Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 134




Cảnh vệ rất nhanh đã mang tới hai chén cháo, đặt trước mặt hai người. Bào Long và Triệu Cảnh ngọ nguậy ngồi dậy, bưng chén lên húp sột soạt, gấp tới nỗi bị nghẹn ho khù khụ một trận, vừa ho vừa húp cháo, sợ Cung Lê Hân sẽ đột nhiên đổi ý.

“No chưa?” Đợi hai người uống xong, Cung Lê Hân thong thả bước tới trước mặt bọn họ, cúi người hỏi.

Triệu Cảnh rụt cổ không trả lời, Bào Long quẹt miệng, tùy tiện nói,”Chưa, chút xíu thế này sao no được?” Gã bình thường quen ăn thịt cá, lần đầu tiên biết được nguyên lai chịu đói khó khăn như vậy, lại thấy thiếu niên thái độ ôn hòa, đôi mắt thanh triệt không có chút sát khí, lớn mật trong thâm tâm lại nổi dậy.

“Đem thêm cho bọn họ, ăn chừng nào no thì thôi.” Cung Lê Hân phất tay.

Cảnh vệ nghe vậy nhìn về phía Đậu Hằng, trên mặt hiện ra biểu tình đau xót, Đậu Hằng gật đầu, thần sắc không hề thay đổi. (có 1 a công như lày sớm mà phá sản mất =v=|| )

Cảnh vệ lần này thông minh, trực tiếp mang tới một thùng cháo, để trước mặt hai người, để bọn họ ăn hết thì tự mình múc tiếp. Bào Long cầm lấy bát múc cháo vào, uống đến thống khoái. Triệu Cảnh lại chần chờ, ăn tới no mới thôi, tình hình này, nhìn thế nào cũng thấy giống ăn cơm trước khi tử hình. Nghĩ đến đây, hắn liền sợ hãi, lết tới trước mặt Cung Lê Hân dập đầu ‘bang bang’, cầu xin,”Cung thiếu, van cậu đừng giết tôi, tôi là bị ép buộc! Cậu nếu thả tôi, tôi cam đoan sẽ đi thật xa, không bao giờ quay về Trường Xà đảo nữa!”

“Chưa ăn no thì ăn nhanh lên, tôi sẽ không giết các người.” Cung Lê Hân chán ghét liếc hắn một cái, lạnh lùng mở miệng.

Triệu Cảnh vẫn dập đầu không ngừng, quay sang Tống Hạo Nhiên nói rõ hắn là do không nén được tình cảm và bất đắc dĩ. Lâm Văn Bác nhếch môi cười, mắt đầy ý trêu tức nhìn bạn tốt sắc mặt ngày càng đen. Tống Hạo Nhiên khẩn trương nhìn thiếu niên bên người một cái, đá Triệu Cảnh đi, hung hăng mắng một tiếng, xoay người bước khỏi phòng giam. Còn tiếp tục dây dưa với Triệu Cảnh, không chừng Lê Hân trong lòng sẽ bực tức với hắn mất! Hắn dựa lưng lên tường, lấy ra một điếu thuốc tự làm châm hút, phiền lòng thầm nghĩ.

Trong phòng giam, Cung Lê Hân ngồi xổm xuống, nhìn chăm chăm Triệu Cảnh, từng câu từng chữ chậm rãi nói,”Nói vô nghĩa cái gì? Nói ngươi ăn thì ăn đi!” Thanh âm trong trẻo của thiếu niên trở nên cực kỳ trầm thấp, sát khí mọi khí dấu trong người đều phóng ra ngoài, lan tràn trong phòng giam âm lãnh, dẫn tới mọi người ở đây bỗng dưng run rẩy, cả người phát lạnh. Bọn họ chưa từng biết, thiếu niên nhu thuận khả ái trước mắt lại có một khí thế khủng bố như thế.

Triệu Cảnh ngửa đầu, mắt đầy cầu xin nhìn cậu.

“Ăn!” Cung Lê Hân đá thùng cháo tới trước mặt hắn, lạnh giọng ra lệnh.

Bào Long rất thức thời, khinh miệt liếc Triệu Cảnh một cái, lại múc một chén cháo uống tiếp. Cho dù chết, gã cũng muốn làm một con ma no, huống chi gã đã sớm nhìn ra, thiếu niên này thật sẽ không giết gã. Gã tốt xấu gì cũng là một cao thủ dị năng cấp ba trung giai, chỉ cần còn sống thì còn có cơ hội trở mình.

Triệu Cảnh nức nở một tiếng, run rẩy lấy cháo, uống không biết vị, C quốcháo và nước mắt lẫn lộn, thoạt nhìn chật vật không chịu được. Hắn rất hối hận, thật không hiểu sao lúc trước lại đi phản bội thiếu niên này. Thực lực thiếu niên cao thâm khó lường, chỉ một ngón tay cũng có thể nghiền chết hắn và Bào Long, hắn là bị quỷ mê hoặc mới có thể làm như thế. Nếu cho hắn thêm một cơ hội, hắn tuyệt sẽ không để oán hận trong lòng biến thành vọng niệm điên cuồng, để mất cái mạng nhỏ của mình.

Qua hơn mười phút, thùng cháo đã bị hai người uống hết thấy đáy, Cung Lê Hân thản nhiên nói,”Ăn no?”

“No.” Bào Long và Triệu Cảnh đồng thanh nói.

“Người có sức lực rồi?” Cung Lê Hân lại hỏi.

Triệu Cảnh không dám đáp lại, Bào Long lại thiếu chút nữa đã cười rộ lên, vội cúi đầu lên tiếng đáp. Xem ra, Cung Lê Hân này chỉ là một con hổ giấy, hiền lành lương thiện, yếu đuối dễ bắt nạt, thật uổng cho một thân dị năng cao siêu.

“Có khí lực thì tốt, thế thì mới có thể sống thật lâu.” Cung Lê Hân nhếch môi cười, vươn tay phải, năm ngón tay cong lại, hút Triệu Cảnh vào lòng bàn tay, giữ lấy cổ hắn.

“Cậu định làm gì?” Triệu Cảnh sợ hãi kêu lên, ra sức giãy dụa, dưới tình huống cấp bách đã quên luôn dùng dị năng của mình.

Cung Lê Hân mím môi không đáp, hàn quang lóe lên trong mắt, khép lại ngón trỏ và ngón giữa ở tay trái, điểm lên các đại huyệt trên người Triệu Cảnh. Triệu Cảnh đầu tiên là cảm thấy năng lượng của mình đột nhiên bạo trướng, cuồng mãnh lao tới những nơi bị thiếu niên điểm qua, lấy xu hướng không thể ngăn cản mà trào ra khỏi cơ thể, tan biến trong không khí. Đến khi cảm giác cơ thể bị bạo trướng sắp không chống đỡ được dần giảm bớt, hắn trừng mắt, hoảng sợ phát hiện, cơ thể của hắn đã cạn kiệt sức lực, giống như hồ chứa bị tháo nước vậy.

“Cậu, cậu đã làm gì tôi?” Hắn trong lòng khẽ động, không dám nhưng cũng đành phải hỏi.

“Phế đi dị năng của ngươi.” Cung Lê Hân ném hắn qua một bên, thản nhiên nói.

Lời thiếu niên vừa ra khỏi miệng, cả căn phòng đều cả kinh. Dị năng có thể bị phế bỏ? Sao có thể? Lúc trước cũng từng có người bị thương tổn gân tay gân chân khi chiến đấu, vốn tưởng rằng sẽ biến thành phế nhân, nhưng nhờ có dị năng trong người nuôi dưỡng, kinh mạch bị đứt đoạn dần tự mình hồi phục, nếu bị thương, tốc độ lành cũng nhanh hơn người bình thường gấp bội. Cũng bởi vậy, dị năng giả mới nhận định dị năng là món quà trời ban cho con người, vĩnh viễn sẽ không bị lấy đi.

Thế nhưng, sở tác sở vi* của thiếu niên trước mắt đã phá vỡ hoàn toàn tín niệm cố thủ của bọn họ, làm bọn họ thấy sợ hãi từ đáy lòng. Thấy Triệu Cảnh liên tục phát lực nhưng lại không thể thi triển ra chút dị năng nào, Bào Long cũng thấy sợ hãi, ngã người lui về trốn vào góc phòng, điên cuồng huơ tay gào to,”Mày đừng tới đây, đừng tới..” Thiếu niên này có chỗ nào giống hổ giấy? Rõ ràng là ác ma tới từ Địa Ngục! (* : những chuyện đã làm)

Cung Lê Hân nào thèm quản gã, năm ngón tay hút lấy người gã, đầu ngón tay liên kích, phế đi toàn bộ lực lượng của gã. Kinh mạch bị đứt tự nối liền lại? Trọng thương sẽ nhanh chóng hồi phục lại như cũ? Dị năng không thể phá vỡ trong mắt thế nhân với Cung Lê Hân mà nói chỉ như một con kiến, không thể chịu nổi một kích mà thôi.

Bào Long bị thiếu niên hung hăng ném phịch xuống đất, chưa kịp ngồi dậy đã liền cảm nhận năng lượng trong người. Không, trống rỗng! Gã thật sự đã bị phế đi! Phát ra một tiếng rống thê lương, Bào Long nổi cơn điên đánh về phía thiếu niên, lại bị Đậu Hằng nhấc chân đá ngã lăn.

Khuôn mặt lạnh lùng của Đậu Hằng phá lệ xuất hiện chút sung sướng, cực kỳ vừa lòng với hành động của thiếu niên. Bào Long không phải thích ăn thịt người sao? Không phải rất thích tra tấn ngược đãi người thướng sao? Tốt thôi, thế thì cho gã ta nếm thử tư vị làm một người bình thường đi.

“Chẳng phải lần trước anh có cứu hơn hai ngàn nô lệ sao? Ném bọn chúng vào đó đi. Bất quá, đừng để người ta giết chết chúng, tôi muốn bọn chúng sống, tiếp tục sống.” Cung Lê Hân nghiêng đầu nhìn Đậu Hằng, thẳng thắn nói.

“Được.” Đậu Hằng gật đầu, nhìn chăm chú biểu tình nghiêm túc của thiếu niên, đôi tử mâu lóa lên quang mang tán thưởng.

Đám nô lệ này hận không thể róc xương ăn thịt Bào Long! Bào Long về sau sẽ trải qua những ngày thế nào, hắn không cần nghĩ cũng đoán được, nhất định sẽ như rơi vào mười tám tầng Địa Ngục, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong. Mà Triệu Cảnh, nghỉ ngơi tốt một hồi, diện mạo hắn thanh tú, làn da trắng nõn cũng đủ để hấp dẫn người khác, trong căn cứ cũng được xem như một mỹ nhân. Mỹ nhân không có thực lực, kết cục thế nào dĩ nhiên không cần phải hỏi.

“Đừng mà! Cung thiếu, van cậu! Cậu tha cho tôi đi!” Bào Long và Triệu Cảnh bị cảnh vệ Đậu Hằng đưa tới nâng tới phòng y tế để trị liệu, hai người vừa giãy dụa vừa lớn tiếng cầu xin tha thứ, giờ mới biết thiếu niên căn bản không hề nhân từ với bọn họ. Nhưng hối hận cũng đã muộn, chờ đợi bọn họ giờ chỉ có một tương lai không thấy ánh sáng.

Cung Lê Hân búng búng tay, phủi đi bụi bặm trên vai, nhìn qua Đậu Hằng hỏi,”Chúng ta nói chuyện chút?”

Hai cấp dưới đứng sau Đậu Hằng run run, hai tay ôm ngực, bảo vệ mấy đại huyệt trên người. Cung thiếu có sức mạnh có thể khiến người ta bị chôn vùi, thế mà bọn họ lúc trước ngu ngốc cỡ nào lại muốn động tới Cung thiếu chứ? Bọn họ kìm lòng không được nhìn về phía Đậu Hằng, hy vọng hắn đừng làm chuyện dại dột, vô luận Cung thiếu muốn gì, cứ đáp ứng là được rồi!

Đậu Hằng gật đầu, khom người thủ thế mời.

Thấy thái độ lão đại nhà mình tất cung tất kính, hai tên thuộc hạ liền an tâm, vẻ mặt cười nịnh nọt đi phía trước dẫn đường.

Trở về phòng khách của khu Tây, hai thuộc hạ kia đặt dĩa hạt dưa đậu phộng trước mặt Cung thiếu, liên tục đưa tay mời cậu thưởng thức. Này đã là phương thức tiếp đãi tốt nhất của khu Tây, ba người còn lại thì không thèm nhìn tới, trực tiếp vào thẳng chủ đề.

“Đậu tiên sinh nay là thủ lĩnh của ba khu Tây, Nam, Bắc, không biết Đậu tiên sinh có ý kiến gì về việc quản lý Trường Xà đảo?” Tống Hạo Nhiên vào thẳng vấn đề hỏi. Đậu Hằng không phải là Bào Long hay Khang Chính Nguyên, từ từ thâm nhập thì vô dụng, dùng vũ lực đối kháng lại càng chịu thiệt, giờ chỉ còn cách chung sống hòa bình, cố tìm ra điểm chung, gác lại cái bất đồng.

“Tôi không có hứng thú gì với việc quản lý, các người muốn làm gì thì làm đó đi. Người của tôi tính làm thành một tổ dị năng, nhập vào đội các anh, có thể đi theo cùng làm nhiệm vụ, cũng có thể làm theo quy củ của các anh, vật tư của Bào Long và Khang Chính Nguyên chỉ lưu lại một bộ phận nhỏ, còn lại có thể chia ra hết cho các anh, tôi chỉ có một điều kiện, các anh phải phụ trách sinh sống cho hơn hai ngàn nô lệ kia, để bọn họ được đãi ngộ như người thường của khu Đông.” Đậu Hằng chậm rãi nói.

Hắn cũng từng làm nô lệ, biết rõ cuộc sống của họ khó khăn thế nào. Vì thân thủ hắn bất phàm, có thể đối kháng với dị năng giả, nên những nô lệ này rất chiếu cố hắn, thường cho hắn chút đồ ăn, giúp hắn băng bó vết thương do bị đánh đập, ân tình đó tuy xuất phát từ tư tâm, nhưng hắn sẽ không quên. Hắn là sát thủ, nhưng không lãnh huyết, ngược lại phân rõ ân oán.

Không nghĩ tới thái độ Đậu Hằng dứt khoát như vậy, Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên có chút bất ngờ, không lập tức đáp lời, mắt nhìn chằm chằm Đậu Hằng, như muốn xác định lời hắn nói là thật hay giả.

Cung Lê Hân lại không nghĩ nhiều như vậy, cậu biết, Đậu Hằng là người kiêu ngạo, rất khinh thường việc nói dối. Vì thế cậu liền nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng lóa, đứng lên bắt tay Đậu Hằng, nói,”Điều kiện của anh chúng tôi có thể đáp ứng, hoan nghênh gia nhập đội chúng tôi.”

Tử mâu thâm thúy của Đậu Hằng lại càng u ám, tay hơi dùng lực bắt tay thiếu niên một cái liền nhanh chóng buông ra, buông xuống bên người thầm ma sát, như đang nhớ lại xúc cảm trắng mịn đến không thể tin được từ lòng bàn tay và mu bàn tay thiếu niên. Vì thế mà phân tâm tư kia của hắn lại càng thấy phiền muộn không biết làm sao, hắn liễm mi, khuôn mặt vốn lạnh lùng lại càng căng cứng.

Thấy biểu tình nghiêm túc của hắn, Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên mới yên lòng, thầm nghĩ có thể mấy chuyện vừa rồi Lê Hân[tiểu Hân] làm trong phòng giam đã làm hắn chấn kinh, cho nên mới không thể không thỏa hiệp. Dù sao, với dị năng giả mà nói, mất đi dị năng còn làm người khó có thể chịu được hơn cả mất mạng.

Lê Hân[tiểu Hân] thật sự là đánh bậy đánh bạ a! Hai người cười thầm, nói chuyện thêm vài câu với Đậu Hằng liền hài lòng cáo từ.

Phía bên này, đám thuộc hạ đi theo Đậu Hằng cũng rất vừa lòng, không theo Cung thiếu thì làm gì đây? Chờ bị phế? Thức thời như Đậu lão đại mới là trang tuấn kiệt! Nên biết là, cây đại thụ như Cung thiếu này, bao nhiêu người muốn theo mà không được đó! Bọn họ cũng là vì từng động tới Cung thiếu nên mới không dám đầu nhập vào, nay có thể gián tiếp thiết lập quan hệ với Cung thiếu, Cung thiếu lại không định thanh toán bọn họ, bọn họ tất cả đều cảm thấy nhân sinh thật viên mãn a.