Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 21: Chạy trốn




Năm người chạy về phía khu dành cho gia đình quân nhân, dọc đường gặp không ít xe gặp nạn, vài ngã tư đều bị chắn, căn bản không qua được.

Biểu tình nam nhân trầm ổn, mỗi khi gặp phải đường bị chặn thì lập tức quay đầu, đi theo đường vòng. Nhưng liên tục vài lần sửa lộ tuyến, khoảng cách tới khu gia đình quân nhân ngày càng xa, mi nhãn sắc bén của nam nhân cũng lộ ra vài tia lo âu.

Mắt hắn nhìn phía trước, định thần lại, bắt đầu nói chuyện cùng Cung Lê Hân.

“Trước khi xảy ra tận thế, trên truyền thông quân đội có phát tin cảnh cáo, cha cậu đã sớm biết chuyện tận thế, hẳn đã có chuẩn bị đi?” Hắn không quan tâm làm thế nào Cung Viễn Hàng biết chuyện, hắn chỉ quan tâm Cung Viễn Hàng có cách ứng phó hay không. Huống hồ, nếu có hỏi, thiếu niên cũng không hẳn sẽ nói.

“Ân, papa đã sớm biết, đã chuẩn bị một năm nay. Anh yên tâm, papa tôi nhất định sẽ tới cứu người, ông chắc chắn không bỏ mặc dân chúng.” Biểu tình Cung Lê Hân kiên định, đối với cha vô cùng tín nhiệm.

Nam nhân gật đầu, không nói gì thêm. Tên bảo tiêu kia ở phía sau lại không nhịn được, lòng đầy căm phẫn mở miệng, “Nếu ông ta một năm trước đã biết, tại sao không công bố tin tức cho người dân sớm chuẩn bị?”

Thiếu gia nhà giàu kia cũng lộ ra thần sắc phẫn uất, chỉ có Vương Thao không nói một lời, ngồi im lặng. Cung Lê Hân là thần tượng của hắn, hắn tuyệt không chỉ trích cha thần tượng a.

“Nói ra các người sẽ tin sao? Những người này sẽ không biến thành tang thi sao?” Cung Lê Hân chỉ chỉ đám tang thi chằng chịt ngoài cửa xe, đôi mày thanh tú khẽ nhíu.

Tận thế, lời nói vô căn cứ như thế, ai sẽ tin? Nhỡ papa chuẩn bị không tốt, có thể còn bị “Hoàng đế” nơi này gán tội danh mê hoặc dân chúng, sau đó tịch thu tài sản, cả nhà trăm kẻ có tội ! Cung Lê Hân đối với pháp luật hiện đại không biết gì cả ngầm suy đoán.

Nói đúng, lời nói hoang đường thế này ai tin được ? Nếu một năm trước có người nói với mình như thế, chính mình chắc chắn sẽ mắng hắn một câu “Đồ thần kinh”! Hơn nữa, nếu công bố ra ngoài, Cung thủ trưởng nhất định sẽ bị cấp trên gán tội danh gây nhiễu loạn trật tự xã hội, chức vụ cũng sẽ bị lấy mất. Cung gia gặp chuyện, những người ngoài kia vẫn sẽ biến thành tang thi, quân đội không được phòng bị trước, tự lo còn chưa xong, còn có thể tuyên bố thông cáo nói sẽ tới cứu viện sao?

Tên bảo tiêu kia nghĩ thông suốt, giận dữ trên mặt rút đi, gãi gãi đầu, ngượng ngùng không mở miệng. Lục Vân hếch mũi, hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không oán giận nữa. Đều đã là thanh niên mười bảy mười tám tuổi, đạo lý cơ bản hắn vẫn biết, đây là thiên tai, không phải chuyện chỉ dựa vào một hai người là có thể giải quyết.

Nam nhân quay mặt, nhìn về phía thiếu niên mày đang nhíu chặt lo lắng cho cha mình, đường cong lãnh ngãnh trên mặt một lần nữa lại giãn ra. Đứa nhỏ đơn thuần như vầy, hắn bình sinh hiếm khi thấy, đối với cậu, một chút cứng rắn hắn cũng không làm được.

“Nếu cha cậu đã sớm biết, cậu còn đến trường làm gì ? Ở nhà chờ ông ấy không phải tốt hơn sao?” Thanh âm nam nhân lúc này đã không còn băng lãnh như trước, hơi lộ chút quan tâm.

“Cái này nguyên nhân có chút phức tạp, nói ra dài lắm. Tóm lại, là do tôi bất cẩn thôi.” Nghĩ đến Cung Hương Di giấu diếm cùng bản thân lỗ mãng, đôi mắt trong trẻo của Cung Lê Hân liền trầm xuống, ngữ khí vô lực, đầu gục xuống, lộ ra vầng cổ tuyết trắng, trông càng có vẻ đáng thương.

Nam nhân cũng không truy vấn, cứng ngắc an ủi, “Yên tâm, tôi sẽ đưa cậu trở về an toàn.” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ sinh huy của cậu bị bao phủ một tầng hắc ám, bộ dáng ỉu xìu, không hiểu sao hắn lại cảm thấy phiền lòng.

“Cám ơn!” Tuy rằng không cần người khác bảo hộ, nhưng lời nói chân thành cùng quan tâm của nam nhân, Cung Lê Hân vẫn cảm nhận được, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hướng nam nhân nhẹ cười, đôi miêu đồng hơi cong, xốc tinh thần lại.

“Không có gì.” Khóe miệng nam nhân cứng nhắc giơ lên, lâu rồi không cười, rõ ràng có chút không quen. So với ở cùng Lục Vân đại thiếu gia tùy ý làm bậy, kiêu căng lại bốc đồng, đối mặt với thiếu niên nhu thuận hiểu chuyện thế này, hắn có chút khó ứng phó, nhưng trong lòng lại cực kỳ thoải mái.

“Đúng rồi, còn chưa biết mọi người tên gì. Tôi tên Vương Thao, cậu ấy là Cung Lê Hân.” Lại đi một đoạn đường, trong xe vẫn trầm mặc, không khí có chút áp lực, Vương Thao rốt cục không nhịn được mở miệng.

“Hạ Cẩn.” Nam nhân trả lời ngắn gọn. “Tôi là Ngô Minh, Ngô trong Chu Ngô Trịnh Vương(1), Minh trong minh thiên(2).” Tên bảo tiêu còn lại cố ý giải thích một chút. Không còn cách nào, tên của hắn phát âm ra mang hàm ý khác a.

(1) Các họ chính của Trung Quốc.

(2) Minh thiên/minh nhật明天 : ngày mai/tương lai.

“Tôi tên Lục Vân. Các người có thể gọi tôi Lục thiếu.” Lục Vân ngẩng đầu, biểu tình hạ mình lại cao quý.

“Nga.” Đối với bộ dáng hếch mũi của Lục Vân không nói gì, càng không để ý tới tôn xưng của hắn, Vương Thao cảm giác có chút nhàm chán, ậm ừ có lệ một tiếng liền chủ động câm miệng.

Trong xe lại lâm vào trầm mặc, đường chính rộng lớn trước mắt cũng dần dần bị kẹt, con đường phía trước lộ ra một dãy xe đầu đuôi chồng lên nhau, kéo dài không thấy điểm cuối. Hai bên con đường chật ních tang thi đi lại tập tễnh, thong thả, cứng ngắc bao vây người trong xe.

Xe cộ chi chít, dồn thành một đoàn, ngay cả một khe hở để mở cửa cũng không có. Chiếc xe dừng tại ven đường bị nhóm tang thi bao vây, bên trong cửa kính đóng chặt không ngừng phát ra tiếng hét chói tai, khiến đám tang thi càng thêm kích động, móng vuốt khô gầy không ngừng đập vào thủy tinh, muốn đem mấy người bên trong tiễn về thế giới bên kia. Giữa dòng xe cộ trung tâm, một chủ xe thấy nhóm tang thi chưa tới, vội vàng mở cửa nóc xe, đạp lên từng đầu xe định chạy trốn. Nhưng tiếng bước chân hoảng loạn nặng nề vang lên lại kéo một bầy tang thi đuổi theo.

Ngã tư đường trống trãi sạch sẽ ngày thường bây giờ tùy ý có thể thấy được từng khối máu cùng mấy cỗ thi thể nội tạng hoặc bị gặm cắn hoặc bị vét sạch. Thậm chí không thiếu các cơ quan nội tạng cùng ruột già bị vứt đầy trên mặt kính các cửa hàng ven đường hoặc lơ lửng giắt trên mấy ngọn đèn hai bên đường.

Tình cảnh này…đại khái chỉ có thể dùng từ “Địa ngục trần gian” để hình dung.

Sắc mặt Lục Vân vừa khôi phục lại bình thường lập tức trắng bệch, hai hàm va vào nhau, phát ra âm thanh cộp cộp, hiển nhiên là đã sợ tới mức run cầm cập. Ngay cả Hạ Cẩn cùng Ngô Minh vốn nhìn quen sinh tử, sắc mặt cũng không khỏi trở nên ngưng trọng.

Vương Thao theo phản xạ nhích tới gần chỗ Cung Lê Hân, cứ như càng tới gần cậu thì càng an toàn vậy. Ngoại ô dân số thưa thớt, xe cộ không nhiều đã loạn thành như vậy thì khu trung tâm đã biến thành cái dạng gì ? Người ở đó còn ai sống sót không ? Vương Thao cảm thấy tuyệt vọng.

“Đường này cũng đi không được, chúng ta đổi đường.” Hạ Cẩn nhanh chóng quyết định quay đầu xe, không ngờ phía sau một chiếc Buick SUV chạy tới, làm bọn họ kẹt giữa dòng xe.

“Mẹ kiếp !” Hạ Cẩn rủa thầm, vội vàng kiểm tra tình huống phía thiếu niên, thấy cậu vẫy tay nói không bị gì, lúc này mới quay ra hỏi mấy người phía sau, “Các người có bị gì không?”

“Không có.” Ba người dồn thành một đoàn, vất vả ngồi dậy, sờ soạng cả người từ trên xuống dưới xong đáp lại.

Động cơ chiếc Buick SUV kia hình như bị hỏng, nổ máy vài lần cũng không được, trái lại tiếng nổ máy lại đưa tới một đám tang thi khác. Chủ xe hoảng loạn, liền mở cửa xe chạy như điên về phía ngược lại. Mùi thịt sống lập tức dẫn đi phần lớn tang thi nữa.

“Chỗ này không thể ở lâu, chúng ta cần tìm nơi khác tạm lánh đi.” Hạ Cẩn cởi dây an toàn, thấp giọng nói. Hắn phát hiện tang thi đặc biệt mẫn cảm với âm thanh.

“Chỗ đó thế nào?” Trên mặt Cung Lê Hân không có nửa điểm kinh hoảng, chỉ về phía tòa nhà xây dỡ ở một góc ngã tư đường hỏi.

Tòa nhà kia có hơn mười tầng, không biết vì nguyên nhân gì mà đình công, nhưng phía dưới có rất nhiều vật liệu xây dựng, có cả mấy ống tuýp có giá trị. Để tránh cho ống tuýp bị trộm, xung quanh tòa nhà có một tường vây cao ba thước, còn có cửa sắt tương đối rắn chắc, dùng một cái khóa thô to khóa lại.

Bức tường cao ba thước cùng cửa sắt không cao lắm nhưng đủ để ngăn cản tang thi còn trong giai đoạn tê cứng. Hạ Cẩn cho Cung Lê Hân một cái nhìn tán thưởng, gật đầu nói. “Chỗ đó không tồi, liền tới đó vậy.”

“Các người điên sao? Hai bên lề đường chật ních tang thi, ở giữa thì bị nhiều xe ngăn cản, chúng ta làm sao đi tới đó ?” Thanh âm Lục Vân the thé, tràn ngập hoảng sợ.

“Chạy trên nóc xe.” Cung Lê Hân chỉ vào mấy nóc xe chồng chất cơ hồ tạo thành một con đường, chậm rãi nói.

“Quyết định như thế đi !” Hạ Cẩn dứt khoát quyết định, ánh mắt nhìn về phía Cung Lê Hân có thêm vài phần tán thưởng. Đứa nhỏ này tuy tính tình đơn thuần nhưng không hề nhát gan yếu đuối, làm cho hắn càng ngày càng yêu thích.

“Vạn nhất ngã xuống thì sao? Anh không thấy sao ? Mấy chủ xe trong dòng xe đó đều bị biến thành tang thi, bị chúng trảo một cái chúng ta sẽ không còn mạng !” Lục Vân gắt gao bám vào người Ngô Minh, nói thế nào cũng không muốn xuống xe.

“Cậu bây giờ là muốn cá cược một lần hay là muốn ở trong xe chờ bọn chúng tới ăn?” Thanh âm Hạ Cẩn đầy băng lãnh cùng mất kiên nhẫn, chỉ vào tang thi gần cửa xe hỏi.

“Cậu ta không đi thì thôi, chúng ta đi mau.” Vương Thao mở cửa xe, lười để ý tới Lục thiếu gia kiêu căng nhát gan.

“Lục thiếu, để tôi cõng cậu, không có gì đâu.” Ngô Minh khác Hạ Cẩn, hắn là chân chính bán mạng cho cha Lục Vân Lục Chấn Hiên, vội vàng mở miệng an ủi, vừa nói vừa kéo Lục Vân ra khỏi xe, đặt cậu ta lên lưng.

Lục Vân thấy tang thi ngày càng tới gần, cũng không dám nhiều lời, vội vàng ôm cổ Ngô Minh, hạ giọng thúc giục, “Còn không mau chạy?!”

“Muốn tôi cõng cậu không?” Thấy Ngô Minh cõng Lục Vân, vững vàng bước lên nóc xe, Hạ Cẩn nhìn Cung Lê Hân trắng trắng mềm mềm, người gầy teo, chủ động hỏi.

“Không cần, tôi có thể tự đi.” Cung Lê Hân phất tay, nhún mũi chân, cả người nhẹ nhàng nhảy lên, nhanh chóng lao về phía trước.

Bóng dáng thiếu niên chạy xa, uyển chuyển nhảy lên từng nóc xe như đi trên mặt đất bằng phẳng, tư thế đẹp vô cùng. Biểu tình Hạ Cẩn kinh ngạc, vẻ mặt Vương Thao lại đầy sùng bái. Hai người cũng không chậm trễ, lập tức cất bước đuổi theo.

Hữu kinh vô hiểm(3) chạy tới phụ cận tòa nhà, bốn người lại phát hiện, trước bức tường chật ních tang thi, người người ngửa mặt lên trời tê rống, tiếng rống làm người ta mao cốt tủng nhiên(4) tràn ngập hương vị đói khát.

(3) Hữu kinh vô hiểm : gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.

(4) Mao cốt tủng nhiên : rùng rợn đến lông tóc dựng đứng, xương như nhũn ra.

“Sao lại thế này? Vừa nãy rõ ràng không nhiều tang thi như thế ! Thế này sao vào được, Hạ ca, chúng ta làm gì đây?” Ngô Minh buông Lục Vân xuống, chân như nhũn ra, thở hổn hển hỏi.

“Trước trốn đi đã, xem xét tình hình rồi tính sau.” Hạ Cẩn nâng tay, bảo mọi người cúi xuống, trốn xuống gầm xe tránh đi đàn tang thi.

Ba người nghe vậy, đều tự tìm xe ẩn nấp. Hạ Cẩn kéo bả vai gầy yếu của Cung Lê Hân, bảo hộ cậu trong ngực, cùng trốn xuống gầm xe. Đứa nhỏ này tuy rằng thực để mọi người bớt lo nhưng là chính hắn không tự giác muốn đi chiếu cố, bảo hộ cậu. Loại cảm giác này, đối với Hạ Cẩn đã ở trong bóng tối nửa đời người mà nói, thật mới mẻ cũng thật trân quý.



*******************************************