Mật Thám Phong Vân

Quyển 10 - Chương 326: Mưu kế chồng chất




Hai người không biết từ lúc nào đã nằm lên giường, yếm gấm của Thành Bích cũng đã rời thân.

Cái này cũng không có gì phải bất ngờ.

Phong ca năm xưa khổ luyện Vĩnh Lạc trấn, trong phần luyện tốc độ phi đao có một hạng mục đặc biệt chuyên cần, chính là tuyệt kỹ đã thất truyền "Nhị Chỉ đại pháp". Đây là kỹ năng đúc kết từ tuyệt kỹ cởi áo ngực thời hiện đại, tin tưởng trong thiên hạ giờ này không người biết.

Yếm gấm vừa thoát, bộ ngực đầy đặn không còn thứ gì trói buộc cũng nhảy ra, rung rinh bại lộ, hoàn mỹ cực điểm. Hai nụ hoa trên đồi tuyết bất tri bất giác đã dựng thẳng, giống như hai viên ruby khảm trên bạch ngọc, vô cùng mê người.

Không biết Lăng Phong đã từng nói qua chưa. Năm xưa học đại học, toàn bộ 4 năm đầu Phong ca chỉ dành thời gian nghiên cứu luận văn Đông Tây về vòng một nữ nhân, chỉ cần nhìn qua liền biết độn lót hay bơm, hình dạng tự nhiên là loại trái cây gì.

Hắn cũng nhận ra một sự thật khá đau buồn, nữ nhân có khuôn mặt đẹp hầu hết vòng một thiếu hoàn mỹ, âu cũng là được cái này mất cái nọ. Thành Bích nằm vào số ít có cả hai.

Thành Bích giống như nhận ra ánh mắt của Lăng Phong, nàng bỗng ghé sát đôi môi, dùng kế "điệu hổ ly sơn" đột ngột dâng lên một nụ hôn đắm đuối.

Bích tỷ vừa rồi còn tỏ vẻ ỡm ờ phản đối, chẳng mấy chốc đã chuyển thành hứng tình như vậy. Báo hại Phong ca còn đang đau đầu nghĩ xem phải kích thích thế nào thêm một lúc nữa.

Lăng Phong ngay lập tức đáp trả, lưỡi ngay lập tức luồn vào. Một tay vòng qua ôm chặt vòng eo nàng, dùng một trong 36 kế "thuận thủ khiên dương", lật thân đảo người, trong chớp mắt nằm đè lên thân hình mềm mại như bông của Thành Bích.

Nhưng Thành Bích cũng không kém hắn là bao. Không nghĩ tới nàng vừa đáp trả nụ hôn nồng nhiệt, bên dưới lại dùng kế "phản khách vi chủ", bàn tay nhỏ xinh như ngọc lần xuống dũng cảm nắm lấy chỗ cứng rắn của Lăng Phong.

Lăng Phong toát mồ hôi.

Lợi hại!

Không hổ đối thủ một mất một còn.

Lăng Phong yêu thích Thành Bích một phần cũng vì sự khó đoán của nàng. Nàng như một hủ rượu chôn lâu năm, vị cay ngọt cứ thay đổi theo từng ngụm nuốt vào, càng uống càng say.

Có nhiều nam nhân thích gặm "cỏ non", một phần vì cảm giác tươi mới. Lăng Phong năm xưa chiến đấu night club hàng tuần, trong ấn tượng không đánh giá cao "cỏ non" cho lắm. Một phần vì mấy vị này thiếu kinh nghiệm, nói trắng ra là không thèm học hỏi tăng cường kỹ năng, có nhiêu xài đó. Một phần vì mấy nàng nghĩ bản thân có giá, là đối tượng cần được phục vụ, ra trận chỉ nằm yên hưởng thụ, để cho nam nhân muốn làm gì thì làm.

Đối với thanh niên mới vào đời có lẽ có hứng thú, bởi tự do mà khám phá. Lăng Phong thì hoàn toàn khác, hắn rất sợ gặp phải kiểu này, bởi vì rất mệt, lại rất nhanh chán.

Lại nói, Lăng Phong hồi trước vẫn tưởng nữ nhân thời cổ, ngoại trừ gái thanh lâu đều nhất định cứng nhắc trong chuyện phòng the. Bởi vì ngay cả thời hiện đại phim ảnh đầy ra, đại đa số nữ nhân, đặc biệt ở phương Đông vẫn khá bảo thủ. Rất ít nữ nhân biết make love làm sao để cả hai bên cùng thăng hoa. Sinh hoạt vợ chồng đôi khi nhàm chán tệ hại, chủ yếu vẫn là nam nhân hì hục cày bừa xong chuyện.

Oái oăm là nhiều chị em đời sống tình dục không được tốt, lúc bù lu bù loa lên lại đổ hết cho phu quân bất lực, trong khi chính bản thân chị em không biết cách vun đắp.

Cho nên gặp được Thành Bích Lăng Phong liền yêu thích khó buông, bởi thiếu phụ này trên giường biến hóa khôn lường, muốn S có S muốn M có M, là một báu vật vạn người khó gặp.

Thành Bích bị Lăng Phong đè lên người đã hoàn toàn không muốn chống cự, một bàn tay không kìm nổi ôm ghì lấy Lăng Phong. Nhưng vì hạ thân hai người dính sát nhau, thứ cứng rắn kia chọc vào bụng, khiến eo thon của nàng không kìm nổi mất tự nhiên mà vặn vẹo. Tay kia của nàng tự nhiên mà duỗi, dường như muốn đẩy hắn ra, trong mơ màng ma xui quỷ khiến thế nào lại thành chụp phải vật nọ. Vừa nắm vào thì Thành Bích đã không thể ngăn được bản thân.

Thành Bích rời miệng Lăng Phong, ghé sát tai thì thầm :

- Muốn ... người ta không?

Vừa hỏi tay nàng vừa theo phản xạ, nhẹ nhàng cử động.

Nguy to!

Khiêu khích, trắng trợn khiêu khích.

Tình huống này nếu rơi vào tên nào mới vào đời, chỉ e đã gật đầu lia lịa như cái máy, rồi xụi lơ ngay lập tức.

Bị tay nàng kích thích lợi hại, Lăng Phong toàn thân giật giật theo, thoải mái đến mức mỗi chân lông đều mở hết cả ra, cơn đau từ các vết thương tan lúc nào khôngg biết.

Nói thực ra, cũng may Phong ca đang bị đau toàn thân, cảm giác bị giảm ít nhiều, nhờ vậy mới chống đỡ được. Nếu rơi vào lúc bình thường, căn bản không đỡ được bao lâu liền rơi vào ma trảo của nàng.

Bằng vào kinh nghiệm tích lũy, Lăng Phong biết rõ đây chính là cửa quan trọng nhất, gật đầu nói "muốn" tức là thua. Hắn nghiến răng không nói lời nào, chỉ nhìn sâu vào mắt Thành Bích, đang đêm tối hai người vẫn cảm nhận rõ ràng ý tứ trong mắt nhau.

Lúc này Thành Bích toàn thân nàng đã nóng bừng, mắt đẹp gần như muốn chảy nước, hô hấp đã có chút dồn dập. Toàn thân nàng làn da đã ửng hồng, không khác gì được tẩm rượu, quả nhiên hồn xiêu phách lạc. Đặc biệt đôi môi đỏ mọng đã ẩm ướt kiều diễm động lòng người, bóng bóng loáng loáng giữa đêm tối, giống như một trái dâu tây chín phết kem tươi.

Thân Lăng Phong đè hẳn lên hai trái anh đào đồ sộ, da thịt ấm áp tiếp xúc, khiến hắn không kìm nổi đưa bàn tay ôm lấy.

Thành Bích run lên buột mồm rên khẽ, bàn tay nàng ở thân dưới Lăng Phong bất giác càng lúc càng mạnh.

Lăng Phong vừa kích động lại vừa kinh ngạc. Không nghĩ thủ pháp của Thành Bích lợi hại như vậy, thật không biết nàng làm sao học được, hay là nàng tự mình ngộ ra cũng không chừng.

Đao pháp có thể tự ngộ ra, ai dám nói "bổng pháp" không thể tự ngộ ra?

Lăng Phong nhẹ nhàng vuốt lấy bộ ngực sữa, hai tay xoa nắn thành đủ loại hình dạng, mỗi lần buông ra cặp nhũ hoa liền khôi phục hình dáng cao ngất, co giãn xúc cảm đến kinh người.

Thân hình Thành Bích như khối ngọc, mỗi một tấc da thịt đều hấp dẫn phong tình, không có nam nhân nào có thể cưỡng nổi.

Tay Thành Bích vừa nhanh vừa khéo, Lăng Phong cảm thấy toàn thân khô nóng, thêm một lúc chỉ e bản thân sẽ phải buông tay trống đầu hàng.

Nhưng Lăng Phong là ai?

Trong sát na nguy hiểm, hắn liền nghĩ đến đại kế của Tôn Tẫn, "vây Ngụy cứu Triệu".

Cảm giác hai quả anh đào trong tay đã săn chắc, Lăng Phong liền cúi đầu xuống. Thành Bích đoán chuyện gì sắp xảy ra, nàng ngưỡng đầu ưỡn ngực chờ đón, hai mắt lim dim mơ màng. Miệng Lăng Phong vừa chạm vào đôi nhũ hoa, Thành Bích liền yếu ớt rên rỉ thành tiếng.

Tay Lăng Phong đồng thời lần mò xuống dưới. Trong sự run rẩy của Thành Bích, hắn nhẹ nhàng cởi nốt mảnh nội y cuối cùng. Thành Bích ngại ngùng phối hợp với hắn, vặn vẹo thân hình co duỗi đôi chân, dần giải phóng hoàn toàn thân hình hấp dẫn của nàng. Khi nội y đã rời ra, Thành Bích lại bỗng khép chặt đôi chân, hơi cong mình như muốn trốn tránh.

Lăng Phong nhẹ nhàng luồn một ngón tay xuống dưới ...

Mùi thơm thân thể của Thành Bích theo mồ hôi tản vào không khí, tràn ngập trong căn phòng, hòa lẫn với mùi thơm của hương trầm đâu đó càng khiến lòng người say mê.

Thành Bích cảm nhận được tâm tư của ái lang trong từng động tác của hắn. Nơi đào nguyên đã không chịu nổi tịch mịch, đôi tay nàng đột nhiên run lên, từ từ đưa "cổ vật" tới vùng cỏ thơm ướt sũng sương đêm. Đôi chân tuyết trắng thon dài tách ra, ôm chặt lấy hông Lăng Phong.

Lăng Phong biết đây là lúc thi hành sát chiêu, vì vậy vận dụng nốt diệu kế của Gia Cát Võ Hầu năm đó 7 lần bắt Mạnh Hoạch, "dục cầm cố túng". Cố ý để hai nơi tư mật vừa chạm vào nhau thì lại thả lỏng, khiến Thành Bích không khỏi mở mắt nhìn hắn.

- Sao vậy?

Lăng Phong nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp đã ửng hồng hai má, đùa nói :

- Xem nàng vội chưa kìa? Vừa rồi còn nói ai vội kia?

Thành Bích đã đê mê không nói nên lời, rên rỉ ấp úng :

- Người ta ... người ta ...

- Còn người ta gì nữa? Đến lúc này còn dám xưng hô với phu quân như vậy sao?

Lăng Phong vừa nói vừa cử động bên dưới, cố ý trêu chọc nàng.

Xem ra Thành Bích vẫn tồn một chút khoảng cách tuổi tác, hoặc có thể nàng vẫn tự ti vì tiết hạnh của bản thân. Lăng Phong nhất định không chấp nhận những khúc mắc kiểu này tồn tại, hắn muốn chinh phục hoàn toàn.

- Thành Bích, chẳng lẽ nàng vẫn không hiểu lòng ta sao?

Thành Bích mắt khép hờ lại, bị Lăng Phong khiêu khích giọng dần lạc đi :

- Thiếp ... hiểu rồi. Chàng ... yêu thiếp đi.

- Yêu thế nào?

- Yêu ... nhẹ ... chút.

Nói xong không nhịn được hai tay ôm cổ Lăng Phong, đôi chân ngọc quặp lấy hông Lăng Phong ép xuống.

Gian kế thành công, đã đến lúc xông pha chiến đấu.

Cảm giác tịch mịch khô nóng lập tức tiêu tan. Hai bầu ngực to lớn của Thành Bích ưỡn ra trước, cứ thế rung lên dữ dội. Nàng chuyển động hạ thân phối hợp, hai tay bắt đầu yêu chiều ái lang bằng sự dịu dàng say đắm nhất mà nàng có.

Lăng Phong lúc đầu còn cố gắng thi hành kế này kế nọ, muốn tận lực chinh phục nàng, nhưng bởi vì Thành Bích quá đỗi dụ hoặc hút hồn, được một lúc hắn quên hết bài bản, chỉ còn bản năng mà xông trận. Tiếng va chạm cơ thể mỗi lúc một dồn dập, tiếng rên rỉ mỗi lúc một phiêu lãng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cơ thể Thành Bích đã đẫm mồ hôi. Từng giọt từng giọt rịn ra trên làn da mịn màng, mái tóc đen cũng đã ướt nhẹp dính bệt vào trán. Thân thể nàng mềm nhũn, cạn kiệt sức lực. Nàng muốn kêu lên nhưng lại sợ bên ngoài nghe thấy, đành cắn vào vai hắn.

Bỗng nàng cảm giác trong miệng ngòn ngọt, lúc đầu còn nghĩ đó là mồ hôi của hắn chảy ra, nhưng trong sát na nào đó, nàng chợt nhớ ra kia là chỗ bị thương của hắn, kia là máu.

Tim Thành Bích nhói lại, vị mặn ngọt trong miệng hòa tan vào nhau, tiếng rên rỉ nghẹn lại trong giây lát. Có lẽ nàng sợ hắn bị tiếng rên rỉ của mình kích thích mà quá độ, làm vết thương thêm nặng. Một giọt nước mắt trong suốt chảy ra, vừa hận vừa thương. Nàng yêu hắn quá mà không biết phải làm sao, chỉ biết tận tình rót chút sức lực nghênh đón.

Hai người đang lúc gắn kết vào nhau, phản ứng của tình nhân ngay lập tức truyền qua Lăng Phong. Lăng Phong vừa rồi quả thật bị cắn đau thật, nhưng cũng không hề hấn gì. Hắn không lý giải được tâm tư phức tạp của Thành Bích, chỉ cảm giác Thành Bích đột nhiên như muốn tan vào thân thể mình, khiến hắn càng thêm sảng khoái.

Dũng sĩ được kích động, liền giật mạnh dây cương rong ruổi.

Lăng Phong cắn yêu vành tai nàng, như muốn "trả đũa" hành vi vừa rồi :

- Hư lắm, dám cắn ta sao?

Thành Bích không đáp được, nàng hít thở không thông.

Nữ nhân "yêu" khác với nam nhân, chủ yếu trong tâm tưởng. Lúc này nàng bên ngoài là khoái cảm thể xác, bên trong tinh thần xúc động mãnh liệt, loại tình huống này không phải nữ nhân nào cũng gặp được cùng lúc. Thành Bích không còn biết xung quanh có chuyện gì nữa.

- Nàng thích không?

- Có ... ư ...

Thành Bích nói như muốn nấc lên. Nam nhân trên người nàng như dũng sĩ, mạnh mẽ nhấc nàng bay lên chín tầng mây.

Đoạn tiếp theo bị kiểm duyệt cắt bỏ n chữ.