Mạt Thế Chi Trọng Sinh

Chương 127: Căn cứ dưới lòng đất




Thông đạo vừa tối lại dài nên khiến cho mọi người lâm vào cảnh mệt mỏi, nhưng tất cả đều hiểu bây giờ chưa phải là lúc nghỉ ngơi. Bởi vì Tiểu tang thi xuất hiện khiến cho bọn họ cảm thấy hoảng sơ, cảm thấy nó xuất hiện tại đây có điểm không được bình thường cho lắm.

Bất quá hoàn hảo là cho đến khi ra khỏi thông đạo cũng không thấy có gì bất trắc.

Cửa ra nằm ở ngoài thành, đồng dạng của là dưới sàn nhà, cho nên Dịch Nhiên chỉ việc đẩy ra là thấy được phía trên rồi.

Khiến cho mọi người kinh ngạc là nơi này có lương thực, ở tại nơi này mà còn có nhiều lương thực như vậy đây không biết là cái vận may cứt chó gì nữa.

Bởi vì mặt ngoài trong đám bọn họ chỉ Tiếu Bắc là dị năng không gian, cho nên phần lớn lương thực đều được chuyển vào trong không gian của hắn, chỉ để lại 1 số lượng vừa đủ để nấu ăn.

Trong phòng trừ bỏ ngoài bụi bặm ra thì cái gì cũng không thiếu, bọn họ tìm được 1 cái nồi dùng nước tẩy qua 1 chút liền bắc lên bếp nấu, về phần củi thì đã có bàn ghế thay thế rồi.

Tuy rằng người nấu nướng tay nghề không được cao cho lắm, nhưng đối với đám người bọn họ 1 tháng nay, đã phải ăn qua đủ lương khô cứng quèo không có mùi vị mà nói, thì những thức ăn này đúng là mĩ vị.

Đương nhiên trừ bỏ Dịch Nhiên và Ngao Mộ Thiên rồi, hai người này hai ngày trước đã ở trong không gian ăn no rồi làm 1 chút hoạt động tình thú rồi mà.

Đêm đến ai đấy cũng đều ngủ ngon ….

Ngày hôm sau đã tới ….

Ai có thể nói cho họ biết, vì cái gì mà vừa mới mở cửa ra đã thấy thằng nhóc tang thi đang nhe răng chào đón họ vậy?

Trong nháy mắt, mọi người cảm thấy hình như bản thân chưa có tỉnh ngủ nên mới có thể thấy được giấc mộng kinh khủng như thế này. Cho nên không hẹn mà nhéo mình một cái, đau, được rồi bọn họ không có nằm mơ.

Khoé miệng run rẩy mà nhìn Tiểu tang thi. Thiên a, chẳng lẽ nó có thể đánh hơi được cho nên mới tìm được đến tận đây sao?

Bất quá, hoàn hảo là chỗ này là nơi hẻo lánh cho nên có muốn tụ tập nhiều tang thi là điều không tưởng, cho nên, Dịch Nhiên chỉ huy, trừ cậu và Ngao Mộ Thiên tập trung đối phó với tiểu tang thi kia thì những người còn lại lo đối phó với những tang thì lẻ tẻ còn lại.

Mặt khác, tiểu tang thi này có khả năng nhiếp hồn nên phải đề phòng, nếu không đang lúc bọn họ giết tang thi, mà bị nhiếp hồn 1 cái thì không phải tự biến mình thành thức ăn cho lũ tang thi sao?

Cái gọi Tiên Hạ Thủ Vi Cường là Dịch Nhiên trực tiếp phóng ra vài cáo băng đao, thừa dịp tiểu tang thi đang phải né tránh băng đao phóng tới thì lắc mình xuất hiện trước mặt nó, tay vung lên, băng đao xuất hiện bổ xuống đầu Tiểu tang thi, tốc độ cực kỳ nhanh khiến cho mọi người không kịp nhìn theo, chớp mắt tưởng rằng kết cục đã được xác định.

Nhưng, tiểu tang thi này đã dám 1 mình đến đây thì cũng không phải là loại dễ đối phó, tê 1 tiếng, cánh tay trực tiếp nắm lấy băng đao, băng đao bị nó bóp nát vụn vậy mà tay lại không hề thấy dù chỉ là 1 vết thương.

Chẳng lẽ, tiểu tang thi này đã thăng cấp?

Dịch Nhiên trong lòng khủng hoảng, lấp tức lui về phía sau, thân hình vừa lui lại thì chỗ tiểu tang thi đang đứng vang lên 1 tiếng nổ mạnh, nhưng trừ bỏ làm mặt mũi nó dính bẩn ra thì không có gây nên một vết thương nào trên người nó.

“Không bằng chúng ta rút thôi?” Tiếu Bắc nhíu mi, tiểu tang thi này đúng là khó xơi.

“ Các ngươi đi trước đi!” Dịch Nhiên thử bước 1 bước. Qủa nhiên đúng như dự đoán của Dịch Nhiên, tiểu tang thi cũng di chuyển theo.

Xem ra thằng nhóc này chỉ vì chú ý đến mình thôi, nhưng mà bản thân có cái gì mà để cho thằng này nhớ mãi không buông vậy chứ???

Nhưng mà lập tức, Dịch Nhiên đem cái ý nghĩ này ném khỏi đầu, mặc kệ như thế nào đi nữa, nếu đã không biết thì không cần nghĩ nữa.

Bất quá, Dịch Nhiên chỉ biết rằng phải giết chết tiểu tang thi này, cậu không muốn sau này đi đâu cũng chạm mặt nó.

Bom không có hiệu quả rồi, vì cơ thể của nó đã được cường hoá, nhưng nếu có thể đem bom tiến vào bên trong cơ thể nó thì cho dù bên ngoài có rắn chắc bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng vô dụng.

Vừa nghe thấy Dịch Nhiên bảo đi trước, Tiếu Bắc im lặng, tiếp tục cùng người khác đề phòng xung quanh, quả nhiên, bởi vì tiếng gào thét vừa rồi của tiểu tang thi mà xa xa đã thấy có 1 đám xông tới phía này.

Ngao Mộ Thiên nhìn Dịch Nhiên, cho dù khuôn mặt có thản nhiên đến đâu đi chăng nữa thì hắn vẫn biết Tiểu Nhiên lo lắng, nói thực ra, đối với tiểu tang thi khoá nhai này bản thân hắn cũng thấy bị áp lực.

Hai tay giơ lên, sấm sét hình thành, thừa dịp tang thi chưa chuẩn bị thì đánh xuống, kế tiếp là 4 đạo sấm sét theo bốn phương tám hướng đánh tới, trong chớp mắt, xuyên qua thân thể tiểu tang thi.

Nhưng ngay lúc đó lục quang loé lên trong mắt nó, Ngao Mộ Thiên trong đầu liền trống rỗng, tuy rằng lập tức được lam quang giải thoát, nhưng sự chững lại 1 giây này cũng đủ khiến cho 1 người lâm vào hiểm nguy.

Lá chắn băng được dựng lên, thay Ngao Mộ Thiên đỡ 1 đòn của tiểu tang thi. Dịch Nhiên lao tới trên tay là băng đao, chém xuống vai tiểu tang thi, băng đao bị chặn đứng không thể chém xuống sâu được nữa.

Tiểu tang thi tê rống lên 1 tiếng, đám tang thi phía sau vội vàng lao tới, nhưng bị đám người Tiếu Bắc ngăn lại.

Đột nhiên, tiểu tang thi quanh thân tràn đầy lục quang. Kia băng đao cư nhiên bị đẩy ra, Dịch Nhiên tránh không kịp, bị thương ngay ở 2 má.

Tiểu tang thi mắt mở to, khuôn mặt vặn vẹo, thọat nhìn trông cực kỳ khủng bố, lục quang càng lúc càng đậm, từ bị động biến thành chủ động, móng tay đen sì hướng về phía Dịch Nhiên.

Ngoài ý muốn là Dịch Nhiên không tránh mà đứng im tại chỗ cho nó bắt.

“Ngô!” thét lớn 1 tiếng, Dịch Nhiên nhanh chóng bóp mở cằm của Tiểu tang thi, nhét vào miệng nó 3 trái bom, sau đó 1 cứơc đạp lên người nó lộn ra xa. “ Chạy mau!”

Vừa nói xong, Ngao Mộ Thiên lập tức lôi kéo mọi người chạy, về phía Dịch Nhiên thì hắn biết chỉ cần không có người ở đó thì Tiểu Nhiên mới có thể an toàn

Qủa nhiên, ầm vang 1 tiếng, tiểu tang thi bị nổ tung, khói bụi bay hết, Dịch Nhiên đi tới xem xét, ngay lúc này vì đã không còn có người cho nên Dịch Nhiên nhanh chóng trốn vào không gian.

Mà tiểu tang thi vì bị mất con mồi cho nên sững lại vài giây, vì thế vụ nổ này không có ảnh hưởng tới ai khác.

Nhặt lên tinh thạch trên mặt đất, cư nhiên có 2 khoả! Trời mới biết tiểu tang thi này ruốt cuộc được hình thành như thế nào?

Bất quá, đến như thế này mà còn có thể sống lại được thì cậu sẵn sàng theo họ của nó luôn.

Lúc này Ngao Mộ Thiên đi tới, tuy rằng hắn lực chọn tin tưởng Dịch Nhiên nhưng vẫn lo lắn, cho nên vội vàng chạy tới, kéo người lại, cẩn thận kiếm tra, mặt có chút bẩn, bả vai bị móng tay đâm thủng chảy ra máu đen, miệng vết thương có mùi hôi thôi, vừa nhìn đã biết bị nhiễm độc.

Thở dài : “ Anh lấy cớ đem bọn họ đuổi đi, em mau tiến vào không gian chữa trị vết thương đi.” Nói xong còn cẩn thận đem đầu tiểu tang thi kia đốt thành tro.

Đây chính là phương thức bất đồng giữa Ngao Mộ Thiên và Dịch Nhiên, Ngao Mộ Thiên tuỵêt sẽ không lựa chọn cách giết địch 1 ngàn tổn thất 8 trăm. Nhưng đây là Tiểu Nhiên tình nguyện dùng dao sắc chém đứt đoạn dây rối, cho dù 1 đao này sẽ làm mình trọng thương.

Dịch Nhiên vừa định chui vào không gian, thì cách đó truyền đến tiếng của Tiếu Nam “Tiếu Bắc, người sao vậy?”

Nháy mắt với Ngao Mộ Thiên để che chở cho mình, Dịch Nhiên lấy ra 1 cái áo che đi bả vai bị thương của mình, dù sao thời kỳ ủ bệnh của là 6 tiếng, trước hết đi xem Tiếu Bắc bị sao đã.

Vừa nhìn thấy, hai người đã lâm vào trầm mặc, nghĩ lại 2 lần tiểu tang thi nhiếp hồn, Tiếu Bắc tránh được lần 1 không thoát được lần thứ 2.

Nhưng càng không may là gặp phải tang thi lợi hại hơn hắn, vết thương trên cánh tay giống với vết thương ở bả vai Dịch Nhiên.

Ngao Mộ Thiên nhìn Dịch Nhiên “Chúng ta không đi, ở đây đợi đến lúc …”

Tiếu Nam ánh mắt đỏ bừng nhìn vết thương trên tay Tíêu Bắc “ Tiếu Bắc vết thương này là giả đúng không? Người lại gạt ta có phải không? ”

So với sự bi thương của mọi người, Tiếu Bắc ngược lại, bình tĩnh hơn nhiều “Tiếu Nam, ngươi lại đây ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“ Không cần! Tao không thích nghe! ” Tiếu Nam quả quyết cự tuyệt.

“Tiếu Nam ” Tiếu Bắc quát lên “Ngươi muốn ta chết không nhắm mắt đúng không?”

“Ta mới không cần ngươi chết! Ta nhất định sẽ tìm được biện pháp, ngươi sẽ không sao mà!!”

Dịch Nhiên nhìn Ngao Mộ Thiên, nếu là cậu, cậu khẳng định sẽ không cứu, nhưng hiện tại bên người còn có Mộ Thiên, cho nên Dịch Nhiên muốn nghe ý kiến của hắn.

Ngao Mộ Thiên cẩn thận lắc đầu, cho dù là quãng đường đi đến bây bây giờ, hắn có cảm tình khá tốt đối với đám người này, nhưng khi đặt lên bàn cân thì Tiểu Nhiên so với bất cứ ai còn quan trọng hơn nhiều. Lòng người a, vĩnh viễn không thể nhìn thấu được.

Cuối cùng Tiếu Nam ôm Tiếu Bắc khóc nấc lên, xung quanh mọi thứ dường như cũng yên tĩnh lại, chỉ còn nghe thấy tiếc khóc bi ai của 1 người.

Đoàn người trở lại căn phòng nhỏ, trầm mặc bao trùm quanh bọn họ, ai cũng không muốn nói chuỵên.

Tiếu Bắc mang theo Tiếu Nam tiến lên tầng hai, ở nơi đó, hai người bọn họ còn có chuyện cần nói với nhau.

“ Này, anh nói xem, liệu mọi thứ có được khôi phục lại như cũ được không?” Đi ra khỏi không gian, Dịch Nhiên nhìn về phía chân trời, lúc này bầu trời dường như cũng u ám hơn.

“ Có thể khôi phục lại thì tốt rồi ” Ngao Mộ Thiên kéo Dịch Nhiên lại ôm vào trong lòng.

Thời gian dần trôi qua, 3 tiếng sau, mặt trời cũng dần lặn xuống.

Nếu có 1 ngày em mất đi anh tuyệt đối sẽ không sống 1 mình, Ngao Mộ Thiên nắm lấy bàn tay của Dịch Nhiên.

Dịch Nhiên nắm chặt lấy đôi tay đó, nếu anh dám đi trước em, trên đường xuống hoàng tuyền em sẽ không cho anh sống tốt đâu.

Lúc này đột ngột, trước cửa có tiếng bước chân, nghe cũng biết là có nhiều người, mọi người đứng dậy vội vàng tìm chỗ ẩn nấp đế sẵn sàng đối phó với kẻ địch.

Mà Dịch Nhiên với Ngao Mộ Thiên tiến về phía cửa, như vậy khi Dịch Nhiên mở cửa ra thì Ngao Mộ Thiên có thể xuất chiêu hạ gục vị khách không mời này.

Người tới hình như cũng có đề phòng, cho nên 1 đòn vừa đánh ra đã kịp thời né tránh lôi điện của Ngao Mộ Thiên.

Ngay sau đó, lôi điện bắn tới trên tường, tạo thành 1 cái động lớn. Mở đầu gặp mặt mà 1 chút vui sướng cũng chẳng có.

Ngao Mộ Thiên tâm trạng tuyệt đối không vui “Vu Đồng, sao ngươi lại có mặt ở đây?” Làm hại hắn thu tay lại không được nên mới phải thay đổi quỹ đạo của lôi điện.

Vu Đồng chẳng buồn để ý đến Ngao Mộ Thiên, hắn hiện tại chỉ muốn bổ nhào lên người Dịch Nhiên mà khóc lóc 1 hồi. 555 có thể nhìn thấy Dịch ca thật tốt, hắn thật lo lắn nếu Dịch ca về B thị nhìn thấy B thị như vậy, quay xe đi luôn không vào tìm hiểu, thì hắn đi đâu mà tìm Dịch ca đây?

Ngao Mộ Thiên túm lấy Vu Đồng, trừng mắt “B thị ruốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“A!” Được rồi, hiện tại Vu Đông mới thèm để ý đến Ngao Mộ Thiên. B thị a “ Chúng ta đều rời đi, Dạ tiên sinh nói sắp tới khí hậu sẽ không ổn định, sẽ có thiên tai, B thị không còn an toàn nữa, mọi người đừng có nghi ngờ nha, ngay ngày hôm sau thì tuyết liền rơi đó.”

“…” Dịch Nhiên cùng Ngao Mộ Thiên nhìn nhau, đúng là thần côn a.

“Tốt lắm, tất cả mọi người đều ở đây, vậy chúng ta đi thôi ” Vu Đồng cảm thấy chuyến đi này đúng là không uổng phí mà.

“Ngươi làm sao biết được chúng ta đang ở đây?” Nơi hẻo lánh này, đừng có nói là bọn Vu Đồng thừa hơi đi dạo rồi may mắn tìm được bọn họ, có quỷ mới tin.

Bị nhắn đến, Vu Đồng vội vàng trả lời “Đúng a, em quên mất mình còn có nhiệm vụ, nhìn thấy Dịch ca liền cao hứng quên mất.” Sau đó hướng về phía sau lên tiếng “Được rồi, đều đi vào, bên trong đều là người quen.”

Lại lục tục xuất hiện mấy người mặc quân phục.

“Các người đi xem tầng hầm bên kia, xem có bị mở ra không?” Vu Đồng ra lệnh

Tầng hầm? Dịch Nhiên biết Vu Đồng đến nơi này có mục đích mà. Xem ra là do Dạ Lê chỉ rồi.

“Báo cáo đội trưởng, tầng hầm đã bị mở ra.” Rất nhanh có người trở lại thông báo.

“Cái gì? Không thể nào, Dạ tiên sinh không phải phải nói …” Vu Đồng nói được 1 nửa đột nhiên nhớ tới cái gì liền nhìn về phía Dịch Nhiên, sau đó ánh mắt chuyển sang chỗ khác.

“Phỏng chừng là có người tìm được đường hầm rồi, mạt thế mà, ai cũng phải cố tìm được đường sống, tốt lắm, thu đội, chúng ta trở về căn cứ!” Tiếp theo nhìn về phía Dịch Nhiên.

“Dịch ca, trở về căn cứ chứ?”

Dịch Nhiên gật đầu, dù sao bọn họ cũng chẳng có nơi nào để đi.

Tiếu Nam, Tiếu Bắc lúc này cùng đi xuống dưới nhà, thấy được nhiều người như vậy mà không khí cũng không đến nỗi nào, nhất thời cũng hiểu được chuyện gì xẩy ra.

“Các người đi trước, ta ở đây cùng Tiếu Bắc.” Còn có 2 tiếng, Tiếu Nam không muốn lãng phí thời gian này.

Tiếu Bắc thở dài : “Tiếu Nam, người đi theo bọn họ đi, nhớ kỹ lời ta nói là được.”

“Nhưng, ta ….”

“Tiếu Nam, ở bên cạnh tôi cũng không giải quyết được chuyện gì.”

“Di, ngươi không đi theo chúng ta sao?” Vu Đồng không khách khí mà nói chen vào, người này không phải là bằng hữu của Dịch ca sao?

Lời này vừa nói ra, mọi người liền cúi đầu, thậm chí còn có thể nghe được tiếng khóc bị dồn nén

“Em nói sao cái gì sao?” Vu Đồng nhìn về phía Dịch Nhiên

“Tiếu Bắc bị tang thi cắn!” Phanh 1 tiếng, Tiếu Nam dùng quyền đánh nát cái bàn

“Như vậy a …” Vu Đồng nghĩ nghĩ, sau đó lấy ra 1 lọ chất lỏng màu tím “ Nể ngươi là bằng hữu của Dịch ca, bình này cho ngươi.” Đau lòng rồi, 10 khoả tinh thạch cấp 3 mới có thể đối được đó, bất quá, ai bảo đó là bằng hữu của Dịch ca.

Nói đi cũng phải nói lại, Vu Đồng quả không hổ là tiểu đệ số 1 của Dịch Nhiên, phải biết rằng nếu không phải là bằng hữu của Dịch Nhiên thì hắn chẳng buồn liếc mắt nhìn 1 cái.

“Đay là?” Tiếu Bắc chần chờ, tựa như đã biết là cái gì nhưng lại sợ hãi đáp án mình nhân đựơc không đúng.

“Thuốc miễn dịch ” Vu Đồng thoải mái nói ra đáp án “ Chỉ là mỗi ngừơi chỉ có thể dùng được 3 lần, về sau sẽ không còn tác dụng nữa.”

Nghe xong những lời này, tay cầm thuốc của Tiếu Nam run lên, phải dùng cả hai tay mới có thể nắm chặt được lọ thuốc đó, vội vàng đưa cho Tiếu Bắc “Tiếu Bắc, ngươi được cứu rồi!”

“…” Tiếu Bắc trong lòng ngổn ngang mà cầm lấy lọ thuốc, chịu bao cay đắng để tìm nhưng không thấy, đến lúc tuyệt vọng rồi, thì lại có người dâng đến tay.

Thuốc này có tác dụng khá nhanh, sau khi uống vào, miệng vết thương từ máu đen chuyển sang màu đỏ, 30 phút sau đã trở lại bình thường, chỉ càn băng lại qua vài ngày thì tốt rồi.

Lúc này mọi người đang chuẩn bị đi thì …

“Bão cát!”

Bầu trời u ám, cuồng phong gào thét, những viên đá sắc bén quay cuồng, khiến cho mọi người không cần suy nghĩ cũng biết phải tìm chỗ trốn.

Đợi cho đến tận ngày hôm sau thì bão cát mới dừng lại.

Ngao Mộ Thiên cùng Dịch Nhiên nhìn nhau. Dạ Lê không hổ là thần côn a.

B thị đã bị bão cát huỷ hoại gần như hoàn toàn.

Về phần căn cứ mới ….

“….” Dịch Nhiên không tin vào mắt mình “Cái này là ai làm?” So với căn cứ cũ còn lớn hơn. Căn cứ dưới lòng đất này thấy thế nào cũng không có khả năng được xây dựng trong mấy tháng gần đây.

Nói đến điều này, Vu Đồng không thể không bội phục “Là Dạ tiên sinh, nghe nói lúc 16 tuổi đã có kế hoạch xây dựng rồi!” Cho nên lúc họp hội nghị mới mạnh mẽ tranh đoạt quyền lực như vậy, khiến cho mọi người đều ngạc nhiên, hoặc là nói, chỉ vì nơi này cho nên mới phải tranh đọat. Dù sao căn cứ lớn như vậy bất luận ai cũng thèm khát.

“….” Kỳ thật Dạ Lê cũng trọng sinh lại đi. Dịch Nhiên không nói được điều gì rồi.