Mạt Thế Chi Trọng Sinh

Chương 98: Ta cũng có thể rất thánh mẫu




Phía trước năm người, đằng sau năm người, tổng cộng mười người đem Dịch Nhiên hai người vây ở bên trong, xoay mặt đi đến tòa nhà cao nhất, kỳ thật tòa nhà có lầu cao tới đâu cũng bất quá ba tầng, nhưng chiếm diện tích rất rộng.

Dịch Nhiên núp ở sau lưng Ngao Mộ Thiên, cúi đầu, kéo căng góc áo, kì thực không ngừng trong đầu diễn luyện làm sao mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất bắt cóc con tin, thời điểm diễn luyện còn phải nghĩ đến khả năng đối phương có dị năng.

Vẻ mặt Ngao Mộ Thiên nhìn như tùy ý đi theo Hùng Bản, kì thực một mực dùng dư quang dò xét chỗ này, ở đâu phòng vệ nghiêm mật nhất, ở đâu bỏ chạy tốt nhất.

Quân khu T thị cùng thành thị khác không giống, không chỉ ở gần biển, hơn nữa còn dự trữ đạn dược số lượng thật lớn, tuy so ra kém nhà máy công nghiệp quân sự chuyên chế tạo đạn dược, nhưng cũng không ít, hơn nữa phá lệ kiên cố, cũng khó trách đám người R quốc kia chân trước còn chưa có đứng vững đã mưu đồ B thị. Căn cứ này cũng khôi phục điện lực, ở trên tường đầy đèn, Ngao Mộ Thiên nghĩ tuyệt đối là có thể mở điện, cho nên nếu như buổi tối đào thoát còn phải băn khoăn điểm này.

Cả trai lẫn gái ăn mặc rách nát kính sợ nhìn đoàn người bọn họ, thân hình run rẩy, ánh mắt sợ hãi.

“Đại nhân, van cầu ngài trả con cho tôi! Van cầu ngài!!” Một nữ nhân tiều tụy đột nhiên vọt tới trước Hùng Bản, liều mạng dập đầu, trên trán hỗn hợp máu và bùn đất màu vàng, bắt mắt mà chướng mắt.

Sao đó một người nam nhân chạy ra, giữ chặt nữ nhân, “Con điên này, nổi điên làm gì!”

Nữ nhân giãy dụa, giữ chặt quần Hùng Bản, “Đại nhân, van ngài, buông tha Tiểu Bảo nhà của tôi a.”

Trong mắt Hùng Bản hiện lên một vòng khinh bỉ cùng tàn nhẫn, đang muốn một cước đá bay nữ nhân, nam nhân đang kéo nữ nhân, sét đánh không kịp bưng tai tát nữ nhân hai cái, “Con điên này, còn không quay về! Chỉ biết làm mất mặt!!”

Nói xong, cũng không quan tâm nữ nhân giãy dụa, cưỡng chế kéo tay của nữ nhân, ấn lấy đầu nữ nhân dập đầu trên đất, chính mình một đầu gối quỳ trên mặt đất, trên mặt nịnh nọt cười, “Hùng Bản đại nhân, chớ cùng con điên này so đo, tiểu nhân sau khi trở về khẳng định hung hăng giáo huấn ả, quất chết ả! Miễn cho dọa người!”

Nói xong, liên tiếp dập đầu lạy ba cái, lại đạp nữ nhân một cước, mới đem nữ nhân chen vào trong đám người, xoay mặt đi đến chỗ chỉ có một khối vải che mưa màu sắc rực rỡ.

“Hừm! Lại chậm một giây lao tư đá chết nữ nhân kia!” Đối với tiếng Trung, Hùng Bản thích nhất từ ‘lao tư’, làm cho người ta như mang trên mình một loại ưu việt, âm tàn đảo qua đám người còn vây quanh kia, “Một đám heo, lại nhìn liền đem các ngươi đá ra uy tang thi!”

Đám kia vốn đã sợ hãi, vừa nghe lời ấy, lập tức phân tán ra, nhưng vẫn ẩn ẩn không ngừng ngắm Ngao Mộ Thiên hai người, có đồng tình, có chút hả hê, cũng có chết lặng.

Thừa dịp người không có chú ý, Ngao Mộ Thiên kéo tay Dịch Nhiên, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, có vấn đề, xem ra người nam nhân kia rất thức thời cũng đủ linh hoạt, có rảnh phải đi tìm hắn tâm sự.

“Ngao huynh đệ a, đối với mấy người này cũng không thể hạ thủ lưu tình a, cũng không nghĩ lại là ai thu lưu bọn họ, có ăn có ở còn làm bộ làm tịch.” Hùng Bản lúc này mới nhớ tới Ngao Mộ Thiên và Dịch Nhiên, nghĩ đến bây giờ không thể lật mặt làm cho tiểu mỹ nhân chạy trốn, vội vàng giải thích, “Aiz, chúng ta phải giết tang thi còn phải nuôi bọn họ, vậy mà những người này còn không biết đủ a, hài tử của mình không thấy, bị mất thì tới tìm chúng ta cãi nhau, Ngao huynh đệ a, đừng thấy chúng ta như thế, thực tế đều là đem tánh mạng đổi cuộc sống.”

Dù cho nói rất chân tình, Dịch Nhiên vẫn nghe ra tia kỳ quái, tay kéo góc áo Ngao Mộ Thiên run run, đó là cười, ha ha, Mộ Thiên bị một đám người R quốc gọi huynh đệ, ha ha, kế tiếp có phải là anh em kết nghĩa.

“Ngao tiểu huynh đệ làm sao vậy?” Hùng Bản nghi hoặc nhìn hai vai Dịch Nhiên run run, tiểu mỹ nhân này có phải có tật bệnh gì a?

Ngao Mộ Thiên bất đắc dĩ vỗ vỗ tay Dịch Nhiên, “Em ấy nhát gan, sau tận thế đều như vậy.”

“A.” Hùng Bản hiểu rõ gật đầu, nhát gan mới tốt, trên giường giày vò lên tiếng cầu xin tha thứ càng làm cho người hưng phấn, càng muốn bắt nạt.

Đi xa hơn vào trong, cả trai lẫn gái trông thấy Hùng Bản đều cúi người 90°, Ngao Mộ Thiên hiểu rõ, đám người kia tất nhiên cũng là người R quốc, cùng người Z quốc bất đồng, những người này đều ở ký túc xá trong lầu, còn có vài tiểu hài tử gầy yếu bị mẹ của mình giữ chặt, hâm mộ nhìn Hùng Bản đi tuốt ở đàng trước.

Lúc này Ngao Mộ Thiên mới giả bộ nghi hoặc, “Sao ở đây nhiều người R quốc vậy, hơn nữa, Cát Điền đại nhân không phải họ Cát sao?”

Hùng Bản cũng không quay đầu lại, thầm nghĩ tiểu tử này cũng không phải ngốc đến thái quá, “Cát Điền đại nhân họ Yoshida, cha của ngài là người R quốc, mẹ là người Z quốc, mặc dù sinh trưởng ở R quốc, nhưng rất thích văn hóa Z quốc, lần này tang thi vừa xuất hiện, thì vội vàng chạy đến trợ giúp người Z quốc, căn cứ này cũng do ngài tạo dựng lên, vì người Z quốc mà thành lập chỗ tránh né tang thi… Nhưng lúc qua biển chết không ít người, aiz, những người kia đều là huynh đệ tốt a.”

“Cát Điền đại nhân thật tốt, tôi lần nữa cảm thấy tới nơi này thật sự là đến đúng rồi.” Ngao Mộ Thiên rất nhanh bị thuyết phục, cảm khái nói, “Đúng rồi, Hùng đại ca sẽ không phải cũng là người R quốc a?”

Hùng Bản tươi cười trì trệ, nhưng thấy 9 thủ hạ đi theo mình, lại khôi phục biểu cảm bình thường, “Ngao huynh đệ, không phải lão ca muốn gạt cậu, trên thực tế, aiz, cậu cũng biết, người Z quốc vẫn đối với chúng tôi có thành kiến a.”

Ngao Mộ Thiên tràn đầy đồng cảm, “Đúng vậy a, loại thành kiến này là cố tình gây sự, đều đã qua lâu như vậy còn níu lấy không buông.”

Hùng Bản gật gật đầu, “Aiz, nếu như người Z quốc đều như Ngao huynh đệ thì tốt rồi, chúng ta cũng không cần phải làm chuyện tốt cũng lén lút.”

“Ừ, đúng vậy… Còn chưa biết tên Hùng đại ca?”

“Tôi gọi là Hùng Bản Nhất Lang, làm quản lý dân số.” Bắt người thì tăng, giết người thì giảm.

“Hùng Bản đại ca.” Ngao Mộ Thiên tiến lên đút một gói thuốc lá cho Hùng Bản Nhất Lang, “Từ nay về sau kính xin Hùng Bản đại ca chiếu cố nhiều hơn.”

Tuy trước tận thế bao thuốc chỉ vài đồng, nhưng so với không có còn hơn, cho nên Hùng Bản vui tươi hớn hở nhận lấy, vỗ vỗ vai Ngao Mộ Thiên, “Huynh đệ, từ nay về sau ca ca chiếu cố cậu.” Chỉ nói mà không làm, ai nói cũng được.

“Đệ đệ cám ơn ca ca trước.”

“Đương nhiên.” Hùng Bản rất đắc ý, tên ngu ngốc này lần nữa bị mình lừa.

“Ơ, Hùng đại ca cũng là người R quốc a?” Luôn luôn cúi đầu, Dịch Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, mặ trời sau giờ ngọ chiếu trên khuôn mặt trắng nõn, Hùng Bản choáng váng, đôi mắt ướt át, môi thủy nộn.

Quả nhiên là hàng tốt a, Hùng Bản thầm nghĩ mình thật tinh mắt.

Ngao Mộ Thiên không dấu vết trừng Dịch Nhiên, sao lại đem mặt lau sạch sẽ!

Thu hồi tinh thần, Hùng Bản vội hỏi, “Hùng đại ca mặc dù là người R quốc, nhưng cùng Cát Điền đại nhân giống nhau, luôn thích Z quốc, dùng trợ giúp người Z quốc làm vui.”

“A.” Hai con ngươi đơn thuần đen kịt, Dịch Nhiên gật gật đầu, “Cát Điền đại nhân thật là lợi hại, Hùng đại ca cũng vậy, có thể trợ giúp nhiều người như vậy, Tiểu Nhiên cũng muốn giúp người khác ~~”

“Tiểu Nhiên, không thể gọi Hùng đại ca, phải gọi Hùng Bản đại ca.” Ngao Mộ Thiên biểu cảm không thay đổi, nhưng Dịch Nhiên biết hắn tức giận.

“Ôi chao, Ngao huynh đệ, Tiểu Nhiên còn nhỏ, thích gọi tên gì cũng có thể, Tiểu Nhiên về sau đi theo Hùng đại ca, cũng sẽ có cơ hội giúp người khác.” Hùng Bản thầm than một tiếng, sao lại không trước lưu cho mình? Ánh mắt đơn thuần, khẳng định chơi rất có ý tứ, nhớ rõ lần trước đùa nam hài cũng là vẻ mặt đơn thuần, ha ha, biểu cảm ấy thật muốn làm cho người ta giết chết nó, mà Hùng Bản lúc ấy cũng vâng theo  bản năng của mình.

“Ừ.” Ngao Tiểu Nhiên gật đầu, vẻ mặt tin phục cùng sùng bái, chủ nghĩa đại nam nhân Hùng Bản càng phát ra thỏa mãn, mà Ngao Mộ Thiên khuôn mặt cũng càng phát ra u ám, tay gắt gao nắm chặt, cuối cùng lại buông ra.

“A, tiểu đệ đệ không sao chớ?” Dịch Nhiên đột nhiên tránh tay Ngao Mộ Thiên, cẩn thận nâng dậy một bé trai sáu tuổi vô ý té ngã, mặc dù có điểm gầy, nhưng vẫn nhìn ra là được nuôi cẩn thận, nếu không, ở thời đại này, tiểu hài tử không phải gầy mà là da bọc xương, giống như đám người ngoài thành kia…

“Oa oa oa oa.” Bé trai được Dịch Nhiên nâng dậy đột nhiên khóc lên, sau một khắc lại lần nữa ngã trên mặt đất, không đứng dậy.

“Thật đáng thương a ~~” Dịch Nhiên thương hại nhìn bé trai, lại nhìn qua Hùng Bản, Hùng Bản bị ánh mắt hâm mộ nhìn, lòng hư vinh càng phát ra mãnh liệt, sai người hầu bên cạnh, “Đi, cầm bịch kẹo đến.”

“Dạ, đại nhân.”

Tuy ba chữ Hán nói chẳng ra gì cả, nhưng Hùng Bản cho rằng đã cùng Dịch Nhiên bọn họ giải thích rõ ràng, cho nên cũng không tái che giấu khẩu âm của bọn họ.

Không đợi lâu, người nọ lấy ra một bịch kẹo sữa, Dịch Nhiên tiếp nhận đặt ở trên tay đứa nhỏ, “Bé ngoan, đừng khóc a, có kẹo ăn a ~~”

Kẹo ở trước tận thế rất bình thường rất nhanh khiến bé trai nín khóc mà cười, tay ngắn chân ngắn xé bịch kẹo trong suốt, đem kẹo sữa màu trắng vội vàng nhét vào trong miệng mình, sau đó nhanh như chớp bỏ chạy.

“Tiểu hài tử thật đáng yêu ~~” Dịch Nhiên mang theo mộng ảo cảm khái, “Có bọn bó, Địa Cầu mới có tương lai ~~”

“Đúng vậy a.” Hùng Bản phụ họa cùng Dịch Nhiên, “Em rảnh thì có thể tới tìm những đứa bé này chơi, mặc dù bất đồng quốc gia, nhưng tại nguy hiểm trước mắt, mỗi người chúng ta hẳn là nên vứt bỏ hết thảy thành kiến xây dựng tương lai tốt đẹp!!”

Giọng chính nghĩa mười phần, xem ra Hùng Bản rất thường xem phim 7h mỗi ngày của Z quốc, Dịch Nhiên hai tay giao nhau, chống quai hàm, “Tiểu Nhiên hy vọng ngày này có thể mau đến, tất cả mọi người bình an vô sự, thế giới càng thêm tốt đẹp ~~”

Cũng nhìn không được nữa, Ngao Mộ Thiên kéo Dịch Nhiên, “Tiểu Nhiên, thân thể khá hơn chút nào không? Có phải cảm lạnh rồi không?”

Dịch Nhiên hai con ngươi đơn thuần nhìn Ngao Mộ Thiên, bĩu môi, “Xấu ca ca, người ta đều tốt ~~”

Thanh âm âm cuối cố ý nhếch lên, mang theo hấp dẫn cùng vũ mị, thành công làm cho mấy nam nhân khác hưng phấn nổi da gà, thật sự là báu vật a.

“Hùng đại ca.” Bĩu môi Dịch Nhiên thay người làm nũng, “Tiểu Nhiên cũng không muốn uống thuốc ~”

“Được, không uống thuốc ~~” Vốn định duỗi tay đi xoa tóc Dịch Nhiên cũng đồng dạng hấp dẫn như người, Hùng Bản đột nhiên dưới chân dừng lại, “Đến.”

Ngao Mộ Thiên thờ phào, hắn thật lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, chứng kiến người khác đùa giỡn Tiểu Nhiên thì muốn giết người đã trở thành bản năng.

“Đằng Điền đại nhân, Yoshida 様はいらっしゃいますか? Tư は trọng yếu なことを thân し trên げる( Đằng Điền đại nhân, Cát Điền đại nhân có ở đây không? Tôi có chuyện trọng yếu muốn bẩm báo).” Giờ phút này trên mặt Hùng Bản không có kiêu ngạo lúc trước, ngược lại là cẩn thận từng li từng tí, giống như những dân chúng kia thường hay đối với hắn.

Canh giữ ở cửa ra vào, nam nhân mặc ki-mô-nô màu đen, thắt lưng đeo đao võ sĩ dài nhỏ, khinh thường đảo qua bọn người Hùng Bản, tuy ánh mắt khinh thường, nhưng dư quang vẫn là xác định Hùng Bản không phải bị kèm hai bên, mới đi vào thông báo, “ちょっと, đợi って.”

Hùng Bản quay đầu hướng Dịch Nhiên phóng nhu âm thanh, “Tiểu Nhiên, chờ một lát, Cát Điền đại nhân nhất định sẽ gặp chúng ta.”

Quả nhiên, không đợi lâu, nam nhân mặc trang phục truyền thống đi ra, ánh mắt nhếch lên, đầu hất vào trong, ý bảo Hùng Bản có thể tiến vào.

Đoán chừng là bị đối xử như vậy thành quen, Hùng Bản không hề tức giận mang theo Dịch Nhiên cùng Ngao Mộ Thiên vào tòa nhà.

Vào bên trong mới phát hiện nội thất vô cùng có không khí R quốc, nệm nhỏ, đao võ sĩ, cùng với người trung niên ngồi chồm hỗm trên nệm nhỏ —— Yoshida.

Làm chủ tịch tập đoàn Ngao thị, Ngao Mộ Thiên trước tận thế tất nhiên có nghe qua tên Yoshida, là hội trưởng Hiệp hội Chu Thức R quốc, nắm giữ một nửa thị trường đồ điện trong nước, còn liên quan đến bất động sản, châu báu, khách sạn, in tiền, nghe nói có bối cảnh xã hội đen.

Yoshida nhìn kỹ đao võ sĩ trước mắt, thân đao sắc bén, thấy ẩn hiện lam quang, là hảo đao.

Hùng Bản vừa tiến đến thì quỳ ngồi dưới đất, đoan đoan chánh chánh, không nghiêng lệch.

Hết chương 98.