tướng Ô Hoàn trên lưng ngựa buông lỏng tay, một mũi tên mang theo ánh sáng đỏ cùng kình lực, hệt như tia chớp bay đến, thật là một mũi tên tuyệt vời, thế tới cực nhanh, bay qua trăm bước, xuyên qua tầng tầng khói lửa, lướt qua cả chiến cách trên tường thành, bay thẳng về phía Lưu Ngu.

Binh lính vây quanh bên người Lưu Ngu vội vàng hợp tấm chắn lại, họ muốn dùng tấm chắn cái đỡ mũi tên này. Nhưng sau khi âm thanh trầm thấp vang lên, mũi tên xuyên qua tấm chắn một cách thần kỳ. “Xì”, mũi tên cắm thẳng vào giữa đầu vai của Lưu Ngu. Mũi tên chệch đi là vì Tôn Vũ đẩy nàng một phen, nếu không có Tôn Vũ, chỉ sợ mũi tên này sẽ cắm ngay chính giữa ngực Lưu Ngu.

Lưu Ngu bị tên bắn trúng, ngửa mặt ngất đi, đầu vai chảy đầy máu. Trong phút chốc, đau đớn đến độ nói không nên lời.

“Xôn xao” Chủ tướng bị bắn trúng, sĩ khí của hương dùng Trác huyện liền trầm xuống.

Lưu Ngu nén đau, mở miệng nói: “Nữ tướng kia là thiên tướng quân phe Ô Hoàn, An Định Vương Trương Thuần, đây quả thật là một võ tướng kĩ lợi hại. Tầm Chân, lão thân đã trọng thương, đã không thể chỉ huy nữa. Bây giờ xin giao trọng trách thủ thành cho ngươi, chớ làm ba quân dao động.”

Lúc này, Trương Thuần ở ngoài thành thấy mũi tên đã bắn đổ Lưu Ngu, còn chưa muốn ngừng. Nàng giương cung cài tên, trên người ngập tràn ánh sáng đỏ, mỗi mũi tên được nàng bắn ra tất có một hương dũng thủ thành ngã xuống. Chỉ chốc lát sau, binh lính phụ trách nỗ xa cũng bị bắn ngã, quân Ô Hoàn quân hoan hô ầm ĩ, âm thanh chấn động như sấm.

Tôn Vũ thở dài một hơi, tuy hắn đến từ đời sau, đối với chiến tranh không có thiên hướng, nhưng nếu đang ở trong quân Công Tôn Toản, ăn bổng lộc của Công Tôn thì hắn nên ra sức vì nàng. Lúc này, trọng trách thủ thành dừng trên người của mình, vậy mình xuất ra biện pháp ổn định dân chúng.

Tôn vũ lớn tiếng kêu lên: “Lấy cung ra!”

Lập tức có một binh lính đưa cung qua, Tôn Vũ hét lớn một tiếng, rồi giương cung cài tên, nhắm vào Trương Thuận, kẻ đang đánh ngựa chạy khắp nơi và bắn tên như chốn không người.

“NM01, bắt đầu tính toán tốc độ di chuyển của kẻ dịch, tính toán sức ì của cung tiễn, tốc độ bắn, tốc độ gió, lực cản của không khí, điều chỉnh tốc tương đối, điều chỉnh ngưỡng giác, điều chỉnh biên độ căng dây cung... Sau đó, chiếu ánh sáng đỏ lên người ta, đỉnh đầu hiện hai chữ: Tất trung.”

(Tất trung: Tất nhiên bắn trúng)

----o Nhật ký của khoa học gia o-----

Ta là Tôn Vũ, nhà khoa học trẻ tuổi đến từ viện nghiên cứu Bắc Kinh, ta tới thế giới kỳ dị này đã được mấy ngày rồi.

Tại đây, ta nhận ra cơ cấu xã hội là nữ tôn nam ti, cùng với một loại võ tướng kĩ kỳ dị. Tuy ta luôn luôn nhắc nhở mình những thứ võ tướng kĩ đó rất không khoa học, nhưng theo nguyên tắc mắt thấy là sự thật trong khoa học, nếu ta đã dùng mắt thường để nhìn thấy những chuyện bất khả tư nghị, vậy thì ta đành phải nhận định rằng chúng tồn tại, hợp lý.

(Bất khả tư nghị: Kỳ lạ, chưa từng nghĩ đến)

Theo hành vi của một nhà khoa học, việc ta phải làm không phải là hoài nghi chúng nó, mà là cởi bỏ sự huyền bí của chúng.

Về phần võ tướng biến thành phụ nữ, ta cũng không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì tên chỉ là một ký hiệu, bản thân nó cũng không có bất cứ một ý nghĩa gì. Trong biển người mênh mông ở thế giới của ta, người trùng tên trùng họ quá nhiều, không cần để ý làm gì.

Bởi vậy, ta cũng không cho rằng tiểu loli có tên Triệu Vân là sai lầm. Có lẽ nàng chỉ là một người trùng tên trùng họ với tướng lĩnh Triệu Vân mà thôi, tuy sự việc này có xác suất rất thấp, nhưng cho dù một phần tỉ cũng là xác suất, chỉ cần có xác suất, chắc hẳn có khả năng phát sinh.

Ta rất muốn cởi bỏ bí mật của võ tướng kỹ, nhưng ta cũng cần phải chữa một căn bệnh cho chính mình. Có mạng, mới có thể theo đuổi thứ mhìn cần.

Ký tên: Tôn Vũ, tại thời đại kỳ lạ được gọi là Trung Bình Nguyên Niên.