Manh Phi Đãi Gả

Quyển 2 - Chương 65: Yến Tiệc (Ii)




Edit: Boringrain

Người bên trong sảnh đường, nghe thấy thanh âm của quản gia đều nhất loạt nhìn về phía trước, thấy Tri phủ đại nhân đang khom lưng cung kính đón tiếp người đi vào…

“Tham kiến Vương gia, Vương phi, Trữ Quận Vương!” Tất cả mọi người đều quỳ xuống đất hành lễ.

Ngọai trừ thiên kim tiểu thư của Tưởng tri phủ cùng Cung Thác, những người còn lại hôm nay đều đi đón tiếp Vương gia và Vương phi trước cổng thành, lúc đó còn bị vẻ đẹp của họ chấn động không ít!

Cung Thác khẽ nâng vạt áo, quỳ xuống đất giống những người khác, người đến hôm nay mang thân phận hoàng tộc, hơn nữa còn có thể nói là chủ quản của cả Bắc cảnh, hắn dù có tài phú hơn nữa thì vẫn cứ là một bách tính thường dân! Coi rẻ hoàng quyền, tội này không lớn cũng chẳng nhỏ, tuy rằng hắn cũng chẳng mấy để ý tới nhưng… Lần đầu gặp mặt, quỳ gối thì có sao? Để hắn nhìn xem vị Vương gia trong truyền thuyết này có đáng giá một cái quỳ của hắn hay không?

“Đứng dậy đi, không cần đa lễ!” Trữ Thiên Hợp giơ tay ra, ý bảo mọi người đứng dậy.

Đợi đến lúc bọn họ đứng dậy, ngước nhìn Trữ Thiên Hợp thì toàn bộ ánh mắt đều biến thành vẻ si mê, Vương gia tướng mạo thật sự tuấn mỹ, giống như được khắc ra từ bạch ngọc! Đặc biệt là những thiên kim tiểu thư, cặp mắt lại càng tỏa sáng, ánh mắt như bầy sói nhìn chằm chằm một miếng thịt thơm ngon…

Sau đó lại như nhớ tới cái gì, mọi người liền đồng loạt hướng về người đứng sau Trữ Thiên Hợp, Bắc Vương phi!

Thấy rõ tướng mạo của đối phương, trong lòng những nữ nhân này đều khóc thương rơi lệ, nước mắt trải dài vạn dặm…

Y phục màu đỏ nhạt, áo khoác viền kim tuyến, từ khuôn ngực cao cao diễm lệ cho tới bờ eo mềm mại thon nhỏ, quần lụa thướt tha, hoa văn tinh xảo, tôn lên những đường cong mê người trên cơ thể… Y phục đẹp đẽ mà đặc biệt khiến nữ nhân đố kỵ, nam nhân mê mẩn…

Mái tóc đen được vén ra sau, búi thành tóc mây bồng bềnh, trên cài đồ trang sức tinh xảo, mày nhỏ mềm mại như liễu, mắt phượng thon dài, đôi đồng tử lạnh lẽo như băng, có thể khiến người ta kinh hồn bạc phách, cánh mũi xinh xắn như bạch ngọc, đôi môi đỏ mọng trơn bóng làm rung động hồn người…

Cần cổ trắng noãn, nhẵn bóng, bờ vai ngọc ngà, da thịt nõn nà ẩn hiện dưới lớp áo khoác nhạt màu… Nàng mang theo ma lực khiến người ta không thể dời mắt! Mọi người trong đại sảnh, vô luận là nam hay nữ đều ngây người như phỗng…

Thủy Băng Tuyền coi như không thấy ánh mắt của mọi người, tiêu sái đi đến ghế chủ vị nơi bàn lớn ngồi xuống phía bên phải, đem trọng lượng toàn thân dựa vào lưng ghế, chết tiệt, đầu của nàng càng ngày càng co rút đau đớn!

Trữ Thiên Hợp nhìn thoáng qua Thủy Băng Tuyền, trong mắt hiện lên lo lắng, nàng vẫn còn đau đầu?

“Các vị mời ngồi!” Trữ Thiên Hợp ngoái đầu nhìn cả sảnh đường lặng im phăng phắc, thản nhiên nói.

“Dạ, dạ, Vương gia, Thỉnh người ngồi.” Tri phủ đại nhân lau lau mồ hôi trên trán, ông ta đoán quả không sai, Vương phi này căn bản không coi Vương gia ra gì. Hơn nữa… Khóe mắt liếc về phía Triệu lão gia đứng giữa đám người, nghĩ đến trưa hôm nay Vương phi cho Trữ quận vương đến tìm hắn đòi người, lòng hắn lại càng khẩn trương, mồ hôi trên trán tuôn ra càng lúc càng nhiều.

Trữ Thiên Hợp nhàn nhạt gật đầu, đi trước ngồi xuống ghế chủ vị trên bàn lớn rồi lại nói: “Các vị mời ngồi!”

“Đa tạ vương gia!” Mọi người dần hồi phục lại tinh thần nhưng ánh mắt vẫn cứ dán chặt vào thân hình quyến rũ của Vương phi. Lòng lại âm thầm đánh giá địa vị của người này! Vừa rồi Vương phi không đợi Vương gia, mà đã tự động đến ghế ngồi trước… Chuyện này không thể không nghĩ kỹ lại thâm ý?

Thủy Băng Tuyền miễn cưỡng quét mắt nhìn toàn bộ đại sảnh, những người này đang quan sát nàng, nàng biết, mà thứ nàng muốn cũng chính là những đánh giá của bọn họ! Kế tiếp đây sẽ tới lượt nàng quan sát.

Hành động vừa rồi, nàng phân nửa là cố tình, phân nửa là vô ý. Thứ nhất, đầu của nàng quả thực càng lúc càng đau, thứ hai, nàng biết Trữ Thiên Hợp sẽ không quan tâm đến những lễ tiết này…Thứ ba, nàng cũng muốn cho những người ở đây xoay chuyển tâm tư! Cho nên nàng mới ngồi xuống trước.

Trữ Hy ngồi bên trái Trữ Thiên Hợp, nhàn nhạt liếc mắt qua Thủy Băng Tuyền, lòng cũng lo lắng, nàng nhiễm phong hàn, đau đầu như vậy, không biết có thể chịu đựng hết yến tiệc này không?

“Tưởng đại nhân!” Trữ Thiên Hợp đột nhiên lên tiếng, dọa Tưởng Nguyên giật mình một cái, vội vã chạy đến chờ phân phó.

“Bắt đầu đi!” Nàng nếu đau đầu như vậy, vì sao cứ nhất quyết tham gia? Hắn vốn nghĩ nàng sẽ không đi, nhưng lúc thấy nàng phục trang chỉnh tề lộng lẫy xuất hiện trước mắt, hắn đột nhiên cảm thấy một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.

“Dạ!” Tri phủ nghe chỉ thị xong vội vã bảo quản gia mang món ăn lên!

Hàng dài tỳ nữ thanh tú động lòng người liền tiến lên rót rượu, bọn hạ nhân nối tiếp dâng các món ăn lên… Toàn bộ đại sảnh đều an tĩnh không một tiếng động! Ở đây đều tập trung những nhân vật có máu mặt ở Bắc Thành, nhưng bây giờ đứng trước hoàng quyền, bọn họ chẳng qua chỉ là bình dân bá tánh, vậy nên cũng không dám tự tiện làm bừa! Hơn nữa ngay đến người rất ít xuất hiện, hôm nay Cung Thác cũng có mặt, huống chi bọn họ? Mọi người đều là những người dày dặn kinh nghiệm thương trường, năng lực nhận biết những điều cơ bản như vậy không thể không có được.

Ánh mắt Thủy Băng Tuyền chậm rãi quét một vòng quanh đại sảnh, bốn bàn tiệc lớn, ngoại trừ bàn chủ vị nàng đang ngồi, còn có 3 bàn khác, trong đó có một bàn toàn là những thiếu nữ tuổi thanh xuân, nổi bật lên một nữ tử thanh tú mỹ lệ… Hai bàn khác đại bộ phận đều là những người nàng đã thấy hôm nay, phú thương Bắc Thành…

Lại quay về bàn chủ vị, trên dãy bàn cực lớn này, Trữ Thiên Hợp ngồi ở giữa, nàng ngồi bên phải, còn Trữ Hy bên trái, phía dưới Trữ Hy là Tri phủ, còn bên cạnh Tri phủ tất nhiên là Tri phủ phu nhân, tiếp nữa là một nam nhân rất có khí thế… Nhìn đến hắn, ánh mắt nàng hơi dừng lại vài giây rồi lại chuyển sang nhìn qua người phía dưới nàng, là một lão nhân mái đầu hoa râm, trên dưới sáu mươi tuổi, chòm râu nghiên cẩn, người này vừa nhìn đã biết là một nhân vật đức cao vọng trọng của Bắc Thành.

Gần như đã nhớ mặt hết đại bộ phận mọi người! Thủy Băng Tuyền mới thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua Hương Hàn đứng cạnh mình! Nàng bây giờ cần một chén nước nóng!

Hương Hàn gật đầu, hơi nghiêng người hướng qua tỳ nữ đang đứng cạnh mình nói nhỏ vài câu.

Tri phủ đại nhân thấy bầu không khí im ắng không một tiếng động, liền đứng dậy nâng ly rượu trong tay hướng về Trữ Thiên hợp cung kính nói: “Vương gia là Trời của toàn dân Bắc Cảnh, ty chức xin thay mặt cho bách tính nơi đây cung nghênh Vương gia, Vương phi đến!”

“Cung nghênh Vương gia, Vương phi!” Mọi người trong sảnh nghe Tri phủ nói liền phụ họa nâng chén nói theo! Bình thường bọn họ cũng không xem Tri phủ vào mắt, nhưng mà hôm nay trước tình cảnh bọn họ cũng chỉ đành theo sau Tri phủ.

Trữ Thiên Hợp bàn tay trắng noãn cầm ly rượu, hướng về mọi người nói: “Sau này còn phải nhờ các vị ở đây đồng tâm hiệp lực giúp cho bách tính Bắc Cảnh an cư lạc nghiệp. Bản Vương tửu lượng không lớn, mong rằng không làm hỏng nhã hứng của các vị.” Trữ Thiên Hợp khách sáo nói.

“Vương gia quá lời, người cứ tùy ý là được rồi,…” Tri phủ vội vã tiếp lời.

Nghe thấy Tri phủ đã nói như vậy, hơn nữa Trữ Thiên Hợp biểu hiện cũng hòa nhã, coi như cho những người này chút thể diện, đại đa số người cũng cung kính nói theo vào…

“Chúng thần còn phải dựa vào sự dẫn dắt của Vương gia giúp cho bách tính cuộc sống ấm no!”

“Vương gia khách khí rồi…”

“Đúng vậy… Vương gia cứ thoải mái là được rồi!”

Những lời nói khách sáo chen chúc mà đến, hơn nữa lại càng lúc càng có khí thế…

Trữ Thiên Hợp lẳng lặng nghe, khuôn mặt tuấn dật cũng lộ ra nụ cười khuôn phép: “Bản vương kính các vị!”

Vương gia cũng đã đáp rượu, kế tiếp hiển nhiên chính là những phú thương lên tiếng…

“Vương gia, tại hạ là Triệu Nghĩa Hùng, xin kính Vương gia!” Triệu lão gia vác cái bụng phệ cũng cố gắng đứng dậy hướng Trữ Thiên Hợp nâng chén!

………..

“Vương gia, tại hạ là Lưu Phục, kính Vương gia!” Lưu lão gia không cam lòng rớt lại phía sau.

……….

Trữ Thiên Hợp mỉm cười, bất luận là ai kính rượu, hắn cũng đều nhấp một ngụm, phối hợp với nụ cười không bao giờ tắt trên mặt, trong phút chốc, bầu không khí im ắng cũng dần trở nên nóng lên…

“Quận Vương gia, ty chức kính ngài!”

“Quận Vương gia…”

Vậy là tiếp tục một phen thay phiên khách sáo…

Thủy Băng Tuyền đuôi mày khẽ nhúc nhích, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt nhìn không ra ý cười. Thật không ngờ Trữ Thiên Hợp cũng nói được những lời khách sáo như vậy? Nàng còn tưởng hôm nay hắn cũng sẽ giống mọi khi, bộ dạng như mặt hồ phẳng lặng, bình tĩnh, vô vị, nhạt nhẽo như nước? Không nghĩ tới hắn lại khéo léo nói cười, hòa nhã, lại có phần xa cách, khiến nàng thấy được một dáng vẻ khác của hắn. Thì ra con người cũng phải biết chấp nhận hoàn cảnh, coi như Trữ Thiên Hợp cũng hiểu được điều này, mà nàng phải trải qua một bài học đắc giá mới có thể nhìn ra…

Cầm lấy chén nước ấm từ tay Hương Hàn, nhẹ nhàng thổi, bờ mi hạ xuống che khuất ánh mắt nhàn nhạt ý cười. Những người ngồi bên cạnh cùng người phía đối diện đều chăm chăm nhìn nàng cùng Trữ Thiên Hợp! Trong lòng bọn họ sợ là không chỉ có ý quan sát mà còn muốn tính toán vị Bắc Vương này nữa?

……………

Cung Thác hơi hạ ánh mắt, rồi lại nâng ly rượu, đứng dậy nhìn Trữ Thiên Hợp: “Tại hạ Cung Thác, Vương gia hôm nay giá lâm đến Bắc cảnh, Cung mỗ coi như là con dân của Vương gia, lý ra nên đón tiếp ngài trước cổng… Chỉ là, Cung mỗ ra roi thúc ngựa cũng không quay về kịp lúc, mong Vương gia đừng trách!” Cung Thác nhướng mày, trên mặt có ý cười, trong miệng tuy rằng nói lời khách sáo, nhưng lại không có chút sợ hãi e dè! Vị này nghe đồn là Thất hoàng tử, lại có dung mạo tựa tiên nhân? Đôi mắt bình tĩnh thản nhiên không một gợn sóng, cư xử đúng mực, lễ nghĩa mà không quá thân quen, khí tức trên người khiến người khác không nắm bắt được! Đối mặt với hắn tựa như đối mặt với ánh trăng giữa bầu trời đêm, xa xăm mà lạnh nhạt…

“Cung công tử không cần khách khí, bản Vương tửu lượng không cao, không thể cùng công tử thỏa sức uống, mời!” Trữ Thiên Hợp cười nhẹ, nhấp một ngụm rượu.

“Vương gia khách khí rồi!” Cung Thác thật ra cũng rất sảng khoái, ngửa đầu uống cạn một hơi, nhãn thần lại chuyển, nhìn qua người bên cạnh Trữ Thiên Hợp: “Cung mỗ kính Vương phi một chén!” Vị Bắc Vương phi thiên hạ vang danh này thật khiến hắn thấy hứng thú không ngớt, một vẻ mặt biếng nhác, thờ ơ, một đôi mắt lạnh lùng, cử chỉ tự nhiên, phóng khoáng, còn có một dáng người có thể hấp dẫn nam nhân cả thiên hạ… Một nữ nhân như vậy, nếu không phải là tuyệt đỉnh thông minh thì chính là vô tri ngu dốt, mà trực giác nói cho hắn biết, nữ nhân này không phải là kẻ vô tri.

Trữ Thiên Hợp nhàn nhạt liếc nhìn qua Thủy Băng Tuyền ngồi bên cạnh, lại chuyển hướng Cung Thác: “Lặn lội đường xa, Vương phi thân thể cảm phong hàn, không thể uống rượu, Cung công tử cứ tự nhiên!”

“Vậy Cung mỗ thật là có lỗi, tự phạt một chén!” Cung Thác nghe xong, sắc mặt cũng không có biến hóa gì, sảng khoái nâng chén tự ẩm! (tự mình uống)

Thủy Băng Tuyền khẽ hạ mắt, lòng vì lời nói của Trữ Thiên Hợp mà cảm thấy bất ngờ… Một cơn sóng ngầm cuồn cuộn nổi trong lòng!

Trữ Thiên Hợp nhàn nhạt liếc nhìn qua Thủy Băng Tuyền ngồi bên cạnh, lại chuyển hướng Cung Thác: “Vương phi vì lặn lội đường xa nên thân thể bị nhiễm phong hàn, không thể uống rượu, Cung công tử cứ tự nhiên!”

“Vậy Cung mỗ thật là có lỗi, tự phạt một chén!” Cung Thác nghe xong, sắc mặt cũng không có biến hóa gì, sảng khoái nâng chén tự ẩm! (tự mình uống)

Thủy Băng Tuyền khẽ hạ mắt, lòng vì lời nói của Trữ Thiên Hợp mà cảm thấy bất ngờ… Một cơn sóng ngầm âm ỉ dâng lên tự đáy lòng!

Trữ Hy vốn vẫn trầm mặc nghe thấy Trữ Thiên Hợp nói liền gạt qua những suy nghĩ trong lòng, đôi mắt nhanh chóng nhìn qua Trữ Thiên Hợp…Hắn cũng đã yên tâm phần nào! Thất hoàng tử tuy rằng lạnh nhạt bình tĩnh, thế nhưng đối với nàng lại vô cùng quan tâm chăm sóc! Mà nàng có lẽ không biết được vẻ mặt khác thường của mình khi đối diện với Thất hoàng tử đâu…

Có lẽ bọn họ chính là nhân duyên trời định!

“Quận Vương gia, ty chức lại mời ngài một ly!” Tri phủ đối diện với dáng vẻ trầm mặc, kiệm lời của Quận vương gia, cảm thấy chút áp lực!

Bầu không khí rốt cuộc cũng hoàn toàn được khuấy động! Trong ánh mắt sắc lạnh của Thủy Băng Tuyền là hình ảnh toàn bộ khách nhân đang tươi cười lấy lòng, nhưng dư quang nơi khóe mắt lại hướng thẳng vào hai người khiến nàng chú ý…

Một người chính là người vừa nói muốn kính rượu, ngồi đối diện nàng, Cung Thác. Ngũ quan sâu sắc, đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị lại ẩn chứa vẻ cuồng dã, da màu đồng khỏe khoắn, có khí thế áp bách người, khóe miệng luôn giữ một nụ cười nhạt, tướng mạo của nam nhân này, nàng cho hắn 65 điểm!

Một người khác, thanh cao như học sĩ! Nàng vừa nghe có người gọi ông ta là Vương lão gia, trên dưới sáu mươi tuổi, ánh mắt tinh thông, lão luyện, ngoại trừ kính rượu Trữ Thiên Hợp, ông ta vẫn trầm mặc lặng im, có thể so sánh với Trữ Hy. Bất quá, hiển nhiên, bọn họ hoàn toàn khác nhau, người nọ là thanh cao, còn Trữ Hy là kiệm lời, Vương lão gia này cùng Cung Thác hẳn là hai nhân vật có sức ảnh hưởng lớn ở nơi này! Chỉ cần đơn giản nhìn bọn họ có thể ngồi trên bàn chủ vị này là biết.

Thủy Băng Tuyền uống chén nước nóng, lòng thầm nghĩ, ngày mai phải cho Hương Hàn đi điều tra thêm về hai người này!

“Vương phi, người xinh đẹp, mỹ lễ như vậy, Vương gia lại tuấn tú vô song, hai vị đúng là trời sinh một cặp! Thiếp thân xin kính Vương phi!” Tưởng phu nhân thấy bầu không khí dần dịu đi, cũng thoải mái lên, bưng ly rượu đi tới bên cạnh Thủy Băng Tuyền nịnh hót. Bà ta hiển nhiên đã quên Vương gia vừa rồi mới nói Vương phi bị nhiễm phong hàn, không thể uống rượu.

Thủy Băng Tuyền mỉm cười không nói gì, nàng muốn nhìn xem Trữ Thiên Hợp có còn lưu tâm đến nàng hay không…

“Phu nhân, Vương phi thân thể không khỏe, không thể uống rượu, bản vương thay mặt đáp lễ phu nhân!” Trữ Thiên Hợp vốn đang ứng phó với những người đến kính rượu, lời của Tưởng phu nhân vừa lọt vào tai, hắn liền quay lại bình tĩnh nói.

Tưởng phu nhân xấu hổ cười ngượng: “Người xem, thiếp thân thật là không có đầu óc, Vương gia vừa mới nói mà thiếp đã quên, thật là đáng tội, bất quá thiếp thân thật ngưỡng mộ Vương phi có được Vương gia quan tâm chiếu cố như vậy! Khiến thiếp thân nhớ tới tiểu nữ nhà mình, không biết có thể gặp được một nam nhân đối với con bé cẩn thận tỉ mỉ như vậy không?” Tưởng phu nhân nói lời này, ánh mắt lại rất nhanh liếc qua Cung Thác, muốn nhìn xem trên mặt hắn có chút biến hóa nào không. Nhưng bà ta phải thất vọng rồi, vì thần sắc hắn không chút thay đổi nào! Chẳng lẽ Cung Thác đối với Tuyết nhi xinh đẹp mỹ lệ không có chút động lòng?

Thủy Băng Tuyền khóe miệng hé ra một nụ cười nhạt, nghe được Tưởng phu nhân nói xong, tâm tình tựa như hào hứng lên, nói: “Tưởng phu nhân hà tất phải lo lắng, sợ đến lúc nhân duyên của Tưởng tiểu thư đến, phu nhân muốn cản cũng không cản được.” Giọng nói du dương trong vắt khiến người khác phải ngước nhìn.

Tưởng phu nhân thấy Vương phi nãy giờ vốn không nói lời nào, bây giờ lại lên tiếng, thực sự khiến bà ta thụ sủng nhược kinh *, liên tục gật đầu cười lấy lòng: “Vương phi lời vàng ngọc” Rồi bà ta quay đầu nhìn về phía trước không xa: “Tuyết nhi, tới ra mắt Vương phi!”

*Thụ sủng nhược kinh: Được yêu mến mà thấy sợ hãi

Tưởng Tuyết Nhi khẽ chau mày một cái, nhưng vẫn đứng lên, bước đi mềm mại ung dung tiến đến trước mặt Thủy Băng Tuyền chậm rãi phúc thân hành lễ: “Tuyết Nhi ra mắt Vương phi, Vương phi phúc an!” Hôm nay đón dưới cổng thành, nàng cáo ốm không đi, nên đây là lần đầu tiên nàng gặp vị Vương phi được đồn thổi này, nói thật, tâm lý nàng vô cùng chấn động, không nghĩ tới Vương phi lại yêu kiều mỹ lệ đến vậy, còn toát lên vẻ cao quý khiến người người phải kính vọng! (kính trọng mà nhìn)

Thủy Băng Tuyền nhìn Tưởng Tuyết Nhi một cái, không nghĩ tới vợ chồng Tri phủ cũng có thể sinh được một nữ nhi như hoa như ngọc, gen di truyền cũng biến đổi liên tục nhỉ?

Nhìn thoáng qua khách khứa trong phòng, nàng cũng đã để ý thấy chỗ này xuất hiện rất nhiều danh môn tiểu thư, đáy mắt lưu chuyển, mày liễu giương cao: “Cung công tử đã có thê thất chưa?”

Trong đôi mắt lạnh lùng của Cung Thác thoáng vẻ kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh biến mất, cười trả lời: “Cung mỗ vẫn chưa cưới thê thất!”

Nghe vậy, nàng lại chuyển hướng sang Trữ Thiên Hợp: “Vương gia! Không biết nữ tử ở Bắc Địa có phải đều tài hoa hơn người không? Hay là để mỗi người biễu diễn tài nghệ đi? Người thấy thế nào?”

Trữ Thiên Hợp giật mình im lặng vài giây, lòng không rõ ý của nàng là gì? Thế nhưng, nếu nàng đã nói vậy, hẳn tự có lý của mình! Vì vậy hắn gật đầu: “Cứ theo ý Vương phi đi!”

Thủy Băng Tuyền trong mắt liền hiện ý cười, thoáng cao giọng nói: “Cung công tử còn chưa có thê thất, Trữ quận vương của chúng ta cũng chưa lấy vợ, ở đây nữ tử đông đảo, nếu như có thể hợp thành một đoạn nhân duyên chẳng phải sẽ là một giai thoại sao?” Trong lòng nàng lại vì sự phối hợp cùng với sự tín nhiệm của Trữ Thiên Hợp dành cho mình mà có một tia sung sướng, mà từ trong tiềm thức của nàng, Trữ Thiên Hợp với ba chữ ‘còn độc thân’ không hề có chút liên hệ gì với nhau!

Lời Thủy Băng Tuyền vừa dứt, những người chỉ lo bắt chuyện xã giao đều biểu thị sự tán thành, lòng lại nghĩ, đây là ông trời cũng muốn giúp họ! Lời Vương phi cũng là lời bọn họ từ trong tâm khảm muốn nói! Đây chẳng phải là mục đích của bọn họ hôm nay sao?

“Chủ ý này của Vương phi thật là tuyệt diệu!

“Vương phi suy nghĩ thật chu đáo!”

……………..

Thủy Băng Tuyền nghe giọng nói phụ họa náo nhiệt, lòng cười thầm, tất nhiên là chu đáo rồi, không phải nàng đã nói lời trong lòng bọn họ hay sao? Lại lấy tay xoa vùng giữa lông mày, cơn đau đầu càng ngày càng dữ dội.

Tưởng phu nhân sửng sốt, tiện đà chớp mắt, vội vã lên tiếng: “Vậy để bắt đầu, xin cho Tuyết nhi nhà thiếp thân lên trước.”

Tưởng Tuyết Nhi len lén liếc nhìn Cung Thác, rồi thoáng qua một tia buồn bã trong lòng, hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, nàng vĩnh viễn nhìn không thấu! Có điều nàng không muốn bỏ qua cơ hội lần này, nàng phải cho hắn thấy nàng không giống như những nử tữ khác, chỉ là kẻ học đòi phong nhã.

Hít sâu một hơi, hướng về Thủy Băng Tuyền cúi người nói: “Tuyết Nhi xin vì Vương phi gảy một khúc đàn.”

Khuôn mặt tròn trịa của Tưởng phu nhân lộ vẻ tươi cười, Tuyết Nhi rốt cuộc cũng thông suốt rồi! Vội vã phân phó hạ nhân đi chuẩn bị đàn…

Ở một bên, vài thiên kim tiểu thư cũng đang chìm trong suy nghĩ, cân nhắc xem mình nên biểu diễn cái gì?

Trữ Thiên Hợp kỳ thực vẫn lưu ý đến thần sắc của Thủy Băng Tuyền, nhìn nàng đè vùng mi tâm, biết nàng càng lúc càng đau đầu, hơi chần chừ một lát rồi lấy một lọ thuốc từ trong ngực áo, đổ một viên vào lòng bàn tay. Lòng thầm nghĩ, nàng rõ ràng là khó chịu, vì sao vẫn kiên quyết đến tham gia yến tiệc này?

“Vương phi, uống thuốc này, đầu sẽ bớt đau hơn.” Trữ Thiên Hợp nghiêng người tới gần bên Thủy Băng Tuyền, thấp giọng nói.

Theo sự tiến gần của Trữ Thiên Hợp là khí tức nhàn nhạt của hắn, giọng nói hắn trầm trầm. Không hiểu sao tâm lý nàng có chút căng thẳng, cảm thấy nóng rực bên tai… Nàng vội nghiêng người né tránh hắn như tránh hòn than nóng bỏng. Nhìn bàn tay hắn đặt trước mặt mình… Nàng bây giờ mới phát hiện, thì ra tay nam nhân cũng có thể đẹp đến vậy, ngón tay thon dài, khớp xương hiện rõ ràng… Lòng bàn tay mở rộng, đường vân tay không giống với bình thường khiến nàng có chút giật mình…

“Vương phi?” Trữ Thiên Hợp thấy nàng nhìn chằm chằm vào viên thuốc trong tay hắn, cho rằng nàng không dám uống liền giải thích: “Yên tâm đi, thuốc này là ta tự luyện, đối với đau đầu phong hàn rất có công hiệu.”

Thủy Băng Tuyền hoàn hồn, dấu đi những cảm xúc nơi đáy mắt, lạnh nhạt nói: “Không cần, đa tạ!” Nàng thật sự tức giận với phản ứng vừa rồi của mình, nàng trong mắt hắn chỉ là một Thủy Tam tiểu thư, thậm chí ngay đến bằng hữu cũng không bằng, hắn dựa vào cái gì mà quan tâm đến nàng có đau đầu hay không? Nàng không thèm!

Trữ Thiên Hợp nhìn thoáng qua thần sắc của Thủy Băng Tuyền, sau đó lặng im thu tay lại. Hắn biết nàng đau đầu, liền không chút nghĩ ngợi mang thuốc theo mình! Có lẽ hắn vẫn chưa hiểu rõ nàng, một người dù bị trọng thương nhưng có thể không đổi sắc mặt, không thốt một lời rên rỉ, đủ để nhìn ra sự kiên cường của nàng…

Nhìn bàn tay hắn thu lại, trong lòng Thủy Băng Tuyền đột nhiên cảm thấy chua chát…

Lúc này, một tiếng nhạc du dương vang vọng dưới những ngón tay khảy đàn của Tưởng Tuyết Nhi, thu hút sự chú ý của mọi người. Ngoại trừ Trữ Hy cùng Thủy băng Tuyền còn có Hương Hàn đứng phía sau chỉ chú ý một chút lúc đầu… Còn có hai người, đó chính là Cung Thác và Vương lão gia! Đáy mắt hai người này đều chứa hàm xúc không rõ!

Trữ Hy buồn bã tự giễu, đoạn nâng ly rượu trong tay uống cạn, đối với nàng hắn coi như cũng yên tâm! Ở nơi này, nàng là Bắc Vương phi cao quý, không ai dám bất kính với nàng, hơn nữa, Thất hoàng tử cũng vô cùng chu đáo, quan tâm chăm sóc nàng! Theo thời gian, tình cảm của bọn họ chắc chắn sẽ càng nồng đậm… Hắn ngày mai cũng nên trở lại kinh thành rồi!

Tiếng đàn du dương êm dịu… Khiến cho đại đường đang náo nhiệt cũng dần lắng xuống!

Đầu ngón tay bay lượn trên phím đàn… Tưởng Tuyết Nhi không hổ là Bắc Thành đệ nhất mỹ nhân, đa tài đa nghệ.

Tưởng phu nhân cẩn thận quan sát trên bàn lớn, thấy vài người sắc mặt không có biểu tình gì. Tuyết nhi hiện tại chính là bông hoa mười tám, cũng là lúc nhan sắc xinh đẹp nở rộ nhất!

Vương gia sắc mặt bình tĩnh nhìn không ra biến hóa, Quận Vương gia, ánh mắt hạ xuống nhìn không ra tình cảm gì, lại chuyển sang Cung thiếu gia… Tưởng phu nhân lòng tràn đầy lo lắng, lẽ nào Tuyết nhi không đẹp sao? Bà dám nói Bắc Thành không có ai có thể so sánh với Tuyết nhi? Đương nhiên… Vương phi là ngoại lệ! Thế nhưng Vương phi căn bản cũng không thể so được! Tuyết Nhi vẫn còn là một đóa hoa trinh nguyên chưa gả!

Một khúc đàn kết thúc… Lời khen nối liền không dứt!

“Tri phủ đại nhân thật có phúc, có một nữ nhi xinh đẹp như vậy lại còn tài năng xuất chúng!” Người nói lời này không biết có phải trong lòng cũng đang nhỏ lệ hay không? Chính là đố kỵ đến chết?

“Vương phi, người thấy thế nào?” Tưởng phu nhân vừa nói xong, sắc mặt liền cứng đờ… Bà ta tuy rằng chưa từng ra khỏi Bắc Thành, thế nhưng bà ta không phải cái gì cũng không biết. Từ sau khi hoàng thượng sắc phong Bắc Vương gia, thì trong Bắc Thành đều truyền đi tin tức về Vương gia và Vương phi… Nghe đồn Bắc Vương phi này là một tiểu thư ngu dốt, hơn nữa tính tình vui buồn thất thường… Tuyệt đối là một chủ nhân khó hầu hạ! Hiện tại bà ta lại hỏi Vương phi này tài nghệ đánh đàn của Tuyết nhi như thế nào?… Lỡ như để nàng ta hiểu lầm là bà có ý châm chọc nàng? Thì chuyện này… Bà ta thật không thể gánh nổi!