Mật Thám Phong Vân

Quyển 7 - Chương 243: Vẫn là anh ấy




Chỉ thấy Đổng cô cô nhàn nhạt đi vào :

- Quan Gia thưởng ngân, nguồn gốc ra sao tra một cái không phải sẽ rõ ngay sao? Còn mấy chuyện kia chỉ là lỗi nhỏ, vừa ngày đầu khiển trách là được. Tống Ti Chính sao phải ra tay nặng như vậy?

Tống cô cô mặt xám lại.

Chuyện hôm nay bà ta đã không còn nắm lý, định làm qua loa, chủ yếu giữ mặt mũi chứ cũng không phải để trị Tiểu Uyển. Dù sao một cung nữ vào cung bị phạt lau chùi là chuyện cơm bữa, chẳng có gì to tát.

Nhưng có thêm Đổng cô cô, chuyện sẽ khác.

Tống cô cô gắng thản nhiên :

- Đổng Điển Nghi hôm nay thật là rảnh rang, còn ghé Dụng Cần viện. Không lẽ có cung nữ cần gởi gắm sao?

Vốn tưởng Đổng cô cô sẽ nói tránh đi, chẳng ngờ bà ta nói :

- Đúng vậy. Tiểu Uyển chính là cung nữ mà Thượng Nghi để mắt, dặn ta vào nói với Tống Ti Chính một tiếng. Cũng may là đến kịp, nếu không hai ta lại khó nói chuyện với Thượng Nghi. Tống Ti Chính có thể nể mặt không đây?

Tống cô cô nghẹn luôn ở cổ.

Tiểu Uyển lại nhìn Đổng cô cô không hiểu ra sao. Cô không hề quen vị cô cô này.

Tống cô cô biết chuyện đã không thể làm căng, nhưng bà ta cũng không thể xuống nước hoàn toàn, về sau sẽ khó mà quản cung nữ, liền nói :

- Ta nào dám đắc tội Thượng Nghi, ai chẳng biết trong Lục cục Thượng Nghi là nữ quan có danh vọng nhất chứ? Chỉ là, cung nữ Tiểu Uyển sáng nay đi trễ không thể không phạt, cho dù có Thượng Nghi ở đây cũng không thể thay đổi.

Đổng cô cô cười nhạt một cát, nhìn Tiểu Uyển :

- Tống cô cô phạt ngươi đi trễ, có phục không?

- Chuyện đi trễ là tiểu nữ sai, nguyện chịu phạt.

Tiểu Bích cũng đứng ra :

- Còn có tiểu nữ.

Cũng tội cho Tiểu Bích, thực ra cô không đứng ra cũng chẳng ai nhớ.

Đổng cô cô lại nhìn Tiểu Uyển nói :

- Được rồi, Thượng Nghi đại nhân muốn gặp ngươi. Chốc nữa lại về chịu phạt sau, cái này Tống Ti Chính có thể nể mặt chứ?

- Hừ.

Tống cô cô coi như không nghe, quay người bỏ đi.

Tiểu Uyển thì lại chần chừ.

Đổng cô cô cười thầm, đổi lại là cung nữ khác, thì đã chạy vội chạy vàng theo bà ta.

- Yên tâm đi. Đây là cung cấm, không ai dám ngang nhiên làm hại ngươi đâu.

Ý tứ chính là, “nhưng âm thầm làm hại thì đầy ra”.

Tiểu Uyển không nghĩ được tầng ý sâu xa kia, nhưng cô bỗng nhớ ra mình biết võ công, liền nhấc chân đi theo.

Tiểu Thanh Sở Linh ghen ghét nhìn. Thực ra không chỉ có hai nàng ta, rất nhiều cung nữ khác cũng nhìn theo, nửa hâm mộ nửa đố kị.

Bọn họ đều không hiểu, vì sao một cung nữ vô thân vô cố, không phải con quan cũng chẳng phải nhanh miệng, thế nhưng nhập cung vừa 1 ngày, buổi sáng một vị tướng quân nói giúp, buổi chiều lại có cô cô đứng ra.

Vì Tiểu Uyển xinh đẹp?

Cũng không hẳn. Ở Toàn Chân ít nữ là khác, chỗ này rất nhiều cung nữ xinh đẹp, tỷ dụ nha đầu Chương Tử Di phòng số 3, hay ngay như Sở Linh trang điểm vào cũng đẹp hơn Tiểu Uyển.

Hay vì nàng ta biết võ công?

- Các ngươi nhìn theo cái gì mà nhìn? Mau về phòng cả đi.

Có tiếng Tiểu Thanh quát lên.

....

Nửa canh giờ sau.

Ở một gian phòng đâu đó.

Một vị nữ quan đang ngồi trước bàn trang điểm. Khuôn mặt ả tuy đã cố trang điểm kỹ lưỡng vẫn không thể che hết dấu vết tuổi tác. Trên người quan phục màu xanh lục, xem ra cũng là hàm ngũ phẩm như Lam Thượng Nghi.

Cung kính đứng cạnh là một nữ quan mang quan phục lục phẩm màu nâu, Tống cô cô.

- Nô tì tham kiến Quan Chính đại nhân.

Người đang ngồi là Vi Hoa, chưởng quản Quan Chính ty. Cung nữ trong cung, trừ hầu cận Thái hậu Quý phi, còn lại đều chịu sự giám sát trừng trị của bà ta. Bà ta có thể nói là “ác ma ma” với tất cả cung nữ.

- Cung nữ ở Dụng Cần Viện, huấn luyện ra sao rồi?

- Bẩm đại nhân, kiến tập đã xong, đều đã vào quy củ.

- Hừ, thực vào quy củ rồi sao?

Vi Hoa tỉa tỉa móng tay, đột ngột hạ giọng :

- Thế chuyện Tiểu Uyển là gì?

Tống cô cô không ngờ Vi Hoa lại biết chuyện Tiểu Uyển nhanh như vậy, bà ta còn đang nghĩ nói làm sao cho hay. Trong đầu lập tức nghĩ đến vài cái tên A B C gì đó, cũng chỉ có những con b*tch này là chạy đi mách lẻo nhanh như vậy được.

Tống cô cô liền mở giọng hối lỗi :

- Là nô tì sơ suất. Nô tì bị chuyện cung nữ tàng trữ quan ngân làm cho nhất thời hỗn loạn, quên mất chuyện có 3 cung nữ vì cứu Gia Mẫn Đế Cơ mà được tiến cung ...

Nói đến đó thấy Vi Hoa sắc mặt vẫn chẳng khá hơn, thầm nghĩ mình nói sai trọng điểm, Tống cô cô liền thay giọng chì chiết :

- Đổng thị ỷ vào Lam Tuyền chống lưng, không coi Quan Chính ty ra gì, thật là đáng chết. Chỉ là nô tì vẫn nhớ lời dặn của Đại nhân, hết sức cẩn trọng, cho nên mới để ả ta được thể làm tới ...

Tống cô cô còn chưa hết câu, đã nghe giọng Vi Hoa bất mãn cắt ngang :

- Ngươi làm Ti Chính một thời gian, thế nhưng mắt mũi hình như lại tệ đi thì phải?

- Thứ cho nô tì ngu muội, xin đại nhân chỉ bảo.

Tống cô cô không hiểu mình sai ở đâu, ôm cánh tay run rẩy.

Vi Hoa đứng lên, liếc xéo Tống cô cô nói :

- Những người khác mới vào cung không nhìn ra. Nhưng như ngươi chẳng lẽ không phát hiện, Tiểu Uyển kia giống ai?

Tống cô cô lúc này mới tỉnh ngộ, nghĩ nghĩ một lúc thì run lẩy bẩy nói :

- Ý đại nhân nói đến ... Vệ Thần phi?

- Nếu không phải sáng nay ta tình ngờ đi ngang, bắt gặp Lam Tuyền thái độ bất thường, chỉ e một thời gian nữa sẽ bị bà ta dắt mũi đi lúc nào không biết.

- Chẳng lẽ kia chính là tiểu công ...?

Tống cô cô che miệng. Đến lượt Vi Hoa giật mình, nhưng lập tức trấn định :

- Không có khả năng, năm đó chính tay ta xử lý sạch sẽ. Cùng lắm là giống nhau mà thôi.

Tống cô cô cũng bình tĩnh lại :

- Đại nhân lo lắng Lam Tuyền sẽ bồi dưỡng Tiểu Uyển?

- Không phải là sẽ, mà là bà ta đang làm rồi.

Tống cô cô nghĩ nghĩ nói :

- Theo ngu ý của nô tì, Tiểu Uyển làm nữ quan thì có thể, nhưng muốn làm phi tần ...

- Ngươi dám chắc sao? Ngươi nên biết năm đó Lam Tuyền là thân tín của Vệ thị. Hành vi thói quen của người kia, Lam Tuyền đều nắm rõ. Tìm được người diện mạo như Vệ thị, ả ta chỉ cần nhào nặn một chút là thành Vệ thị thứ hai.

Tống cô cô ấp úng :

- Vậy, nô tỳ phải làm thế nào?

- Loại mầm họa đó còn giữ trong cung, sớm muộn cũng sẽ gây hại. Tìm cách đuổi nó đi.

- Đại nhân, nha đầu đó vào cung là phục vụ Lý Sư Sư, có cả ý tứ của Quan Gia bên trong ...

Vi Hoa trừng mắt mắng :

- Ngươi quên mất mình phục vụ cho ai? Chuyện này nếu phiền nương nương phải đích thân ra tay, ngươi gánh nổi hậu quả sao?

- Nô tỳ ... biết phải làm gì rồi. Nô tỳ xin cáo lui.

Nhân tiện nói.

Cung phi nữ quan, tuy đều là nữ nhân trong cung, bản chất lại khác biệt.

Đối với nữ quan, vào cung không phải để phục vụ xxx Hoàng đế, cho nên sắc đẹp không quan trọng. Đương nhiên, nếu Hoàng đế “đói bụng ăn quàng”, phi đến Điện Trung tỉnh đòi hành dâm, nữ quan vẫn phải phục vụ.

Chẳng qua, xưa nay rất ít, gần như không có vụ nữ quan nào làm phi tần. Nữ quan là quan lại, tuy thân trong cung nhưng có quan chế bảo vệ. Hoàng đế mà làm bậy là tội hiếp dâm.

Còn cung nữ thì lại có vài trường hợp, mặc dù tỷ lệ vẫn rất thấp. Thường là bị lâm hạnh xong, nhập cung rồi bị Hoàng đế quên luôn, vì không có gì đặc sắc.

Lý do rất đơn giản, cung nữ vào cung sẽ qua cả đống cửa, tỷ dụ như Dụng Cần viện. 1 cung nữ có “tiềm năng”, mới đến cửa Dụng Cần viện khả năng cao sẽ bị Hoàng hậu và đồng bọn sút bay, như Tiểu Uyển hôm nay. Căn bản không có cơ hội ở lại câu dẫn Hoàng đế. Chưa kể xác suất chết non trong quá trình đấu tranh ở lại.

Tiểu Uyển tương lai sẽ vào Thượng Quan cục, nhưng trước khi thăng nữ quan, nếu có hậu đài chống đỡ, thì vẫn có thể rẽ sang con đường “hậu cung”.

...

Cùng lúc này, ở một gian phòng khác, cũng trong khuôn viên Điện Trung tỉnh.

Căn phòng này bày trí khá ngăn nắp, là phòng riêng của Thượng Nghi Lam Tuyền.

Lam Tuyền ngồi cạnh bàn, ánh mắt có gì đó mông lung, như thể đang hồi tưởng về quá khứ. Đứng trước mặt bà ta là Tiểu Uyển, cô đang không rõ mình làm sai điều gì nữa. Mới có một ngày vào cung, cô đã gặp trưởng quan có chức vụ cao ngất như vậy, đã vậy còn là gặp riêng.

Giọng Lam Tuyền bỗng lạnh băng :

- Ngươi thực sự là cháu Dương đạo trưởng?

Tiểu Uyển bình tĩnh gật đầu.

Đã nhập cung, cho dù làm lau dọn vệ sinh thân phận cũng phải rõ ràng, bằng không là phạm tội khi quân. Một khi lộ tẩy, không chỉ cung nữ đó chịu tội ngay cả trưởng quan như Lam Tuyền cũng liên lụy.

Lam Tuyền cố nhìn vào mắt Tiểu Uyển, dùng kinh nghiệm nhiều năm xem cô có nói dối không, nhưng lại không nhìn ra điểm giả dối nào.

Bà ta không biết là, trước khi đi Dương Thanh Phong đã căn dặn Tiểu Uyển rất kỹ. Thậm chí y còn cẩn thận dặn cô, mỗi khi bị ai nhắc đến chuyện này, hãy dùng tâm cảnh để chống đỡ.

Tâm cảnh là cảnh giới luyện tâm, nếu vững có thể chống cả thần lực. Lam Tuyền chỉ là người thường dĩ nhiên không nhìn ra nổi.

Lam Tuyền trước khi gặp đã điều tra chuyện của Tiểu Uyển, kể cả chuyện Viên Thế Quý.

Bà ta ở trong cung, vẫn chưa thể điều tra kỹ chuyện Tiểu Uyển ở Toàn Chân. Bằng không, chỉ cần nửa ngày khẳng định có thể tra ra Tiểu Uyển không phải tên “Tiểu Uyển”, và trước kia là ăn mày mồ côi.

Thậm chí, cũng không cần tra ngoài, Lam Tuyền chỉ cần kéo Sở Linh vào hỏi là xong.

Nói sao, Dương Thanh Phong chỉ là đạo sĩ, cũng không phải Mật Thám ty, căn bản không thể làm giả thân phận kín như bưng.

Một lần nữa, Dương huynh lại cho thấy trình độ chủ quan khinh địch vô đối của mình. Lão Dương giờ này khả năng đang ngồi rung đùi, “bản tiên chỉ bỏ ra có 10 lượng làm giả, đã qua mặt được hậu cung”.

Lúc này, Lam Tuyền hạ giọng :

- Ngươi muốn làm nữ quan?

- Vâng, nô tỳ và đại ca thất lạc nhau. Nghe các cô cô nói làm nữ quan có thể dán cáo thị tìm người khắp nơi, vì vậy ...

Lam Tuyền hơi bất ngờ, không nghĩ tâm tư Tiểu Uyển thật đơn thuần.

Có điều, dán cáo thị tìm người chẳng phải là truy nã toàn quốc sao? Không biết ai lại đưa ý tưởng oái oăm này cho Tiểu Uyển.

Vâng, kính thưa quý vị, Dương Thanh Phong, vẫn là anh ấy!

Lam Tuyền không hỏi thêm, nhưng bà ta vẫn nghi ngờ rất đậm, có quá nhiều sơ hở.

Năm đó Lam Tuyền là thân tín của Vệ Thần phi. Mà nữ tử này, rất giống nương nương lúc mới vào cung. Ngay cả tuổi cũng khớp như vậy. Dù thiên hạ người giống nhau không ít, nhưng không hiểu sao Lam Tuyền có một cảm giác kỳ lạ với Tiểu Uyển.

Tiểu công chúa năm đó, chính Lam Tuyền từng bế trên tay. Mặc dù tiểu công chúa đã bị xác nhận đã chết, chỉ là không tìm thấy xác, Lam Tuyền vẫn ôm tuy hy vọng.

Mãi đến hôm nay ...

Thôi vậy, có lẽ chính Tiểu Uyển cũng không biết gì, Lam Tuyền nghĩ có hỏi tiếp cũng vô dụng, chi bằng tự bà ta đi điều tra.

Trước mắt phải bảo hộ và giữ Tiểu Uyển bên cạnh. Lam Tuyền liền nói :

- Thôi vậy đi, ta sẽ tìm cho ngươi một họa sư, ngươi vẽ ra chân dung của huynh trưởng. Để lâu chỉ e hình dáng cũng quên mất, lúc đó muốn tìm không khác nào mò kim đáy bể.

- Đa tạ đại nhân.

Tiểu Uyển mừng rỡ, cách này tại sao cô lâu nay lại không nghĩ tới?

Lam Tuyền vươn tay nắm lấy bàn tay thon nhỏ của Tiểu Uyển, giọng bà ta trầm ấm hơn nhiều :

- Tiểu hài tử, khoan vội đa tạ ta. Không biết chừng sau này ta phải nhờ vào ngươi đó ...

Tiểu Uyển không hiểu ra sao. Nữ nhân này vì sao lại tốt với cô?

Chỉ 1 ngày vào cung, Tiểu Uyển đã trải qua đủ loại nhân tình mà cả chục năm cô chưa từng gặp. Vừa quen đã ghen ghét nhau, bạn bè thì phản bội, xa lạ thì lại quan tâm, ...