Mật Thám Phong Vân

Quyển 5 - Chương 161: Cạm bẫy




Trên đường đi, Lăng Phong cố bắt chuyện với tên đưa tin :

- Tiểu huynh đệ, đến Hà Bắc lâu chưa?

- Thuộc hạ chỉ mới đến. Đại nhân xem, áo quần vẫn còn bẩn.

- Vất vả rồi.

Nhìn về phía trước, Lăng Phong hỏi tiếp :

- Còn lâu không?

Tên kia chỉ tay nói :

- Tới rồi. Ngay chỗ miếu phía trước.

- Chỗ kia?

- Đúng vậy. Đại nhân và các huynh đệ đều chờ ở đó.

Lăng Phong mắt bỗng đảo một cái, cố ý cười lạnh hỏi :

- Ngươi đi cùng Kha đại nhân đến Hà Bắc à? Đại nhân vẫn khỏe chứ?

- A, Kha đại nhân lo nhiều việc, khí sắc không tốt lắm.

- Ra vậy.

Lăng Phong gật gù, được một lúc hắn lại hỏi :

- Mật Thám ty chúng ta vừa thay đổi quy tắc?

Tên kia đáp trong vô thức :

- Đổi quy tắc? Hình như không hề, tất cả đều như cũ.

- Chà, ngươi cũng thật may mắn, mật thám cấp hai mà cũng có thể gặp Kha đại nhân.

Nói rồi Lăng Phong ánh mắt sắc lên, quay qua nhìn đối phương.

Tên kia chột dạ, gã đã biết mình sơ hở, mồ hôi bắt đầu chảy ra, nhưng vẫn cố nói :

- Điều này ... tình hình nguy cấp, ngoại lệ thôi.

Lăng Phong cười âm, gằn giọng :

- Vừa rồi lệnh bài Nam phủ trong người ngươi cũng là ngoại lệ?

Tên kia rút cục biết mình lộ tẩy, gã rụt người lại :

- Ngươi ... làm sao nhìn ra?

Lăng Phong cười cười nhếch mép.

- Ngay từ đầu nhìn trang phục là ông đã biết gian tặc rồi.

Tên kia đầu mù mịt nhìn lại bản thân :

- Trang phục của ta? Có vấn đề gì?

- Áo quần không đồng bộ, áo thì hàng siđa của Tống, quần thì hàng nhập lậu của Liêu. Không gian mới là lạ.

- Đại ca, tiểu đệ nghèo mà.

Lăng Phong cũng không đùa cợt thêm nhiều, lập tức Đoạn Hồn quyết phi ngang sang chỗ đối phượng.

Thân người trên không, Lăng Phong gầm nhẹ một tiếng, tay nắm lại vung một chiêu Phiên Thiên Bích Địa đơn giản nhằm ngay ngực đối phương. Chiêu này sát thương không cao nhưng có tác dụng chấn nhiếp, đi kèm Đoạn Hồn quyết gần như không ai đỡ nổi. Kẻ kia không phải cao thủ, dính một quyền liền bị chấn bay.

Vừa đáp đất, mặc kệ cát bụi, Lăng Phong nhanh như cắt vòng ra sau chụp lấy hai tay đối phương khóa lại, đè cả thân người khiến gã kia nằm hẳn xuống.

Lăng Phong giọng lạnh lùng :

- Có gì muốn nói không?

- Ta có ... khục ...

Tên kia vừa mở mồm muốn nói “có cái gì đó”, Lăng Phong đã đè đầu hắn xuống đất cát :

- Thôi khỏi, lại cái bài “ta trên có mẹ già 80 dưới có con nhỏ 8 tuổi” đó hả. Ông xem phim nghe mòn tai rồi.

Kỳ thực oan ức cho tiểu huynh đệ, hắn có xem phim đâu mà biết câu kia, câu của hắn là ... "ta có tiền, xin tha mạng". Đáng tiếc, còn chưa kịp nói.

Có điều kể cả có nói ra được, chỉ e cũng bị đoạn tiếp sau đó của Lăng Phong chọc cho tự động hôn mê.

Chỉ thấy Lăng Phong đánh ngất xỉu đối phương, xé vải trói lại. Hắn từng giết người, nhưng đều trường hợp bất đắc dĩ hắn mới phải ra tay. Hiện tại vẫn chưa biết ai lập mưu dụ mình ra ngoài, Lăng Phong kìm sát ý xuống. Dù sao Phong ca là đại diện người hiện đại, xã hội nhân văn hòa ái, người người tin tưởng pháp luật, không thể quen việc xem mạng người như cỏ rác cứ hở ra là giết được.

Có điều, hôi của thì lại được.

Lăng Phong sục sạo khắp thân người kẻ kia, được một lúc rút ra ít tiền lẻ, bực bội lẩm bẩm :

- Đậu, chỉ có chừng này? Chí ít cũng phải vài vạn mới phải.

Ngay từ lúc trong thành, kẻ kia nói Kha lão đích thân đến, Lăng Phong đã thấy ngờ ngợ, nhưng hắn vẫn cho qua.

Mật Thám ty làm việc, cách biệt quá hai cấp không thể liên hệ thẳng. Kha lão là thủ lĩnh tối cao, phải mức như Lăng Phong mới có thể gặp mặt.

Nói thực ra, cái chức Đô Mật sứ của Lăng Phong cũng chỉ là tạm bợ mà thôi. Kha lão đặt hắn làm Đô Mật sứ, chủ yếu cũng vì cái quy tắc “quá hai cấp” kia, lão muốn trực tiếp chỉ đạo huấn luyện Lăng Phong.

Nói tóm lại, nếu Kha lão thực sự xuất hiện ở Hà Bắc, lão sẽ trực tiếp tìm Lăng Phong, hoặc ít nhất cử hộ vệ dùng phi đao đặc chế truyền tin như mọi lần.

Kẻ kia nói mình vừa tới Hà Bắc, nhưng lại có lệnh bài giống Lăng Phong. Cái lệnh bài này chỉ dùng riêng cho nhiệm vụ đi Hà Bắc, ngoài nhóm Lăng Phong chỉ còn nhóm Nguyệt Dung hoặc Bùi Thiệu Huy có. Bởi vậy tuy nghi ngờ tăng lên nhưng Lăng Phong tạm thời nhịn lại, hắn cho rằng kẻ này là thuộc hạ của Nguyệt Dung.

Cuối cùng chính là, mật mã khác biệt.

Mật mã tên này dùng, chỉ là mật mã cấp thấp nhất.

Vì vậy trước lúc đi Lăng Phong mới để lại câu "ta cần ra ngoài thành" với Tần Quyền, thực tế đó là ám hiệu, cũng không biết tên Lục đệ kia có hiểu ý không.

Đúng lúc này, Lăng Phong cảm nhận sau lưng có người tới.

"Tần Quyền?"

Lăng Phong gần đây rất tiết kiệm thần thức, vì vậy không dùng lung tung. Hắn đoán Tần Quyền hiểu ý nên dẫn huynh đệ theo đến, vì vậy cũng không quay lại cứ thế giao phó :

- Lục đệ, dẫn vài huynh đệ vòng ra sau.

Không có ai trả lời.

Dự cảm không tốt, Lăng Phong vẫn giữ nguyên tư thế thi triển thần thức nhìn đằng sau, lòng bàn tay âm thầm chuẩn bị phi đao.

Chỉ là, người đến không phải đám Tần Quyền, mà là ...

- Sát thủ huynh đệ, ngươi không ở khách điếm chờ ta? Ra đây làm gì?

- Sợ ngươi bị kẻ khác giết mất.

- Vớ vẩn!

...

Lăng Phong chầm chậm tiếp cận ngôi miếu.

Dùng thần thức hắn đã biết bên trong có khoảng chục người chờ sẵn, còn bố trí cái gì nữa không thì không nhìn ra. Dù sao khoảng cách còn xa, thần thức Lăng Phong cũng chỉ từa tựa cái kính hồng ngoại nhìn đêm mà thôi, còn không phải cái radar cỡ nào cũng quét được.

Từ Tử Lăng ôm kiếm rảo bước theo sau, vừa đi vừa nói :

- Ngươi biết bên trong có mai phục, còn muốn chui vào?

- Vừa rồi có tên nào đó tự nguyện làm hộ vệ cho bổn đại hiệp, ta đang muốn xem bản lĩnh hắn ra sao?

Từ Tử Lăng cười khinh :

- Ta nói kẻ nào bị ta nhắm trúng, ngoài ta ra không ai được giành. Không hề nói sẽ bảo vệ cho ngươi.

- Ý nghĩa khác nhau sao?

- Dĩ nhiên khác. Ngươi chui vào đó bị đâm gần chết, ta bồi một kiếm, vậy vẫn tính ta là người kết thúc.

Lăng Phong giơ ngón giữa.

Thực ra, đùa thì đùa, Từ Tử Lăng xuất hiện khiến Lăng Phong không khỏi lo lắng. Phía trước một đám đang chờ sẵn, sau lưng lại thêm một kẻ đòi ám sát mình, chuyện này chả hay ho gì. Rõ ràng đã đánh mắt cho Tần Quyền đi theo một chút, thế quái nào lại là thằng này đi nha?

Lại nói, thằng nhãi này vẫn luôn mồm nói sẽ không đến đánh hôi, ngược lại khệnh khạng nói mình đã chọn giết ai, trừ gã ra không ai được giết gì đó, nhất định chờ Lăng Phong sức khỏe tốt nhất mới so tài. Quả thật là láo đến không thể láo hơn.

Chẳng qua, Lăng Phong còn không chủ quan mà tin tưởng đối phương đến vậy.

Nhân gia là đến gây sự, cũng không phải đến giúp đỡ nha. Ai mà biết có phải là giả ngu hay không? Chờ cho Lăng Phong chủ quan khinh địch, liền một chiêu đánh lén.

Lăng Phong lại hỏi dò :

- Ngươi rời nhà lần này lần thứ mấy?

- Rời nhà? Ý ngươi là xuất sơn sao? Lần đầu.

- Thảo nào.

Lăng Phong hỏi tiếp :

- Ngươi trong nhà có mấy huynh đệ?

- Ngươi hỏi làm gì?

- Võ công cao cường như ngươi, chắc làm đại ca?

- Từ gia ta người nào cũng võ công cái thế, ta tuy đứng thứ năm nhưng võ công xem như ... đứng đầu.

Lăng Phong châm chọc :

- Cái tên Từ Nguyên kia mà cũng gọi "võ công cao cường"?

- Từ Nguyên? Hắn thì liên quan gì đến nhà chúng ta? Đồ thương nhân ti tiện.

"Xem ra cùng tộc khác chi."

Từ Tử Lăng tuy họ Từ, nhưng với Từ Nguyên lại tách biệt. Có thể nói Từ gia hiện chia hẳn làm hai. Môt làm ăn buôn bán, một là thế gia võ lâm. Từ Tử Lăng có thể tính là nhân sĩ võ lâm, thậm chí còn là đệ tử danh môn, phái Hoa Sơn.

Còn nhớ Lăng Phong từng hỏi chuyện các môn phái trong võ lâm, cũng từng hỏi đến Hoa Sơn, nhưng anh em lại không ai biết.

Trong võ lâm, Hoa Sơn rất có tên tuổi. Nhưng, khác với Toàn Chân hay Cái bang, phái này chọn ngọn Hoa Sơn làm tổng đà, sinh hoạt khá biệt lập với dân thường, càng không có quan hệ với triều đình quan binh. Vì vậy trong dân gian không có nhiều tin đồn về nó.

Vì là đệ tử môn phái võ lâm, không phải sát thủ, nên thái độ của Từ Tử Lăng mới như vậy. Hắn tự cao tự đại chỉ là một phần, còn lại là vì muốn quyết đấu với Lăng Phong như một nhân sĩ chân chính.

Lúc này, Lăng Phong liếc mắt vào trong miếu nói :

- Trong một phân thời gian, đám trong kia ngươi giết được bao nhiêu?

- Việc gì ta phải giết chúng?

- Ví dụ thôi.

Từ Tử Lăng không thèm suy nghĩ nói luôn :

- Tất cả.

- Ta nói này Từ tiểu đệ, bốc phét nó cũng có mức độ thôi, quá nhiều rất ngán, ngươi hiểu không?

- Ai nói ta bốc phét? - Từ Tử Lăng không cho là đúng.

Lăng Phong chỉ vào trong thách thức :

- Vậy được, nếu ngươi trong ba phân thời gian giết được hết đám trong kia, ta đứng luôn ở đây cho ngươi muốn làm gì thì làm.

Từ Tử Lăng nghiêng đầu nhìn trời, ra vẻ khinh thường :

- Không chút hứng thú. Ta muốn quyết đấu với ngươi, ngươi đứng im thì còn gì vui.

- Vậy đúng rồi. Chẳng phải muốn ta trạng thái tốt nhất để đánh với ngươi sao? Nếu ta đánh với chúng, bị thương cái gì nằm vài ngày nửa tháng, ngươi cũng phải chờ nha.

- Vẫn không hứng thú.

Lăng Phong không khỏi buồn bực, đây là cảnh tượng gì nha? Dỗ dành sát thủ sao?

- Vậy thế nào mới chịu?

- Một phân thời gian là đủ.

Lăng Phong suýt nữa phì cười.

Lăng Phong dĩ nhiên không muốn tự chui đầu vào bẫy. Ngoài ra, nhân đây xem thử tên này thực lực bao nhiêu.

Từ Tử Lăng vừa định đi vào, Lăng Phong đã chặn lại nói :

- Khoan. Chúng ta còn chưa giao kèo, nếu ngươi thất bại thì sao?

- Không bao giờ có chuyện đó.

Từ Tử Lăng mắt không thèm liếc, vẫn tiến tới.

- Từ lão đệ, lại bốc phét rồi.

- Hừ, ngươi sao phiền vậy. Nếu ta thất bại, đi theo làm hộ vệ cho ngươi một năm.

"Vù"

Nói rồi Từ Tử Lăng nhanh như cắt lao vào trong miếu.

- Này, nói trước tiền lương ta không trả đâu, tự ngươi ...

Lăng Phong chỉ nói được nửa câu, vì nửa câu sau hắn phải nuốt vào.

Cảnh tượng trong miếu khiến Lăng Phong trợn mắt há mồm.

"A đù, hóa ra quả thật lợi hại. Biết vậy bắt hắn hứa hộ vệ cho ta năm năm. Không, cả đời luôn."