Mập Mới Đẹp

Chương 27




Người Dịch: Diệp Lam Khuê

Thứ năm, Lý Viện Viện nộp bài văn tiếng Anh giữa kỳ. Giáo sư cho tám mươi chín điểm, Lý Viện Viện lấy được thành tích này thì chỉ cảm thấy cực kì vui mừng, may mà cô tìm đến cái tên cấp cứu tạm bợ Trương Nam kia(1), nhưng cấp kiểu này cũng chỉ có thể cứu một lần, đến cuối kỳ, nghe nói là phải vào trường thi để làm bài kiểm tra, cô vẫn nên dựa vào chính mình thì hơn.

Hai tháng tới, xem ra cô có không ít chuyện cần làm đâu.

Lý Viện Viện nhìn con điểm tám mươi chín trong tay mà thở dài, Chu Tình ngay bên cạnh cô ngó một cái, nhàn nhạt nói:

“Ôi chao, yêu đương khiến thành tích của trùm học tập giảm xuống rồi nha.” Lời này vừa thốt ra, vô hình trung tạo thêm áp lực vô cùng nặng nề cho Lý Viện Viện.

Rút kinh nghiệm xương máu, Lý Viện Viện lại lên kế hoạch giờ giấc của mình một lần nữa.

Cô thức dậy lúc sáu giờ sáng hằng ngày, đi căn-tin ăn sáng xong liền tới bên hồ của trường để đọc bài buổi sáng. Thẳng đến bảy giờ rưỡi, nếu có lớp thì đi học, nếu không có thì sẽ tạt vào thư viện gần đó, cô cần phải tiến hành việc tìm hiểu thật kỹ lưỡng về lịch sử thế giới và lịch sử Trung Quốc cận-hiện đại, ngoại trừ đọc sách ở thư viện, Lý Viện Viện còn thăm dò được mấy vị giáo sư giảng dạy rất xuất sắc trong khoa lịch sử, tra tìm lớp của bọn họ, cắt bớt thời gian rảnh rỗi của mình để đi dự thính.

Buổi trưa ăn ở căn-tin, buổi chiều sắp đặt giống như buổi sáng, đến bảy giờ hai mươi tối ra thao trường rèn luyện cơ thể, thẳng đến tám giờ hai mươi lại về phòng diễn tập để tập kịch.

Lý Viện Viện thu xếp ổn thỏa lộ trình của bản thân, tới thời điểm cùng nhau ăn sáng cô liền hứng chí bừng bừng đưa Yến Tư Thành xem.

Yến Tư Thành xem xong, không nói năng gì cả, nhưng những ngày sau đó, hễ Yến Tư Thành không có công việc riêng, hắn đều sẽ xuất hiện bên cạnh Lý Viện Viện, chẳng cần gọi điện thoại, tìm lần nào là đúng ngay lần nấy. Mọi thứ mà cô đưa cho hắn xem, hắn đều ghi nhớ toàn bộ ở trong lòng.

Sáu giờ hai mươi sáng, khi Lý Viện Viện xách cặp đi tới căn-tin, Yến Tư Thành đã đứng sẵn trước cửa nhà ăn chờ cô. Cùng cô ăn bữa sáng, rồi cùng cô đến bên bờ hồ đọc bài, tới bảy giờ rưỡi, mỗi người đi một ngã, bắt đầu từ lúc ấy, đôi khi đến tận bảy giờ hai mươi tối bọn họ mới gặp lại nhau trên thao trường, nhưng phần lớn thời gian, Yến Tư Thành sẽ xuất hiện vào những thời điểm rải rác trong sinh hoạt của Lý Viện Viện, thỉnh thoảng gặp vào bữa trưa, ngẫu nhiên gặp mặt trong sân trường cũng không ít, nếu gom đủ thời gian, hắn còn có thể đi dự thính một tiết học chung với cô nữa.

Vào những khoảng thời gian dư dả khác của bản thân Yến Tư Thành lại giống như Lý Viện Viện, hoặc ở trong thư viện, hoặc ngâm mình với cái máy vi tính, hệt như loài ác thú háu ăn(2) liều mạng ngốn ngấu tất cả tri thức mà mắt có thể nhìn đến.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, lễ hội văn hóa sinh viên của trường cuối cùng cũng đến, vở kịch《 Khổng Tước Đông Nam Phi 》mà Lý Viện Viện tham gia sẽ được trình diễn lúc tám giờ tối tại trung tâm văn nghệ sinh viên, giáo sư trong đoàn bảo mọi người buổi chiều phải đến trung tâm văn nghệ ngay để bắt đầu lên sân khấu làm công tác chuẩn bị.

Hôm ấy Lý Viện Viện đặc biệt tự cho bản thân một ngày nghỉ, bởi vì trong lễ hội văn hóa sinh viên, mọi câu lạc bộ sẽ tiến hành biểu diễn tiết mục cả ngày, đối với tân sinh mà nói thì đây được coi như là một kỳ lễ to lớn(3). Mới sáng sớm Chu Tình liền lôi kéo Lý Viện Viện đến quảng trường đại học.

Quảng trường ngày thường trống huơ trống hoác lúc này bố trí đầy các loại lều nhỏ, dưới mỗi lều là một câu lạc bộ, trước mặt mỗi câu lạc bộ đều đông nghịt người. Rộn rộn ràng ràng vô cùng náo nhiệt.

Ngoại trừ thời gian vào lớp và tan học, Lý Viện Viện vẫn chưa từng thấy nhiều sinh viên như vậy tụ tập cùng một chỗ, mọi người vừa cười vừa nháo, khung cảnh tràn trề sức trẻ. Lý Viện Viện nghĩ bụng, bọn họ ở cái tuổi này, nếu thả về Đại Đường, hẳn là có người ngay cả con cái cũng có luôn rồi, làm sao còn có thể tùy ý vui cười như hiện tại.

Chu Tình đi thẳng đến câu lạc bộ anime, giữa một đám “trang phục kì dị” rực rỡ, Chu Tình liền quên béng Lý Viện Viện trong nháy mắt. Lúc thì chụp ảnh chung với người này, lúc thì chụp ảnh chung với người kia, vừa nhảy tót mấy cái vào trong đám đông, Lý Viện Viện liền không còn tìm được bóng dáng của cô ấy nữa.

Lý Viện Viện cũng chẳng cố sức đi tìm, dứt khoát tự mình bắt đầu dạo chơi lễ hội.

Một cậu nam sinh trắng ngần của câu lạc bộ âm nhạc đang đánh đàn ghi-ta, kéo theo một đám nữ sinh dừng chân vây xem, nhóm bạn học ở câu lạc bộ nhiếp ảnh đã bày biện xong quầy bán bưu thiếp, toàn bộ đều là phong cảnh Đại Học X ở từng góc độ vào những thời điểm khác nhau do bọn họ tự chụp, hình chụp của bọn họ so với khi Lý Viện Viện dùng mắt thường để nhìn đẹp hơn nhiều lắm, sinh viên trong câu lạc bộ nhiếp ảnh tán gẫu với nhau: “Giai đoạn cuối của tấm hình này mình dùng PS điều chỉnh màu rất lâu đấy nhé.” Bạn học ở câu lạc bộ thư pháp trực tiếp trải một tờ giấy lên bàn, sau đó liền múa bút, Lý Viện Viện cảm thấy hứng thú với cái này, dừng lại xem một hồi, phát hiện chữ viết của chính mình còn đẹp hơn.

Đi dạo thẳng một đường đến tận cuối quảng trường.

Chỉ thấy bên này không ít người đứng vây thành tầng tầng lớp lớp, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng người kinh ngạc thốt lên và tiếng vỗ tay.

Lý Viện Viện kiễng mũi chân nhìn thử, đột nhiên vai bị vỗ nhẹ:

“Đến xem Yến Tư Thành à?”

Lý Viện Viện lập tức quay đầu lại, Lục Thành Vũ cười hì hì bắt chuyện với cô.

Lý Viện Viện ngẩn người:

“Đây là câu lạc bộ Taekwondo sao? Tư Thành ở trong đó?”

“Đang giao đấu với mấy học trưởng ấy mà…” Lục Thành Vũ ngắt câu một chút, sau đó xoa cằm đánh giá Lý Viện Viện từ trên xuống dưới, “Sss, bé mập, tôi nói này, dạo này cô gầy xuống đúng không?” (Tiểu Lam: ‘sss’ là tiếng hít gió vào miệng qua kẽ răng)

Lý Viện Viện sờ sờ mặt của mình:

“Cân điện tử bỏ ở chỗ Yến Tư Thành, gần đây bận quá, tôi cũng không để ý mình có gầy xuống hay không. Nhưng mà quần có rộng ra một chút, chắc là gầy đi rồi.”

Lục Thành Vũ cười vỗ vỗ vai cô:

“Cô được đấy, tôi thấy cô và Yến Tư Thành đúng là tuyệt phối luôn, cặn bã học tập thì mê đọc sách, bé mập thì mê giảm béo, tình yêu đích thực nha! Nói thật với cô nhé, hồi trước tôi thấy hai người không khả quan gì hết, dù sao người trên trái đất ai cũng biết cái tính ngang bướng(4) trước kia của Yến Tư Thành, nhưng bây giờ coi bộ, tôi cảm giác được mấy người đây là đang lao tới con đường kết hôn nha.”

Lý Viện Viện mấp máy miệng, Lục Thành Vũ nhiệt tình mở đường cho Lý Viện Viện vào bên trong. “Đi theo tôi. Cô phải lên đằng trước mới có thể nhìn thấy.”

Đối mặt với sự giúp đỡ nhiệt tình của cậu ta, cuối cùng Lý Viện Viện nuốt những lời mình muốn nói vào bụng.

Lục Thành Vũ liên tục hô to:

“Xin lỗi, xin nhường đường cho nhân viên câu lạc bộ, xin nhường đường.” Suôn sẻ một mạch mang Lý Viện Viện lên phía trước đám đông.

Bấy giờ Lý Viện Viện mới trông thấy, tại vị trí mọi người vây xem có một dải phân cách kéo dài, lúc này ở giữa dải phân cách, Yến Tư Thành đang đánh thực chiến với một học trưởng năm ba trên sân đấu.

Lý Viện Viện nhìn hắn cái đầu tiên, Yến Tư Thành đá vào đồ bảo hộ trên đầu đối phương bằng một cú đá lốc xoáy, đối phương lập tức ngã xuống đất.

Yến Tư Thành ghi điểm, đám nữ sinh bên cạnh phát ra một trận gào thét. Lý Viện Viện hơi sững người, tuy rằng đã biết trước dáng vẻ nơi đây của Yến Tư Thành rất được con gái yêu thích, nhưng không nghĩ tới…hắn lại được yêu thích đến trình độ này, quả thật y hệt đám fans điên cuồng truy đuổi thần tượng mà Lý Viện Viện thấy trong ti-vi.

Lý Viện Viện vẫn nhớ rõ, cô và Yến Tư Thành còn từng làm vài câu bình luận ngắn về biểu hiện của những fans kia, lúc đó Lý Viện Viện cười bảo các cô ấy là “yêu đến tha thiết.” Nhưng Yến Tư Thành chỉ nói một câu duy nhất: “Ồn ào.”

Không ngờ hôm nay, chính hắn cũng được tự thân trải nghiệm cái loại “ồn ào” ấy ngay tại chỗ. Lý Viện Viện nhìn hắn nhíu mày, trong lòng cảm thấy buồn cười.

Lục Thành Vũ ở một bên líu lưỡi:

“Yến Tư Thành đây là muốn bức tử tiết tấu của mấy sư huynh mà.”(5)

Lý Viện Viện nghe vậy, ánh mắt liền ngó sang hai bên, bấy giờ mới trông thấy năm sáu nam sinh mặc đồng phục Taekwondo đứng cạnh một mặt khác của dải phân cách, vẻ mặt của bọn họ đều rất khó chịu. Nhưng ngại vì ở đây nhiều người, mấy người đó vẫn phải giữ im lặng.

Lý Viện Viện thầm nghĩ, cũng đúng, người “thế hệ trước” luôn không muốn để “thế hệ sau” đoạt đi vị trí đầu ngọn gió(6) của bọn họ, mặc dù cái tên “thế hệ sau” này có năng lực khiến bọn họ một chút gió cũng thổi không ra…

“Tư Thành và bọn họ, quan hệ không tốt từ trước rồi sao?”

“Với cái tính thối kia của Yến Tư Thành thì chỉ mình tôi chịu đựng cậu ấy được một chút, cậu ấy thì cư xử dễ chịu với ai cơ chứ, ngày đầu tiên vào câu lạc bộ liền đạp sư huynh xuống sàn đấu mà không hề nể nang gì hết, còn độp thêm một câu ‘Tôi là cho huấn luyện viên mặt mũi nên mới đến gia nhập câu lạc bộ, mặc kệ mấy người hơn tôi bao nhiêu khóa, sau này đừng có mà hi vọng ỷ vào tên tuổi tiền bối sư huynh gì gì đó để quản chuyện của tôi’.” Lục Thành Vũ học theo giọng điệu của Yến Tư Thành giống y như đúc, nghe xong Lý Viện Viện toát mồ hôi lạnh đầy đầu.

“Không đến vài ngày sau khi vào câu lạc bộ, ban đêm nhóm sư huynh chặn đường Yến Tư Thành, cậu ấy và mấy người đó đánh nhau một trận hung tợn muốn chết. Đánh tới bên trong cục cảnh sát luôn. Cô nói xem quan hệ của bọn họ có tốt hay không.”

Lý Viện Viện xấu hổ mướt mồ hôi, hèn chi buổi tối hôm ấy cha Yến Tư Thành muốn liều chết đánh hắn đến thế, bắt cha già phải tới cơ quan chính quyền nhận người nhiều lần như vậy, đúng là đứa con bất hiếu trời đánh thánh vật mà…

Quay về chuyện chính, nếu điều kiện tình hình lúc trước thật là như thế, vậy bây giờ Yến Tư Thành càn rỡ hung hăng một chút thì lại càng phù hợp với tính nết ban đầu của hắn rồi…

Một trận đấu đã phân rõ thắng bại. Yến Tư Thành thắng không hề nghi ngờ.

Hắn nhảy khỏi tấm đệm để lấy nước uống, vừa chuyển mắt liền trông thấy Lý Viện Viện đứng bên ngoài dải phân cách. Cặp mắt bỗng chốc sáng ngời, nhanh chân bước tới:

“Viện Viện, sao em lại đến đây?”

Lý Viện Viện chưa kịp trả lời, Lục Thành Vũ đã ở bên cạnh cười trêu:

“Mình bảo này, cậu phải gắn thêm cái đuôi, đảm bảo hiện tại sẽ nguẩy nhanh tới mức sắp đứt ra cho coi, nhìn ánh mắt của cậu này chà chà.”

Yến Tư Thành quay đầu nhìn Lục Thành Vũ một cái, Lục Thành Vũ lườm lườm nói:

“Rồi, mình biến đây.”

Thấy Lục Thành Vũ đi xa, Lý Viện Viện cười cười:

“Vốn chỉ đi dạo loanh quanh thôi, nhưng mà lại gặp anh, tiện thể nhắc anh một câu, tám giờ tối nay diễn kịch ở trung tâm văn nghệ sinh viên, phải nhớ đến xem đấy.”

Yến Tư Thành gật đầu, hắn ghi nhớ rất rõ ràng, ngay từ lần đầu tiên Lý Viện Viện báo cho hắn biết thời gian và địa điểm này, hắn liền không dám quên.

“Ban nãy thi đấu Tư Thành…” Lý Viện Viện nghĩ ngợi giây lát, quyết định dùng từ ngữ mới học được để khen hắn, “Tư Thành đẹp trai khỏi có bạn luôn!”(7)

Yến Tư Thành ngây ngốc, hơi lộ ra nét mặt tươi cười hiếm có.

“Buổi chiều em còn phải lên sân khấu, gần đến lúc đó rồi, em đi trước nhé.”

“Ừ.”

Lý Viện Viện vừa định xoay người, nghĩ nghĩ, lại quay đầu về phát ra một tiếng “muah” với Yến Tư Thành. Cô vẫy vẫy tay:

“Bái bai.”

Cô rời đi quá nhanh, cho nên không có nhìn thấy ở sau lưng cô Yến Tư Thành ngơ ngác cứng đơ tại chỗ thật lâu.

Yến Tư Thành hiểu máy vi tính hơn Lý Viện Viện rất nhiều, bởi vậy thời gian lên mạng cũng nhiều hơn, đối với ý nghĩa của cái âm tiết này, đương nhiên hắn cũng lý giải càng sâu sắc. Thế là, ngay khi hầu như không còn trông thấy bóng dáng của Lý Viện Viện nữa, dưới cái nhìn chằm chằm của hàng trăm con mắt, Yến Tư Thành lấy một tay che mặt của chính mình, gò má nóng tới mức phỏng đau cả tay của hắn…

(1) Nguyên văn: ‘giang hồ cấp cứu’

(2) Nguyên văn: ‘thao thiết’ – một loài ác thú cực kì háu ăn trong thần thoại Trung Quốc, ngoại hình nhìn như lai giữa chằn tinh Việt Nam và kì lân ấy.

(3) Nguyên văn: ‘thịnh hội’ – lễ hội to lớn, náo nhiệt, long trọng

(4) Nguyên văn: ‘niệu tính’ – gần nghĩa với ‘ngưu bức’

(5) ‘Tiết tấu’ ở đây có nghĩa là nhịp độ tiến triển, tốc độ tiến triển theo từng bước – ý trong truyện: mấy ông sư huynh phải học từ từ mới lên tới chức “thế hệ sau”, còn Thành ca chỉ là “tiểu bối” mà đập luôn mấy anh “lão tiền bối” rồi =>ko đúng trình tự, ko logic = ko tiết tấu.

(6) Nguyên văn: ‘phong đầu’ (đầu ngọn gió) – đồng nghĩa với ‘ánh đèn sân khấu’ ấy. Câu này Cửu dùng phép chơi chữ với chữ ‘phong’ (gió)

(7) Nguyên văn: ‘soái không có bằng hữu’ – slang, ý nói đẹp trai tới mức ko ai dám làm bạn luôn (đẹp như thần thì dân thường nào chịu cho nổi, ai mà dám tới gần chớ XD )