Mật Thám Phong Vân

Quyển 8 - Chương 261: Ngủ với trẻ vị thành niên




Chỉ thấy một tiểu cô nương áo bông đỏ thẫm, đang mở đôi mắt to tròn, mông lung chảy nước nhìn hắn.

- Phi Yến?

Từ khi đến Thái Nguyên, Lăng Phong vẫn để tiểu nha đầu này bên cạnh. Dù sao một tiểu nha đầu ăn ở cũng chẳng tốn bao nhiêu. Trọng yếu là nó bị câm, không gây phiền não gì cho hắn.

Có điều, chính bởi vì cô bé bị câm, có đôi khi Lăng Phong cũng quên béng luôn.

Lại nói, Cố lão khẳng định Phi Yến cũng là một tướng hồn. Thế nhưng Lăng Phong có cảm giác cô bé và các nữ hài khác cũng không có gì khác. Thậm chí, Phi Yến còn có phần ngây ngô hồn nhiên hơn. Cả ngày ngoài việc ngồi một chỗ thẩn thờ, cô bé cũng chẳng làm chuyện gì khác lạ.

Hiện tại nửa đêm cô bé lại chạy qua đây, Lăng Phong không hiểu ra sao hỏi :

- Ngươi có chuyện gì?

Phi Yến im lặng chớp chớp mắt.

- Ài bỏ đi, ngươi cũng không nói được.

Thấy Phi Yến bỗng đưa tay dụi dụi mắt, Lăng Phong liền hỏi :

- Buồn ngủ sao?

Cô bé hồn nhiên gật đầu.

- Không phải ta đã sắp cho ngươi một phòng sao?

Phòng của Phi Yến tuy nhỏ hơn, nhưng vì cho nữ hài dùng nên Lăng Phong cũng dặn dò tiểu nhị chuẩn bị tỉ mỉ sạch sẽ hơn chút. Đã thế Phi Yến vì sao lại không chịu ngủ mà chạy qua đây?

Chỉ thấy Phi Yến bỗng chỉ tay về phía giường Lăng Phong.

- Ngươi không lẽ ... muốn ngủ ở phòng này?

Cô bé lại gật đầu.

Lăng Phong vốn định hỏi thêm, có điều nhớ ra cô bé bị câm, hỏi càng nhiều càng như thằng điên nói một mình trong phòng, mà lại chẳng hỏi ra cái gì. Dù sao hắn thì ngủ đâu cũng được cả, liền nói :

- Vậy thì ngươi cứ dùng phòng này, ta sang phòng ngươi.

Chỉ là, vừa đứng lên tay lại bị Phi Yến níu lại.

Lăng Phong không khỏi hoài nghi :

- Ngươi không phải ... muốn ngủ cùng với ta đó chứ?

Phi Yến ngẩng đầu nhoẻn miệng cười.

Lăng Phong nhìn cô bé, có chút tâm phiền ý loạn.

Tiểu nha đầu này lâu không để ý, để ý mới thấy thay đổi không ít. Trước kia một bộ gầy yếu xanh xao, hiện tại có ăn có ngủ da dẻ phấn hồng bạch tích, khuôn mặt phúng phính đáng yêu, quả thật là một cái phôi lolicon vô cùng tiềm năng.

Đã thế lại còn bị câm, Phong ca cho dù có làm gì đi nữa ...

“Ài nghĩ tầm bậy đi đâu vậy? Quá tà ác đi!”

Lăng Phong vội vã lắc đầu cảnh tỉnh bản thân. Người ta mới đâu có 10 tuổi thôi, hình như còn chưa chính thức dậy thì, nghĩ bậy cái nỗi gì chứ. Chờ lớn một chút, khụ!

Nhìn vẻ mặt có gì đó sợ sệt của Phi Yến, Lăng Phong dò hỏi :

- Ngươi sợ ngủ một mình?

Phi Yến gật đầu, tay vẫn không chịu buông áo Lăng Phong.

Lăng Phong thở dài.

Cũng phải, cô bé này tận mắt nhìn thấy thảm cảnh cha mẹ bị chém chết, trải nghiệm đó vô cùng kinh hoàng, ngay cả người lớn còn bị ám ảnh lâu dài đừng nói gì trẻ nhỏ.

Dù sao cũng chỉ là một nữ hài thôi, Lăng Phong liền nói :

- Được rồi, coi như làm thanh niên nghiêm túc một đêm, cũng không chết được. Có điều, không được tùy tiện ôm ấp ta đó.

...

Sáng sớm.

Mặt trời đã chiếu tới mông, Phong ca vẫn ngủ khì trên giường. Thân là nam chính hoàn hảo mà lại lười như vậy, xem ra ngày vô địch thiên hạ vẫn còn xa vời lắm. Chẳng qua cũng có thể thông cảm được, mấy ngày qua Phong ca chạy đôngg chạy tây, không tránh khỏi lao lực.

“Cộc cộc”

Có tiếng gõ cửa, Lăng Phong uể oải mở mắt hàm hồ nói :

- Ai đấy? Đang luyện công chưa thu về, chờ chút đi.

“Cộc cộc”

Không có tiếng đáp, mà vẫn là tiếng gõ.

Lăng Phong buồn bực đá bay chăn bông, mắt nhắm mắt mở bò ra cửa. Trên đường đi ra, hắn bỗng thấy đoạn kịch này có gì đó rất quen thuộc. Chỉ là đầu óc chưa tỉnh hẳn không nhớ nổi đã xảy ra ở đâu.

Cửa vừa hé mở ...

- Aaa! Hạ lưu.

Lăng Phong bị tiếng ai đó hét làm cho thanh tỉnh, vội vã mở mắt. Vừa thấy cảnh gì đó liền nhớ ra vì sao quen.

Chỉ thấy đứng ngoài chính là xú nữ Lâm Hàm Uẩn, đang che miệng nhìn Lăng Phong.

Nữ oa này, liệu có phải lần trước thấy thân thể Phong ca một lần mà sinh ra mê luyến rồi không? Đáng hận nhất là đôi mắt nàng ta không che thì thôi, lại còn mở to, hình như còn nhìn hẳn xuống dưới.

Lăng Phong vội vã hai tay che chỗ yếu hại đang “chào cờ buổi sáng”, hét toáng lên :

- Còn nhìn nữa?

Lâm Hàm Uẩn rút cục đỏ mặt tránh đi. Chỉ là trong lúc xoay đi, dường như lại thấy cảnh gì đó trong phòng, nàng ta lại tròn mắt hét lần hai :

- Aaa!

- Lại hét cái gì mà hét? Cô bị bệnh sao?

- Ngươi ... Ngươi hóa ra lại đồi bại như vậy?

- Ta đồi bại cái gì?

Lăng Phong vừa nói vừa xoay lưng nhìn theo.

Mãi lúc này hắn mới nhớ ra, trên giường hắn còn có một người khác.

Ài, chuyến này hiểu lầm nặng đây, ngủ với trẻ vị thành niên. Cũng may đây là cổ đại, bằng không thì hầu tòa bóc lịch như chơi.

...

Mất thêm nửa canh giờ nói nhảm, rút cục mới đuổi được xú nữ phiền phức kia đi. Vệ sinh buổi sáng qua loa, Lăng Phong thần thanh khí sảng đi ra sảnh.

Nhân tiện cũng phải nói, có bàn chải có khác. Tuy thô sơ nhưng đúng là cảm giác khác biệt hẳn. Chẳng bù cho trước kia, toàn phải súc miệng bằng nước muối, súc đến mức ăn sáng cũng mặn như muối luôn. Đã thế cứ dăm ba ngày lại phải một lần ngồi cạo răng. Thật là quá bất tiện.

Xem ra mấy chuyện thú vị kỳ quái ở Thái Nguyên, nhất định phải điều tra thử.

Vừa ra sảnh, Lăng Phong lập tức bấm ngón tay.

Nhắc đến chuyện ăn sáng, hôm nay gọi cái gì đây, hủ tiếu hay vằn thắn?

Ấy, từ từ đã ...

Sờ sờ túi, Lăng Phong bóp trán khổ não. M* nó, mang tiếng nhân viên mật quốc gia, bang chủ Phong Vân bang lấp lánh thanh xuân, thế mà đồ ăn sáng cũng không có tiền mua.

Bỏ đi bỏ đi, hoạt động ngầm, đành cam chịu chút vậy.

Có điều, hiện tại chịu thiệt có thể, nhưng cũng không thể chịu không, phải làm sao về sau quyết toán mới được đi.

Tốt xấu năm đó cũng từng đi công tác cùng boss 1 2 lần, trong đầu bỗng lóe lên gì đó, Lăng Phong vẫy vẫy tay :

- Ê tiểu nhị, lại đây chút.

- Khách quan có gì phân phó?

Khách điếm này chỉ có 2 tiểu nhị, cho nên thay ca kiêm luôn thu ngân.

Chờ tiểu nhị lại gần, Lăng Phong liền lấy ra một tấm lệnh bài, nhoáng một cái trước mặt gã. Lăng Phong cũng chẳng buồn xem là lệnh bài gì, trong người hắn hiện có đến 2 3 tấm. Dù sao thằng nhãi tiểu nhị này thì có thể nhận biết lệnh bài gì chứ?

Quả nhiên, tiểu nhị liền lộ vẻ sợ hãi :

- Khách quan ngài là ...

Lăng Phong một bộ nghiêm túc :

- Thực ra, bản quan là “khâm sai” đang vi hành, hiểu không?

Tiểu nhị nghe 2 chữ khâm sai, lập tức kinh hoàng lắp bắp :

- A, khâm sai đại ...

- Suỵt, nhỏ giọng, nhỏ giọng.

Lăng Phong còn chưa kịp ra dáng quan trên, tiểu nhị đã len lén nói :

- Đại nhân, cái này ... Chỗ tiểu nhân làm ăn nhỏ, ngài là khâm sai cũng không thể ăn không ở không đâu.

Lăng Phong suýt chút úp sấp. Thằng nhãi này trông thì ngu nhưng cũng rất tỉnh đấy. Hắn lập tức hắng giọng chấn chỉnh :

- Tầm bậy, ngươi dám mắt chó nhìn người? Bản quan có nói sẽ ăn chùa của các ngươi sao?

- A vâng vâng, tiểu nhân mắt chó, đại nhân đại lượng. Vậy ... đại nhân có gì chỉ dạy?

Lăng Phong nhìn trước nhìn sau đè thấp giọng :

- Chỗ này của các ngươi, có ghi hóa đơn đỏ không?

Tiểu nhị mặt ngơ ra :

- “Hóa đơn đỏ” là gì?

- Là ... khụ!

Ngại quá ngại quá, lần đầu tham ô công quỹ. Không được tự nhiên cho lắm.

Lăng Phong ho một cái giải thích :

- Bản quan đang thi hành công vụ, chi tiêu đều phải ghi lại còn báo cáo triều đình. Cho nên, cần phải có “hóa đơn đỏ”. Hiểu ý chứ?

- Hóa đơn thì tiểu nhân hiểu. Khách ra vào ăn ở đều phải ghi, chẳng qua bình thường không ai thèm lấy ...

- Từ từ, ngươi hiểu cái con đà điểu chứ hiểu. Nghe cho hết đã.

Lăng Phong bĩu môi chặn lại, vừa nghe là biết đám này chưa từng làm dịch vụ ghi khống này. Giỡn chơi sao, đây là tinh hoa xã hội chủ nghĩa, cổ đại các ngươi biết mới sợ đó.

Lăng Phong liền phổ cập một chút kiến thức tiên tiến :

- Thế này ... Mặc dù ta ở cái phòng rẻ, nhưng ngươi cứ ghi cho ta ở phòng đắt nhất trên kia. Ngoài ra, mỗi bữa ăn có món đặc sản gì thì cứ tùy tiện mà ghi hết vào, đưa ra thì chỉ cần màn thầu là được rồi. Thời gian nghỉ ngơi, dịch vụ xoa bóp thanh xuân các kiểu, cứ nhét cả vào cho ta.

Lăng Phong liếc mắt lên lầu hai, trong bụng nghĩ đến “phối hợp công tác” không được 100% nhưng biết đâu cũng được tầm 40% đi. Liền nói luôn :

- Đúng rồi, phòng của vị Lâm cô nương trên kia, tiền thì cứ để cô ta trả, nhưng ghi thêm một tờ cho ta.

- Đại nhân đây là muốn ...?

Lăng Phong lập tức nghiêm mặt :

- Cơ mật quốc gia, ngươi có quyền biết sao?

- Vâng vâng. Có điều, đại nhân ...

- Lại làm sao?

Tiểu nhị gãi đầu ấp úng :

- Tiểu nhân nghĩ lại. Sổ sách hóa đơn sai lệch, lão bản phát hiện ra bắt tiểu nhân bù tiền thì làm sao?

- Hóa đơn đỏ ngươi đưa cho ta, tờ lưu trữ ngươi cứ ghi đúng sự thật không phải xong?

- Nhưng như vậy, tiểu nhân cũng đâu có ... lợi lộc gì đâu?

“A đù, thằng nhãi này ...”

Lăng Phong gắng hòa nhã khuyên :

- Sao không? Đây chính là đóng góp với triều đình của ngươi. Nói không chừng bên trên sẽ truy tặng danh hiệu rạng danh tổ tông đó.

Tiểu nhị bẽn lẽn :

- Cái này, đại nhân ... Tiểu nhân mồ côi, không biết tổ tông là ai. Hay là thực tế một chút được không?

Lăng Phong phiền muộn mắng :

- Ngươi ... con m* nó có chút đầu óc được không? Ngươi có thể ghi khống cho ta, chẳng lẽ không biết xén bớt bên tờ của ngươi sao?

Mãi lúc này, tiểu nhị mới hiểu ra, giơ ngón cái tấm tắc :

- Đại nhân ... quả nhiên là, cao nhân có cao kiến.

Lăng Phong chán nản quay lưng đi. Mới được 2 bước, lại bị tiểu nhị chạy theo :

- Chờ chút đã đại nhân.

- Chuyện gì nữa?

- Vừa rồi được đại nhân chỉ điểm, tiểu nhân quả là mở mang không ít. Chẳng qua, cái ... “dịch vụ thanh xuân” kia cụ thể là gì?

Lăng Phong hữu khí vô lực nói :

- Ài, không có văn hóa gì hết. Thuê vài mỹ nữ đến tận phòng, tắm rửa đấm bóp vuốt trụ thổi kèn ... à khụ khụ. Đại khái là làm vui lòng khách quý, không biết sao?

- Đại nhân, tiểu nhân nghe ngài nói một lúc, cảm thấy ... Như vậy có khác gì thanh lâu?

- Ầy, quá thô tục đi. Cái này là ...

Nhìn thằng nhãi tiểu nhị mở mắt ếch nhìn mình, Lăng Phong cũng lười biếng phẩy tay :

- Mà thôi bỏ đi, không cần dịch vụ.

Lăng Phong còn chẳng rảnh đi phổ cập văn hóa cho một tên tiểu nhị.

Chỉ là tiểu nhị gặp được cao thủ, vẫn chưa hết ngưỡng mộ, lại hỏi :

- Vẫn còn đại nhân, con đà điểu là con gì?

Lăng Phong buồn chán giải thích :

- Là một loại gà rất to.

- To cỡ nào?

- Tầm 80 cân.

Tiểu nhị ngẫm một lúc, lập tức ánh mắt mập mờ :

- A, ra là loại “gà” đó sao? Hựhự.

Lăng Phong trợn mắt khinh bỉ. Thứ không có tiền đồ, đã dốt còn bày đặt khôn vặt.

Lăng Phong lại không biết rằng, trong lúc hắn thủ thỉ với tiểu nhị, từ một góc khách điếm có một đôi ánh mắt ai đó nhìn theo.

Cùng lúc có tiếng Bạch Ngọc Đường ngáp dài đi xuống :

- Lão Lăng, dậy sớm chuẩn bị tham gia đại hội sao?

Lăng Phong ngẩn ra, đại hội gì?

Mãi mới nhớ hôm nay cũng là ngày Triều Lam hẹn các lộ anh hùng 3 đạo phía bắc. Hắn còn đang định đi liên lạc với sở Mật thám Hà Đông phối hợp tác chiến.

Thôi, lại để điệp viên Phi Long hành động một mình vậy.