Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!

Chương 40




An Thần đang trốn tránh, đúng là cậu đang trốn tránh, cho dù bất kỳ người nào ở trong vòng năm phút phát hiện toàn bộ thế giới quan của mình đều bị refresh thì trong lòng cũng vô pháp thoáng cái liền tiếp thu đi.

Ngay khi cậu cho rằng bản thân mình sẽ lấy thân phận của Lâm Tử Hiên để sống hết quãng thời gian còn lại, đột nhiên, cậu bị đại ca thượng?! Ngay khi cậu cho rằng bản thân đã biết rõ tính hướng của Dịch Hạo Thiên mà nói thẳng thân phận ra, với ý đồ để đối phương thức thời buông tha cho mình, đột nhiên, đại ca lại nói cho cậu biết: Anh đã sớm biết rồi! Đồng thời, chính là bởi vì đã biết, cho nên mới thượng em.

Mợ nó, này không khoa học! Nhất định là của cậu đã thức tỉnh sai phương thức rồi. 

Trên thực tế, An Thần vẫn cảm thấy phương thức thức tỉnh của mình thật sự có vấn đề, con mọe nó chớ sau khi tỉnh dậy phát hiện bản thân đã biến thành một Tiểu Bánh Bao ba tuổi hoàn toàn không đầy đủ ngũ âm, đây thực sự không thành vấn đề sao?

Chuyện duy nhất khiến An Thần hài lòng một chút chính là hình như cậu đã biến trở về bộ dáng trước kia rồi, nói cách khác thì dưới tình huống cậu hoàn toàn không hay biết gì cả thân thể của bản thân đã được tái tạo lại.

Giờ này khắc này, Dịch Hạo Thiên đang ôm lấy Tiểu Bánh Bao thản nhiên đi dạo trong không gian, An Thần muốn giãy ra khỏi ôm ấp của Dịch Hạo Thiên để tự đi, kết quả sau khi đi được 100 thước ngắn ngủn đã bị té ngã ba lần, dù Dịch Hạo Thiên có nói cái gì thì cũng không chịu buông tay.

Bố cục bên trong không gian rất đặc biệt, giống như là một mảnh trời đất bị người khác tận lực cách ly ra bên ngoài. Có một mảnh đất rộng lớn, một mảnh rừng cây xum xuê, liếc nhìn thanh tuyền, một mảnh ao hồ, còn có một tứ hợp viện xinh đẹp bên cạnh. Nơi dễ thấy nhất bên trong tứ hợp viện, cũng chính là nơi cậu vừa mới tỉnh lại liền nhìn thấy, chính là cây hoa đào to lớn kia.

An Thần luôn cảm thấy cây này rất là quen mắt, đúng lúc này, Dịch Hạo Thiên chỉ chỉ về phía tối đen, bình tĩnh nói cho An Thần: “Nơi này là chính diện, còn có một cái phản diện.”

Phắc, cây này sẽ không phải là cái cây bên trong không gian của cậu đó chớ! An Thần định thần dò xét, lúc này mới phát hiện, không gian của cậu thế mà lại biến mất?

Không, không phải biến mất, mà cái không gian này với không gian của đại ca đã hợp thành một thể!?

“Tiểu Thần, nơi này rất đẹp, có đúng hay không?”

Ừm, đúng là rất đẹp. Tiểu Bánh Bao hài lòng gật đầu.

“Tiểu Thần, sau này liền ở lại đây có được không?” Trong mắt của Dịch Hạo Thiên thấp thoáng hiện lên một tia sáng kỳ dị, tràn ngập dưới đáy mắt là sự điên cuồng chợt lóe lên.

Bỗng nhiên sau lưng An Thần phát lạnh, cậu liều mạng lắc đầu theo bản năng: “Không được, không được, một chút cũng không được.”

Đáy mắt Dịch Hạo Thiên nhanh chóng xẹt qua một tia đáng tiếc, bất quá thời điểm cảm nhận được cánh tay của Thần Tiểu Bánh Bao đang ôm cổ mình đột nhiên siết chặt lại, sợ bị bỏ lại đây, đột nhiên tâm tình của anh lại trở nên tốt hơn nhiều lắm.

An Thần cũng không ghét đại ca, cho dù đã xảy ra chuyện như vậy, cậu cũng không có cảm giác chán ghét, đương nhiên, càng đừng nói tới cái gì mà thù hận. Cảm giác cậu cảm nhận được nhiều hơn là kinh ngạc, cùng với bất khả tư nghị.

Đối với tình cảm đại ca dành cho mình, cậu cho rằng bản thân sẽ cảm thấy ghê tởm, chán ghét, nhưng trên thực tế, cậu cảm thấy càng nhiều hơn chính là hoảng sợ, cùng với hoảng hốt và bất an thình lình kéo đến, những tâm tình này thúc giục cậu muốn trốn tránh.

Thần Tiểu Bánh Bao cũng không có nghĩ đến, tình cảm anh em tốt đẹp lúc ban đầu của bọn họ, từ lúc nào thì đã bị thay đổi đến dị dạng như thế rồi.

“Ca…” Bởi vì đang được ôm, Tiểu Bánh Bao theo quán tính mà vòng qua cổ của Dịch Hạo Thiên, gương mặt mượt mà vừa vặn cọ lên lỗ tai của anh, lúc nói chuyện, từng cổ nhiệt khí xông thẳng tới hai gò má cùng lỗ tai của anh.

Nhất thời trong lòng Dịch Hạo Thiên nảy lên một trận tê ngứa, lập tức chọt chọt vài cái lên gương mặt của Tiểu Bánh Bao.

Dịch An Thần: =口=

Anh đủ dòi đó, Dịch Hạo Thiên! Ông đây còn chưa có đáp ứng mà, sao anh đã bắt đầu loạn chiếm tiện nghi rồi chứ!!!

“Làm sao vậy, Tiểu Thần?” Không cảm giác được sự phản kháng của Thần Tiểu Bánh Bao, lá gan của Dịch Hạo Thiên càng lớn hơn, gặm gặm vài cái lên gương mặt đáng thương của cậu.

An Thần triệt để hỏng mất, hỗn động trong gió. Người này hoàn toàn chính là điển hình của cho chút ánh sáng liền rực rỡ, cho chút nước sông liền ngập lụt mà!

Thượng Đế ới, người xác định hàng này không có bị xuyên qua sao? Người này thật sự là đại ca lạnh lùng bạc tình, thủ đoạn độc ác của con thiệt hả?

“Ca, rốt cuộc là anh vừa ý điểm nào ở em?” Để phát âm cho rõ ràng, Tiểu Bánh Bao rất cố gắng cuốn đầu lưỡi, chậm rì rì hỏi.

Dịch Hạo Thiên nghe vậy thì dừng lại. Anh quay đầu, dùng đôi con ngươi đen kịt sâu thẳm nhìn An Thần, khoảng cách gần như thế, An Thần gần như có thể nhìn thấy cái bóng của mình từ trong tròng mắt kia.

“Lúc em lên cấp 2, có chút thay đổi.” Dịch Hạo Thiên mở miệng, lại giống như là đang nói chút chuyện không liên quan. 

Thời điểm đó quả thật An Thần có chút thay đổi, giai đoạn xen lẫn giữa thời kỳ phản nghịch cùng trung nhị bệnh, thân là một thiếu niên bình thường đương nhiên là cậu không thể tránh khỏi cũng bị chút ảnh hưởng. Ví dụ như, bắt đầu có thiên hướng ra thế giới bên ngoài, bắt đầu có chút bài xích với sự quản giáo trong nhà.

Bất quá ba mẹ Dịch gia vẫn luôn không có ở nhà, đại ca lại đang học cấp 3, so với cậu còn vội hơn, cho nên biểu hiện của An Thần cũng không quá rõ ràng. Duy nhất chính là ngay từ đầu có vài chỗ bất đồng, hẳn là cũng chỉ có chút manh động của thời kỳ thanh xuân mà thôi.

An Thần là nhị thiếu của Dịch gia, bề ngoài tuấn mỹ thuần khiết tự nhiên nhờ di truyền, khí chất ăn nói được bồi dưỡng từ nhỏ, bối cảnh gia đình lại nhiều tiền, thành tích học tập là dựa vào tiền bạc. Một người muốn cái gì liền có cái đó như vậy, nếu như không phải hot boy của trường thì là cái gì, không phải là hoàng tử bạch mã được nữ hài ước mơ thì là cái gì.

Cho nên, đương nhiên An Thần hoàn toàn xứng đáng để trở thành thần tượng trong lòng của đông đảo thiếu nữ, thế nhưng kỳ quái là, ba năm cấp 2, thậm chí là ba năm cấp 3 trong tương lai, cậu chưa bao giờ nhận được một bức thư tình nào cả, mà duy chỉ có vài cô gái cố gắng lấy dũng khí thổ lộ với cậu, sang hôm sau nếu như không phải xin nghỉ, hoặc là chuyển trường, thì chính là trực tiếp chạy tới nói cho cậu biết, thổ lộ chỉ mang tính đùa giỡn vân vân. 

Mãi đến khi Dịch An Thần tử vong, mối tình đầu vẫn chưa từng được tặng ra ngoài.

Cho nên đại ca, hiện tại anh đề cập đến đoạn thời gian đó để làm gì, là vì muốn nhắc tới một đoạn tình sử không đành lòng nhìn thẳng của em hay sao? Méo méo méo.

Chờ một chút, nếu như khi đó đại ca đã động tâm tư với cậu, chẳng lẽ là nói…

“Mấy em gái kia…”

Dịch Hạo Thiên nhíu mày, liếc qua một cái: Lại còn dám nhớ tới em gái!

Cho nên, quả nhiên chính là do anh làm đi, đại ca!

Phắc! Bởi vì sự kiện này làm hại cậu vẫn luôn cho rằng sức quyến rũ của mình xảy ra vấn đề gì, thậm chí còn có lần lo lắng về loại chuyện này. An Thần thở hổn hển nâng mặt lên, một nắm tay mềm mại thịt thịt nho nhỏ nhào tới trên mặt của Dịch Hạo Thiên.

Chẳng biết tại sao, nắm tay đó lại chạm trúng môi của Dịch Hạo Thiên, đúng lúc này, bỗng nhiên có một thứ gì trơn trượt liếm liếm vào lòng ban tay nhỏ bé của cậu, sự mềm mại trong chớp mắt đó nhất thời khiến An Thần cả kinh, đầu lưỡi, mọe nó, vừa nãy đúng là đầu lưỡi đó hén! Cậu rút tay về cái phịch, hung hăng trợn mắt nhìn Dịch Hạo Thiên.

Thế nhưng, thời điểm tiểu shota mang theo một gương mặt bánh bao manh manh, chớp đôi mắt to tròn, gò má phình lên nhìn cưng, ngoại trừ xuẩn manh xuẩn manh, cưng còn có thể nhìn ra cái gì khác nữa đây?

Sau khi Dịch Hạo Thiên bị biểu tình như vậy manh đến lập tức kéo cả người Tiểu Thần vào trong lòng, đầu tiến đến phần cổ của An Thần, bắt đầu dùng sức cọ, cọ xong, cảm thấy còn thiếu, thế là lại cẩn thận cà cà, sau khi xong việc vẫn cảm thấy còn thiếu chút gì đó, cho nên anh há mồm, tấn công vài ngụm lên một bên cổ của Tiểu Thần.

Dịch An Thần: =口=

“Anh là loài ma ca rồng hay sao!!!” Có cần phải dùng sức cắn thế này không hả!

“Như vậy vết tích sẽ rất rõ ràng.” Dịch Hạo Thiên một bộ biểu tình ‘Anh đã ra tay thì em cứ yên tâm’.

Yên tâm cái con mắt á! 

“Ca, lúc anh phát hiện… Ờm, tính hướng của mình, cũng không có một chút cảm giác không được tự nhiên nào hay sao?”

Dịch Hạo Thiên dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái liếc nhìn Thần Tiểu Bánh Bao: “Vì sao lại không được tự nhiên?”

“…” An Thần chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục hỏi, “Anh sẽ không giãy dụa một chút sao?”

“Tại sao phải giãy dụa?” Dịch Hạo Thiên không giải thích được, “Anh chỉ là yêu em, Tiểu Thần, bất quá trùng hợp em là nam nhân, lại trùng hợp hơn em là đệ đệ của anh mà thôi.”

Nếu như nhân vật chính không phải là mình, này thiệt tình là rất có logic. Liền như lúc cưng đâm thằng khác, nói với cái thằng xui xẻo kia rằng: “Cũng không phải là tui muốn đâm cưng, bất quá trùng hợp là cưng bị đâm mà thôi.” [tui phắc]

Tiểu Bánh Bao yên lặng ngưỡng đầu lên một góc bốn mươi lăm độ nhìn trời, lúc này cho dù là Chopin trâu bò nhất cũng không đánh ra được sự ưu thương đản đản trong lòng cậu.

“Cho nên mới nói, ca, kỳ thực ngay lúc bắt đầu anh đã không cho em lựa chọn nào khác rồi có đúng hay không?”

Vòng tay của Dịch Hạo Thiên chợt dừng lại một chút, sau đó tiếp tục ôn nhu vuốt ve mái tóc của An Thần: “Tiểu Thần, em sẽ không để cho anh thất vọng, không phải sao?”

Tiểu Bánh Bao trợn trắng mắt, cậu có thể nói không sao? Cậu có thể cự tuyệt sao? Nếu như lời này là thật tâm, tay dùng sức mạnh như vậy là muốn làm gì, loại áp lực ẩn hình này chính là muốn quậy kiểu nào đây.

“Tiểu Thần, không phải em vẫn luôn rất nghe lời ca ca sao?” Dịch Hạo Thiên đặt cằm mình lên mái tóc đen tuyền của An Thần, thỏa mãn cọ cọ, “Cho nên, nhất định là em sẽ đáp ứng ca ca có đúng hay không?”

Tiểu Bánh Bao không có phản kháng động tác xoa xoa bóp bóp của Dịch Hạo Thiên mà là mang theo vẻ mặt nghiêm túc nhíu chặt chân mày: “Ca, anh phải xác định cho em biết, anh chuẩn bị khi nào mới làm em?”

Tốt xấu gì cậu cũng phải biết trước được thời gian hoãn thi hành hình phạt của mình là bao nhiêu năm, để đến lúc đó có thể sớm chạy đến nơi khác trốn một chút.

Dịch Hạo Thiên sửng sốt, đây là trực tiếp nhảy qua tiết tấu xù lông, tiến vào giai đoạn tiếp thu sao? Tuy rằng anh cũng đã từng nghĩ tới tình huống Tiểu Thần tiếp nhận, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới tình huống sẽ lạc quan đến thế! Chẳng lẽ là do anh đã quá bi quan rồi sao?

Vòng tay của Dịch Hạo Thiên chậm rãi siết chặt, khóe miệng nhịn không được mà vểnh lên: “Khi nào ha?”

Anh ngân dài câu nói, ánh mắt cố ý đảo quanh qua dáng người của Tiểu Bánh Bao một vòng. Đột nhiên An Thần thấy lạnh sống lưng.

“Chờ đến khi em được… 15-16 tuổi đi.”

Tiểu Bánh Bao cúi đầu, bấm ngón tay tính toán, nói như vậy, cậu còn 12-13 năm hoãn thi hành hình phạt. Chờ đã.

“15-16 tuổi?!” Tiểu Bánh Bao kinh hô.”Anh dâm loạn nhi đồng!!!”

“Vậy mà còn tính là nhi đồng?” Dịch Hạo Thiên nhướng mày, “Nếu không muốn thì 12-13 tuổi đi! Kỳ thực anh cũng không chờ được lâu như vậy…”

“!!!”

Nhất thời, Thần Tiểu Bánh Bao chỉ cảm thấy trong đầu có một đám thảo nê mã chạy qua như điên!

Anh dâm loạn vị thành niên!!!