Mạt Thế Chi Tồn Hoạt Độ Nhật

Chương 13: E thị bị bao vây




Năm người sau khi đã chuẩn bị đầy đủ, lên đường quay lại khu mười một để đem xác cha và mẹ táng cùng nhau, cũng thuận đường trở về khu 11 để tìm Hà Cố và Hứa Thanh.

Trở lại khu mười một, tâm tình khác hẳn với ngày hôm qua, vốn là tràn ngập hy vọng lên đường đến khu mười một, tràn ngập hu vọng cả nhà đoàn tụ cùng sống ở khu mười một, vật mà bây giờ lại bị phân cách giữa hai thế giới khác nhau.

Bất luận tương lai có thế nào, xác sống đến tột cùng có bị tiêu diệt hay việc nhân loại phải sống trốn tránh ở trong các thành phải, bọn họ cũng nhất định phải trở về, trở về để nhìn lại nơi tràn ngập hồi ức này.

Bọn họ đã không còn được gặp lại cha mẹ nữa. 

Về nhà, dọc theo đường giết chết rất nhiều xác sống, mới rời đi một ngày, số lượng xác sống lại gia tăng, không biết là từ nơi nào tới, những người bị cắn vẫn là người dân sống ở đây.

Hai anh em đồng tâm đi tìm, phía dưới bùn đất cũng không phải tầng hầm ngầm gì, đào một cái hố, đặt xác cha vào để chôn cất. Tuy rằng bọn họ không biết cha mình đã táng mẹ ở đâu, nhưng, hai người họ cũng ở bên nhau dưới nền đất này, không phải sao?

Lại tìm cái một cái bia, khắc tên cha mẹ và ấn kí của hai anh em, cắm lên trên, trước mặt phần mộ của cha, Nhan Hàn và Viên Bình cũng theo quỳ xuống, Quách Tuấn Kỳ không quỳ, cúi chào mà thôi.

Quách Tuấn Kỳ nghĩ, người được chôn cũng không phải người thân của mình, mình làm gì phải quỳ.

Đi vào phòng ở, đem một vài bình nước chất lên xe, liền nghe thấy có người gọi bọn họ: “Mọi người đã trở lại à!”

Quay lại đầu nhìn, quả nhiên là Hứa Thanh và Hà Cố.

Hà Cố lái xe, dừng ở trước cửa nhà, cùng Hứa Thanh xuống xe, đi tới, “Còn tưởng rằng mấy người sẽ ở khu 10 chờ chúng tôi tới.”

Hứa Thanh tỏ ra mất mát, nhìn bọn họ gật đầu ý chào hỏi. Viên Bình đi tới bên người Hứa Thanh, “Thế nào?”

Hứa Thanh lắc đầu, thở dài: “Chúng tớ tìm toàn bộ khu mười một, trừ xác sống ra, chỉ còn mấy hộ nhà còn trốn ở tầng hầm ngầm, nhưng lại không có người thân của chúng tớ…… Thực xin lỗi Viên Bình, chúng tôi cũng không tìm được người nhà của cậu……”

Viên Bình cứng đờ, vỗ vai cậu ta, sắc mặt có chút quái dị: “Không có việc gì, cha mẹ tớ….. Bọn họ sẽ không có việc gì.”

Hà Cố ôm lấy một bên vai Hứa Thanh, cúi đầu nói với cậu ta: “Không phải còn có tớ ở đây sao?”

Mặt Hứa Thanh hơi hơi phiếm hồng, gạt tay cậu thanh niên này ra, “Cái, cái gì gọi là của cậu!”

Hà Cố cười cười, những người khác thấy bọn họ tốt lên không ít, nhẹ nhàng thở ra.

Nhậm Quảng Bách lúc này mở miệng: “Có thể họ đã trốn đi rồi chăng? Cho dù không có ở F thị, nhưng còn có G thị và E thị  nữa, rất có thể họ sẽ ở đó!”

Hứa Thanh hồi phục tinh thần quay đầu lại nói với Nhậm Quảng Bách: “Thật vậy không! Chắc chắn không?”

Nhậm Từ Nhạc gật gật đầu, cười ôn nhu: “Cũng không phải không thể, trốn chạy khỏi nguy hiển là bản năng mỗi người, nhưng mà G thị có lẽ không thể, tôi vừa từ nơi đó trở bề, tình hình nơi đó và F thị cũng không khác nhau lắm, bây giờ có lẽ cũng đang bị luân hãm.”

Quách Tuấn Kỳ nhảy dựng lên: “Không còn có E thị sao! Chúng ta từ E thị đến, cánh cửa đó…… Rất chắc chắn, lớn đến khoa trương, xác sống tuyệt đối không vào được! Hơn nữa, E thị còn có quân đội, có thể tìm kiếm viện trợ ở E thị!”

Hứa Thanh nghe Quách Tuấn Kỳ nói như vậy, cũng có chút hy vọng, “Thật vậy không……” Sau đó nhìn về phía Hà Cố, “Không bằng chúng ta đi E thị tìm xem!”

Hà Cố gật gật đầu, Nhậm Quảng Bách cũng nói: “Chúng tôi cùng mọi người đi với nhau, dù sao chúng tôi cũng là phải đi qua E thị.”

Nhậm Quảng Bách và Nhậm Từ Nhạc nhìn nhau, đúng, đích đến hiện tại của bọn họ là nơi xa nhất ——A thị!

Mọi người thương lượng xong, chuẩn bị đồ vật, tìm thêm một chiếc xe, một đoàn xe tốc động, lên đường đi đến E thị. 

Khu 10 bên kia… 

Nhóm người Nhậm Quảng Bách cứu Nhậm Đào không được bao lâu, sáu người kia ăn no, trở về bãi đỗ xe của toà nhà đó….

Nhìn thấy bãi đỗ xe không có một bóng người, trên nề có vết máu, sáu người cùng đá mạnh lên chiếc xe bên cạnh, “TMD! Để ông ta trốn thoát rồi!”

Người dẫn đầu là một người đàn ông mặc chiếc áo màu đỏ đi ra đằng sau, kéo chiếc bộ đàm và dây ăng ten phía trên ra. 

Một nơi khác, thanh âm trầm thấp có chút khàn khàn, chung quanh còn rất ầm ỹ, “Làm sao vậy? Tao không phải đã nói là không có việc gì thì đừng liên lạc với tao sao!”

Sáu người tức khắc rụt trở về, bị người đàn ông kia tức giận mắng làm cho hoảng sợ, bắt đầu phát run, bởi vì những gì mà bọn họ sắp nói, có khả năng sẽ làm bọn họ chết không có chỗ chôn, nói không chừng còn trở thành thức ăn của xác sống.

Người đàn ông mặc áo đỏ nuốt nuốt nước miếng: “Cái đó…… Lão Đại, là chuyện này…… Cái tên Nhậm Đào kia……”

Đối phương nghe thấy hai chữ Nhậm Đào, thanh âm liền vui vẻ: “Ồ? Nhậm Đào làm sao? Ông ta nói sao, chip đâu, lấy được không?”

Người đàn ông áo đỏ cùng năm người khác liếc nhau, áp xuống sợ hãi trong lòng, thở sâu nói: “Báo cáo lão Đại, Nhậm Đào,  ông ta đã biến mất, không biết là tự chạy thoát hay là được cứu ra, còn con chip, ông ta không chịu nói cho chúng tôi biết vị trí của nó!”

Bởi vì quá sợ hãi, người đàn ông áo đỏ lấy một hơi kể một loạt, thấy bên kia đối phương trầm mặc một lúc lâu.

Mà sự trầm mặc này, khiến sau người gọ có cảm giác có con dao nhỏ đang đặt trên cổ họ, cái chết đang ngày một gần kề.

Đợi năm phút đồng hồ, bên kia mới bắt đầu mở miệng.

“Chúng mày đúng là một lũ phế vật! Chưa thu hoặc được gì đã để ông ta biến mất, dùng lũ chúng mày thì được cái gì!” Bên kia tức giận, mắng thật hăng, thanh âm cũng so ngày thường còn trầm thấp hơn, cũng không lớn lắm, bên cạnh hắn vẫn rất ầm ỹ.

Sáu người chỉ dám vâng vâng dạ dạ xin lỗi, bên kia thở dài, “Không thể dùng biện pháp này nữa! Chúng ta chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, chúng mày trước cứ tới E thị hội hợp với tao, tao sẽ cho lũ chúng mày biết bước tiếp theo nên làm cái gì.” Nói xong, lập tức ngắt máy.

Sáu người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết nên làm gì bây giờ, đành phải ngoan ngoãn rời khỏi bãi đỗ xe, lên đường đến E thị.

Đoàn người Nhậm Quảng Bách bởi còn từ khu mười quay về khu mười một trước mới lên đường đến E thị, cho nên so với sáu người kia còn trẽ hơn. 

Sáu người kia hai giờ sau đã đến E thị. 

Bảy người Nhậm Quảng Bách mới đến trước cửa E thị  đã nghe thấy tiếng thét chói tai cùng tiếng súng truyền đến, lập tức đẩy nhanh hơn tốc độ chạy đến.

Không thể nào, ngay cả E thị cũng……

Chỉ thấy phía trước cửa E thị rất nhiều xác sôngd tụ tập, rất nhiều quân nhân đứng ở bốn phía nổ súng bắn chết xác sống, cứ một con lại một con khác bị nổ bay đầu, nhưng là số lượng vẫn  khổng lồ như cũ.

Bảy người cũng không sợ hãi, xe này nối tiếp xe kia, Nhan Hàn, Nhậm Quảng Bách, Nhậm Từ Nhạc ba người chuẩn bị vũ khí xong liền từ cửa sổ xe nổ súng liên tiếp lên xác sống, Nhan Hàn bên trái, Nhậm Từ Nhạc bên phải, Nhậm Quảng Bách đứng lên, mở cửa sổ ở mái xe lên nhắm bắn vào phía trước. 

Một con lại một con ngã xuống, rồi một con lại một con ngã từ trên xuống người đám xác sống bên dưới, chúng nó đã không có trí lực, thứ duy nhất, chỉ còn lại bản năng —— mẫn cảm với hơi thở nhân loại và sự đói khát tận cùng. 

Nhậm Quảng Bách không ngừng nổ súng, xác sống tới rất nhiều, cũng vì bọn họ mở ra một con đường, nhóm quân nhân cũng sôi nổi yểm hộ bọn họ, cho bọn họ đi vào.

Tiếng súng không ngừng, Nhan Hàn nả một phát súng chết một con, Nhậm Từ Nhạc thì mười phát trúng đến tám, Nhậm Quảng Bách thì mười trúng bảy. 

Người điều khiển trong xe đổi thành Quách Tuấn Kỳ, xe nối tiếp nhau, đồng loạt tiến vào E thị.

Rốt cuộc, bọn họ tạm thời thoát khỏi đàn xác sống, được quân đội che chở.

Đi vào trong, chỉ thấy phía trước nhóm dân không ngừng chạy, chạy như điên, tiếng thét chói tai không ngừng, khuôn mặt khẩn trương sợ hãi và vội vàng, nhóm quân nhân cũng hỗ trợ sơ tán đám người, giúp bọn họ đừng quá căng thẳng, đều chỉ dẫn bọn họ đến cùng một chỗ, không biết đi nơi nào.

Thấy đã sắp thoát, Nhậm Từ Nhạc bảo Quách Tuấn Kỳ cho xe đi chậm lại, cũng nhảy xuống xe, đuổi kịp bước chân mọi người.

Không lâu sau khi đang đi, gặp được một người trẻ tuổi, Nhậm Từ Nhạc hỏi gã: “Rốt cuộc sao lại thế này? Vì sao E thị lại xuất hiện xác sống?”

Người trẻ tuổi kia cau mày liều mạng chạy vội, không để ý tới Nhậm Từ Nhạc, cúi đầu chuyên tâm trốn. 

Nhậm Từ Nhạc thấy vậy cũng không miễn cưỡng, lại chạy lên phía trước một đoạn đường, nhìn thấy một thiếu niên mặt không đỏ khí không suyễn, tự nhủ gã hẳn là có thể trả lời câu hỏi của mình, liền đi đến phía trước bên người gã: “Sao lại thế này? Sao đột nhiên xuất hiện nhiều xác sống như vậy?”

Đối phương quay đầu lại, mặt không biểu cảm nói: “Lúc buổi sáng, cửa thành không hiểu sao lại bị phá một lỗ lớn, những cái xác ngoài đó ngử thấy vị người liền tụ tập đến, liều mạng bò vào cửa động kia, không bao lâu cửa động càng ngày càng lớn, chúng nó dễ dàng đi vào. Khi đó hộ vệ lười biếng ngủ, chờ đến khi hắn phát hiện đã có người bị cắn, thì chúng tôi cũng chạy tan loạn cả lên rồi.”

Nhậm Từ Nhạc nghe xong gật gật đầu, người kia lại nói: “Chúng tôi hiện giờ chỉ thấy việc cấp thiết nhất là trốn chạy, mấy ngày nay ngón quân đội ở E thị đều nói với chúng tôi, nếu phát hiện thấy tình hình nguy cấp thì chúng tôi phải mau trốn đi, cái gì cũng đều đừng lấy, miễn cho việc chạy trốn trửo nên khó khăn, cũng tận lực đừng để ngươi đẩy ta đến. Hơn nữa bọn họ nói phải viết đơn, sau khi tới chỗ tránh nạn phải đi điểm danh, anh cũng tới đi.”

Nhậm Từ Nhạc gật gật đầu ý cảm tạ, người kia nói mình còn có bạn nên cũng không nói gì nhiều. Nhậm Từ Nhạc và người kia từ biệt, sau đó quay lại đoạn đường cũ, mở cửa lên xe.

“Nghe nói là cửa bị phá một động lớn, đám xác sống đều đồng loạt bò vào, tình hình bây giờ không thể vãn hồi. Hiện tại tất cả mọi người đều trốn đi tránh nạn, chúng ta cũng nên đi theo thôi.”

Mọi người đều gật đầu, Nhậm Từ Nhạc cũng ló đầu ra nói với hai người Hà Cố: “Đều ở chỗ tránh nạn, chúng ta đi tìm tìm đi.”

Hai người cùng gật đầu, đoàn người đi theo một hàng lên phía trước, nhìn phía trước nhón quần chúng đang chạy tán loạn, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, nếu người nhà Hứa Thanh là trong đám người chạy loạn này, cũng có thể —— bọn họ có lẽ, đã không còn nữa.

Nhưng bọn họ cũng không từ bỏ, nhất định phải đến nơi tránh nạn nhìn xem, nói không chừng có lẽ thật sự ở nơi này.