Mạt Thế Chi Trọng Sinh

Chương 60: Gặp nhau (2)




Tới gần B thị, liền bị rung động bởi hào khí nồng đậm, trên tường thành cao 10m dính đầy vết máu màu đỏ, cho thấy giai đoạn chiến đấu trước đó thảm thiết ra sao, giờ phút này người bảo vệ gác ở cửa thành hạ cầu cho mọi người qua sông, đoàn người qua cầu, một nam nhân mặc áo khoác trắng ngăn bọn họ lại, “Trước tiếp nhận kiểm tra đo lường.”

Dịch Nhiên bọn họ hiểu, không làm theo thì những quân nhân bên cạnh cầm súng thật đạn thật cũng không phải ngồi không, vì vậy ngoan ngoãn tiếp nhận kiểm tra đo lường.

B thị so với N thị thì phương pháp kiểm tra đo lường tiên tiến nhiều hơn, lấy máu, sau đó bỏ máu vào nước thuốc nào đó, chỉ cần không thay đổi màu sắc thì nói lên không có lây nhiễm, mà đổi màu thì bị lây nhiễm.

Ban đầu bọn họ còn rất hoài nghi, cho đến khi phía trước một người máu đổi màu không bao lâu thì té trên mặt đất, run rẩy đứng dậy, ngón tay nhọn dài mắt lồi ra, sau đó bị hai bên quân nhân 1 súng bắn chết, bọn họ mới tin, bởi vì bạn của người biến thành tang thi nói một câu, “Chúng tôi có giết tang thi 5 tiếng trước…”

Dị năng giả có 6 tiếng đồng hồ ủ bệnh.

Rất may mắn đám người bọn họ không có một ai có máu đổi màu, thuận lợi thông qua kiểm tra đo lường, sau đó…

Lúc này một nữ nhân mặc quần áo màu lam thẳng tắp đi đến trước mặt Vưu Dũ và Nhan Diễm, “Đem đồ trong không gian lấy ra.”

“!!” Dịch Nhiên nhanh chóng nhìn qua, sao bọn họ biết Vưu Dũ cùng Nhan Diễm có không gian, còn không gian của mình…

Tay phải siết chặt, nếu chỉ là giao vật tư cậu sẽ không nói cái gì, nhưng nếu như nhìn ra không gian cậu dị thường, Dịch Nhiên tính toán trước tiên diệt khẩu sau đó chạy trốn.

Vưu Dũ nhìn Dịch Nhiên, Dịch Nhiên gật gật đầu, dân không cùng quan đấu, thường là như thế, vì vậy Vưu Dũ bắt đầu chậm rãi từ trong không gian đem đồ ra, một rương mì tôm, nửa bình nước khoáng… Ngay cả đồ dùng cá nhân của con gái cũng đem ra…

Nữ nhân áo lam nhìn máy tính bên cạnh, gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Nhan Diễm.

Nhan Diễm lục lọi nửa ngày, xuất ra nửa túi bánh bích quy, “Không còn.”

Nữ nhân áo lam lại nhìn máy tính, lạnh lùng nói, “Còn.”

Vừa nghe lời này, quân nhân bên cạnh lập tức giơ súng nhắm vào Nhan Diễm, Nhan Diễm sợ tới mức lập tức đem nửa bình nước lấy ra, khóc ròng nói, “Thật không còn.”

“Ở B thị, tư tàng chính là tử tội.” Báo cho bọn họ một tiếng, nữ nhân gật gật đầu, sau đó những quân nhân buông súng, Nhan Diễm vội vàng co lại đến cuối cùng.

Một người trung niên mập lùn đi ra, sau khi lấy 2/3 thức ăn, ném cho bọn họ 5 tờ giấy chứng nhận ở ngoại thành, “Xét thấy các người nộp lên trên số lượng thức ăn không ít, cho phép năm người trong các ngươi trở thành cư dân ngoại thành, mỗi ngày có thể lĩnh ba cái bánh bao.”

Ở phía sau bọn họ, mọi người vẻ mặt hâm mộ nhìn giấy chứng nhận ở ngoại thành, phải biết rằng, bởi vì từ bên ngoài đến đầu nhập càng ngày càng nhiều, cho nên B thị bắt đầu không chào đón người ngoài, dù sao thức ăn cũng không nhiều, nếu như đều chia, lỡ thức ăn không đủ thì sao?

Vì vậy ban bố quy định mới, người B thị có thể miễn phí có giấy chứng nhận ngoại thành, dùng giấy chứng nhận mỗi ngày lĩnh ba cái bánh bao, người từ ngoài đến muốn có giấy chứng nhận chỉ có một biện pháp, nộp lên trên thức ăn, đạt tới số lượng nhất định có thể nhận giấy chứng nhận, đương nhiên, nếu như ngươi có năng lực cũng có thể đạt được giấy chứng nhận nội thành, nhưng giấy chứng nhận nội thành không phải cứ đưa thức ăn là có được dễ dàng như vậy, mà người nội thành làm sao chỉ có 3 cái bánh bao?

Theo Cá hiểu thì như sao:

+ Sau khi kiểm tra không có bị nhiễm bệnh thì mọi người sẽ được cho vào B thị ở, nhưng chỉ ở ngoại thành.

+ Ai nộp thức ăn lên đủ số lượng yêu cầu sẽ được nhận thêm 1 tờ giấy chứng nhận, và dùng tờ giấy đó để nhận 3 cái bánh bao mỗi ngày, còn ai không có tờ giấy đó thì tự kiếm thức ăn.

+ Giấy chứng nhận nội thành thì phải là dị năng giả và kẻ quyền thế mới có, và tất nhiên, nếu có giấy chứng nhận nội thành sẽ được ăn ngon hơn.

Dịch Nhiên đem giấy chứng nhận đưa cho Mạc Phi Liên, “Anh cầm.”

“Ừ.” Mạc Phi Liên cất kỹ giấy chứng nhận, những người trong đội không một chút hâm mộ và ghen tị, dù sao bọn họ có năng lực, giấy chứng nhận ngoại thành không phải là mục tiêu của bọn hắn.

Vưu Dũ đem vật tư còn thừa lại bỏ vào không gian.

Dịch Nhiên cố ý dừng lại hai bước, cho đến khi xác nhận nữ nhân kia bắt đầu kiểm tra tổ kế tiếp mới thả nắm tay, mang theo đội rời đi, xem ra, B thị đã phát minh ra máy dò xét không gian, nhưng không gian của mình lại không bị dò ra, cái này nói rõ máy kia đối với dị năng không gian mới có hiệu quả.

Lúc nãy Dịch Nhiên tính toán chạy trốn, sau khi ra B thị thì trốn vào trong không gian, đợi Ngao Mộ Thiên làm nhiệm vụ thì tụ hợp, bất quá hiện tại xem ra không cần.

Máy dò không gian, tận thế bộc phát ngày thứ tư, B thị phát minh ra, bởi vì chỉ cần có không gian, bọn họ không cách nào tìm ra nơi đối phương cất giấu vật tư và súng ống bị cấm, thậm chí có khả năng giấu tay chân của tang thi đem vào B thị để lây nhiễm, cho nên so với nghiên cứu vắc xin thì bọn họ trước hết nhất nghiên cứu máy dò không gian.

Không gian dị năng giả ở trước cameras sẽ có màu hồng, bên cạnh đó, cuộn sóng tuyến trên cửa sổ nhỏ biểu hiện chính là trong không gian có đồ, nếu như không có bất kỳ vật gì chính là một đường thẳng tắp, cho dù là một hạt gạo thì cũng có cuộn sóng tuyến.

Về phần người liều chết không giao ra, thực xin lỗi, nếu không ly khai B thị, sẽ lập tức bị mất mạng, không thể bởi vì một ‘1 con sâu’ mà khiến cho toàn bộ B thị hỏng mất.

Dịch Nhiên không biết là, máy dò không gian là nhắm vào tinh thần lực mở rộng của không gian dị năng giả, mà không gian của dị năng giả muốn bảo tồn phải dùng tinh thần lực, nhưng không gian của cậu là thông qua môi giới đi vào, dù cho không cần tinh thần lực, không gian vẫn tồn tại, cho nên cậu không cần lo lắng.

Ngoại thành B thị loang lổ rách nát, không giống ngày xưa phồn hoa, phòng ở, bệnh viện, nhà cao tầng, những kiến trúc này cũng bởi vì ở ngoại thành cho nên không có người sửa chữa, trên đường là nồng đậm hương vị nước trừ độc, góc tường còn có thể thấy vết máu màu đen.

Bất quá, so với những thành thị khác thì B thị tốt quá nhiều…

Tô Vân nhìn Dịch Nhiên, hắn có quan hệ ở đây, đã sớm giúp hắn mua cái chức vị, lần này tới B thị cũng là chuyện này, dù sao N thị cũng không phát triển tốt bằng B thị, nếu như Dịch Nhiên nguyện ý, hắn cũng có thể kêu người ta giúp Dịch Nhiên mua 1 chức quan…

Trước tận thế B thị đã không nhỏ, sau tận thế dù cho rút nhỏ phạm vi cũng không phải một ngày hai ngày có thể làm được, nội thành ở đâu, công hội ở đâu, thậm chí nhiệm vụ của cậu là đối tượng Thẩm thượng tướng ở đâu cũng không biết, cho nên Dịch Nhiên xoay người, “Chúng ta trước tìm chỗ ở a.”

Một đội 26 người chọn 1 khách sạn nhỏ rách nát, hiện tại loại khách sạn nhỏ này cũng không an toàn, nhưng đối với bọn hắn hiện tại mà nói vấn đề cũng không lớn.

“5 phòng.” Bốn người 1 phòng bị Dịch Nhiên khuếch trương thành 5 người một gian, vốn lão bản còn mất hứng, kết quả Dịch Nhiên móc ra một cái tinh thạch cấp 1, hắn lập tức ân cần để thêm giường ngủ, đây chính là tinh thạch a, còn chưa có người cầm tinh thạch tới đây đâu, nhiều nhất chỉ là nửa cân gạo, cho nên đừng nói 5 phòng, dù cho 10 phòng hắn cũng chịu, hơn nữa, hắn ở khách sạn này cũng không mấy ngày.

Vào B thị, Nhan Diễm tự giác thoát ly đội ngũ, vốn Dịch Nhiên cũng muốn đem Lý Kiến Lạc đuổi đi, nhưng lại nghĩ đến người này có giá trị mấy kí gạo, cho nên bảo Vu Đồng nghiêm ngặt nhìn gã, chờ lúc đem giao nhiệm vụ, sẽ đem Lý Kiến Lạc đổi phần thưởng, về phần hai giáo sư, còn phải tìm được Thẩm thượng tướng mới có thể rời tay.

Khi tầm mắt Dịch Nhiên đảo qua, Phùng giáo sư vội vàng kéo con gái Tiểu Nhạc ra phía sau, Tiểu Nhạc rất sợ đội trưởng lạnh lùng này, mà ngay cả hắn mỗi lần bị nhìn cũng rất sợ hãi.

Trương Đại Minh kéo Vu Đồng, nó muốn đi theo Dịch Nhiên ca ca, nhưng nó không dám đi kéo Dịch Nhiên ca ca, cho nên đành phải kéo cùng Dịch Nhiên ca ca quan hệ tốt nhất, Vu Đồng ca ca.

Phân tốt phòng xong, bởi vì cho dù là nữ cũng có dị năng, cho nên cũng không cần lo lắng, phòng đó gặp phải đột kích cũng sẽ kịp thời phản ứng.

Sau đó, thừa dịp sắc trời còn sớm, tất nhiên là đều tự đi dạo, nhà ở B thị có thể đi tìm người nhà, có quan hệ ở B thị có thể đi tìm người quen, cái gì cũng không còn cũng có thể đi ra ngoài nhìn xung quanh, dù sao không tìm được người có thể trở về khách sạn nhỏ, mệt mỏi cũng có thể trở lại khách sạn nhỏ, trong đây có đồng bạn, không cần lo lắng mình bị vứt bỏ ở B thị.

Tô Vân và Thước Mị cùng vài dị năng giả ra cửa thì đều tự tìm người nhà thân thích, bọn họ bất chấp nguy hiểm đến B thị cũng là bởi vì nguyên nhân này, mà Mạc Phi Liên và Liễu Hy thì hưởng thụ thế giới hai người, thuận tiện tìm địa chỉ công hội, Phỉ Phỉ có một người chú ở B thị, chỉ là không biết hiện tại ở đâu, cho nên đi tìm hiểu tin tức.

Mấy quân nhân nằm trong phòng ngủ, thuận tiện bảo vệ hai giáo sư và gia quyến, Tiểu Nhạc và Lưu Huy thân nhất, hai người chơi kéo búa bao.

Vu Đồng vâng mệnh coi chừng Lý Kiến Lạc, cho nên thỉnh thoảng trừng Lý Kiến Lạc, còn nhớ rõ Vu Đồng là hỏa hệ dị năng, Lý Kiến Lạc đem chăn đắp kín đầu, ta ngủ.

Trương Đại Minh thấy Dịch Nhiên đi khỏi, cũng muốn cùng đi ra ngoài, kết quả ra cửa lại không thấy thân ảnh Dịch Nhiên, một mình đứng ở giữa đường mở to 2 mắt nhìn bốn phía.

“Ai u.” Trương Đại Minh thân ảnh nhỏ gầy bị đụng ngã xuống đất, sau đó hai bàn tay to đem nó ôm lên, “Bạn nhỏ, không có sao chứ?”

Nhìn nam nhân cười tủm tỉm trước mắt, Trương Đại Minh lắc đầu, Dịch Nhiên ca ca nói, không có chuyện gì thì ít gây chuyện, gây rắc rối thì tự mình giải quyết.

Nam nhân đem Trương Đại Minh buông, “Không có việc gì là tốt rồi… Hửm? Còn nói không có việc gì, xem đi, đều chảy máu.”

Con đường này sau khi tận thế đã không còn quét dọn, cho nên tro bụi gạch vụn rất nhiều, 1 đầu gối Trương Đại Minh đụng phải gạch, chảy máu.

“Thật không có sao.” Trương Đại Minh lui ra phía sau hai bước, mắt to nhìn chằm chằm, nó thật sự không có việc gì.

“Được rồi.” Nam nhân sờ lên túi tiền, lật ra nửa ngày lấy ra một khối đường cứng ngắc ở trước tận thế, “Ca ca cũng không có gì bồi thường, đưa nhóc khối đường.” Loại đường cứng ngắc này trong đội không có người thích ăn, bất quá tiểu hài tử hẳn là yêu mến a.

Mắt nhìn miếng giấy trong suốt bọc lấy khối đường, Trương Đại Minh nuốt nuốt nước miếng, sau đó đột nhiên chạy vào trong ngõ nhỏ, nó là bé ngoan, không thể gây chuyện.

“Lăng Cảnh, sao vậy?” Ngao Mộ Thiên khó hiểu đi tới.

Lăng Cảnh thu hồi đường, nhún nhún vai, “Gặp được một tiểu quỷ thôi.”

“Đừng đem đến phiền toái.” Trước tận thế, Lăng Cảnh làm gì hắn mặc kệ, nhưng hiện tại không được, chẳng lẽ muốn làm cho cả đoàn mỗi ngày tìm hài tử sao?

“YES SIR!” Lăng Cảnh làm bộ nghiêm túc, chỉ là trong nội tâm không ngừng oán thầm, phiền toái phiền toái, tiểu hài tử nhà ai có phiền toái như Dịch thiếu không?

“Đúng rồi, chuyện ngày mai có nắm chắc không?” Khuôn mặt Ngao Mộ Thiên ngưng trọng.

Lăng Cảnh cũng bớt đùa, “Nói thực ra, không lớn.” Dù sao hắn mới vừa lên cấp 3, còn đối phương…

Vỗ vỗ bả vai Lăng Cảnh, “Thật sự không được thì thôi a, dù sao so với đoàn, tôi càng để ý chính là các cậu.” Đoàn mất có thể xây dựng lại, mà người đã chết… Huống chi Lăng Cảnh và lão Hàn trước tận thế đến nay vẫn cùng theo hắn, tuy trên danh nghĩa là cấp dưới, nhưng thực tế bọn họ tựa như anh em.

“Yên tâm đi, lão đại, tôi sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh.” Nói như vậy thôi, Lăng Cảnh lại tính toán nếu thật có vạn nhất, liều chết cũng phải đem đối phương đồng vu quy tận, nếu không, đối phương nhất định sẽ tìm cơ hội báo thù.

Hai nam nhân anh tuấn đi trên đường phố ngoại thành, phá lệ khiến người chú ý.

Đi 10 phút đồng hồ, Lăng Cảnh thuần thục lại đẩy ra một nữ nhân muốn dán lên hắn, “Lão đại, anh lại muốn đi cửa thành đợi Dịch thiếu sao?”

Ngao Mộ Thiên xoa xoa lông mày, “Ừ, gần đây mí mắt một mực nhảy, đặc biệt hôm nay, cảm thấy như muốn phát sinh chuyện gì đó.”

“Lão đại, đừng lo lắng, Dịch thiếu khẳng định người hiền gặp lành, sẽ bình an trở về.” Dù sao tôi còn chưa có đem cậu ta điều giáo thành một Dịch thiếu cắn khăn hai mắt rưng rưng ngoan ngoãn nghe lời a ~~

Đối với Lăng Cảnh tâm tư xấu xa, Ngao Mộ Thiên không biết, bất quá được an ủi như vậy xác thực so với chính mình miên man suy nghĩ  tốt hơn, “Hy vọng đi.”

Hết chương 60.