Mật Thám Phong Vân

Quyển 6 - Chương 175: Ngươi tại sao phải bỏ chạy?




Đám sơn tặc tiểu tốt rất nhanh đều bị mấy người Lăng Hổ Thạch Sơn cho đo ván nằm đất kêu cha gọi mẹ. Thảm hơn cả, trên người chúng có bao nhiêu bị lột bấy nhiêu, ngay cả nước uống cũng bị lấy đi.

Đầu năm nay nghề cướp bóc bị cạnh tranh rất nhiều, đi làm ăn đều phải thành tâm bái Quân Công, ra trận phải biết chọn vị trí mới được. Đám sơn tặc này buổi sáng bước chân ra không chịu bái, vừa khai trương đã bị cướp ngược lại.

Lúc này giữa bãi đất chỉ còn Lăng Phong và tên đầu lĩnh nhìn nhau.

Tên sơn tặc kia là Lý Thành, từng "chạy nước rút 100m" với Lăng Phong và Từ Tử Lăng ngoài bãi đất lúc trước.

Lúc này quanh người Lăng Phong đã hiện lên Lưỡng Nghi Hộ Tâm nhàn nhạt, thứ này Lăng Phong đã nắm được cách thi triển. Chỉ là lần này hình như yếu hẳn, có lẽ do khí lực của Lăng Phong không đủ. Mấy ngày qua chỉ lo chạy, ăn còn không đủ no, không cách nào bổ sung khí lực.

Nhân tiện nói chuyện luyện khí.

Còn nhớ Liễu Thanh Nghi trước khi đi để lại cho một quyển bí kíp luyện khí cho Lăng Phong. Lăng Phong tuy chưa thể luyện, nhưng vẫn đọc một chút. Dù sao một quyển ghi chép mà thôi, đọc cũng không chết ngay được.

Quyển bí kíp kia luyện Chính Kinh Thập Nhị Mạch, tuy cùng mục đích luyện khí, nhưng so với luyện Kỳ Kinh Bát Mạch thông thường lại có chút khác biệt.

12 mạch trong Chính Kinh liên kết 12 cơ quan phủ tạng trong cơ thể, luyện các mạch này có tác dụng tăng cường nhục thể, đẩy đến cực hạn. Dựa trên bí kíp của Thần Cung, khi tứ chi xương cốt đạt giới hạn, lúc đó mới tích lũy khí lực về Khí Hải. Quá trình này coi như "từ ngoài vào trong".

Luyện Kỳ Kinh Bát Mạch lại ngược lại, cố gắng luyện tâm, hít thở tích lũy dần khí lực, sau đó nhờ khí lực đó cải thiện cơ thể. Quá trình này coi như "từ trong ra ngoài".

Bởi vi ngược hẳn nhau như vậy, căn bản không thể luyện cùng lúc. Hơn nữa, luyện Kỳ Kinh nếu nửa đường có chuyện gì còn hỏi được, vì thứ này rất nhiều người luyện, ví dụ Tần Quyền. Nhưng luyện Chính Kinh thì chỉ có một quyển hướng dẫn, không có trung tâm chăm sóc khách hàng, có chuyện coi như chịu chết.

Lăng Phong không cuồng võ đến mức liều lĩnh, làm cái gì đệ nhất cao thủ, cho nên hắn vẫn cứ chậm rãi luyện Kỳ Kinh.

Chậm mà chắc ăn.

...

Vừa rồi hai bên qua lại cả chục chiêu, Lý Thành thấy Lăng Phong dùng tay không, gã cũng không thèm dùng đao. Chỉ là, Lăng Phong có lớp khí mỏng phòng vệ, Lý Thành lại không có, bởi vậy tuy sức mạnh Lăng Phong kém hơn, nhưng tạm thời hai bên cân nhau.

- Ngươi rõ ràng gian lận, quyền cước là quyền cước, còn dùng thứ khác, ông không phục.

- Ngươi lông lá như vậy, không dùng cái gì chắn, lỡ đâu để dính vào ta, ghê chết ta mất.

Lý Thành bị xúc phạm, hú một tiếng rút đao xông đến.

- Chết cho ta.

- Móa chơi cả đao? Bây giờ thằng nào mới là gian lận.

- Lăng Phong, kiếm.

Nguyệt Dung ở xa vội vã ném bội kiếm của nàng vào.

Lăng Phong bật nhảy lên không, chân đạp không vừa né đao vừa nghiêng người sang phải, tay chụp lấy kiếm. Sau đó hắn lại đạp chân sang phải muốn đảo chiều quay lại. Có điều ...

"Không được?" Lăng Phong hoảng hốt.

Hắn nhớ rõ lần trước có thể đạp không tối đa hai lần trên không, lần này chỉ được một lần, chẳng lẽ vẫn vì thiếu khí lực?

Lăng Phong không thể đảo chiều, cứ thế theo đà ngả về chỗ Nguyệt Dung.

Tần Quyền đứng cạnh liếc thấy, nhếch mép giảo hoạt, phi người ra chắn ngay trước mặt Nguyệt Dung, hô lớn :

- Tứ ca, đã có tiểu đệ đỡ, không cần lo lắng.

- Đậu móa, tránh ra.

Lăng Phong đang trên không nhìn thấy chửi loạn. Chẳng may ngã vào lòng Tần Quyền, còn gì thanh danh Phong ca tạo dựng bấy lâu.

Tần Quyền giang hai tay, còn quay đầu ra sau nháy mắt với Nguyệt Dung.

Ở phía sau, Lý Thành chém hụt, cả người như tòa núi cũng lao theo Lăng Phong. Đao không giống kiếm, chém một đao cần thời gian mới tiếp được đao thứ hai, Lý Thành buộc phải dùng thân mình.

Tần Quyền quay đầu lại nhìn thấy cảnh kia, trong mắt từ cười chuyển sang hoảng sợ, xoay lưng muốn chạy.

Lăng Phong không cam lòng ngả vào lòng Tần Quyền, đành xoay lưng ra sau. Vừa xoay ra nhìn thấy nguyên con khỉ đột cười hà hà lao theo mình, Lăng Phong suýt nữa ngất trên không.

Hắn chỉ kịp dùng chiêu Nhất Thương Đoạt Mạng, tay giữ điểm cuối chuôi kiếm đánh bừa ra sau. Sau đó nhắm tịt mắt, miệng cầu khẩn gì đó.

"A" Nguyệt Dung lùi ra sau, che miệng kinh hô.

"Ầm"

Trên bãi đất, cát bụi dần tan đi, chỉ thấy ba thân người nằm chồng lên nhau.

Bên dưới một tên nằm úp sấp, tay còn giang ra ôm lấy đất mẹ. Ở giữa một tên nằm xoay lưng với tên kia, tay cầm kiếm, lưỡi chọc thẳng lên trời. Trên cùng một kẻ to đùng, bị kiếm đâm xuyên cả áo, lộ ra thân mình lông lá.

- Nặng quá, chết ta mết.

- Khỉ đột, ngươi con m* nó xoay mồm ra chỗ khác, đừng có thở vào mặt ta.

- Ngươi rút kiếm ra khỏi tay ông ngay, m* nó đau chết ông.

- Hai vị đại ca có muốn ôm ấp thì tính sau đi nha. Cây đao này của ai, làm ơn lấy ra khỏi tay ta giùm, còn gì bàn tay ngọc ngà của bản thiếu gia.

- Lông của ngươi trồng ở tiệm nào? Sao vừa cứng vừa hôi như vậy chứ?

"Híhíhí" Có tiếng ngựa hí đâu đó.

- Tặc mã nào dám cười ông? Hiếp chết nó, a không, xẻ thịt nó.

- A-di-đà-Phật ...

...

Trời tối.

Lăng Phong nhâm nhi rượu ngồi nhìn cảnh tượng nhảy múa trước mắt.

Trương Vĩnh ở cạnh thi thoảng kể chuyện.

Người Khiết Đan so với người Hán có quan niệm nam nữ tự do hơn hẳn.

Nữ nhân tầng lớp thấp ở Liêu không bị sắp đặt hôn nhân. Thiếu nữ đến tuổi thường dùng ca hát nhảy múa để thu hút nam giới, trước khi kết hôn thích nam nhân nào thì cứ ngủ với người đó, gọi là "lạm giao". Thậm chí lấy chồng rồi có thể ly dị tái hôn thoải mái, rất giống tư tưởng phương Tây hiện đại.

Nam nhân Khiết Đan tán tỉnh cũng bá đạo không kém, bọn họ có thể bắt cóc nữ nhân mình yêu thích, đem luôn nàng ta lên giường cũng được. Chẳng qua chuyện này cũng hên xui, nếu hôm sau nữ tử đó im ắng thì không sao, người nam có thể đem lễ vật tới bái môn xin cưới. Chẳng may nữ tử kia tố cáo, lúc đó người nam sẽ thành phạm tội, bị quần chúng đánh chửi.

Trương Vĩnh khều khều Lăng Phong nói :

- Lăng huynh đệ, Tiểu Diếp xem chừng để ý đến huynh đệ đấy, muốn hay không ...

Lăng Phong liếc nhìn thiếu nữ người Liêu kia, đằng sau ánh lửa đang đỏ mặt liếc Lăng Phong. Hắn vội vàng xua tay :

- Haha, Trương Đại ca, nhờ đại ca nói giúp, tối nay đệ có chút việc a ...

- Đáng tiếc, đáng tiếc.

Tần Quyền bên cạnh thò đầu vào :

- Tứ ca, còn có đệ ở đây mà.

- Ngươi thích thì tự đi, để xem sáng mai có bị đánh tơi bời không?

- Hôhô, nói không phải đùa, nữ tử nào không được đệ bắt đi mới đáng bị đánh a.

- Xùy. - Nguyệt Dung ở cạnh khinh bỉ.

Lăng Phong cười cười, nhìn sang bên cạnh.

Chỉ thấy Lý Thành đang ngồi tu rượu ừng ực, vài tên sơn tặc bị trói gần đó thòm thèm nhìn.

Buổi chiều đánh nhau ầm trời, rút cục hai bên tạm hòa hoãn. Lý Thành mang tiếng sơn đại vương đi cướp, nhưng cũng không giết ai, chỉ muốn cướp bóc tiền bạc lương thực. Trương Vĩnh và dân trong trấn nghe lời Lăng Phong, tạm thời ngồi nói chuyện. Nếu không có đám Lăng Phong, Trương Vĩnh cũng đành bó tay ngồi nhìn sơn tặc cướp bóc, quan phủ ở đây không bao giờ lo chuyện cướp bóc với người Liêu, có khi người Liêu đánh lại sơn tặc người Hán còn bị quan lại Đức Châu gây khó dễ.

Lăng Phong từ chiều đã biết sơ qua lai lịch Thị vệ trước kia của Lý Thành, chầm chậm hỏi :

- Ta nghe nói Đông cung tuy đổi người, nhưng bên dưới vẫn như cũ. Ngươi tại sao phải bỏ chạy?

Lý Thành phừng phừng hơi rượu nói :

- Bởi vì ta biết bí mật của hắn.

- Bí mật gì?

- Hắn dùng độc giết chết Thế tử, ta nghe được, dĩ nhiên hắn không tha cho ta.

Lăng Phong nghĩ gì đó, hỏi dồn :

- Độc? Độc kiểu gì? Tình trạng thế nào?

- Ngươi sao hỏi lắm vậy? Hay ngươi là thủ hạ của Triệu Hanh?

Lăng Phong cười xòa, vừa rót rượu vừa nói :

- Haha, Lý Đại ca, bọn ta cũng bị Triệu Hanh đuổi giết ra đây a. Coi như có cùng kẻ thù.

Lý Thành nhìn bát rượu, bực dọc hô :

- Khỏi cần rót nữa, đưa cả vò đây.

Nói rồi bưng cả vò rượu tu ừng ực.

Lăng Phong bèn giả vờ chuyển cách hỏi :

- Tên Triệu Hanh này nghĩ kẻ khác ngu cả? Đi vào một lát có người chết, ai cũng nhìn ra do hắn làm a.

- Khà ... rượu ngon. Nhìn ra thì thế nào? Độc này hắn ngầm bỏ cả mấy tháng, đến lúc phát tác ... ợ ... như hồn lìa khỏi xác. Đại phu cũng chẩn đoán không được ... Hức ... ợ ... lúc đó ... lúc đó ...

Lý Thành say mù mịt, dần xìu xuống bàn ngáy o o.

Lăng Phong nghe đến đó đã thấy đủ, trong đầu nghĩ nghĩ.

Phải chăng chính là Đoạn Cân Nhẫn?

Triệu chứng thì có vẻ giống nhau, nhưng phàm bị trúng độc thì cũng chỉ có vài kiểu phát tác mà thôi. Trong phim chẳng phải thế sao, cứ trúng độc là “hự” một cái máu hộc ra mồm. Máu càng ra nhiều độc càng khủng bố. Dù sao làm vậy cho khán giả dễ tưởng tượng, bằng không lại có comment bên dưới “kịch độc mà nhìn chẳng có tí đáng sợ gì”.

Hơn nữa, đây cũng là qua lời kể của Lý Thành, chỉ sợ đã sai lệch nhiều. Lăng Phong lại chẳng phải chuyên gia về độc, cho dù có để hắn tận mắt quan sát hiện trường của Triệu Diễn hôm đó, Lăng Phong cũng chẳng thể khẳng định cái gì. Vì vốn dĩ hắn cũng không có mặt lúc Lâm thị phát độc.

Thực tình, Lăng Phong cũng đã xác định 8 phần không phải Triệu Hanh làm. Hắn đi Hà Bắc cũng chỉ cố đấm ăn xôi, dù sao chỉ có đúng một đầu mối để tìm. Vì theo lời giải thích của Liễu Thanh Nghi trước kia, thời điểm Lâm thị bị hạ độc phải ít nhất từ vài tháng trước. Mà như vậy thì không thể nào là Triệu Hanh.

Thông thường mà nói, tra án đầu tiên là xác định động cơ gây án, từ đó mà suy đoán ra hành vi. Nếu vấn đề không nằm ở Lăng Phong, có lẽ nào là ở Lâm thị? Tỷ dụ kẻ gây án vì mối thù nào đó với nhà ngoại họ Lâm của Lăng Phong.

Khả năng này cũng có thể.

Kỳ thực, vấn đề đúng là nằm ở Lăng Phong. Chẳng qua, hắn lại không biết bản thân mình miễn nhiễm với độc, bị hạ độc mà lại không hề hấn gì, mọi suy đoán vì vậy cũng bị sai lệch hẳn đi.

"Aaa"

Đang lúc Lăng Phong trầm ngâm, có tiếng hét thảm vang lên, sau đó vài bóng người xuất hiện.

Tần Quyền chụp tay vào kiếm, Lăng Hổ cầm côn đứng phắt dậy mắt trừng trừng.