Mạt Thế Chi Tồn Hoạt Độ Nhật

Chương 12: Di nguyện của cha




Ba người ở trong khu 10 tìm kiếm một vòng, lần này bọn họ đặt mục tiêu —— tìm kiếm dưới tầng hầm ngầm.

Bởi vì khoa học kỹ thuật phát triển cùng thành trấn phồn hoa, tầng hầm ngầm cơ hồ đều thành ‘hầm tàng trữ’ của mỗi hộ gia đình, khác biệt là phương thức sử dụng mỗi hộ gia đình đều bất đồng, có hầm rượu, có hầm trang bị dàn loa ca hát, có gia đình  giống nhà Nhậm Quảng Bách dưới mật thất hình thành một cái phòng ngầm nhỏ, nhưng mà loại này tình huống ít, bởi vì phải tốn phí thời gian, tinh lực cùng tiền tài thì nhiều.

Bọn họ nghĩ, nói không chừng cha mẹ đang tránh ở nào đó dưới tầng hầm ngầm nghỉ ngơi.

Cho đến khi ba người đi vào khu XX, trong lúc đó vô tình nhìn thấy có ‘thứ’ giống như bọn họ —— nhân loại.

Ba người liếc nhau, đều tràn đầy kinh ngạc, nhân loại? Tại sao lại có người vô duyên vô cớ xuất hiện tại thành xác sống, chẳng lẽ là người sống sót?

Ba người không định lộ diện, ngầm đi theo, chỉ thấy sáu người giống như bọn họ tìm kiếm xung quanh, không biết đang tìm cái gì.

Hoặc là tìm đồ vật…… Có lẽ không phải người sống sót. Người sống sót chạy trốn đều không kịp nữa rồi, không thể loạn hoảng khắp nơi?

Tuy rằng ba người bọn họ cũng là người sống sót đang loạn hoảng khắp nơi, hoàn toàn không tư cách nói ai khác.

Sáu người đi đến một toà nhà tầng, tiếp theo quẹo trái quẹo phải tìm kiếm, liếc nhau, cùng tiến vào trong.

Đám người đó như vậy…… Cái bộ dáng không khác gì đang sợ hãi, đang do dự trốn tránh thứ gì đó?

Ba người cảm thấy khả nghi, đi theo đi vào trong tầng lầu, súng trên tay không hề buông xuống. 

Bên trong toà nhà chính là cái sảnh rộng, vừa đi đi vào, chỉ thấy một cái quầy dưới đại sảnh trống rỗng. Bên cạnh hai bên thang máy mở ra, đèn điện không ngừng lập loè, có một loại hư không, cảm giác tịch liêu. 

Sáu người đi vào cửa thoát hiểm, cửa lung qua lung lại, xem ra vừa mới tiến vào không lâu.

Ba người liếc nhau, Nhan Hàn xung phong đuổi theo phía trước, Nhậm Quảng Bách đi theo, Nhậm Từ Nhạc theo sau, cùng đi vào cửa thoát hiểm.

Chạy bên dưới cầu thang, nhìn dấu chân trên mặt đất, hiển nhiên sáu người là đi dưới lầu.

Dưới lầu? Bãi đỗ xe?

Ba người thật cẩn thận đi không phát ra âm thanh đuổi theo.

Ba người đi vào bãi đỗ xe, tình cảnh ở bãi đỗ xe cùng đại sảnh bất đồng, xe rất nhiều, nhưng liếc mắt qua liền thấy bên trong trống rỗng, xem ra đám nhân viên ở đây sau khi xảy ra chuyện thì đã vội vàng chạy trốn, không có bao nhiêu người lái xe chạy trốn, đổi lại cho họ có lẽ chính là con đường đào mệnh. 

Sáu người một lát sau đã không thấy thân ảnh, ba người giật mình, chạy nhanh tìm bọn họ.

Mới vừa tiến lên vài bước, liền nghe được có thanh âm người nói chuyện.

“Uy! Ông già kia! Ông thế nào cũng không chịu nói hả!”

“Con chip rốt cuộc ở đâu!!”

Ba người nghĩ thanh âm xuất hiện ở chỗ kia, trộm tránh ở sau một chiếc xe màu đen, nhìn thấy sáu người đang vây quanh một người ngã trên mặt đất, người trên mặt đất người mặc áo sơmi màu trắng cùng quần dài màu đen, người đầy vết máu, miệng vết thương phủ đầy trên người, quần áo cũng rách mướp.

Ba người không thấy được diện mạo của hắn, bởi vì đối diện với bọn họ chính là cái ót của ông ta. Muốn biết ông ta là ai có lẽ họ phải dựa vào từ lời nói của sáu kẻ máu lạnh kia.

Gọi ông ta là ông già…… Ý biểu đạt chính là: Ông ta chính là một ông già? Nhưng nhìn ông không hề già đến mức ấy, nhiều nhất cũng chỉ là người đàn ông tầm trung niên thôi.

“Rốt cuộc nói hay không! Đồ vật ở đâu!!” Trong đó một người đàn ông áo mặc màu đen vươn chân đá một cú đá mạnh, đối với người bị thương không lưu tình.

Người đàn ông nằm trên mặt đất hơi thở suy yếu, thở phì phò, “Tôi…… Tôi không biết……”

Một gã khác ngồi xổm xuống, đem đầu người đó kéo lên, lúc này ba người mới rõ ràng nhìn thấy bộ dáng người đàn ông kia, Nhậm Quảng Bách và Nhậm Từ Nhạc đều kinh ngạc!

Đó không phải cha của bọn họ sao!

Trên mặt ômg tuy tràn đầy vết máu, miệng vết thương không ít, nhưng là ngũ quan diện mạo cũng không quá bị nhào nặn biến đổi, cho nên bọn họ liếc mắt một cái liền nhận ra người này chính là người cha mà bọn họ vẫn luôn muốn tìm —— Nhậm Đào!

Đôi mắt Nhậm Đào khép hờ, cả người mệt mỏi, kiệt sức. Cái gã áo hồng đang nhấc đầu ông lên cũng không bởi vậy buông tha cho ông, trước mặt ông còn cố vung lên một nắm đấm nữa: “Nói! Nói cho tao biết con chip của mày để chỗ nào mau!”

Nhậm Quảng Bách và Nhậm Từ Nhạc thấy cha bị đánh, dưới sự giận dữ muốn xông lên phía trước, lại bị Nhan Hàn vươn tay ngăn trở —— hiện tại không phải thời cơ tốt để đi ra ngoài, bọn họ có sáu người, mà mỗi người đều cầm súng, đối ba người bọn họ thật bất lợi.

Hai người cau mày, cảm thấy tâm như đao cắt, nhìn cha mình bị đánh, bọn họ cái gì cũng không thể làm!

May mắn thay, sáu người tính toán từ bỏ, đi tới trước mặt gã áo hồng nói, “Được rồi! Không sao, chúng tao lát sẽ quay lại xử lý mày! Đi, đi ăn cơm.” Hắn đứng bỏ đi, còn lại năm người cũng đi theo hắn ra ngoài. 

Ba người thấy bọn họ đi xa, tiến vào cửa thoát hiểm, chạy nhanh tới hướng của Nhậm Đào. 

Nhậm Quảng Bách nâng cha mình dậy, nhẹ nhàng gọi: “Cha…… Cha, ngươi không sao chứ? Tỉnh tỉnh……”

Nhậm Từ Nhạc ở một bên nhìn cha mình, ánh mắt đau lòng, người cha…… Người mà bọn họ kính yêu, người cha cực kỳ yêu thương bọn họ……

Nhậm Đào nghe thấy được thanh âm quen thuộc, đôi mắt hơi hơi mở, hai người trước mắt mơ mơ hồ hồ, nhưng ông nhận ra, là con ông! Bọn họ rốt cuộc tới! Ông đã chờ hai đứa con này thật lâu rồi……

“Các con…… Các con rốt cuộc tới……” Nhậm Đào ngay cả lời nói đều nói không rõ, ông cảm thấy cả người đều hôn trầm, ông biết —— mình cũng không giữ được bao lâu nữa.  

Nhậm Quảng Bách cùng Nhậm Từ Nhạc liếc nhau, vui vẻ mà cười, cha đã tỉnh!

Tiếp đó, Nhậm Quảng Bách cúi đầu hỏi: “Cha…… Chuyện này rốt cuộc là sao? Những người đó vì sao……” Vì sao lại đánh người thành như vậy?

Đôi mắt Nhậm Đào mở to ra rồi nhắm lại, nhắm rồi lại mở, thở hổn hển mấy hơi thở, chậm rãi mở miệng: “Không có thời gian giải thích…… Cha không được……” Tiếp theo vươn cánh tay trái, “Các con…… Mau chặt đứt tay của cha…… Mau……”

Hai người kinh ngạc, cắt đứt cánh tay của cha?! Chuyện này sao được!

Nhậm Đào nhíu mày, thở phì phò: “Nghe lời…… Mau…… Chính là hình xăm trên cánh tay…… Đem nó cắt bỏ để lấy đồ vật bên trong ra…… Mau!”

Hai anh em không lay chuyển được cha mình, chỉ phải đáp ứng. Nhưng là bọn họ làm sao hạ thủ được?

Nhan Hàn thấy hai anh em ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, mặt đau lòng, rõ ràng không hạ thủ được, quyết đoán từ trong lòng ngực lấy ra một con dao, thanh lãnh nói: “Để tôi.”

Nhậm Đào cảm kích nhìn về phía Nhan Hàn, “Được…… Mau…… Cắt đứt nó…..”

Hai anh em cau mày không đành lòng xem, quay đầu đi. Nhan Hàn kéo cánh tay trái Nhậm Đào, nhìn hình xăm, một hình con bướm, nâng tay phải, cắt hình con bướm.

“A!!” Nhậm Đào nhịn không được kêu lên, một chút thuốc gây tê cũng không được dùng đã phải bị cắt thịt, đây là khổ hình kinh khủng nhất mà ông từng phải trải qua.

Đổi làm là Nhan Hàn, ngay cả âm thanh cũng không lên đến cổ họng…… Không đúng, khuôn mặt y vẫn bình yên không chút biến đổi, dường như không để trong lòng.

Cắt đứt, huyết nhục mơ hồ, Nhan Hàn phát hiện bên trong có một miếng đồ vật màu đen, vươn tay đem nó lấy ra, Nhậm Đào vì thịt bị kéo ra, lại hét lên một tiếng, may mắn sáu người kia đều đi rồi, bằng không bọn họ lớn tiếng như vậy, xác định sẽ bị phát hiện.

Đem đồ vật màu đen lấy ra, Nhan Hàn nhìn —— là con chip.

Hai anh em quay đầu nghe tiếng gào của cha, nhịn không được khóc thành tiếng, bọn họ thật vô dụng…… Đã để cha phải chịu tra tấn như vậy……

Nhan Hàn vỗ vỗ hai người, “Được rồi.”

Hai người hít sâu mấy hơi, đem nước mắt đè ép trở về, chịu đựng đau lòng quay đầu lại, nhìn thấy cánh tay của cha huyết nhục hoà lẫn, sắc mặt ông tái nhợt, nhịn không được rơi lệ.

Nhan Hàn mặt vô biểu tình mà nhìn bọn họ, thân tình gì đó y chưa từng cảm nhận, cho nên y cũng không hiểu biết đó là cái dạng cảm tình gì, nhưng nhìn Nhậm Quảng Bách rơi lệ thực sự làm tâm y ẩn ẩn đau, vươn cánh tay sạch sẽ vỗ vỗ phía sau lưng anh, an ủi anh.

Nhậm Đào thở phì phò, chậm rãi bật cười, “Các con đừng đau lòng…… Cha vốn không thể giữ được bao lâu…… Cha chẳng qua là đi tìm các mẹ các con…… Về sau chỉ còn lại hai anh em các con…… Phải giúp đỡ nhau có biết không……”

Hai người khóc lóc lắc đầu: “Không, ba…… Đừng đi……”

Nhậm Đào vui mừng nhìn bọn họ: “Mẹ các con biến thành xác sống…… Chính tay cha đã kết thúc sinh mệnh bà ấy, chôn ở hậu viện nhà của chúng ta…… Các con đợi lát nữa đem xác cha cũng chôn ở đó…… Cha muốn cùng ở với mẹ các con…… Còn con chip này…… Các con ngàn vạn phải nhớ…… Phải giao cho R quốc quản lý…… Ngàn vạn…… Ngàn vạn không thể rơi vào trong tay người khác…… Đặc biệt là những người đó…… Biết không……”

Hai anh em khóc lóc gật đầu, không ngừng mà nói cha, Nhậm Đào cảm thấy thực vui mừng, một đời có thể có một người vợ ôn nhu hiền thục, lại có hai đứa con ngoan ngoãn nghe lời, ông cảm thấy thực thỏa mãn.

Nhìn lên trên, chậm rãi nhắm mắt lại, bà nó, tôi tới đây……

Nhậm Quảng Bách cùng Nhậm Từ Nhạc thấy cha an tường nhắm mắt lại, nước mắt dừng không được nữa, chỉ có thể khóc, vẫn luôn gọi cha.

Cho đến khi  cha hoàn toàn tắt thở, nước mắt bọn họ mới dừng lại, nhưng đồng thời phát ngốc, nhìn thi thể cha không động đậy.

Nhan Hàn thấy bộ dạng bọn họ chịu không nổi đả kích cũng cảm thấy khó chịu, nhưng không thể bị những người đó phát hiện, bọn họ cần phải đi.

Vỗ vỗ hai người, giúp cho bọn họ thanh tỉnh chút.

“Chúng ta cần phải đi, nếu như bị những người đó phát hiện, các người sẽ không thể để cha mẹ mình ở cùng nhau nữa.” Tuy rằng Nhan Hàn đối thân tình, cảm giác cũng không hiểu biết, nhưng nhìn một gia đình ấm áp kia y cũng dần hiểu ra, y lần đầu tiên cảm thấy, cái chết là một chuyện làm người ta thật đau đớn.

Không tự chủ nghĩ, nếu là Nhậm Quảng Bách chết, y sẽ thế nào?

Y hẳn là sẽ huỷ hoại hết thảy.

Nhậm Quảng Bách cùng Nhậm Từ Nhạc dần dần khôi phục, lau nước mắt, nhìn cha nói: “Chúng ta nhất định sẽ bảo vệ con chip này.”

Tuy rằng bọn họ không biết con chip này có tác dụng là gì? Vì sao cha lại liều mạng bảo hộ nó, nhưng bọn họ biết, đây là di nguyện của cha, vì cha, bọn họ cũng nhất định phải làm được.

Nhan Hàn giữ con chip thật tốt, hai anh em cõng cha lên, cùng nhau rời khỏi toà nhà.

Nhan Hàn đi trước dò đường, hai người ở phía sau đi theo, may mắn ở trong đã không còn xác sống, rất nhanh liền trở bề chỗ bọn Viên Bình. 

Thu xếp thật tốt, Viên Bình nhìn bộ dáng đau đớn kia của bọn hắn, cũng đoán được bảy tám phần, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Nhưng thật ra Quách Tuấn Kỳ có chút khó hiểu, “Các cậu vác cái thi thể này về làm gì? Cũng có ăn được đâu.”

Những lời này, hai anh em vì còn đắm chìm trong đau thương, không hề có phản ứng với nó, nhưng thật ra đã chọc giận đến Nhan Hàn.

Nhan Hàn bước tới, một tay đã nhấc Quách Tuấn Kỳ lên, thể trạng của y tuy rằng không cao lớn, nhưng nhiều năm trải qua huấn luyện, thân thể y có tố chất nếu so người bình thường còn cường đại hơn rất nhiều, nhắc một tên Quách Tuấn Kỳ không tính là cái gì. Quách Tuấn Kỳ bị nhấc bổng ở giữa không trung, bị hù chết, sắc mặt trắng bệnh, “Đừng a! Đừng xúc động!”

Viên Bình tiến lên ngăn Nhan Hàn, hai anh em lúc này mới bị động tĩnh bừng tỉnh, cũng chạy nhanh đến ngăn cản, Nhậm Quảng Bách ôm chặt lấy Nhan Hàn, Viên Bình và Nhậm Từ Nhạc đỡ lấy Quách Tuấn Kỳ.

Quách Tuấn Kỳ không ngừng thở dốc, cũng không dám nói cái gì nữa. Vừa mới nhìn thấy ánh mắt của Nhan Hàn, cậu ta thật sự bị hù chết rồi, cậu ta một khắc đã có thể cảm thấy cái chết đamg cận kề mình.

Nhan Hàn được Nhậm Quảng Bách ôm vào trong ngực, cảm xúc được trấn an, nhưng vẫn tức giận, trừng mắt Quách Tuấn Kỳ: “Còn để ta nghe được những lời bất kính của mi với họ, mi chuẩn bị từ biệt thế giới này được rồi.” Nói xong, kéo Nhậm Quảng Bách lên xe, không quan tâm tới chuyện lưu chỗ ngồi cho những người khác.

Nhậm Từ Nhạc thở dài, vỗ vỗ vai Quách Tuấn Kỳ. Lời vừa rồi của Quách Tuấn Kỳ nói cũng khiến hắm cảm thấy không thoải mái, nhưng hắn nghĩ, dù sao cũng chỉ là người trẻ tuổi, lời nói không thể ngăn cản, cũng không trách cậu ta, chỉ nói: “Cậu vẫn nên đừng hồ ngôn loạn ngữ.” Tiếp theo lên xe, mặc kệ cậu ta.

Viên Bình vốn không thân thiết gì với Quách Tuấn Kỳ, cho nên cậu cũng không biết phải an ủi cái gì, học Nhậm Từ Nhạc vỗ vỗ vai cậu ta sau đó liền đuổi bước chân Nhậm Từ Nhạc, lên xe.

Quách Tuấn Kỳ đứng ở tại chỗ, trong gió hỗn độn, trời ạ, tình huống này là như thế nào!