Mạt Thế Chi Trọng Sinh

Chương 57: Vô đề




Mắt đỏ tầng tầng lớp lớp, chằng chịt nhìn đến bên cạnh, thanh âm chít chít ở dưới bóng đêm phá lệ khủng bố, lọt vào trong tầm mắt mọi người, tang thi chuột toàn thân hư thối, lộ ra bên miệng hai cá răng nanh như liêm đao, ngồi ở trong xe tựa hồ cũng có thể ngửi được vị hư thối.

Đằng sau truyền đến tiếng cầu cứu chói tai, tiếng kêu thảm thiết, sau một khắc lại đột nhiên không một tiếng động.

Cầm tay lái giao cho người chiến sĩ trẻ tuổi, Dịch Nhiên lúc này mới có rảnh nhìn người trên xe, xem xét xong, lông mày không khỏi nhíu lại, ngoại trừ người trước kia, cư nhiên còn trà trộn vào 3 người, một nam nhân trẻ tuổi thân thể gầy yếu sắc mặt tái nhợt, một nữ nhân dựa vào 1 đại hán cường trán trong đội, nhìn kỹ, phát hiện còn là người quen, lại là Nhan Diễm, nữ nhân này thật đúng là âm hồn không tiêu tan a…

Lúc trước Dịch Nhiên nghe Vu Đồng nói qua, Nhan Diễm trèo lên tứ đầu mộc khu an toàn, lại không nghĩ rằng nữ nhân này sẽ ở trước khi khu an toàn bị hủy diệt trèo trên xe, thật muốn đem ả ta ném xuống a…

Cuối cùng là 1 nữ nhân, mi thanh mục tú, một mình ngồi ở cuối cùng.

Bị tầm mắt Dịch Nhiên dò xét, Nhan Diễm hai tay kéo nam nhân bên cạnh, ả biết rõ hiện tại Dịch Nhiên tuyệt đối không giống nam nhân chỉ có tiền không có đầu óc như trước kia ả biết, đồng thời ả cũng ở trong lòng âm thầm nén giận tại sao ả buông tha loại báu vật như Dịch Nhiên, nếu như lúc trước không cùng Dịch Nhiên chia tay, ả bây giờ vẫn như trước ăn ngon uống ngọt còn có người sai sử, nếu không cũng đâu cần phải vì mạng sống tìm tới thủ hạ Dịch Nhiên? Nghĩ vậy, Nhan Diễm lại oán hận nhìn Dịch Nhiên.

Dịch Nhiên tự động bỏ qua Nhan Diễm, cân lượng nữ nhân này cậu đều nhất thanh nhị sở, còn lại hai người kia…

Thanh tú nữ nhân tựa hồ nhìn ra Dịch Nhiên là người làm chủ, đứng lên, “Tôi gọi là Dư Cầm, có dị năng, là tốc độ dị năng.”

“A?”

Nữ nhân không thể tin được Dịch Nhiên lại phản ứng lãnh đạm như vậy, vội la lên, “Tôi có dị năng a! Là tốc độ dị năng, so với người bình thường lợi hại nhiều hơn.”

Lần này Dịch Nhiên không có để ý đến cô ta, mà là nhìn về phía nam nhân gầy yếu, trên thân nam nhân còn có vệt dây, hắn thấy Dịch Nhiên đang nhìn mình, sợ hãi vội vàng đứng lên, “Tôi, tôi gọi là Hải Kiếm, tuy tôi không có dị năng, nhưng tôi cái gì cũng làm, van cầu các người, đừng đuổi tôi đi…” Lúc này đằng sau lại truyền đến 1 tiếng hét thảm, sợ tới mức chân hắn đau xót, đặt mông ngồi ở trên ghế.

Chậc, trước tránh được kiếp này nói sau, Dịch Nhiên không có quấn quýt ba người kia, làm cho ba người kia nhẹ nhàng thở ra, nói thật, ngay cả Dịch Nhiên trước kia cũng có chút sợ hãi Dịch Nhiên hiện tại.

Trừ xe bọn họ còn có những xe khác cũng chạy, từng chiếc chạy vun vút, khiến cho đêm nay phá lệ ầm ĩ, mà không kịp trốn lên xe lại dùng may mắn thoát khỏi tang thi đều trốn ở trong phòng, đóng kính cửa, lại dùng ngăn tủ chặn lại, đồng cầu nguyện tang thi chuột đi nhà khác, ngàn vạn lần đừng phát hiện mình.

Lều cỏ ở ngoài khu an toàn bị tang thi chuột chui vào, thanh âm răng nanh gặm nhấm, còn có tiếng kêu cứu yếu ớt.

Ngoài cửa sổ chợt lóe lên, Dịch Nhiên tựa hồ thấy từ lều cỏ cậu đã từng ở 1 đêm chui ra vô số con chuột.

“A! Đó là xe Tôn lão đại!” Vẫn nhìn ngoài cửa sổ Nhan Diễm đột nhiên thốt ra, đồng thời liếc Dịch Nhiên, hy vọng tiếng hô này có thể khiến người khác thu nhận ả.

Vừa nghe Nhan Diễm hô như vậy, mọi người ở trong xe phẫn nộ nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia.

Tôn lão đại? Xuyên thấu qua cửa sổ xe, Dịch Nhiên lờ mờ thấy một nam nhân đầu bóng loáng, nam nhân kia lau mồ hôi lạnh, đồng thời thúc giục người phía trước nhanh lên.

Cũng không phải rất tin tưởng, Dịch Nhiên lại nhìn về phía những người khác, lúc đảo qua Dư Cầm cùng Hải Kiếm, hai người kia liên tục gật đầu, xem ra bọn họ tại nơi đó dạo chơi thời gian cũng không ngắn, vì vậy ý bảo người ngồi bên cạnh mở ra cửa sổ, kéo qua 1 tiểu chiến sĩ thoạt nhìn bị thương nhẹ nhất, “Muốn báo thù sao?”

Trịnh Vệ lớn tiếng nói, “Muốn!” Tổ trưởng bọn họ Lý Quốc Xương chính là bị những người cặn bã kia hại chết, ngày đó hắn vẫn còn nhớ rõ, tổ trưởng vì bảo vệ bọn họ mà bị đánh chết.

“Giết bọn họ.” Dịch Nhiên cũng không nhiều lời, ý bảo không gian dị năng giả đem khẩu súng cho Trịnh Vệ. Lúc trước cảm thấy không ổn nên hay trà trộn vào khu an toàn nhiều lần, mỗi ngày đều quan sát địa lao, cuối cùng hôm nay hắn thấy Dịch Nhiên, cho nên vừa thấy xe liền cùng đi lên, phải nắm cơ hội của hắn, thức ăn và súng nhất thời không thiếu.

“Nhưng…” Phẫn nộ thì phẫn nộ, Trịnh Vệ vẫn có lý trí, “Bọn họ ở trong xe, hơn nữa tôi cũng không có dị năng…” Nếu như hắn có hỏa dị năng, hiện tại khẳng định thiêu chiếc xe kia.

Vừa nghe chữ hỏa, một hỏa hệ dị năng giả đứng lên, tính toán nghe Dịch Nhiên phân phó liền ra lực.

“…” Dịch Nhiên thở dài, đem Trịnh Vệ ra sau xe, sau đó ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, nói rõ, nhìn đi.

Nhìn tang thi chuột chạy theo đằng sau xe, động tác nhanh nhẹn, răng nanh như đao, Trịnh Vệ không rõ Dịch Nhiên muốn hắn nhìn cái gì, những người còn lại ngoại trừ Mạc Phi Liên cùng Tô Vân và Thước Mị cũng là vẻ mặt mê hoặc, Trịnh Vệ đang nhìn cỗ xe màu đen, đột nhiên, nhãn tình sáng lên, hắn biết rồi!

Giơ súng nhắm vào lốp xe, súng gắn ống giảm thanh không tiếng động run lên hai cái, song song bánh xe bên phải cỗ xe kia bị bắn thủng, xe đánh cái chuyển, cuối cùng bị ép dừng lại, không đợi người trên xe có phản ứng thì đã bị bầy tang thi chuột đuổi theo bao trùm ở giữa, con chuột thoáng qua một cái, chỉ còn bốn hài cốt phá lệ sạch sẽ.

Mạc Phi Liên khóe miệng mỉm cười, Dịch Nhiên tiểu tử này có ý tứ. Tô Vân nhìn Dịch Nhiên, kỳ thật Dịch Nhiên tâm cũng không lạnh mạc, chỉ là ẩn núp quá sâu, có rất ít người nhìn ra.

Người còn lại thấy một màn như vậy cũng minh bạch, đặc biệt Trịnh Vệ. Bọn họ là người thường, đã từng bị đào thải, nhưng hôm nay Dịch Nhiên nói cho bọn hắn biết, ở tận thế, người thường cũng cùng dị năng giả giống nhau, tuy năng lực của bọn hắn so ra kém dị năng giả, nhưng chỉ cần nghĩ biện pháp bọn họ vẫn có thể làm được chuyện dị năng giả có thể làm.

“Cám ơn cậu, đội trưởng!”

“Cám ơn cậu, đội trưởng, từ nay về sau tôi sẽ cố gắng!!”

“Cám ơn cậu, đội trưởng, cho tôi xem rõ con đường về sau!!”

“…” Nhìn nguyên một đám đi lên nói lời cảm tạ, Dịch Nhiên không nói gì, cậu đã làm cái gì sao?

Xe chạy về phía trước, phía trước là cầu, theo sát phía sau chính là tang thi chuột, tiếp tục như vậy khẳng định không được, bởi vì bọn họ còn muốn đi cứu bọn người Vu Đồng, kỳ thật Dịch Nhiên càng có khuynh hướng không cứu người, nhưng, rất rõ ràng, hiện tại không được.

“Có lửa xuất ra.”

Vừa nghe Dịch Nhiên hiệu triệu, 3 hỏa hệ dị năng giả đứng lên, 3 cái băng nhận trên tay Dịch Nhiên rầm một tiếng đánh nát cửa sổ sau xe, “Một hồi tôi gọi các người liền phóng lửa.”

“Dạ, đội trưởng.”

Từ cửa sổ chui ra, trèo lên nóc xe, Dịch Nhiên trên tay cầm theo bình xăng, lúc qua cầu, đem xăng vung lên cầu, ba dị năng giả lập tức phóng hỏa, lửa bay xuống, từ đầu cầu đốt tới đuôi cầu, dù cho con chuột biến thành tang thi, cũng chống cự không nổi được hỏa công, nước sông chiếu ra ảnh ngược hàng ngàn lửa nhỏ, đỏ rực bầu trời.

Đại hỏa đốt con chuột, phương pháp xử lí rất đơn giản, nhưng dưới loại tình huống này chỉ có 1 mình Dịch Nhiên nghĩ đến, cái này làm những người khác nhìn về phía cậu, ánh mắt càng phát ra bất đồng.

Dịch Nhiên vừa mới vào trong xe, một túi chứa thịt bò, một khối chocolate cùng một lọ nước khoáng đưa tới trước mặt cậu, “Chịu chút a.”

Nguyên lai thấy nguy hiểm qua, vì vậy cũng xem là chia đồ ăn, dù sao những người này đói bụng hai ngày, bây giờ còn có năng lực chiến đấu cũng toàn bộ nhờ vào ý chí bản thân.

Nhìn Tô Vân, Dịch Nhiên nhận lấy, nói thật ra, bận bịu lâu như vậy cậu cũng đói bụng, Dịch Nhiên càng đói, càng cáu gắt.

Tô Vân bị Dịch Nhiên không mang bất luận biểu cảm gì nhìn hắn mà trong nội tâm cười khổ, hắn thật không biết mình rốt cuộc ở đâu đắc tội Dịch Nhiên?

Nhưng càng bực bội khi chia đồ ăn cho 3 người kia, Dịch Nhiên quyết đoán ngăn lại, “Không có xuất lực không chia.”

Nhan Diễm trừng Dịch Nhiên, muốn nói gì đó, há mồm, lại ngồi trở về, đại hán luôn bị ả kéo cười ha hả, sau đó đem đồ ăn của mình phân ra một nửa cho Nhan Diễm, Dịch Nhiên nhếch miệng, không nói gì.

Dư Cầm cũng không thức thời như Nhan Diễm, đứng lên, “Tôi là dị năng giả, dựa vào cái gì không cho tôi ăn!”

Cô ngay từ đầu định đi khu an toàn J thị, bởi vì cô là dị năng giả, cho nên địa vị bên trong không thấp, lần này có thể lên xe cũng là bởi vì thấy tang thi chuột, sợ tới mức cô lập tức dùng dị năng chạy đến trên xe gần nhất, lại không nghĩ rằng cái xe này tất cả đều là tàn binh bại tướng, trên xe lại có người không để cho cô mặt mũi, cô chính là dị năng giả, so với người suy yếu kia không khá hơn sao?

Dịch Nhiên chỉ là nhìn chằm chằm vào cô, nhãn lực có châm chọc có lạnh như băng, áp lực vô hình sợ tới mức cô đặt mông ngồi xuống, hai chân luôn run rẩy, quyết định, đợi khi tìm được khu an toàn kế tiếp cô sẽ xuống xe, những người này căn bản không hiểu giá trị dị năng giả, người như vậy không đáng cho cô đi theo.

Hải Kiếm như trước núp ở góc, không dám nói cái gì.

Xe ở trước sơn động ngừng lại, bởi vì đằng sau còn đi theo tang thi chuột, Mạc Phi Liên đi đón người, mà Dịch Nhiên thì mang người diệt chuột, nữ nhân dị năng giả lúc nãy kêu gào co lại ở phía sau lạnh run, nếu không có Dịch Nhiên xuống dưới liều mạng làm tất cả dị năng giả phải xuống xe, phỏng chừng cô căn bản không muốn rời đi xe nửa bước.

Tô Vân thấy Dịch Nhiên liếc Dư Cầm, nhãn lực hiện lên một vòng nhuệ khí, tới gần nữ nhân, diễn Judo, “Đi theo tôi, tôi bảo vệ cô.” Hắn lớn lên không tệ, nhã nhặn tuấn tú, dù cho đặt tại trước tận thế cũng là 1 nam nhân không tồi.

Dư Cầm lập tức mắt sáng lên, nguyên lai trong nhóm người này còn có nam nhân không tệ, đáng tiếc nát bét, làm sao lại chọn cái đội như vậy? Hừm, quyết định rồi, đợi tìm được chỗ tốt, nhất định phải làm cho hắn cũng lưu lại, như vậy mình có dị năng anh ta cũng có, từ nay về sau sinh tiểu hài tử cũng sẽ có… Lâm vào tương lai, Dư Cầm mặt đỏ hồng liếc trộm Tô Vân.

Tô Vân trong nội tâm cười một tiếng, mang theo nữ nhân rời xa đám người, sau đó đẩy, tang thi chuột bị bọn họ chọn trúng không phụ sự mong đợi của mọi người lẻn đến trên mặt nữ nhân, lưu lại vết trảo rất lớn, nữ nhân chỉ kịp kêu một tiếng, đã bị Tô Vân đâm thủng đầu đồng thời xuyên qua tang thi chuột, “Thật sự là đáng tiếc, cô bị tang thi chuột làm bị thương, tôi không thể không giết cô ~”

Nữ nhân chết không nhắm mắt.

Khi Tô Vân trở về bên cạnh, Dịch Nhiên gật gật đầu, không tồi, người này đủ độc, cho dù là dị năng giả nhưng không thức thời đối với cậu mà nói cũng chỉ có con đường vứt bỏ.

Bởi vì Dịch Nhiên đáp lại, Tô Vân cười càng ôn nhu.

Có Dịch Nhiên trợ giúp, vốn nhìn tang thi chuột sởn ốc nhưng sau hai ba cái đã giải quyết.

Mạc Phi Liên lúc đi ra, cư nhiên còn mang nhiều người theo, thân thể nho nhỏ, mặt gầy mắt to, chính là bạn nhỏ Trương Đại Minh.

Lên xe, Cố giáo sư cùng Phùng giáo sư thấy trên xe không có giáo sư và bóng dáng gia quyến khác, trên mặt ảm đạm, cũng không còn hỏi nhiều.

Kỳ thật giáo sư khác đi đâu, không có người biết rõ, cũng có thể ngày đó đã chết, có lẽ là ngày đó trốn thoát nhưng lại chết giữa bầy tang thi chuột vừa rồi, có lẽ không có chết, nhưng bây giờ là tận thế, ai có thể đảm bảo họ còn sống?

Hết chương 57.