Mặt Nạ Tình Yêu

Chương 30




Đứng trước ngôi nhà này , nó chợt rùng mình , không phải bởi vì ngôi nhà này quá lạnh lẽo , đơn độc hay cái gì khác , mà là vì nó sắp đối mặt với người mẹ xa cách đã lâu . Hắn ngước qua nhìn nó , cái nhìn đầy lo lắng :

- Cậu không sao chứ ???_ hắn đặt tay lên vai nó , nhẹ nhàng hỏi .

- Ừ _ nó quay sang nhìn hắn và nở một nụ cười cho hắn yên lòng .

Hắn đưa tay lên bấm chuông , tiếng chuông vang lên làm cả không gian trở nên cùng một nhịp đập với nó , hồi hộp là điều mà bây gìơ nó đang bị lấn áp . Bất chợt một người phụ nữ với chiếc váy trắng dài đến chân , bên trên có đính những hạt đá lóng lánh , đủ màu sắc , nhưng trong mắt nó vẫn đơn sơ vô cùng . Mái tóc người ấy uống lọn , nghang vai , nó chăm chú quan sát đến từng nét trên khuôn mặt , đúng là cũng chẳng khác xưa gì mấy , chỉ có điều là gầy gò hơn một xíu về cả khuôn mặt lẫn thân thể của con người đang dần bước đến chỗ nó kia . Từng bước đi của người đó , là từng nhịp đập của nó lúc này , mồ hôi vã đầy ra cả mặt .

Và cuối cùng người phụ nữ ấy cũng mở cửa và đứng trước mặt nó , không hiên nghang hay tỏ ra vẻ quý tộc như nó đã nghĩ , mà thân thể bà ấy run lên . Bà ấy nhìn nó , ánh mắt đầy nhớ nhung , xen lẫn sự đau xót , bà đưa tay mình lên run run nắm chặt lấy tay nó :

- Hy....Hy..àk !! _ môi bà mấp máy nói .

Nó vẫn im lặng không nói gì . nhưng nước mắt của nó thì đã chảy ra mất rồi , nó nhìn mẹ mình mà đôi mắt đã đẫm nước mắt , môi nó dường như bất động chẳng nói lên thành lời .

Một lúc sau cả 3 người đều bước vào nhà , hắn ngồi cạnh bên nó , nắm chặt lấy tay nó như động viên nó . Và ngồi đối diện không ai khác ngoài mẹ nó :

- Con đã lớn từng này rồi nhỉ ??? _ mẹ nó cất tiếng hỏi , câu hỏi đầu tiên sau suốt mười mấy năm mà nó được nghe , không khõi xúc động nhưng môi nó vẫn không tài nào mở ra được , cái khoảng khắc kinh khủng ấy vẫn còn in rõ nét trong đầu nó .

- Mẹ là người đã làm con tổn thương phải không ??? Mẹ còn nhớ rõ sau chuyện ấy , mỗi lần nhìn thấy mẹ là ánh mắt con chuyễn qua sợ hãi và khóc và hét toáng lên , nhìn thấy con như vậy mà tim mẹ đau nhói , mẹ đau lắm nhưng không biết phải giải thích với con như thế nào . Và rồi một ngày gần đó , bà đã dẫn con đi , dẫn con bước ra khõi tầm ngóng của mẹ . Từ lúc ấy thế giới xung quanh bỗng nhiên bị biến thành một màu đen , nhưng đó cũng là lúc mẹ phát hiện ra mình đã có My . Xung quanh bắt đầu dấy lên một tin đồn , mẹ đã có người đàn ông khác và sinh ra My , mẹ thật sự rất shock khi cái tin ấy lọt vào tai mẹ , nhưng mẹ cũng chẳng còn sức lực nào để giải thích nữa con ạ , việc mất đi con đã là một nổi mất mát quá lớn . Cách đây hai năm , mẹ đã tình cờ gặp bà trên đường nhưng dù mẹ có cầu xin như thế nào thì bà cũng chẳng chịu cho mẹ biết là con ở đâu và sống như thế nào , có lẽ bà cũng hận mẹ khi mẹ đã gián tiếp làm mất đi đứa con trai của bà , nhưng chuyện này mẹ thật sự không muốn đâu Hy àk . Khi My được sinh ra mẹ đã thờ ơ với con bé , thờ ơ đến nổi ghẻ lạnh , mẹ mới nhận ra điều này khi suốt một ngày qua con bé đã không về , và tình cờ mẹ đã đọc được nhật ký của nó . Mẹ buồn và cảm thấy tủi nhục lắm con àk , mẹ cảm thấy bản thân mình không xứng đáng làm mẹ các con , một người mẹ vô trách nhiệm này lẽ ra phải chết quách đi cho rãnh nợ . Mẹ biết có lẽ con sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ , nhưng nhìn thấy con như thế này mẹ cũng là quá đủ đối với một người như mẹ ,và có điều này mẹ muốn nói từ rất lâu rồi , Hy àk !! Mẹ xin lỗi vì đã làm tổn thương con nhưng mẹ yêu con , yêu con nhiều lắm con ạ !!_ mẹ nó nói với đôi mắt đỏ hoe cùng với những dòng lệ rơi trên má .

- Me...mẹ _ nó bật chợt lắp bắp nói ra tiếng mẹ đã giấu trong sâu thẵm lòng mình . Nghe những lời mẹ nói đã làm cho nó chợt nhận ra những nổi đau khỗ và dằn vặt đã ám ánh mẹ nó rất nhiều .

- Mẹ..._ bất chợt từ phía sau , một tiếng gọi mẹ cũng được vang lên và nó được phát ra từ miệng My .Có lẹ từ nãy giờ My đã nghe , và quan sát hết tất cả .

Bất ngờ nó quay lại nhìn đứa em gái thân thương của mình .

Đôi mắt của mẹ đã giấy lên một niềm vui sướng tột cùng :

- Lại đây !! Hai công chúa của mẹ _ mẹ nó vui mừng đưa hai tay về phía trước nhìn hai đứa .

Cả hai nhìn nhau rồi vội chạy lại sà và lòng mẹ đễ nhận cái ôm thân thương từ mẹ :

- Mẹ xin lỗi , xin lỗi hai đứa _ mẹ nó bật khóc nhưng tay vẫn ôm chặt mình tụi nó , môi thì khẽ hôn lên mái tóc của cả hai như để xoa dịu những nổi đau mình đã gây ra .

Hắn nghe , nhìn , và cảm nhận được tất cả , tình mẫu tử quả là thiêng liêng và quý giá vô cùng , chợt nghĩ đến bản thân mình , một kẻ mất trí nhớ ngay cả người thân cũng không biết nhưng trong đầu hắn một câu hỏi chợt hiện lên : liệu bố , mẹ của hắn có đang tìm hắn không ??? Và có lẽ câu hỏi này sẽ được giải đáp không lâu nữa .

Hắn ở lại ăn cơm tối cùng với cả 3 mẹ con nó , rồi xin phép ra về vì có lẽ hắn đang cảm nhận rằng mình là người ngoài cuộc trong tình cảm của 3 người này . Và khó có ai có thể xen chân vào chuyện mẹ con của họ .

Liệu đây là một kết thúc ??