Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 85




Bạch Cảnh sao cũng được, Tiêu Táp tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống: “Dựa theo ý tứ của ngươi mà làm.”

Ngày đêm rời đi đến nay tất cả đều do Trương Thu Thành chỉ huy, Tiểu Táp hiểu được, người nọ quả nhiên là một yêu nghiệt, chỉ tiếc tính cách quá mức cực đoan, hắn đối với việc Bạch Cahr dẫn kẻ gây họa đi thầm cảm thấy may mắn, đó là cứ chỉ sáng suốt. Trương Thu Thành tuyệt đối là một phiền toái lớn.

Trương Thu Thành thản nhiên gật đầu, Tiêu Táp trả lời nằm trong dự kiến của hắn, tiếp tục nói: “Từ núi Phượng Hoàng đi B thị trừ bỏ đường hầm chỉ có một cái sơn đạo, ở giữa có hai khe sâu lớn, chúng ta có thể mai phục ở đó, binh chia làm hai đường, một minh một ám, đoàn người chặn lại ở trên đường, trước tiên cài bom, đoàn người dự bị ám sát, lấy bất cứ giá nào, chính là ám sát mà nói, Tiêu Tướng quân cũng biết thủ hạ của ta đều là đám ô hợp…”

Trương Thu Thành dừng lại một chút, Tiêu Táp hơi trầm ngâm, nghe liền biết ám chỉ, trong lòng Trương Thu Thành là muốn tìm hiểu thực lực của bọn họ, tùy ý nói: “Giao cho ta và tiểu Cảnh.”

Trương Thu Thành chưa bao giờ là một kẻ tốt bụng, tâm tính càng giỏi về ẩn nhẫn, mấy ngày nay trăm phương nghìn kế thăm dò, phỏng chừng nhẫn đến không sai biệt lắm, cho hắn chút mặt mũi cũng tốt, người như thế, trừ bỏ lợi ích ra cũng chỉ có cách dùng thực lực trấn áp, cùng với hắn so đầu óc còn không bằng để hắn sinh lòng kiêng kỵ.

“Có những lời này của Tiêu Tướng quân là ta an tâm.” Trương Thu Thành mỉm cười, sau đó bắt đầu bàn bạc chi tiết cùng thuộc hạ, nếu là mai phục, cần mai phục như thế nào, bom phải che giấu như thế nào mới không gây chú ý, mà còn một đám người kia như thế nào tránh được tinh thần dị năng giả điều tra…

Đừng nhìn Tiêu Táp không để ý, kỳ thật lỗ tai đều đã dựng thẳng lên nghe, so với Trương Thu Thành hắn địch xác thấy mặc cảm, đầu tiên là sự ngoan cố kia hắn chính là thúc ngựa đuổi không kịp. Cuối cùng kết quả bàn bạc, Tiêu Táp và Bạch Cảnh chờ thời cơ ám sát, hơn ba trăm người khác chính diện chặn lại, trong đó chia làm ba đợt nhân mã, một nhóm người che dấu cài bom, một nhóm gây hỗn loạn mà chính Trương Thu Thành thì che dấu ở chỗ tối tùy theo hoàn cảnh hành sự, nói trắng ra là, chính diện xung phong, chính là một đám pháo hôi như vậy kế sách vạn vô nhất thất lại cần máu tươi để rửa tội, Tiêu Táp tự nhận không phải là người tốt, đối mặt với quyết định như vậy, trong lòng cũng không rét mà run.

“Ta không có ý kiến.” Tiêu Táp thản nhiên nói, cái vấn đề khó khăn này hắn nhận, ý tứ của Trương Thu Thành thật rõ ràng, có chuẩn bị như vậy, hắn và tiểu Cảnh còn không làm, hắn tin tưởng, người nọ tuyệt đối không chút do dự phản bội.

Đêm đó là một đêm không mộng, ngày hôm sau đoàn người dọc theo theo sơn đạo mà đi, hai bên cây cối xanh um tươi tốt, động vật biến dị rất nhiều, rắn sâu chụt kiến thường xuyên bất ngờ tiến đánh, một đường đi tới không hề yên tĩnh. Buổi trưa mới đến lối vào của đường hầm, bởi vì động dất, núi đá sụp xuống bên trong đường hầm, hiện nay đã không thể thông qua, liếc mắt nhìn qua, một mảnh tối đen, trống rỗng, yên lặng làm người ta hít thở không thông, đứng ở lối vào đường hầm, bên tai có thể ngh thấy tiếng nha nha vọng lại.

Bạch Cảnh nhíu mày, trong lòng ẩn ẩn bất an, nói thật, đối với loại đường hầm tối như nước đen, hắn càng tình nguyện đi đường lớn, chính là cách nói của Trương Thu Thành có chút đạo lý, nếu đi đường lớn đến phía trước, tỉ lệ tập kích Nghiêm Cương càng khó, mà hắn còn nhìn ra, lòng dạ Trương Thu Thành hiểm độc, lòng đen phổi đen, trừ bỏ hơn một trăm đại tướng tâm phúc, người còn lại chỉ sợ tất cả đều là pháo hôi râu ria.

An bài xong doanh địa, Trương Thu Thành ra lệnh một tiếng, dẫn đầu một bang nhân mã tiến vào đường hầm.

Không có ai là kẻ ngu dốt, cũng không có ai cam tâm là tiên phong, chính là dưới tình huống nắm tay ai lớn, có bất mãn nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Bạch Cảnh thờ ơ lạnh nhạt nhìn bóng người dần biến mất trong đường hầm, cùng Tiêu Táp phủi tay làm chưởng quầy, khó trách Trương Thu Thành tuyển thủ hạ bất luận tốt xấu, đi đầu xung phong, làm cu li, những người này đích xác có tác dụng.

“Làm sao vậy?” Tiêu Táp nhẹ giọng hỏi, con ngươi lạnh như băng lộ vẻ thân thiết, vươn tay chỉnh lại quần áo của Bạch Cảnh, hiện tại thời tiết từ từ ấm lại, rét lạnh qua đi, băng tuyết hòa tan, vẫn thấm vào lòng người như cũ.

Bạch Cảnh lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn Tiêu Táp trở nên nhu hòa, hắn không phải là người lương thiện cũng không cần già mồm cãi láo, mặc kệ Trương Thu Thành thế nào, những người đó sống chết cùng hắn không quan hệ, có thể sinh tồn đến hiện tại, trên người ai mà không có mấy mạng người, cá lớn nuốt cá bé, thích hợp sinh tồn, trừ bỏ người Cảnh Táp thành, người còn lại không ở trong phạm vi bảo hộ của hắn, nhìn lướt xung quanhm khóe môi cong lên một độ cung xinh đẹp, cười nhạt nói: “Không có gì, kề bên nơi này có chút vi diệu, trong chốc lát cẩn thận chút.”

Trong lòng Tiêu Táp căng thẳng, kỳ thật hắn cũng phát hiện, cây cối trong núi quá mức xum xuê, xum xuê khiến người kinh hãi, băng tuyết qua đi, cây cối cũng sẽ không phát triển nhanh như vậy, hiện giờ để mắt đến lại thấy như một mảng rừng già, cây cao lá lớn xanh um tươi tốt, nhìn thế nào cũng không thấy dấu vết bị đại tuyết bao trùm, đối mặt với rất nhiều thứ không hợp lý không thể không cẩn thận, mà nếu hắn phỏng đoán không sai, cây cối nơi này phỏng chừng không phải mới sinh trưởng khoảng một tháng, chỉ nhìn một cách đơn thuần một cây bạch dương ven đường, không có thời gian ba năm đến mười năm sao có thể thô ta như vậy, con đường này cũng chỉ mới khai thông mười năm.

“Ta biết ngươi cũng vậy.” Ẩn ẩn đem Bạch Cảnh bên người để bảo hộ, Tiêu Táp nhếch đôi môi mỏng, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phIa, có lẽ hắn nên cảm thấy may mắn phụ cận có rất nhiều rắn sâu, chuột…qua lại, tuy rằng có nguy hiểm nhưng đây l;à đại biểu sinh cơ, sợ là sợ yên lặng vô sinh.

Bạch Cảnh hé miệng mỉm cười, đưa tay ra hạ một lá chắn cách âm, lặng lẽ tiến đến bên tai Tiêu Táp nhỏ giọng thầm thì, Tiêu Táp nghe xong mặt mày xao động, sau đó hai người bắt đầu bàn bạc, khiến cho Trương Thu Thành liên tiếp liếc quam sau kho xong hai người mỉm cười nhìn nhau, nguyên bản không khí khẩn trương nháy mắt trở nên thoải mái, lại nhìn cây cối rừng núi xung quanh dường như không nguy hiểm đáng sợ như trước.

Trong lòng Bạch Cảnh hạ quyết tâm, Trương Thu Thành có mưu tính của Trương Thu Thành, bọn họ tự nhiên cũng có kế hoạch của bọn họ, vật tư quân đội Bạch Cảnh đã định rồi, trong chốc lát qua đường hầm, theo kế hoạch phân binh làm ba đường, bên người Nghiêm Cương cao thủ đông đúc, ám sát hắn tuy rằng phiền toái nhưng nếu hai người họ tiên phong, có tiện nghi ngu gì không chiếm, thừa dịp loạn đem vật tư đoạt lấy trước, Trương Thu Thành gọi là che dấu trong chỗ tối tùy cơ hành sự, chỉ sợ cũng là đánh chủ ý này, nghĩ thật đẹp!

Bạch Cảnh quyết định chờ xong chuyện này liền đem chuyện không gian nói cho Tiêu Táp, chỉ có như vậy hắn mới chân chính yên tâm, mặc kệ có gặp nguy hiểm gì, chỉ cần hai người bọn họ ở cùng một chỗ, có không gian làm đảm bảo liền không có buồn phiền nhà ở, vô luận như thế nào cũng không đến mức vứt mạng sống, Tiêu Táp cũng không cần vì hắn mà lo lắng hắn không sợ mình bị làm sao, hắn chỉ sợ Tiêu Táp gặp nguy hiểm, càng sợ Tiêu Tá[ vì hắn mà gặp nguy hiểm.

Thời gian trôi nhanh, sắc trời dần tối, hai người ăn nhanh vài thứ liền trở về lều trại nghỉ ngơi, nắm chặt thời gian dưỡng sức, tuy rằng hiện nay đào móc đường hầm thực thuận lợi cũng không gặp nguy hiểm gì, nhưng mọi chuyện chung quy vẫn phải phòng vạn nhất, trong mạt thế không có địa phương an toàn chân chính, càng miễn bàn là ở trên thâm sơn này.

Bóng đêm càng ngày càng dày, tối đen, không trung không có một tia sáng, không biết bắt đầu từ đâu, buổi tối rốt cuộc cũng không nhìn thấy được ánh trăng, đã từng nguyệt lãng tinh sơ (trăng sáng sao thưa) giờ như thật xa vời, giống như đã là chuyện đời trước vậy.

Người đào đường hầm vẫn bộn rộng không ngừng như cũ, bởi vì không gặp nguy hiểm, lúc này tất cả mọi người đều đầy đủ sắc lực, ước gì có thể nhanh chóng hoàn thành công việc, không phải không có oán hận, bất mãn chính là nếu không làm mà sống, không có giá trị lợi dụng, rời đi nơi đoàn đội nhiều người, bọn họ sẽ càng thêm bàng hoàng, không biết lúc nào sẽ chết ở bên trong loạn thế nguy cơ trùng trùng, cũng không biết có thể thấy mặt trời ngày mai hay không.

“A—-” Tiếng kêu thảm thiết thê lương cắt ngang qua bầu trời.

Bạch Cảnh mở mạnh hai mắt, Tiêu Táp nhanh chóng mặc quần áo.

Một trận ồn ào vang đến, Bạch Cảnh thu thập đồ vật đâu vào đấy, nháy mắt một cái, nguyên bản lều lớn thoải mái đã trở nên sạch sẽ không chút nào nhìn thấy có dấu vết có người ở, không chỉ giường đệm chăn mà ngay cả tấm thảm, chén trà đều không lưu lại một cái, thật đúng là nhạn quá bất lưu mao, không lãng phí một giọt, một chút tài nguyên hữu hạn.

Ra ngoài lều, Trương Thu Thành chờ người thu thập xong, trong mạt thế nguy cơ tứ phía, vô luận là chạy trốn, đóng gói hay là chiến đấu, điều tra, tất cả mọi người đã dưỡng thành thói quen vô cùng ăn ý, hơi có gió thổi cây lay, thân thể tự nhiên phản xạ có điều kiện mà làm ra động tác phòng ngự.

Trong đường hầm từng trận gió đánh úp lại mang theo mùi máu tươi nồng đậm, tiếng kêu thê lương thảm thiết làm lòng người thêm vài phần sợ hãi. Đội ngũ thu nạp lâm thời lúc ấy liền loạn cả lên. Có người nghĩ chạy trốn, cũng có người muốn vọt vào trong đường hầm cứu người, cũng có người đột nhiên làm khó dễ, đối với Trương Thu Thành đối chọi, dường như không cam cùng oán hận trong lòng theo sợ hãi mà mở rộng toàn bộ bộc phát ra ngoài.