Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 60: Thân phận




Khi bữa sáng, trước mặt Thương Triệt được đặt một đĩa tinh hạch đủ loại ‘hương vị’.

Đương nhiên, cái tên đủ loại hương vị là do Lâm quản gia âm thầm đặt.

Ông cụ kiên quyết cho rằng, tinh hạch không đồng dạng thuộc tính như vậy, hương vị nhất định khác nhau.

Từ khi biết tiểu thiếu gia nhà mình không thể ăn thức ăn bình thường Lâm quản gia đau lòng bao nhiêu a, trước đây còn lấy cái danh quan tâm, cho tiểu thiếu gia đủ loại thức ăn ngon, tiểu thiếu gia thì ai đến cũng không cự tuyệt, kết quả lại làm hại tiểu thiếu gia tiêu chảy, Lâm quản gia vừa vui vừa buồn.

Tiểu thiếu gia săn sóc như vậy luôn khiến ông yêu thương không hết.

Muốn hiểu biết đầy đủ sở thích thây ma, Mông Á tuyệt đối là nhân vật tham khảo số 1. Thế là, để bù đắp Thương Triệt, Lâm quản gia dậy từ sớm chuẩn bị tinh hạch đủ các hệ phong, mộc, thủy, hỏa, thổ thậm chí hệ niệm lực, sắp xếp trên đĩa đặt trước mặt Thương Triệt.

Lâm quản gia cũng muốn cải thiện hương vị tinh hạch, nhưng ngặt nỗi tinh hạch quá cứng, người bình thường không làm gì được nó. Vì thế Lâm quản gia vô cùng tiếc nuối đặt tinh hạch không qua quá trình chế biến trước mặt tiểu thiếu gia nhà mình.

Thương Triệt “…”

Ừm, thật ra bây giờ cậu có thể ăn một ít thức ăn bình thường. Tại sao cậu luôn có ảo giác chú Lâm không theo kịp tiết tấu bọn họ chứ?

“Tiểu thiếu gia à, sau này ăn nhiều một chút, tại trước kia chú không biết, làm hại tiểu thiếu gia chịu nhiều khổ như vậy.” Nói tới đây, Lâm quản gia lại ai oán nhìn Mộc Bác một cái. Đại thiếu gia rõ ràng biết rõ mọi chuyện, cố tình không nói cho ông, làm hại tiểu thiếu gia ăn khổ vô ích.

Trên chuyện Thương Triệt, Mộc Bác đã quen bị giận chó đánh mèo, bởi vậy, trước ánh mắt ai oán của chú Lâm, Mộc Bác không hề áp lực.  monganhlau

Làm anh trai duy nhất, lại thêm hành động giấu diếm hết sức đúng chỗ, Mộc Bác lúc này đặc biệt không tính toán nhìn trưởng bối, hắn cũng đã quen bị khiển trách.

“Cám ơn chú, thật ra không cần phiền toái như vậy, theo năng lực tăng lên, bệnh độc trong cơ thể con gần như bị thanh lọc, con bây giờ không khác người bình thường lắm.” Cho nên không cần đối đãi đặc biệt.

Mộc Phong vẫn luôn chú ý con trai và quản gia đối thoại, ông vốn không quen nói mấy lời an ủi, rất muốn câu thông với con trai, nhưng ngặt nỗi tính cách trời sinh cứng nhắc, không thể hỏi han ân cần giống Lâm quản gia được. Nhưng dù Mộc Phong là tướng quân tính cách sắt đá, cũng không ngăn được yêu thương lo lắng con trai.

“Vậy là bệnh độc thây ma cũng có thể loại bỏ.” Nếu quả thật như vậy, đây tuyệt đối là tin vui cho người địa cầu.

Thương Triệt đã sớm dự đoán được Mộc Phong sẽ hỏi vấn đề này, cậu không thể không nói rõ. “Chuyện ba lo lắng, anh và Dạ Húc lúc trước cũng đã từng hỏi con, nhưng con xin lỗi, không phải tất cả thây ma đều có thể cứu.”

Thương Triệt dừng một chút: “Bệnh độc phá hủy tư duy con người, làm con người chỉ có thể thuận theo bản năng. Sở dĩ con có thể tỉnh táo là bởi vì anh tìm được con sớm, con không có cơ hội đả thương người khác. Vì con chưa từng tiếp xúc với máu nên chấp niệm với nó tương đối nhỏ, sau này theo năng lực tăng lên, dần dần loại bỏ bệnh độc trong cơ thể, một lần nữa sống lại. Nhưng thây ma bên ngoài thì khác, bọn họ mạnh lên là dựa vào máu thịt, bọn họ đã nhận định con người là thức ăn, khi năng lực tăng lên, tư duy cũng dần dần bị tàn phá theo. Bọn họ chỉ là cái xác không hồn, giống như người cuồng hóa, tuy rất mạnh, nhưng lại không khác gì dã thú.”

Nghe Thương Triệt giải thích xong, Mộc Phong thở dài, còn tưởng rằng nhân loại được cứu, nhưng hoá ra…

“Mông Á là thế nào?” Tiểu thiếu gia nhà mình là được đại thiếu gia cứu, vậy Mông Á thì sao? Lâm quản gia cực kỳ tò mò, ông có thể nhìn ra Mông Á khác tiểu thiếu gia.

Khi mới về căn cứ, Mông Á vẫn rất hung tàn.

“Nó vốn không khác gì thây ma, nhưng cũng may nó là thây ma hệ niệm lực. Cho nên, dù biến thành thây ma nó vẫn có tư duy như cũ, vì vậy mới có thể cứu chữa. Bất quá muốn nói chuyện, Mông Á phỏng chừng còn phải đợi rất lâu.” Bị cấp bậc tinh thần lực hạn chế, con đường nâng cấp của Mông Á không thể so với Thương Triệt.

Nghe Thương Triệt nói như thế, Mộc Phong càng thêm hiểu được con trai gian khổ. Đứa con được cưng chiều từ nhỏ, ở nơi ông không thấy đã thật sự trưởng thành, thậm chí trở thành người phát ngôn thành phố B.

Một nhà cơm nước xong Mộc Bác mới nói: “Bây giờ còn có một vấn đề, đó là thân phận tiểu Dịch phải làm thế nào đây?” Đại đa số mọi người đều biết tiểu Dịch mất tích, bây giờ trở về vốn không có vấn đề gì, suy cho cùng không ai tận mắt thấy tiểu Dịch biến thành thây ma.

Nhưng hỏng ở chỗ, từ khi về căn cứ tiểu Dịch vẫn luôn đeo mặt nạ, lại còn không nói chuyện được. Nếu nói cậu chính là Mộc Dịch thì quả thật không thông, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Mộc Phong không hề biết gì về chuyện này.

Đây không phải là làm người ta nghi ngờ sao?

Hai vị lão nhân đương nhiên hy vọng Thương Triệt có thể lấy thân phận thật sinh hoạt trong căn cứ, nhưng lo lắng của Mộc Bác cũng không sai, trong lúc nhất thời mọi người không biết nên làm thế nào mới tốt.

“Cứ thẳng thắng công bố với bên ngoài là em lớn lên giống tiểu Dịch thế thôi.” Kỳ thật, theo tinh thần lực tăng lên, khí chất Thương Triệt dần dần hướng về nguyên bản, đã sớm không giống Mộc Dịch búp bê thủy tinh. Ngoài gương mặt, nói hai người khác nhau cũng không quá đáng.

“Làm thế cũng được?” Lâm quản gia có chút không tin tưởng. Có phải đánh giá thấp chỉ số thông minh của người khác hay không?

“Bây giờ ai còn tâm tư đi quản chuyện người khác, chỉ cần chúng ta kiên quyết nói như thế, người khác cũng chỉ có thể tin tưởng. Bất quá nếu làm như vậy, chúng ta phải cho tiểu Dịch một thân phận hợp pháp.” Sự việc đã rồi, cũng không thể làm như cái gì cũng không biết, mặc kệ người khác nghĩ thế nào, chỉ cần hắn có giải thích hợp lý là được.

“Vậy con dự định nói thế nào?” Mộc Phong hỏi. Bây giờ nói Thương Triệt là tiểu Dịch quả thật phiền toái rất lớn, tiểu Dịch trước kia có thể nói, đột nhiên lại không thể nói, hơn nữa còn có đủ loại biểu hiện kỳ lạ, xác thực khiến người ta nghi ngờ.

“Cứ dựa theo thân phận ban đầu mà nói thôi, chẳng qua bây giờ thêm một câu, Thương Triệt lớn lên giống tiểu Dịch. Vì giảm bớt phiền toái không cần thiết nên mới đeo mặt nạ.” Mộc Bác hờ hững nói.

“Ừm, về phần xưng hô, lão gia ngài có thể nhận Thương thiếu là con nuôi, như vậy không phải vẫn là tiểu thiếu gia của chúng ta sao.” Lâm quản gia hưng trí bừng bừng bổ sung.

Mộc Bác “…”

Thật vất vả hủy bỏ thân phận em trai, hiện tại lại biến thành em nuôi. Chú Lâm, chú xác định chú không cố ý chống đối con chứ?

Mộc Bác rất là buồn bực, tuy lời nói của hắn xuất phát từ lo lắng cho em trai, nhưng hắn cũng âm thầm vui vẻ, tiểu Dịch cách thân phận Mộc Dịch càng xa Mộc Bác càng có lợi.

Thật hiển nhiên Mộc Phong không nghe được tiếng lòng con trai lớn, ông vô cùng xem trọng đề nghị Lâm quản gia. Vì thế, tiểu thiếu gia mới ra lò của Mộc gia — Thương thiếu, tự nhiên hành tẩu trong căn cứ.

Đối với việc Thương Triệt lớn lên giống Mộc Dịch, mọi người khá tiếp thu.

Thế giới to lớn có gì không có, hai người bộ dạng giống nhau thì thế nào, cũng không phải chưa từng gặp qua.

Ngược lại có mấy ông cụ thường xuyên trêu chọc Mộc Phong: “Thật ra hồi đó bà nhà của ngài sinh tam bào thai đúng không?”

“Mộc thượng tướng nói thật đi, Thương thiếu thật sự không có quan hệ với ngài?”

Mộc Phong khi đó chỉ cười mà không nói, con trai về bên cạnh, ông còn có gì không như ý chứ?

Dạ Húc không nghĩ tới, chỉ qua một đêm, sự việc liền quỷ dị như vậy. Phờ phạc ngồi một bên, hắn cảm thấy thế giới này đã không còn là thế giới mà hắn biết.  monganhlau

Đầu tiên, chẳng biết tại sao phát hiện tình yêu bất thường của bạn tốt, còn chưa kịp tỉnh táo lại, tiểu Dịch liền nhanh chóng biến thành con nuôi Mộc gia.

“Làm gì mà tinh thần kém như vậy?” Mộc Bác vẫn rất quan tâm Dạ Húc, đoán chừng bạn tốt tối hôm qua mất ngủ.

Dạ Húc xốc mí mắt: “Bây giờ tôi không muốn nói chuyện.” Nhìn thấy cậu sẽ suy nghĩ miên man.

“Cái này không được.” Mộc Bác nhướng mày, không thương lượng nói: “Thành phố H đã thông báo, chuẩn bị chiến tranh.”

Dạ Húc yếu ớt nhìn Mộc Bác: “Tôi hận cậu!”

Mộc Bác nhún vai: “Không sao cả.”

Dạ Húc “…”

Hiện giờ không thích hợp ưu thương, Dạ Húc rất nhanh cùng Mộc Bác nghiên cứu kế hoạch chiến lược thành phố H đưa tới, sau khi phát hiện không có gì giá trị, bọn họ lại triệu tập người quan trọng trong căn cứ họp.

Trong khoảng thời gian ở chung này, Tiêu Vũ và Lục Na được tổ năm người tiếp nhận. Bây giờ Hoắc Cương lại vắng mặt, bọn họ dứt khoát thành lập tổ một lần nữa. Từ khi Tiêu Vũ làm tổ trưởng, nhìn trên phương diện lãnh đạo hay làm nhiệm vụ, Tiêu Vũ đều đủ tư cách hơn Hoắc Cương. Cho nên bọn họ có vị trí trong cuộc họp.

Thương Triệt không tham gia cuộc họp, cậu phải đi ‘hỏi thăm’ Duẫn Tu.

Các loại tin đồn trong căn cứ đương nhiên không thể thoát khỏi tai Duẫn Tu, bởi vậy, khi Thương Triệt đến, Duẫn Tu đặc biệt đánh giá Thương Triệt nhiều hơn. “Thương thiếu lớn lên giống tiểu thiếu gia Mộc gia? Những lời này nghe thế nào cũng không đáng tin.”

Thương Triệt mắt không hề chớp: “Ngươi tin hay không cũng đâu có liên quan gì với ta.”

Duẫn Tu bị nghẹn nhưng rất nhanh điều chỉnh biểu tình: “Nghe nói thây ma chia làm nhiều loại, loại bình thường chỉ biết ăn thịt uống máu, loại cao cấp hơn thì biết lấy tinh hạch, như Mông Á còn có tư duy, mặc dù không nói được. Ngươi…có thể là một loại thây ma hay không? Thậm chí nhìn không khác gì con người?”

“Có lẽ đi! Duẫn trung tướng muốn nghiên cứu?”

Duẫn Tu lắc đầu: “Ta không có bản lĩnh đó, không phải ai cũng có thể đánh ngang tay tướng quân. Aiii, người địa cầu các ngươi cũng thật là châm chọc, bị hủy bởi thây ma, nói không chừng bây giờ còn phải dựa vào thây ma. Một từ phức tạp cũng không đủ để hình dung duyên phận các ngươi.”

Trải qua suy tư đêm qua, Duẫn Tu vạn phần xác định Thương Triệt không phải nhân loại bình thường. Tuy chưa bao giờ nghe nói thây ma còn có thể tiến hóa thành con người, nhưng Duẫn Tu cho rằng, Thương Triệt tuyệt đối có liên quan với thây ma.

Nhất là nhìn tình huống hiện giờ của Mông Á.

Đối với nghi ngờ của Duẫn Tu, Thương Triệt hoàn toàn không để ý. Ngồi bên cạnh, Thương Triệt bình tĩnh nói: “Tây Ma rất lợi hại, ta thật xem trọng cuộc chiến sắp tới.”

Duẫn Tu khó hiểu: “Cho nên?”

“Ta cần thông tin nơi các ngươi đóng quân.”

“Ngươi đang nằm mơ.” Duẫn Tu cười nhạo, sao hắn phải phản bội tướng quân.

Thương Triệt buông tay: “Cho nên ta không thương lượng với ngươi, mà là trực tiếp thông báo cho ngươi biết.” Nói xong cũng không đợi Duẫn Tu phản ứng, tinh thần lực liền xâm nhập vào đầu Duẫn Tu, Không Không lập tức ghi lại thông tin trong não bộ Duẫn Tu.

Vị trí đóng quân, địa hình, bố trí, toàn bộ đều bị Không Không sao chép lại.

Một lát sau, Thương Triệt thu hồi tinh thần lực, Duẫn Tu tức giận đến sắc mặt trắng bệch: “Đê tiện!”

Thương Triệt hơi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ ta còn phải dùng lễ chiêu đãi ngươi?”

Duẫn Tu nhất thời nghẹn họng, hắn sai, hắn vẫn luôn cho rằng Thương Triệt là quân tử.



Giao tin tức thu được cho Mộc Bác và Dạ Húc, hai người nhìn một lúc, thở dài: “Hóa ra là ở đó.”

Thương Triệt khó hiểu: “Rất nổi tiếng à?”

“Nơi này trước đây là một căn cứ quân sự quan trọng của chính phủ, không nghĩ tới bây giờ lại trở thành thế giới người xâm lấn.”

“Cũng may có bản đồ tiểu Dịch cho chúng ta, chỗ này địa hình phức tạp, rất đễ đi lạc.” Dạ Húc lật xem bản đồ, trước mạt thế hắn có đến đây huấn luyện nên có chút hiểu biết.

“Thành phố Y núi cao đường khó đi, chiến lược Cố Tây Minh có phải rất lừa người hay không?” Lắc lắc kế hoạch chiến lược trong tay, Dạ Húc lắc đầu thở dài.

“Mục đích hai bên trong lòng tất cả mọi người đều hiểu, hắn làm màu nhiều như vậy làm gì? Cứ đợi xem ai là người cười cuối cùng đi.”

“Cố Tây Minh ngược lại dễ đối phó, cái tôi lo lắng là người tiến hóa và Tây Ma. Tiểu Dịch, em có thể thắng Tây Ma không?” Trận chiến tối hôm qua khiến tất cả mọi người hiểu được, ngoại trừ Thương Triệt, không ai có thể chống lại Tây Ma.

Cái loại nhấc tay dễ dàng dời núi này, không phải người bình thường có thể tưởng tượng ra.

“Em không chắc có thể giết được ông ta hay không, nhưng em có thể ngăn cản ông ta. Tây Ma cứ giao cho em, nhưng chỗ đó còn có nhiều người tiến hóa như vậy, chưa kể người cuồng hóa và thây ma, tình hình cuộc chiến rất không khả quan.”  monganhlau

“Nếu có thể trà trộn vào đàn thây ma thì tốt rồi.” Dạ Húc lẩm bẩm, hai mắt Thương Triệt lập tức sáng lên, cậu nghĩ đến một biện pháp.