Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 149




Tục ngữ nói tới sớm không bằng tới khéo, khi Cung gia đến, đúng lúc cùng ngày Tống gia công bố ra mắt thuốc sát trùng cường lực. Toàn bộ thủ lĩnh các căn cứ sống sót trên C quốc đều tề tụ ở Liêu Thành, muốn tận mắt chứng kiến công hiệu thần kỳ của loại thuốc này. Đương nhiên, bọn họ đều có chuẩn bị mà đến, ai cũng ngầm mang theo một danh sách vật tư dài thiệt dài, chỉ cần thuốc sát trùng hữu hiệu như lời đồn, lúc đó bọn họ sẽ lấy vật tư ra đổi. Vật tư dù quan trọng vẫn không bằng sinh mạng, có loại thuốc này thì cuộc chiến của nhân loại và tang thi về sau không phải lo nữa.

An bài xong cho một hàng Cung Viễn Hàng, Tống Hạo Hiên cười cười mời mọi người tới dự đêm công bố dược tề, gã cũng không quên mời các cao thủ cấp bốn của căn cứ Cung gia tới. Để bọn họ tận mắt chứng kiến nội tình bên trong Tống gia, này có thể xem như một loại lôi kéo.

“Tống ca, tôi đau đầu, muốn nghỉ ngơi một chút, tối nay chắc không thể đi.” Cung Hương Di vội vẫy tay từ chối. Vừa vào căn cứ Tống gia, thấy gương mặt dữ tợn từng tra tấn cô kiếp trước, cô liền thấy bất an hoảng hốt, cả người đều thấy không thoải mái.

“Đau đầu? Để tôi gọi bác sĩ tới khám cho cô.” Tống Hạo Hiên mỉm cười, bước lên nhìn sắc mặt Cung Hương Di, hai mắt một bên đỏ một bên tím sẫm đầy vẻ lo lắng. (thấy tả vậy ta liền nhớ tới bức này bên nhà Toujifuu tỷ nha, nên đem lên minh họa XD )

“Không, không cần.” Cung Hương Di vẫy tay, không tự giác lui về sau hai bước. Ngoại trừ Ma Chí Hoành, người cô sợ nhất chính là Tống Hạo Hiên trước mặt này. Gã chính là một tên ác ma đội lốt người, đừng nói tới máu, ngay cả xương cốt cũng lạnh, lạnh lùng từ sâu trong linh hồn, còn đáng sợ hơn cả tang thi hoàng.

“Đầu năm nay sống không thể để bệnh được, vẫn nên gọi bác sĩ đến cho bảo đảm. Cuộc công bố sẽ bắt đầu lúc 8 giờ, cô gặp bác sĩ xong thì ngủ một giấc, có thể tham dự kịp lúc rồi. Đã lâu không gặp, tối chúng ta vừa lúc có thể ôn chuyện.” Tống Hạo Hiên nói năng thành khẩn, thái độ chân thành, nhưng trong đó lại ẩn giấu sự cường ngạnh, tuyệt không để người khác cự tuyệt.

Sắc mặt Cung Hương Di tái nhợt, không dám từ chối nữa, nhíu mày ngập ngừng nói,”Vậy, vậy được rồi.” Có em trai ở đó, chắc sẽ không có việc gì.

Tống Hạo Hiên nở nụ cười, dẫn thuộc hạ rời đi. Đi một khoảng xa, gã hỏi Trịnh Triều Hà đứng cạnh mình,”Cảm nhận được gì không?”

“Không có gì. Cô ta hoặc không phải không gian dị năng giả, hoặc là cấp bậc đã ngoài cấp bốn trung giai, có thể tùy ý thu liễm khí thế trên người. Tóm lại, tôi không thấy cô ta có gì đặc biệt.” Trịnh Triều Hà nhíu mày nói.

“Không gian dị năng giả đã ngoài cấp bốn trung giai? Sao có thể? Cậu nuốt nhiều tinh hạch của không gian dị năng giả và tang thi vậy mà cũng chỉ mới lên tới cấp bốn đê giai thôi.” Tống Hạo Hiên lắc đầu phủ định, sau đó nhếch môi cười,”Nếu cô ta không phải không gian dị năng giả thì bỏ đi, xem tới vật tư trên người mấy tên khác. Cung Hương Di có năng lực tiên tri, Cung gia trước mạt thế đã thu thập nhiều vật tư như vậy, tuyệt đối không thể trong ba năm ngắn ngủi mà chỉ còn lại như thế. Cậu cho người theo dõi chặt chẽ vào mấy tên không gian dị năng giả bên đó, sau khi bắt bọn chúng về, lấy được vật tư rồi thì tinh hạch đều là của cậu.”

Năng lực của không gian dị năng giả rất kỳ diệu, năng lượng của bọn họ giống như tang thi, đều tích trữ ở tinh hạch trong đầu, nếu giết bọn họ lấy tinh hạch, sau đó đưa cho không gian dị năng giả khác, thì dị năng giả đó chỉ cần phóng một tia dị năng vào là có thể chiếm toàn bộ vật tư bên trong làm của riêng, còn có thể hấp thu năng lượng trong tinh hạch để tu luyện nữa. Trịnh Triều Hà sở dĩ có thể thăng cấp nhanh như vậy đều là do cướp tính mạng đồng loại hắn.

Nghe thấy Tống Hạo Hiên ra lệnh như vậy, Trịnh Triều Hà liền nở một nụ cười tham lam, vội thấp giọng đáp ứng.

Buổi tối, đại sảnh cuộc công bố đầy đầu người di chuyển, thủ lĩnh các căn cứ người sống sót trên toàn quốc tề tụ, chuẩn bị chứng kiến kỳ tích. Tống Hạo Hiên mang thuộc hạ đắc lực tới ngồi ở chủ vị, nâng ly chào hỏi những thủ lĩnh khác. Tuy mọi người trong lòng gấp gáp, nhưng thấy Tống Hạo Hiên không nhanh không chậm, cố tình trì hoãn thì không thể không nhẫn nại cùng chờ đợi.

Một hàng Cung Viễn Hàng tới cũng không sớm, đại sảnh sáng trưng đã đầy người, còn chưa tới cửa phòng đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong.

“Cung Lê Hân, các ngươi tới chậm.” Thấy thiếu niên từ từ đi tới, Ma Chí Hoành đứng hút thuốc ở cửa vui sướng mở miệng. Từ sau hôm thấy thiếu niên trông tựa như một con búp bê gốm này, gã đã nhớ mãi không quên, trong lòng gã như có thứ gì đó nảy mầm, một chút cũng không kiềm chế được, từ sớm đã đứng trước cửa đại sảnh chờ.

Cung Lê Hân làm như không nghe thấy lời gã nói, dưới sự hộ tống một trái một phải của Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác lướt qua người gã, ngay cả một ánh mắt cũng không cho.

“Cậu chờ đã!” Ma Chí Hoành ném tàn thuốc, đưa tay muốn bắt lấy bả vai thiếu niên, lại bị đám cao thủ cấp bốn phía sau chặn lại.

Bị một đám người cao thủ cấp bốn vây quanh, uy áp phóng ra trên người bọn họ như muốn đè gãy cột sống người khác, trán Ma Chí Hoành toát ra một tầng mồ hôi, cuối cùng khom thấp người, cười gượng thủ thế mời, tư thế cung khiêm vô cùng. Mấy người Đàm Minh Viễn cùng Vương Thao lạnh lùng liếc gã một cái, lập tức đuổi theo lão đại nhà mình. (áhhh~~ cái cảnh cả đám thuộc hạ dàn ra lạnh lùng nhìn thiệt là hoàng cmn tráng nha~~ áhhhh~~~ XD )

Ma Chí Hoành trong lòng mắng chửi, quay đầu lại thấy Cung Hương Di đi cuối cùng sắc mặt trắng bệch, mâu quang gã lóe lên, đưa tay ngăn trước mặt Cung Hương Di,”Mỹ nhân, cưng cũng đến à. Đã tắm rồi sao? Thiệt thơm a!” Gã kề sát đầu, khẽ ngửi bên tai Cung Hương Di.

Cung Hương Di kinh hãi, vội vàng lùi về sau, thân thể không khỏi lạnh run bần bật.

“Cô không sao chứ?” Một nam nhân ở phía sau đỡ lấy lưng cô rồi lập tức buông tay, hành vi vô cùng lễ độ, quay đầu nhìn về phía Ma Chí Hoành, âm thanh lạnh lùng nói,”Vị tiểu thư này là khách quý của sư đoàn trưởng, mày chọc vào thì không dậy nổi đâu.”

Tuy cùng là cao thủ cấp bốn, nhưng thái độ của người vừa tới không hề khách khí với Ma Chí Hoành. Khi bọn họ đóng quân ở Hưởng Thúy Loan, do nằm sâu trong sa mạc, nguồn nước vô cùng ít ỏi, căn cứ không thể không dùng tinh hạch cung cấp nuôi dưỡng cho mấy tên thủy hệ dị năng giả cấp bậc cao. Ma Chí Hoành là một trong số đó. Đừng nhìn cấp bậc gã cao vậy chứ kỳ thật chỉ là cái thùng rỗng, thực tế gã chỉ là người cung cấp nước cho căn cứ mà thôi, sức chiến đấu thì không chịu được một kích, đừng nói là cao thủ cấp bốn, rất nhiều cao thủ dị năng giả cấp ba trung giai cũng khinh thường gã. Gã cũng chỉ có thể lên mặt ra vẻ ta đây với mấy tên không hiểu rõ tình hình mà thôi.

Thấy người tới, Ma Chí Hoành liền thu lại thần sắc kiêu ngạo, miệng hùm gan sứa hừ một tiếng, lủi vào cửa.

“Tôi không sao, cám ơn.” Lưng khẽ áp vào một ***g ngực tráng kiện, tuy chỉ một chút xúc cảm, nhưng phân ấm áp tĩnh lặng này lại lặng lẽ khắc ghi trong lòng Cung Hương Di. Cô quay đầu nhìn lại, thấy rõ dung mạo người tới liền kinh hô,”Liêu Phàm?”

“Cung tiểu thư biết tôi?” Mâu quang Liêu Phàm thoáng đổi, mỉm cười hỏi.

“A..không, chỉ là nghe người ta nhắc tới thôi.” Cung Hương Di vẫy tay, trong lòng lại thầm than : Biết chứ, sao lại không được?

Đời trước, Liêu Phàm vốn là thủ hạ Tống Hạo Hiên, rất trung thành và tận tâm với gã, thay gã làm không ít chuyện thương thiên hại lý. Sau này, sau khi Tống Hạo Hiên bị Lâm Văn Bác, Tống Hạo Nhiên còn có Hạ Cẩn liên thủ giảo sát, Liêu Phàm bị đánh bay như một hạt bụi. Cô khi đó mềm lòng, thấy Liêu Phàm bị tra tấn tới không còn hình người, trong lòng có cảm giác như đồng bệnh tương liên, nên đã nhiều lần cứu hắn. Liêu Phàm cuối cùng bị cảm hóa, từ đó về sau luôn theo bên người cô, bất ly bất khí, thẳng cho tới khi cô một mình rời khỏi căn cứ chết bên ngoài, Liêu Phàm cũng vẫn luôn đi theo cô, rơi vào kết cục chết không toàn thây.

Gặp lại nhau sau một thế hệ, khuôn mặt không anh tuấn lại có vẻ nhã nhặn nho nhã của Liêu Phàm đột nhiên rơi vào mắt Cung Hương Di, khiến cô trong lòng chấn động, cơ hồ muốn bật khóc.

“Cung tiểu thư, cô thật sự ổn chứ?” Thấy hốc mắt Cung Hương Di phiếm hồng, Liêu Phàm không yên lòng hỏi. Cung Hương Di lớn lên rất đẹp, một mỹ nhân mĩ lệ làm người ta đặc biệt thương tiếc, dù là người được xem là lãnh huyết vô tình như Liêu Phàm cũng có chút xúc động.

“Không có gì. Vào thôi, cuộc công bố sắp bắt đầu rồi.” Cung Hương Di hít thở sâu, vội bước lên phía trước. Đối mặt với người bị mình hại chết, cô nhất thời không biết phải làm thế nào.

Nhìn bóng dáng cứng ngắc của Cung Hương Di, Liêu Phàm nhún nhún vai, cất bước đuổi theo.

Một dãy ngồi thuộc về Cung gia trong đại sảnh trống không, một cảnh vệ trang bị đầy đủ đứng ở cạnh cửa thấy một hàng Cung Viễn Hàng đi tới liền vội vàng đưa tay mời họ vào ngồi. Tuy Cung Viễn Hàng là thủ lĩnh người thường duy nhất, nhưng sau ông là một đám cao thủ cấp bốn, không thể khinh thường được. Đội ngũ thực lực siêu phàm này vừa vào đã thu hút sự chú ý của thủ lĩnh các căn cứ khác, bọn họ châu đầu ghé tai nhau dò la tình hình Cung gia.

Cung Lê Hân tìm kiếm chung quanh, thấy Hạ Cẩn ngồi cạnh Tống Hạo Hiên cúi đầu không rõ biểu tình, mâu quang cậu lóe lên báo một tiếng cho mấy người Cung phụ liền lập tức đi về phía Hạ Cẩn.

Sáu tên thuộc hạ cao thủ cấp bốn của Tống Hạo Hiên đã có mặt, ngồi chia theo chức vụ cấp bậc. Hạ Cẩn lẻ loi ngồi ở chỗ thấp nhất, duy trì một khoảng cách với người khác. Mấy tên này cũng không để ý tới hắn, một đám ngồi gần nhau nói chuyện, ánh mắt đảo qua hắn đều có ý khinh thường, bởi thế có thể thấy địa vị của hắn trong căn cứ đáng xấu hổ tới cỡ nào.

Hạ Cẩn có thực lực, có dã tâm, tính tình lại kiệt ngạo bất tuân. Loại người này rất khó khống chế, cố tình Tống Hạo Hiên lại là người có tính chưởng khống mạnh, không lôi kéo được thì giẫm đạp hắn, để hắn nhận hết thảy tra tấn, khiến hắn gần chết mới đưa tay kéo lên. Cứ lặp lại nhiều lần như thế, Hạ Cẩn Độc Lang cuối cùng mới thuận theo một chút. Tống Hạo Hiên rất vừa lòng với kết quả này, thuần hóa cường giả, nhìn cường giả hèn mọn phủ phục dưới chân mình, làm gã cực kỳ hưởng thụ.

Thế nhưng, gã không hề biết, Hạ Cẩn sở dĩ cúi đầu chính là vì không muốn để gã nhìn thấy cừu hận cùng huyết tinh trong mắt mình. Độc Lang đến cuối vẫn là Độc Lang, trừ phi hắn cam tâm tình nguyện thần phục, bằng không, cho dù đẩy hắn vào chỗ chết, hắn cũng sẽ không nghiêng mình khuất phục.

Nắm chặt song quyền dưới bàn, mí mắt Hạ Cẩn khẽ híp, mâu sắc u ám, không biết đang suy nghĩ gì, thẳng đến khi một bàn tay trắng nõn đặt lên vai hắn, hắn mới đột ngột chấn động hồi phục tinh thần. Ai có thể thần không biết quỷ không hay đến gần hắn? Hắn trong lòng hoảng hốt, mắt sáng rực, quay đầu lại nhìn chủ nhân bàn tay.

“Lê Hân?” Hắn nhỏ giọng kêu, biểu tình hoảng hốt.

Tống Hạo Hiên cùng đám thủ hạ của gã đồng loạt nhìn lại thiếu niên không hề e dè thân cận Hạ Cẩn. Đó là Cung Lê Hân? Tiểu tử mà Hạ Cẩn coi trọng? Quả rất xinh đẹp! Chỉ tiếc thực lực quá thấp! Tầm mắt đảo qua thân thể gầy yếu cùng đôi mắt đen tuyền của Cung Lê Hân, khóe miệng Tống Hạo Hiên cong lên một độ cong khinh miệt. Sự tồn tại của thiếu niên, gã sớm đã nghe thấy từ miệng Trịnh Triều Hà. Không nghĩ tới Hạ Cẩn là một tên si tình như vậy, vừa gặp thiếu niên thì hàn băng trên người đều hóa thành vũng nước, cảm tình biểu lộ cực kỳ rõ ràng. Tống Hạo Hiên thấy thế, vuốt cằm nghiền ngẫm.

Biểu tình trên mặt Hạ Cẩn biến đổi liên tục, cuối cùng trong đôi lục mâu toát ra một tia bất đắc dĩ, một tia hoài niệm, còn có chút quyến luyến, giữ lấy tay thiếu niên niết niết, ôn nhu nói,”Ngồi đi.”

Thấy được sự ôn nhu dịu dàng trong đôi mắt xanh lam của hắn, Cung Lê Hân liền nở nụ cười, yên tâm thầm nghĩ : Thì ra Hạ đại ca vẫn không thay đổi, chỉ là đem tình cảm giấu sâu trong lòng thôi.