Manh Thê Khó Dỗ, Thủ Tịch Cưng Chiều Vợ Ngọt Ngào

Chương 12: Yên tâm đi, tôi ở đây




Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, ánh mắt trong suốt như ngọc lưu ly vậy, đôi mắt to tràn đầy cầu xin và hy vọng.

Giống như là một việc gì đó rất hệ trọng không thể không cầu xin hắn, còn hận không thể trực tiếp quỳ xuống.

Vừa thành kính, lại vừa có bộ dạng nghiêm túc, quả thực coi hắn như pho tượng phật mà cúng bái.

Nam Cảnh Thâm suýt nữa thì bật cười, lá gan nhỏ như vậy, lúc gan lớn ra ngoài tìm trai, sao không nghĩ tới hắn sẽ vạch trần?

- Cầu xin tôi sao?

- Vâng, van cầu anh.

Đầu ngón tay Ý Ý xiết lại, cắn môi, đôi mắt to tròn linh động ngập nước, lo sợ hắn sẽ cự tuyệt, còn bổ sung nói:

- Anh giúp tôi đi mà, chuyện này sẽ chỉ trong lòng chúng ta, huống hồ, nếu bị... vợ anh biết, sao anh có thể ăn nói với cô ấy được......

- Ha ha ha.

Người đàn ông khẽ cười, trong mắt phát ra tia sáng lạnh:

- Yên tâm, vợ tôi rất rộng lượng, chưa bao giờ quản tôi ở bên ngoài có phụ nữ.

-......

Còn không biết xấu hổ nữa chứ.

Ý Ý cảm giác mình bị áp bức, ngay cả nói cũng không thèm nói, lại có điểm đồng tình với vợ hắn, đại khái người phụ nữ này đầu óc có thể đã bị ngâm nước mất rồi.

- Anh giúp tôi giấu đi mà, huống hồ ngoài anh ra, không ai biết người trong chăn lúc ấy là tôi. Hơn nữa tôi cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, loại chuyện này nếu bị truyền ra ngoài thì......

Người đàn ông hạ đuôi mắt xuống, lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, cuối cùng khẽ cười một tiếng:

- Tôi chỉ hù dọa tên trộm là cô thôi.

Cô nháy mắt mấy cái.

- Cho nên ý anh là?

Hắn nhếch khóe môi, khuôn mặt không khỏi ôn nhu một chút:

- Tôi đáp ứng giúp cô.

- Cám ơn! Cám ơn Nam tứ gia, anh chính là thân sĩ thiện lương như vậy, khẳng định vợ anh sẽ không phát hiện anh ở bên ngoài làm chuyện xằng bậy đâu...... Không phải, ý của tôi là.....

Vì không khống chế được nên thoáng cái đã buộc miệng nói hết, Ý Ý còn muốn giải thích, không có vẻ gì giấu đầu hở đuôi.

Ý cười trên môi người đàn ông càng ngày càng tăng, xem ra không tức giận gì, nhưng cũng không nói chuyện, không khí một lần nữa trầm xuống, Ý Ý càng nghĩ càng cảm thấy lúng túng, không dám nhìn vào mắt hắn.

Xe đã chạy được mười phút, trời càng ngày càng tối, từ lúc ra khỏi khách sạn, trời đã chuyển mưa nhỏ, sắc trời vẫn còn sáng, lúc này bầu trời đã hoàn toàn sẩm tối, hai bên đường đã lên đèn, các dãy nhà và cửa hàng cũng đã sáng đèn, ánh sáng vàng nhạt từ đó chiếu xuống vỉa hè.

Phía trước có đèn đỏ, xe dừng lại, thân thể theo quán tính ngã về phía trước một chút, vì có thắt dây an toàn, nên cảm giác bị trướng càng ngày rõ ràng, ngón tay Ý Ý cắm chặt vào ghế ngồi, kiềm nén đến đỏ mặt, chân cũng khép lại càng chặt.

Cô nhìn đường xung quanh nghĩ muốn về đến biệt thự cũng phaỉ mất ít nhất hai mươi phút nữa.

- Tứ gia......

Cô hô nhẹ một tiếng, hai chữ còn lại dính trên đầu lưỡi, liếm liếm đôi môi đang run rẩy.

Tầm mắt Nam Cảnh Thâm nhìn qua cô.

- Sắc mặt sao khó coi vậy?

- Anh có thể đem xe sang bên kia một chút hay không? Tôi muốn...... muốn đi tiểu. (mất mặt nhỉ!!! )

Tay lái của Nam Cảnh Thâm cứng đờ, chậm rãi nói:

- Đoạn đường này đều là nhà dân, nhịn thêm chút nữa đi, phía trước hẳn sẽ có nhà ăn hoặc là khách sạn.

Hắn giẫm chân ga, tốc độ xe nhanh lên, nhưng lại làm Ý Ý càng thêm không nhịn được.

- Anh dừng lại một chút đi, tôi...... nhịn không được nữa rồi.

Người đàn ông liếc mắt nhìn cô, thấy cô siết chặt tay trên nắm tay cửa đến trắng bệch.

- Biết rồi.

Hắn không đem xe dừng ở chỗ đậu, hắn không tìm được chỗ đậu, hai bên đường đều là chỗ đậu xe tư nhân.

Đoạn đường này đèn đường tương đối tối, cửa hàng cũng khá ít.

Ý Ý xuống xe, nhanh như chớp hướng đến chỗ không có người, Nam Cảnh Thâm đi theo xuống xe, tầm mắt vẫn khóa trên thân ảnh đang chạy phía trước, cuối cùng thấy cô quẹo vào khu ngõ giữa hai toàn nhà.

Chẳng lẽ......

Hắn bước nhanh tới, bóng hắn kéo dài một đoạn trước ngõ, đem lộ ra nửa thân mình, Ý Ý lúc này có tính cảnh giác rất cao đã nhìn thấy hắn.

- Tứ gia, anh đừng nhúc nhích, đứng yên ở đó đi.

Cô cuống cuồng ngăn lại phía dưới, thân mình vừa mới ngồi chồm hổm xuống, một dòng nước không thể kiềm chế được nữa, lập tức chảy ra ngoài.

Tiềng xuỵt xuỵt, dưới thân lại nền xi măng, tiếng vang càng rõ ràng hơn.

Con ngươi đen của Nam Cảnh Thâm hơi co lại, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hắn lấy ra một điếu thuốc, cái bật lửa sáng rọi vào con mắt hắn, con ngươi khẽ run, dường như không tỏ vẻ bình tĩnh được.

- Tứ gia, anh còn ở đó không?

Giọng nói nhỏ mềm mại, từ phía sau yếu ớt truyền đến.

Hắn liếm môi dưới.

- Ừ.

- Có anh ở đây là tốt rồi, tối như vậy, tôi sợ lắm.

Mắt người đàn ông khẽ liếc sang, chỉ nhìn thấy một hình ảnh mơ hồ, lời của cô thế nhưng lại làm cho hắn ngực xao động, khóe môi chậm rãi nâng lên.

- Yên tâm đi, tôi ở đây.

Hắn nói vậy, vật nhỏ không một tiếng trả lời.

Một phút sau.

- Tứ gia, anh có giấy không?

Ý Ý ngượng ngùng hỏi, cô mặc bộ lễ phục, trên người không có túi tiền, càng không có giấy, do dự và giãy dụa, lúc hỏi câu này, cô hận không thể một tát mình đến ngất xỉu.

Thật sự là rất xấu hổ a......

- Tôi tìm xem đã.

Nam Cảnh Thâm đem điếu thuốc ngậm ở miệng, bàn tay mò trong túi áo khoác, lại tìm ở trong túi quần, không có giấy, nhưng lấy ra cái khăn tay.

- Chỉ có cái này, dùng tạm đi.

Hắn hướng đến con ngõ nhỏ hai bước, phỏng đoán vị trí của cô, khi thấy tay cô với ra lấy hắn mới buông tay.

Ý Ý nhận lấy cái khăn, sờ sờ, bề mặt trơn nhẵn không ráp, còn có mùi hương bạc hà nhàn nhạt.

Đôi mắt nhỏ xấu hổ cầm cái khăn tay của hắn xếp lại, lưỡng lự để xuống phía dưới... lau chùi. (Mẹ ơi! Gớm quá )

Sợ hắn đột nhiên quay đầu lại, Ý Ý vừa thẹn vừa vội, xử lý mau chóng. Lúc cô từ ngõ nhỏ đi ra, liếc mắt ngay chỗ đèn đường. Người đàn ông đưa lưng về phía cô, thân cao lớn, chân dài thẳng tắp, khớp xương ngón tay rõ ràng đang kẹp một điếu thuốc lá, hắn nâng ngón trỏ, gõ nhẹ vào điếu thuốc.

Đang nhả khói, hắn nghe được phía sau có động tĩnh, liền xoay người lại.

Ý Ý mới vừa đem thả váy xuống, trong tay nắm lấy cái khăn tay đã bị vo lại, hai ngón tay cẩn thận nắm chỗ sạch sẽ, thiếu chút nữa bị hắn nhìn thấy, cô cuống quít giấu ra phía sau lưng.

- Tứ gia, xin phép một chút......

Bóng của hắn bị đèn đường kéo dài, bóng từ phần eo vừa đúng bao lấy cô.

Nam Cảnh Thâm hạ mắt xuống, trên mặt không có biểu tình dư thừa nào, chân nhẹ nhàng hướng bên cạnh cô, rồi di chuyển qua hai bước.

Ý Ý ở sát bên người hắn muốn vượt lên trên, thoáng nhìn thấy giữa ngón tay thon đẹp của hắn có làn khói nhẹ.

Cô đi mau đến chỗ thùng rác, vứt cái khăn tay vào đó, khuôn mặt đỏ ửng vẫn chưa diệu đi, hiện tại một thân thoải mái, nhưng vẫn không tránh khỏi có chút xấu hổ.

Cô cào cào tóc, ha ha cười gượng hai tiếng, muốn tìm chuyện nào đó để phá vỡ bầu không khí cứng ngắc lúc này:

- Xin lỗi anh, cái khăn tay vừa rồi là nhãn hiệu gì, vừa rồi tôi không thấy rõ, anh nói cho tôi biết, tôi đi mua lại cho anh.

Nam Cảnh Thâm hút thuốc, con ngươi đen nhìn cô chằm chằm, khí chất điềm tĩnh ở trên người hắn ép tới khiến cô run người cả lên.