【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Quỷ Tế

Chương 19: Vu tế mắt mù




Một cỗ quan tài dày nặng như vậy làm sao có thể treo giữa không trung? Hơn nữa xem chừng, quan tài đá này chỉ có quan không có quách, hoàn toàn không giống dựa theo quy cách mộ táng.

Vậy trong quan tài đá này, đến tột là ai nằm nơi đó?

Dùng đèn pin bắn quét qua lại xung quanh quan tài, trong đầu Giản Vô Tranh nảy sinh rất nhiều vấn đề, cậu quay đầu liếc nhìn Nhị ca, phát hiện Giản Tam Sinh đang cúi đầu trầm tư.

Xem ra cho dù lão luyện như Chưởng Nhãn nhà họ Giản, đụng phải tình huống quỷ bí khó lường, trong chốc lát cũng tìm không ra đầu mối gì.

"Tam Nhi, lấy đồ nghề ra." Trầm mặc chỉ chốc lát, Giản Tam Sinh phất tay ra hiệu Hoắc Tam Nhi lấy ra xà beng, trong miệng yên lặng thì thầm: "Nếu đụng phải quan tài, nào có đạo lý thăng quan không phát tài, mặc kệ nó là quan tài treo hay quan tài quỷ, chúng ta cứ mở ra nhìn trước rồi nói."

(Tiêu: "Thăng quan" quan ở đây là quan tài, không phải chức quan nha)

Dạ một tiếng, Hoắc Tam Nhi lĩnh mệnh cởi ba lô xuống, từ bên trong móc ra một cây xà beng bằng một cánh tay, sau khi cùng Giản Tam Sinh liếc mắt nhìn nhau, liền dẫn đầu đi về hướng quan tài treo nọ.

Mọi người còn lại theo ở phía sau, cẩn thận cảnh giác chú ý xung quanh, thuận tiện tra tìm thứ gì đang chống đỡ quan tài treo đồng thời có thể tìm ra lối đi an toàn để mọi người chạy thoát ra ngoài.

Hiện giờ bên ngoài cung điện bị thủ mộ thú và quỷ nước vây kín, muốn trực tiếp từ cửa hông cung điện ra ngoài là tự tìm chết không thể nghi ngờ, hy vọng duy nhất là bắt đầu từ bên trong cung điện này tìm được lối ra bí mật.

"Nhị gia, anh xem này......." Sau khi chậm rãi đến gần, Hoắc Tam Nhi dẫn đầu nhờ ánh đèn pin, rất nhanh phát hiện điểm huyền bí của quan tài treo.

Nguyên lai, phía trên quan tài nọ cư nhiên quấn vô số sợi thép mảnh, sợi thép này mỏng như sợi tóc, hoàn toàn nhìn không ra chất liệu, nhưng dị thường bền chắc cứng cỏi, từng sợi từng sợi trói buộc quanh quan tài, đem quan tài nặng nề cực lớn kia treo thẳng đứng giữa không trung.

Nếu đơn thuần chỉ nhìn xừ đằng xa, vậy chỉ có thể nhìn thấy một quan tài treo ở không trung mà thôi.

Dùng đèn pin không thấm nước gõ sợi thép này, Giản Tam Sinh kề sát vào nhìn kỹ, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Loại đồ tà môn này cổ nhân đến tột cùng làm ra được như thế nào, khi đó đã có kỹ thuật tiên tiến đến mức này sao? Thứ này nhìn cùng tơ nhện không sai biệt lắm, bên trong sợ rằng bỏ thêm không ít kim loại hiếm."

Một bên Hoắc Tam Nhi  nghe được lời anh nói vậy, cũng không nhịn được cau mày hỏi: "Nhị gia, quan tài này bị dây thép quấn thành như vậy, chúng ta còn thăng quan phát tài thế nào được nha?"

Nghe vậy Giản Tam Sinh liếc mắt nhìn Hoắc Tam Nhi một cái, lại xoay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm quan tài nói: "Có một vấn đề thế này......Thứ này treo ở đây mấy ngàn năm, cũng không hề mục nát dao động, không biết là có nguyên lý gì."

Cứ như vậy cho dù bọn họ có tâm thăng quan, cũng không có biện pháp xuống tay hành động, sợi thép này nếu có thể chống đỡ ở đây hơn mấy ngàn năm, nào có thể để cho mấy người bọn họ dễ dàng chặt đứt, bất quá càng là quan tài khó mở, đối với loại người lão làng như Giản Tam Sinh càng có lực hấp dẫn lớn.

Nhìn ra tâm Giản Tam Sinh ngứa ngáy khó nhịn, con ngươi Lăng Mộ đảo tròn, nói: "Phương pháp phong thủy, lấy nước làm đầu, ẩn gió làm phụ, cung điện này bên ngoài mặc dù không gió, lại có một đường nước chảy vòng quanh, chính là ứng với lý luận cơ bản của phương pháp mai táng, bảo huyệt phong thủy như thế, thứ mai táng trong đó tất nhiên bất diệt bất hủ, hơn nữa chất liệu đặc thù của dây thép này, sợ rằng chống đỡ hơn vạn năm cũng không phải việc khó, tôi thấy Nhị gia ngài vẫn đừng nên có ý đồ với quan tài này nữa."

"Đúng vậy, vẫn nên tìm được mộ thất chính trước, giải quyết vấn đề của chú ấn trước rồi hãy nói, đến lúc đó vàng bạc tài bảo trong mộ này, chúng tôi tự nhiên đều giúp anh lấy được cả." Nhìn hoa văn điêu khắc trên quan tài đá, mặt Huyền Vũ mang theo mỉm cười nói.

"Cũng tốt, dù sao lần này đến là để hỗ trợ......" Mặc dù nhìn được mà ăn không được khiến Giản Tam Sinh bị trăm móng vuốt quấy nhiễu tâm can, nhưng so sánh với đồ vàng mã, tính mạng của bốn người càng quan trọng hơn.

Trong tai nghe mọi người nói chuyện với nhau, Giản Vô Tranh quay đầu nghi hoặc nhìn bốn phía, đèn pin không thấm nước trong tay cũng không an phận mà chớp qua lại, so với thăng quan phát tài, cậu càng chú ý tới tiếng bước chân kỳ dị vừa rồi hơn.

Khi đám người Nhị ca nghiên cứu quan tài đá kia, cậu rõ ràng nghe được thanh âm kia đã đến gần, hẳn là ngay xung quanh bọn họ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc như thế, rồi lại không nghe được gì nữa, thật giống như chủ nhân của tiếng bước chân nọ đã đứng bên cạnh, đang lẳng lặng nhìn bọn họ.

"Vô Tranh." Cảm giác được sự bất thường của người yêu, Vương Tử Khiêm khẽ nhíu mày, dùng sức nắm tay Giản Vô Tranh một chút, sau đó thấp giọng hỏi: "Anh đang tìm gì."

Ngẩng đầu nhìn Vương Tử Khiêm, trong lòng Giản Vô Tranh có chút hốt hoảng khó tả, không thể không nhỏ giọng nói: "Khiêm Tử, cậu có cảm giác được gần chúng ta có gì không, tôi hoài nghi......."

Nghe được lời Giản Vô Tranh, vốn mặt không chút thay đổi Vương Tử Khiêm lúc này như mới nhận thấy được thứ gì đó vậy, đột nhiên sắc mặt biến lạnh, vừa ra hiệu đừng lên tiếng vừa hạ giọng nói: "Đừng lên tiếng, ở bên kia."

Biết thật sự có thứ gì đó bên cạnh, Giản Vô Tranh lập tức an tĩnh lại, hai tay rất nhanh không tự chủ được, phía sau lưng chậm rãi thốc lên một trận rét lạnh, hãi hùng khiếp vía theo hướng ngón tay đối phương nhìn lại.

Chỉ thấy phía sau đám người Giản Tam Sinh đối diện, một bóng đen đang lặng yên không một tiếng động chậm rãi đi tới, bóng đen nọ cao lớn không giống người phàm, tiếng bước chân cực nhỏ như bước chân mèo, nếu không phải loại người thính tai như Giản Vô Tranh, sẽ hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại này.

"Nhị gia, tôi thấy chúng ta hẳn nên bò lên quan tài này nhìn xem, không chừng có thể phát hiện đường ra." Cho dù biết không có biện pháp mở quan tài, Hoắc Tam Nhi cũng không nỡ bỏ xuống một thứ đáng giá như vậy tại đây, nhớ mãi không quên muốn bò lên trên xem, ý đồ từ chỗ khác móc xuống vài khối bảo bối.

"Nói nhảm cái gì, thành thật đợi đi, hàng thằng nhóc cậu tóm được còn thiếu sao?" Bị Giản Tam Sinh cho ăn chửi, Hoắc Tam Nhi vẫn như cũ mặt cười hì hì, cúi đầu khom lưng tỏ vẻ lần sao không dám thế nữa.

Lúc này phát hiện Giản Vô Tranh đối diện quan tài đá sắc mặt cứng đờ đang nhìn mình bên này, không khỏi ngạc nhiên nói: "Tam gia, ngài đây là làm sao vậy, sắc mặt khó coi thế, sao giống quỷ vậy?"

Độ cao của quan tài đá treo chỉ đến mũi Hoắc Tam Nhi, mà chiều cao của hắn trong cả đám lại là lùn nhất, do đó tưởng rằng mình không thấy rõ vẻ mặt Giản Vô Tranh, mới nói vài câu trêu chọc, sau khi nói xong chậm rãi quay về, không nhịn được sắc mặt đại biến, nụ cười toàn bộ cứng trên mặt.

"Mọi người không phát hiện........" Cố gắng nặn ra ý cười, Giản Vô Tranh vừa ra hiệu Hoắc Tam Nhi cẩn thận phía sau, vừa lặng lẽ lấy ra dao lặn: "Chúng ta ở đây dư ra một người sao?"

(Tiêu: đoạn này hơi kỳ quái, ta cũng ko hiểu, tác giả viết nhầm tên nhân vật chăng? ~_~)

"Tam gia....... Cậu nói chính là......" Rốt cuộc nhận thấy được không ổn, trán Hoắc Tam Nhi nhỏ xuống mồ hôi lạnh, vừa muốn quay đầu qua nhìn xem, liền phát hiện một bàn tay màu đen khô héo đã sờ lên bả vai mình, đồng thời một luồng khí lạnh âm trầm phun sau gáy, cảm giác nọ so với vụn băng rơi trong cổ áo còn khiến kẻ khác khó chịu hơn.

"Tam Nhi, đừng nhúc nhích!" Còn chưa thăm dò lai lịch của địch nhân, đứng bên cạnh Hoắc Tam Nhi Giản Tam Sinh cũng không dám vọng động, sợ mảy may không cẩn thận quấy nhiễu tên kia, đến lúc đó tay nó vung lên, không chừng đầu Hoắc Tam Nhi liền không giữ được.

"Móa, rốt cuộc là thứ gì vậy......." Bị bánh ú khoác vai cảm giác cực kỳ không tốt, Hoắc Tam Nhi cả người căng cứng lên, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, luống cuống đến phát run, rồi lại không thể lộn xộn, chỉ có thể đứng đó mặc cho thứ phía sau thổi khí vào cổ hắn.

Hai người cách gần thứ này bất động, những người khác cũng không dám mảy may sơ sẩy, mắt Giản Vô Tranh nhìn chằm chằm bóng đen không tha, hận không thể trực tiếp dùng đèn pin không thấm nước trong tay chiếu xem vật kia tới cùng là dạng gì.

Một bên Vương Tử Khiêm hiển nhiên cũng có loại suy nghĩ này, y lạnh lùng đưa khuôn mặt tuấn tú nhìn về phía Huyền Vũ, người nọ hiểu ý, lập tức điều khiển thi rối áo đỏ từ trong ba lô móc ra pháo sáng, sau đó dưới tình huống tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, đem pháo sáng nọ nhanh chóng bắn giữa không trung.

Trên không trung bạch quang nóng rực đẹp mắt đột ngột bung ra, bóng đen phía sau Hoắc Tam Nhi chịu không được ánh sáng mãnh liệt như vậy, buông bàn tay đen ra, run rẩy thân thể phát ra một tiếng gào rú dồn dập.

Mà Hoắc Tam Nhi thì thừa dịp cơ hội bóng đen hoảng hốt, vội vàng ngồi xổm người xuống, nghiêng người về trước lăn qua đối diện quan tài treo, tiếp đó quay đầu, dưới ánh sáng tràn đầy mà ngắn ngủi của pháo sáng thấy rõ diện mạo chân chính của quái vật kia.

Đó là một nam thi mặc trường bào pháp sư màu đỏ thẫm, thể trạng cường tráng toàn thân cháy đen, năm đại huyệt toàn thân gã bị đinh kim loại phong kín, hai tay càng như quái vật khô cong cứng đờ, trong hai hốc mắt không có con ngươi, mà là bị hai gậy sắt nhuộm đầy vết máu đen xuyên thấu, gậy sắt từ trên đi xuống từ mắt xuyên chéo vào đầu, mơ hồ có thể từ trong miệng xác sống há ra nhìn thấy đầu cuối của gậy sắt.

Gậy sắt băng lãnh cùng thân thể cắm cùng một chỗ đối nghịch thật sự quá lớn, một màn lãnh khốc tàn nhẫn này khiến trong lòng mọi người phát lạnh mồ hôi lạnh ứa ra, tội nghiệp thương cảm cho bộ xác sống này, đồng thời lại cảm thấy khủng bố khiến người ta sợ hãi không thôi.

"Thi Tiêu?" Vuốt mặt, Giản Tam Sinh vừa lui về bên cạnh mọi người, vừa lo lắng quay đầu hỏi: "Lăng Mộ, chẳng phải cậu nói nơi này là bảo huyệt phong thủy sao, thế nào lại gặp thứ đồ này?"

Loại Thi Tiêu này Giản Tam Sinh trước kia từ chỗ mấy cụ già trong nhà có nghe nói qua, chính mình vẫn là lần đầu tiên thấy tận mắt, chỉ nhớ rõ thế hệ trước nói loại đồ vật này là vật cực sát, là người bị dị năng khi còn sống, dùng kim châm phong kín toàn thân bọn họ, để bọn họ trở thành xác sống, khí oán sát và hồn phách lưu lại trên thân xác tản mát không tan, cho dù đã chết cũng có thể cảm nhận được sự thống khổ trước khi chết, không ngừng dày vò trong loại thống khổ này, khiến cho oán khí của bản thân gia tăng gấp bội.

Mà bộ xác sống trước mắt này, chắc hẳn khi còn sống bị gậy sắt xuyên qua mắt cắm tươi vào óc dẫn đến tử vong.

"Là bảo huyệt phong thủy không sai mà, huyệt long nhãn dưỡng tiên không dưỡng xác, nhưng người thời xưa ai biết được tiên là cái dạng gì chứ, không chừng thứ này trong mắt bọn họ chính là tiên, hơn nữa anh xem đinh sắt trên người nó, rõ ràng chính là dùng để thay đổi hướng đi của sinh khí trên thân thể gã, sẽ xuất hiện loại tình huống này cũng hợp lý mà!" Trốn phía sau Thành Nhạc, Lăng Mộ thò đầu liếc mắt nhìn một cái, vội vàng giải thích.

"Đừng thảo luận việc này nữa, trước hết nghĩ cách giải quyết nó thế nào đi." Chậc một tiếng, Giản Vô Tranh phát cáu cắt ngang hai người nói nhảm, tay nắm dao lặn đã sắp nhỏ nước.

Mắt thấy ánh sáng từ pháo sáng từ từ lụi tắt, chung quanh lại khôi phục thành một mảnh đen nhánh yên tĩnh, quái vật kia cũng chẳng biết đã chạy đi đâu.

Mọi người bất đắc dĩ làm thành một vòng tròn, không ngừng dùng đèn pin chiếu xung quanh, cẩn thận quan sát động tĩnh gần đó.

Song lúc này đây, không chỉ Vương Tử Khiêm, mà ngay cả Giản Vô Tranh lỗ tai rất thính cũng không nghe được thanh âm nào nữa, phảng phất như Thi Tiêu kia đã hoàn toàn biến mất.

"A!!" Mọi người nghi hoặc hết sức, chợt nghe Lăng Mộ phát ra một tiếng thét chói tai, tiếp đó kèm theo tiếng rống giận như phát cuồng của Thành Nhạc.

Giản Vô Tranh quay đầu nhìn lại, phát hiện vốn đứng bên cạnh Thành Nhạc Lăng Mộ cư nhiên đột ngột biến mất không thấy đâu, tựa như đã bị Thi Tiêu kéo vào trong bóng tối.

"Mau đuổi theo!" Nhìn thấy Thành Nhạc đã bất chấp tất cả đuổi theo vào sâu bên trong, Giản Tam Sinh vỗ đùi, gấp gáp gào to gọi mọi người bắt kịp.

Nhưng càng đuổi vào trong, hắc ám xung quanh bọn họ càng thêm dày đặc, ngoài một bước đã nhìn không thấy bóng dáng, chạy phía trước cùng chạy phía sau chênh lệch càng lúc càng lớn, cuối cùng ngay cả thanh âm đều đang từ từ biến mất.

"Khiêm Tử!" Đột nhiên dừng bước, Giản Vô Tranh bối rối nhìn về bốn phía, phát hiện chẳng biết khi nào, Vương Tử Khiêm vẫn canh giữ bên cạnh kia cũng đã không thấy bóng dáng.