Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 76




Mộc Bác trong lòng không yên, tiểu Dịch như thế rất kỳ lạ. “Tiểu Dịch…” Mộc Bác thì thào, rồi lại sợ lớn tiếng sẽ ảnh hưởng đến Thương Triệt.

Từ khi nhìn thấy thủ đoạn Tây Ma, Thương Triệt liền quyết định không thể tiếp tục kéo dài. Nếu cậu quyết chiến bình thường với Tây Ma, quả thật hai người sẽ không ai làm gì được ai, nhưng…

Trong mắt Thương Triệt hiện lên hàn quang. Ai không có một hai chiêu bí mật.

Dưới ánh sáng chói mắt, gương mặt Thương Triệt càng thêm lạnh lùng.

Tây Ma cẩn thận nhìn Thương Triệt, sau đó dốc hết toàn lực tấn công. Thế nhưng không biết tại sao, đòn tấn công của ông không thể đến gần Thương Triệt.  monganhlau.wordpress.com

Thật khó tin!

Trực giác báo có nguy hiểm, Tây Ma xiết chặt nắm đấm. Khi cần thiết, ông cũng chỉ có thể liều chết.

Không Không là người cảm nhận Thương Triệt biến đổi rõ ràng nhất. Không Không không quản những người tiến hóa kia nữa, bay đến trước mặt Dạ Húc, trực tiếp đưa Dạ Húc vào không gian.

Duẫn Tu và Dương Thanh điên cuồng đuổi theo Không Không, nhưng Không Không có tinh thần tương liên với Thương Triệt, đương nhiên sẽ không bị hai người Duẫn Tu đuổi kịp.

Không Không vừa đến liền thấy ánh sáng rực rỡ bên cạnh Thương Triệt. Thầm kêu không tốt nhưng lại không có cách nào khác, thu Mộc Bác ở gần đó vào không gian. Lúc này, Duẫn Tu và Dương Thanh cũng đã đuổi tới.

Nhìn Duẫn Tu và Dương Thanh chiêu chiêu tàn nhẫn tấn công mình, Không Không cấp tốc né tránh, sau đó làm mặt quỷ với hai người. Trong lúc hai người sững sờ, ‘vụt’ một cái biến mất không thấy.

Duẫn Tu và Dương Thanh giật mình.

Tây Ma cũng hơi kinh ngạc, phất phất tay với hai người, sau đó tìm tòi nghiên cứu nhìn Thương Triệt: “Đứa nhóc vừa rồi đi đâu?”

Thương Triệt lạnh lùng nhếch môi một cái, cũng thu ánh sáng kia đi, ánh mắt sắc bén: “Tây Ma, ngươi luôn lấy tinh cầu mình ra mà tự hào, thế nhưng ngươi nào biết, trong mắt ta, ngươi chỉ là một con kiến.”

Tây Ma sắc mặt tối tăm. Bất quá Thương Triệt không cho ông cơ hội phản bác, gọi Không Không ra một lần nữa. “Ngươi luôn cho rằng, cơ giáp tinh cầu Mô Lạp rất lợi hại, người tinh cầu Mô Lạp rất cao quý. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức, cái gì mới là cơ giáp*, cái gì mới là tồn tại siêu việt.” (*: người máy, ro-bot)

Không Không là sinh vật siêu não, mà siêu não đế quốc Tinh Tế sao có thể bình thường như vậy? Chỉ cần Không Không muốn, nó có thể biến thành rất nhiều hình thái.

Chỉ chốc lát sau, một cơ giáp màu bạc xuất hiện trước mặt Thương Triệt. Cơ giáp nhìn không rõ vật liệu tỏa ra cảm xúc lạnh lẽo, màu bạc sáng bóng nhưng lại không chói mắt.

Thương Triệt cười cười: “Các ngươi thích cơ giáp như thế thì ta đây sẽ cho các ngươi tự lĩnh hội một chút.” Nói xong Thương Triệt liền biến mất trong không trung. Mà cơ giáp vốn đứng im lại từ từ chuyển động.

Tây Ma vô cùng kinh hãi. Đến bây giờ ông mới phát hiện, dường như ông đã bỏ sót rất nhiều thông tin. Song, bây giờ không phải lúc truy cứu. Làm tướng quân tinh cầu Mô Lạp, ông cũng có một cơ giáp tùy thân tác chiến.

Cơ giáp màu đen vô cùng khí thế. Tây Ma không cảm thấy mình sẽ thua.

Hai phe bắt đầu chiến đấu, Tây Ma ra đủ loại mệnh lệnh, thời điểm tấn công, tất cả số liệu đều trở nên rối loạn. Tây Ma nhanh chóng nhảy ra, đôi mắt sâu thẳm nhìn cơ giáp màu bạc vẫn không tấn công đối diện.

Giọng nói Thương Triệt từ bên trong truyền ra: “Đây là khai vị, cho ngươi nhận rõ thân phận của mình. Trong mắt ta, khoa học kỹ thuật của các ngươi là thứ không đáng nhắc tới. Tây Ma, kế tiếp ta sẽ không khách khí.”

Kết hợp với Không Không, lực lượng Thương Triệt càng thêm bá đạo. Ngoại trừ đao gió, kiếm băng, cầu lửa, còn có trang bị riêng của Không Không — vũ khí năng lượng cao.

Tây Ma không rõ cơ giáp của mình bị gì, nhưng nếu muốn mạng thì bây giờ không thể trông cậy vào cơ giáp.

Thu cơ giáp vào, Tây Ma cấp tốc chạy trốn. Một đòn tấn công rung trời khiến chỗ này nháy mắt biến thành phế tích.

Thời điểm Tây Ma khống chế thây ma và người cuồng hóa quy mô lớn, Thương Triệt đã dùng ý thức bảo Không Không và Mông Á thông báo mọi người rời đi. Lúc này, phần lớn dị năng giả đã lui ra ngoài.

Thương Triệt không còn bận tâm ra chiêu. Chỉ có tiêu diệt Tây Ma mọi người mới có thể thật sự an toàn.

Năng lượng thật lớn làm cho cả căn cứ quân sự run lên mấy cái. Đá cũng từng khối từng khối rơi xuống, trước mắt căn cứ gần như bị phá hủy.

Tây Ma tránh né không kịp, cuối cùng vẫn bị trúng một đòn.

“Phụt!”

Một búng máu phun ra, tiếp đó lại là một đòn tấn công theo đến, Tây Ma vươn tay đẩy Dương Thanh ra ngoài. Dương Thanh bị năng lượng đánh trúng, ngay cả giãy dụa cũng không có liền biến mất trong trời đất.

Tây Ma không phải là đối thủ của một Thương Triệt cưỡng ép đề cao năng lực. Sau khi trúng mấy đòn, Tây Ma trở nên ngoan độc. Cũng không biết giở thủ đoạn gì, một đạo năng lượng màu đen nguy hiểm đánh về phía Thương Triệt. Thương Triệt theo phản xạ lui về phía sau, Tây Ma nắm chắc thời cơ, bắt lấy Duẫn Tu bên cạnh, đào tẩu ngay lập tức.

Cùng lúc đó, toàn bộ căn cứ dưới sự tranh đấu của hai người lung lay sắp đổ. Thương Triệt nhanh chóng phóng ra ngoài trước khi nó sụp xuống.

Cậu vừa đứng vững trên mặt đất, căn cứ liền ầm một tiếng, bụi đất bay lên.

Thương Triệt sắc mặt trắng bệch, sau khi ném Không Không ra ngoài sắc mặt càng trắng hơn.

“Chủ nhân!” Không Không vừa chạm đất liền vội vã đỡ lấy Thương Triệt.

Thương Triệt lắc đầu: “Sau khi cưỡng ép thăng cấp, tinh thần lực của ta hoàn toàn hỗn loạn. An toàn của anh trai ta giao cho ngươi, đừng tuỳ tiện quay lại trong đầu ta. Ta không biết phải nghỉ ngơi bao lâu, đến lúc đó ngươi lại không ra được. Tây Ma đã không thể làm được gì nữa, mặc dù đào tẩu nhưng bất quá cũng chỉ là một phế nhân.”

Nói xong Thương Triệt liền hôn mê bất tỉnh.

“Chủ nhân!”

Không Không kinh sợ gọi một tiếng. Hiện tại không thể liên hệ với tinh thần lực Thương Triệt, năng lực của nó liền bị hạn chế. Không thể đưa Thương Triệt vào không gian, Không Không nghĩ nghĩ liền phóng Mộc Bác và Dạ Húc ra ngoài.

Vừa ra không gian, Mộc Bác và Dạ Húc một trận choáng váng. Khi nhìn rõ Thương Triệt nằm dưới đất, Mộc Bác nháy mắt hoàn hồn, vẻ mặt lo lắng chạy đến: “Tiểu Dịch, tiểu Dịch!”

“Xảy ra chuyện gì?” Thấy Thương Triệt như vậy Dạ Húc cũng bị dọa. Mặc dù trước giờ Thương Triệt trêu cợt hắn rất nhiều, nhưng nói thật, hắn vẫn luôn tin tưởng thực lực Thương Triệt. Bây giờ thấy Thương Triệt biến thành tình trạng này, sao hắn có thể không lo.  monganhlau.wordpress.com

“Vì thắng Tây Ma, chủ nhân không thể không cưỡng ép đề cao tinh thần lực. Đây là di chứng dùng năng lực vượt quá giới hạn. Chỉ cần chủ nhân nghỉ ngơi một thời gian là được. Tinh thần lực hồi phục chủ nhân sẽ tỉnh lại!” So với Tây Ma, chủ nhân đã tốt hơn nhiều.

Xét đến cùng cũng do tinh thần lực của chủ nhân chưa đạt tới thời kì toàn thịnh trước kia. Nếu là chủ nhân trước kia, Tây Ma căn bản không đáng nhắc tới.

Không Không có phần sầu muộn nói với hai người: “Hiện tại ta không thể liên hệ với chủ nhân nên không có cách nào đưa hai người vào không gian. Vì vậy, từ giờ trở đi, hai người phải tự bảo vệ mình và chủ nhân.”

Mộc Bác cẩn thận ôm Thương Triệt vào lòng, vuốt ve gương mặt an tĩnh của đối phương. “Yên tâm đi tiểu Dịch, từ nay về sau, anh nhất định sẽ bảo vệ em, không để em bị thương thế này nữa.” Đôi mắt Mộc Bác lộ ra kiên định. Năng lực không mạnh thì thế nào? Hắn sẽ nỗ lực đề cao để bảo vệ người hắn yêu, không để người hắn yêu bị thương nữa!

Nhẹ nhàng ôm lấy Thương Triệt, Mộc Bác kiên định bước về phía trước.

Dạ Húc há há miệng, biết tâm trạng bạn tốt, nhưng không biết nên an ủi thế nào. Nghĩ nghĩ, sau đó không thể làm gì khác hơn là đuổi theo.

Không Không đằng sau lại bắt đầu hai mắt tỏa sáng. Ôm công chúa nha ~ nếu chủ nhân biết nhất định sẽ thẹn quá hoá giận. Bất quá chủ nhân lớn hiện giờ… Sức hấp dẫn quả nhiên là bạn tốt của đàn ông nha ~ ! Chẳng lẽ bởi vì trước đây chủ nhân quá mức cường thế nên ảnh hưởng chủ nhân lớn phát huy?

Không Không nghĩ bậy nghĩ bạ. Cảm thấy chủ nhân mềm mại yếu ớt như vậy cũng không tệ lắm a ~

Nếu Thương Triệt biết siêu não của mình đang nghĩ gì nhất định sẽ tỉnh ngay lập tức!



Không Không rất dễ dàng liên hệ với Mông Á. Thời điểm nhận được mệnh lệnh Thương Triệt, Mông Á liền cấp tốc dẫn người thành phố B và C rút khỏi căn cứ. Bởi vì chạy đúng lúc nên sống sót hơn phân nửa.

Thành phố H và các thành phố khác thương vong khá thảm trọng. Bọn họ tốp năm tốp ba tập hợp với đoàn người Mông Á, sau đó liên hợp tiêu diệt thây ma và người cuồng hóa xung quanh. Không có Tây Ma khống chế, thây ma và người cuồng hóa đều tương đối dễ giải quyết.

Hạ trại đóng quân tại mảnh đất trống, mọi người rốt cuộc đợi được Mộc Bác đi ra.

Mông Á và Giang Thành ra đón, khi nhìn thấy Thương Triệt trong ngực Mộc Bác hai người đều chấn động.

“Tiểu Triệt không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian mà thôi.” Mộc Bác trấn an hai người xong liền ôm Thương Triệt vào lều.

Dạ Húc ở lại bàn bạc với Giang Thành, về phần Mông Á, Dạ Húc không quá hi vọng.

Cuối cùng mọi người quyết định về căn cứ rồi bàn bạc kỹ hơn. Dị năng giả còn sót lại không nhiều của các thành phố khác đều sôi nổi tỏ vẻ muốn đi theo thành phố B.

Khi kiểm kê số lượng người sống sót, Dạ Húc kinh ngạc phát hiện – Cố Tây Minh vắng mặt.

Giang Thành trầm mặc một lúc: “Có lẽ anh ta bị lan đến.” Tuy Cố Tây Minh năng lực không tệ, nhưng nếu bị kẹp giữa Thương Triệt và Tây Ma thì tỷ lệ sống sót rất nhỏ.

Dạ Húc chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Dù sao Cố Tây Minh cũng không phải người tốt gì, cho nên anh ta sống hay chết cũng không ảnh hưởng tới hắn.



Sau khi nghỉ ngơi một đêm mọi người liền tiến về hướng thành phố B. Hàng ngũ ngay ngắn trật tự, những người đó cũng không vì Thương Triệt ngủ say mà sinh ra chống đối.

Vì thế, nhiều tính toán của Dạ Húc xem như vô ích.

Giang Thành cười cười: “Mặc dù Thương thiếu ngủ say, nhưng trong đội ngũ cũng chỉ có Mộc thiếu và Dạ thiếu dị năng cao nhất. Huống chi còn có Mông Á và Không Không trợ uy. Vả lại Tiêu Vũ bọn họ trung tâm như một với các cậu. Người khác muốn làm gì cũng phải suy tính xem mình có bao nhiêu phân lượng.”

Thương Triệt và Tây Ma không còn lực uy hiếp. Dị năng cao nhất thế giới này gần như đều nằm trong trận doanh Mộc gia. Nếu đầu óc bình thường, sẽ không ai đi kiếm chuyện quấy rối.

Bị Giang Thành nói như thế Dạ Húc mới kịp phản ứng. Trước kia toàn đối mặt với những người như Thương Triệt Duẫn Tu Tây Ma. Hiện tại những người đó vắng bóng, hắn và Mộc Bác thăng cấp lên hàng ngũ cao thủ. Loại đảo ngược này, quả thật khiến hắn không thích ứng được.



Trong khi bọn họ chạy về căn cứ, các căn cứ cũng đã tuyên bố kết thúc cuộc chiến. Ngoại trừ căn cứ thành phố B, những căn cứ khác đều thương vong nghiêm trọng, không ít căn cứ bị thây ma huỷ diệt.

Mộc Phong bọn họ đã làm tốt chuẩn bị tử chiến đến cùng, nào biết thây ma đang mạnh mẽ tấn công đột nhiên uể oải, mà ***g phòng hộ của Thương Triệt đồng thời sáng rực lên, ném thây ma đi thật xa.monganhlau.wordpress.com

Cuộc chiến nghịch chuyển khiến mấy người Mộc Phong yên lòng: “Xem ra mấy đứa A Bác thắng lợi.”

Thẩm Nguyên cũng gật đầu: “Hẳn là vậy.”

Tim treo lâu như vậy rốt cuộc hạ xuống.