Mật Thám Phong Vân

Quyển 4 - Chương 115: Sói tổ




Kha lão còn chưa nói xong câu, Lăng Phong đã phủ quyết :

- Không được. Tuyệt đối không được.

Lão già này thật khôn, nhòm ngó Hắc kỳ? Làm gì có chuyện nhảm nhí như vậy?

Có điều nhân đây lại nói, xem ra chuyện của Lăng Phong đều nằm trong tầm mắt của Mật Thám ty. Coi bộ về sau có làm việc gì đen tối cũng phải để ý một chút.

Chuyện bị thăm dò tạm thời không truy cứu. Nhưng "ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng", loại chuyện ngu ngốc này Lăng Phong sẽ không làm. Tự nhiên khổ cực tốn tiền tốn sức luyện tập, bây giờ đem đi phục vụ triều đình, đâu có dễ như vậy. Lăng Phong không có tinh thần yêu nước này.

Vả lại, chưa kể Lăng Phong đồng ý hay không, mấy huynh đệ chỉ e không đồng ý. Tần Quyền, Cao Diệp lần kết bái huynh đệ ngay cả tâm tư làm phản cũng đã bàn qua.

Kha lão đã tính trước Lăng Phong từ chối, lão bắt đầu trả giá :

- Ngươi cũng không cần phổ biến thân phận cho huynh đệ mình. Coi như Mật Thám ty thuê người. Nghe nói các ngươi gần đây cũng khó khăn.

- Khụ khụ ...

Lăng Phong ho khan thầm suy tính.

Nghe đến chữ “thuê", Lăng Phong mới hòa hoãn đôi chút.

Thực tế, Lăng Phong lập Hắc kỳ, ban đầu đúng là chủ trương làm một nhóm "lính đánh thuê". Dù sao, đã gọi là đánh thuê, nếu không ai thuê thì cũng như không. Bấy lâu có chi không có thu, chỉ lo luyện không kiềm được ra tiền, ở đâu mà sống mãi.

Lăng Phong bắt đầu ra điều kiện :

- Chuyện này thuộc hạ không thể tự quyết định ...

Kha lão thầm khinh bỉ, biết rõ thằng nhãi này muốn trả giá.

Lão đưa ngón tay ra nói :

- Một tháng chừng này bạc.

Nhìn Kha lão giơ 5 ngón tay, Lăng Phong liền hàm hồ đoán :

- 5 vạn lượng?

- Ngươi ... muốn giết ta?

Kha lão suýt chút bất tỉnh.

Lão ta làm quan thanh liêm, giá cả thị trường gần đây tăng cao, cơ quan cũng bị chính phủ cắt giảm lương bổng, tiền đâu ra mà lắm như vậy.

Kha lão nhăn nhó :

- Ngươi có biết ta một tháng bổng của ta bao nhiêu bạc không?

- Không biết. - Lăng Phong tỉnh bơ.

Làm quan thanh liêm đời nào cũng nghèo, nhà Tống chia lương bổng thành 30 ngạch, trong đó 24 ngạch ở dưới về cơ bản nhận theo phẩm trật. 6 ngạch còn lại là thưởng đặc biệt, chỉ dành cho đại quan từ tam phẩm trở lên. Kha lão chính tam phẩm, quan to hàng đầu, nhưng một tháng cũng chỉ nhận được 200 quán, tương đương 200 lượng bạc. Thế mà thằng trước mắt mở mồm liền đòi một tháng mấy vạn lượng, chẳng thà dẹp luôn Mật Thám ty.

Lăng Phong nghe xong trợn mắt không tin :

- Ít như vậy? Đại nhân a, thuộc hạ kín mồm kín miệng lắm, ngài không phải giấu làm gì. Tính cả tiền bên ngoài chắc không ít đúng không?

Kha lão buồn bực :

- Ngươi ... hừ. 500 quán.

- 500? Đại nhân không biết chứ, Hắc kỳ của thuộc hạ mười người chỉ riêng ăn một tháng đã tốn 500 quán rồi.

- Lang sói! - Kha lão không khỏi trợn mắt mắng.

- Hêhê. Thì đúng rồi, vào Sói tổ phải ăn như sói thôi. Đại nhân a, nuôi lính xịn thì cũng phải chịu đầu tư.

- Gian thương! - Kha lão tiếp tục mắng.

Nói chuyện tiền bạc với dân xuất thân buôn bán, mở mồm là vài vạn, rất dễ đau tim.

Lăng Phong cười xòa, có điều làm căng quá mất mối làm ăn lâu dài này thì cũnng không tốt, hắn đành hạ giá :

- Vậy đi, đại nhân xem, 1000 quán.

- Thành giao!

- Ặc, khoan đã ...

Lăng Phong ngẩn ra.

"Hố m* rồi, biết vậy hô 2000."

Xem chừng lão già thành tinh này đã tính toán từ đầu.

Kha lão không cho Lăng Phong nói tiếp đã nói :

- Bây giờ nói sang chuyện khác. Ngươi nói mẫu thân bị trúng độc?

- Gia mẫu quả thật bị độc, cả người không thể cử động.

Nhắc đến mẫu thân, Lăng Phong mới đàng hoàng lại chút.

Kha lão xem ra khá quan tâm đến chuyện này, hỏi :

- Có biết bị độc gì không?

- Đoạn Cân Nhẫn gì đó.

Kha lão ánh mắt hiện dị sắc, ngừng một lúc mới hỏi :

- Ngươi chắc chắn là Đoạn Cân?

- Là một bằng hữu của thuộc hạ nói ra.

Kha lão bỗng hỏi :

- Người kia còn ở kinh thành không?

- Vẫn còn. Bằng hữu kia biết nhưng không trị được độc.

- Dẫn ta tới gặp người đó, tiện thể xem luôn mẫu thân của ngươi.

Lăng Phong mừng rỡ :

- Đại nhân có biện pháp?

- Không chắc, ta phải xem mới biết được.

- Vậy mời đại nhân đi luôn.

Lăng Phong vội vã, chuyện gì cũng được, riêng chuyện giải độc cho Lâm thị hắn chỉ cần nghe một chút phong phanh cũng sẵn sàng bỏ hết mọi chuyện.

...

Trời đã chuyển sáng.

Lăng phủ.

Lâm thị rơi vào trạng thái sống thực vật, Công Tôn Dao mấy hôm nay không khác gì nha hoàn chăm sóc bên cạnh. Nàng mất mẹ từ nhỏ, rất tưởng niệm tình cảm mẹ con, chỉ tiếc lại gặp Lâm thị trong tình trạng thế này.

Công Tôn Dao mặc một bộ đồ gọn gàng, cầm kiếm ra giữa sân. Mỗi sáng, nàng đều múa kiếm, đây là thói quen hàng ngày của nàng từ nhỏ. Cũng nhờ thói quen này, mà dáng dấp nàng được bảo dưỡng rất tốt.

Bài kiếm này Lăng Phong từng xem, cũng từng ăn một kiếm. Phượng Vũ Cửu Thiên. Nghe nói có 9 chiêu, phối hợp biến hóa có thể thành đến 36 thức khác nhau, vừa đẹp vừa nguy hiểm.

Đúng lúc Công Tôn Dao thi triển chiêu thứ chín, đứng trên một chân cong người xoay tròn đẹp mắt, đằng sau có người nói :

- Ngươi có quan hệ gì với Dao Trì Cung?

Công Tôn Dao giật mình dừng múa quay lại nhìn, là Liễu Thanh Nghi.

Công Tôn Dao mặc dù rất tò mò Liễu Thanh Nghi là ai, nhưng Lăng Phong từ hôm qua đi đâu mất, còn Liễu Thanh Nghi hầu như không tiếp chuyện ai bao giờ.

Công Tôn Dao có chút yêu thích Lăng Phong, nhưng còn chưa đến mức đánh ghen linh tinh. Nàng biết Liễu Thanh Nghi là người bảo trì mạng sống cho Lâm thị, vì vậy Công Tôn Dao nén lòng hiếu kỳ xuống không làm phiền đến Liễu Thanh Nghi.

Đây là lần đầu tiên Liễu Thanh Nghi chủ động tiếp xúc với người ngoài Lăng Phong. Có lẽ tối qua Công Tôn Dao để lại cho nàng chút ấn tượng tốt.

Công Tôn Dao hơi bất ngờ đáp :

- Dao Trì Cung là gì? Ta ... chưa hề nghe qua.

Liễu Thanh Nghi nghĩ một chút, nói :

- Ngươi múa tuy rất đẹp, nhưng làm mất uy lực của nó.

- Ta ... chỉ muốn múa thôi, không có ý đem đi đánh nhau. - Công Tôn Dao đáp.

Bộ Phượng Vũ Cửu Thiên này, lúc mẹ nàng để lại cũng từng dặn dò Công Tôn Dao luyện thuần thục, uy lực sẽ rất lớn. Tiếc là Công Tôn Dao tính tình hiền hòa, dần dà chỉ xem nó như một bài biểu diễn.

Liễu Thanh Nghi nói :

- Mẫu thân của ngươi, tên có một chữ Lam, đúng không?

- A? Tỷ ... tỷ biết mẹ ta?

Công Tôn Dao giật mình. Cha nàng từng nói cho nàng biết, mẹ nàng quả thật tên là Lam. Không lẽ Liễu Thanh Nghi cũng quen biết?

Chỉ nghe Liễu Thanh Nghi hờ hững đáp :

- Ta cũng chỉ nghe nói mà thôi. Gần 20 năm trước, bà ta phản bội Dao Trì cung bỏ đi, khiến người của Dao Trì thậm chí tìm đến chỗ ta tìm người.

- Phản bội? Dao Trì Cung này ở đâu? Tỷ tỷ, có thể kể cho muội biết thêm không? Muội ...

Công Tôn Dao biết rất ít về mẹ của mình. Thậm chí cả khuôn mặt của bà ấy Công Tôn Dao cũng không thể nhớ rõ. Công Tôn Kỳ chưa bao giờ kể cho nàng biết, mỗi lần nàng hỏi tới, ông ta đều nói tránh đi. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một người biết chuyện cũ, Công Tôn Dao gấp đến độ sắp khóc lên.

Liễu Thanh Nghi đáng ra rất hiếm quan tâm đến người khác. Chẳng qua gần đây tâm tính nàng đã thành "người bình thường" ít nhiều. Mấy ngày qua chữa bệnh cho Lâm Nghi Anh, thường xuyên thấy Công Tôn Dao ở bên cạnh, có lúc thậm chí còn hát ru rất tự nhiên, không hiểu sao Liễu Thanh Nghi cũng sinh cảm động lây.

Người với người, chỉ cần gặp nhau thường xuyên, không sớm thì muộn cũng sinh tình cảm. Có lẽ trước kia, đệ tử trong Thần Cung đối với Liễu Thanh Nghi quá kính trọng xa vời, không ai dám bày tỏ gì với nàng, khiến Liễu Thanh Nghi trái tim cũng khép lại.

Liễu Thanh Nghi ngồi xuống ghế tròn bên cạnh sân, chậm rãi kể gì đó.

Xong xuôi, nàng nói :

- Ta cũng không biết nhiều lắm về Dao Trì cung, ngươi muốn biết thì phải tự đi tìm hiểu.

Nói rồi nàng lấy ra một vật gì đó, đưa cho Công Tôn Dao :

- Chờ Lăng Phong trở về, ngươi đưa vật này cho hắn.

- Sao tỷ lại để muội đưa?

Liễu Thanh Nghi bỗng trầm mặc, nói :

- Ta phải đi bây giờ.

- Tỷ ... đi đâu?

Liễu Thanh Nghi không đáp, chớp mắt đã biến mất.

...

Chỉ nửa canh giờ sau.

Kha lão cùng Lăng Phong trở lại Lăng phủ. Chỉ là, Liễu Thanh Nghi thì đã không thấy đâu.

- Xem ra bằng hữu kia của ngươi không thích gặp người ngoài?

- Đúng vậy, nàng ấy từ nhỏ ... sống biệt lập.

Lăng Phong bịa đại lý do.

Kha lão xem qua tình hình của Lâm thị, cũng chỉ lắc đầu :

- Mẫu thân ngươi bị trúng độc trong một thời gian dài, mỗi lần lại từng chút một, dẫn đến lúc phát độc thì không thể cứu chữa.

Kha lão dường như còn biết một chút bí ẩn đằng sau Đoạn Cân, nhưng lão tạm thời không nói hết ra.

- Có điều, vị bằng hữu kia của ngươi, thủ pháp rất cao, bản thân ta không nghĩ thiên hạ này còn có ai có thể khiến một người trúng Đoạn Cân bảo trì ở trạng thái như thế này. Nếu vị kia nói không có cách khác, ta nghĩ không ai nói khác được đâu.

- Thực sự lợi hại như vậy?

Lăng Phong hơi bất ngờ, bấy lâu hắn vẫn xem Liễu Thanh Nghi chỉ giỏi về kiếm, không giỏi về y.

Hắn lại lần nữa nghĩ đến Vương Diệu Mai, càng khẳng định là nàng ta làm. Trúng thời gian dài, không ả ta thì còn có thể là ai? Có thể ở cạnh Lâm thị cũng chỉ có ả ta.

Kha lão có thuật đoán tâm, lại nói :

- Ngươi đang nghi ngờ Triệu Hanh?

- Bấy lâu ta cũng chỉ đụng chạm đến hắn.

Kha lão nghĩ đến điều gì, nói :

- Chuyện nhiệm vụ ở Kim, đáng ra có thể đi qua đường Hà Đông. Nhưng nếu ngươi muốn, thì có thể đi Hà Bắc.

- Hà Bắc?

Hà Bắc, chính là địa bàn của Yên Vương. Yên Vương sắp tạo phản, đi Hà Bắc là vào chỗ nguy hiểm, đặc biệt khi Lăng Phong hoàn toàn kém kinh nghiệm.

Chẳng qua, Lăng Phong cũng hiểu ý Kha lão.

Nếu Triệu Hanh là kẻ gây ra chuyện hạ độc, lại chạy về Hà Bắc, Lăng Phong có thể nhân nhiệm vụ điều tra một chút, một công đôi việc. Để sau này Yên Vương dấy binh xong, hai bên chiến sự, phòng vệ cẩn mật, Lăng Phong căn bản không thể tiếp cận Triệu Hanh.

Kha lão nói :

- Có điều, nếu đi như vậy sẽ rất nguy hiểm ...

- Ta sẽ đi hướng Hà Bắc. - Lăng Phong quyết định.

Kha lão đang định nói gì đó, bên ngoài có âm thanh lạ.

“Vù”

Lăng Phong ít nhiều kinh qua một lần, biết đây là thủ hạ của Kha lão đưa tin. Chỉ thấy Kha lão đọc mật thư xong nhíu mày, chỉ để lại một câu :

- Ngươi sắp xếp đi, qua giờ Ngọ lại tập hợp.

- A, vội vàng như vậy?