Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 87




Hắn phỏng đoán không sai, Trương Thu Thành lúc này mặt mày xanh mét, trong lòng thầm mắng Bạch Cảnh không ra gì, dựa theo lẽ thường phán đoán phía trước có dị năng giả cao giai giảm xóc, chiếc xe theo sau phải an toàn mới phải, ai biết đàn kiến giống như mù đối với chiếc Hummer đâm trái đâm phải làm như không thấy, tất cả công kích đều dòn về phía này, đừng nói là hắn đây không phải là Bạch Cảnh, đánh chết hắn cũng không tin, nói đến nói đi, hay là chính hắn tính sai, thế nào cũng không nghĩ tới Bạch Cảnh lại có dị năng như thế này.

“Kháo!” Người trên xa tức đến chửi má nó, không muốn sống mà phát động kỹ năng công kích, cũng may Trương Thu Thành là lão đại, xe bọn họ cũng là số lượng không nhiều lắm đã qua cải tạo, người trên xe cũng là thành phần đắc lực, mỗi người đều lợi hại, nếu không mà nói chỉ sợ lúc này đã bị đàn kiến nuốt chửng.

“Bang bang phanh!” Lợi trảo của kiến đâm vào cửa sổ xe, thanh âm là người ta kinh hồn đảm chiến, không biết lúc nào sẽ phá cửa sổ mà vào, râu cụp xuống mở rộng miệng máu, qiang mang lóng lánh lộ ra răng nanh, dục vọng muốn ăn cơm làm lòng người sinh ra thích huyết sợ hãi.

Đủ mọi loại màu sắc dị năng nở rộ trong đường hầm tối đen, Bạch Cảnh nhìn kính chiếu hậu cảm thấy an tâm một chút, hắn mặc dù không để cho Trương Thu Thành hưởng lợi nhưng không nghĩ muốn mạng của hắn, người này tuy có chút ngoan những cũng là một nhân tài, mà nếu nói tai họa lưu ngàn năm, Bạch Cảnh mới tin chút nguy hiểm nho nhỏ ấy hắn có thể giải quyết, nếu không vậy là không dùng được.

Tiêu Táp lái xe đâm trái đâm phải, Bạch Cảnh không dám chậm trễ, cố nén ghê tởm trong lòng một đường thu nạp đất đá trong đường hầm, không sợ thế nào chỉ sợ không cẩn thận thu kiến vào, hắn cũng không muốn trong không gian có thứ trò vui nguy hiểm.

“Lái xe nhanh lên, không gian ngăn cách của ta không dùng được bao lâu.” Thời gian từng giây từng giây trôi qua, đường hầm mới qua một nửa, Bạch Cảnh âm thầm sốt ruột, không gian ngăn cách tuy rằng dùng tốt nhưng hiện nay hắn mới cấp 1, một lần chỉ có thể sử dụng mười phút, mà yêu cầu đợi trong hai giờ sau, nếu trong vòng mười phút không qua được đường hầm, trong chốc lát khẳng định phải có một trận đánh ác liệt.

Tiêu Táp tự nhiên hiểu được băn khoăn của hắn, cùng hành động lâu như vậy, bọn họ đối với dị năng của mỗi người hiểu được bảy tám phần, đàn kiến tuy rằng hắn không sợ, nhưng con kiến nhiều cắn chết voi là thật, có thể tiết kiệm một chút khí lực, ai lại thích đánh bừa, huống chi chờ lúc bọn hắn hao hết khí lực lại gặp rủi ro nguy hiểm, Trương Thu Thành cũng không có lòng tốt gì, càng miễn bàn là tiểu Cảnh lại vừa tính kế bọn họ một phen.

Giẫm mạnh ga dưới chân cũng mặc kệ phía trước có núi đá chặn đường, Bạch Cảnh và Tiêu Táp phối hợp ăn ý, lúc này cũng không chê ghê tởm, dù sao trữ vật không gian cũng thật lớn những người cản đường đều thu…

Trương Thu Thành vội vàng phân phó thuộc hạ nhanh chóng vọt lên, xe bọn họ đã bị tàn phá không nhìn nổi, thật sự không thể chậm trễ, hắn mới không tin Tiêu Táp đột nhiên sẽ vô duyên vô cớ tăng tốc.

Mắt thấy sắp tới lối ra đường hầm, còn cách khoảng mấy chục m, rõ ràng rất gần lại giống như thật xa, đường hầm núi Phượng Hoàng đã từng rất nổi danh tại Z quốc, toàn trường 13km, tốc độ của bọn họ kỳ thật đã không chậm, chính là vẫn không kịp.

“Bính!” Không gian ngăn cách biến mất, đàn kiến đột nhiên phát hiện mỹ thực gần ngay trước mắt, đồng tử không có tiêu cự co rút lại, lóe ra quang mang hung ác, nhanh chóng giương nanh múa vuốt vọt lại đây.

Trương Thu Thành ở phía sau thấy rất rõ ràng, trong giây lát áp lực xe bọn họ giảm đi rất nhiều, trong lòng trầm mặc, có thể hiểu sơ lược, nghĩ đến dị năng ngăn cách khí tức kia cũng có thời gian hạn chế, không đợi hắn thở ra một hơi, cũng chỉ nghe “Oanh!” vang lên, Hummer phía trước dựng lên, chiếc xe bay ngang qua trời, đàn kiến tuy hung mãnh dị thường, số lượng cũng đông đảo nhưng đối với thứ trên không trung vẫn là không cách nào với tới.

Sắc mặt Trương Thu Thành thay đổi, thầm nghĩ một tiếng không tốt, trong lòng hận hai kẻ phía trước đến nghiến răng, chỉ thấy đàn kiến bỗng nhiên loạn cả lên, phát hiện thực vật đến bên miệng không thấy đâu, chúng nó bắt đầu trở nên phẫn nộ, công kích càng thêm hung mãnh, xe phía trước không gặp tự nhiên xe phía sau xui xẻo, va chạm kịch liệt khiến thân xe lay động không ngừng, vỏ ngoài xe đã lồi lõm xuất hiện từng đạo vết rách, cửa sổ thủy tinh hiện lên từng mạng nhện.

“Binh binh binh!” Râu kiến rốt cuộc đâm thủng vỏ ngoài xe, giơ tay chém xuống, một râu bị chặt bỏ, ngay sau đó một râu khác lại tiến vào, xe bọn họ lúc này như hoàng hà bị hổng, cho dù chỉ là một khe hở, đối mặt với nước sông cuồn cuộn cũng rất nhanh liền bị bao phủ, mắt thấy tình huống không tốt, thân xe bỗng nhoáng lên một cái, từ từ bay lên, đàn kiến dưới mặt đất nhe nanh múa vuốt, nhanh chóng đưa mắt tìm mục tiêu tiếp theo.

Trương Thu Thành nghiêm túc, trong lòng biết là hai người phía trước giúp mình, tuy rằng không muốn nhận phần nhân tình này nhưng đối mặt với tình huống trước mắt vẫn ra lệnh một tiếng kéo cửa kính xe xuống, vội vàng bắn yểm trợ cho chiếc xe đằng sau, như thế coi như là đem mạng tất cả mọi người đặt trên tay Tiệu Táp, phần nhân tình này hắn không nhận cũng phải nhận, nếu Tiêu Táp đột nhiên thu hồi dị năng, không cần phải nói, chiếc xe rơi xuống đất, không có cửa sổ xe ngăn cản, chỉ sợ bọn họ sẽ là mồi dưới miệng đàn kiến.

Trương Thu Thành ngầm thở dài, lần này hắn xem như mệt lớn, bất quá cũng không có biện pháp, ai bảo lần này chạy ở phía trước đều là tâm phúc của hắn, nhân tài tinh anh không phải là pháo hôi, thiếu một người hắn cũng đau lòng càng miễn bàn nếu hắn nhớ không lầm, chiếc xe đằng sau còn có hai không gian dị năng giả, người chết hắn không quan tâm nhưng còn vật tư…

Đôi mắt Trương Thu Thành ảm đạm, sắc mặt thực đen, hắn là mơ thấy heo nên mới tốn hai tương súng đạn dược được ba thùng đạn, chính mình chịu tội, biết rõ hai người kia không dễ chọc, hắn còn trăm phương nghìn kế đi châm ngòi, nguyên tưởng thử thực lực bọn họ một lần, thuận tiện mượn chút lực, chỉ tiếc lại không giúp được gì, lần này mệt hắn không chỉ phải ăn, mà còn phải vừa cười mà nhận, nhận xong còn phải cám ơn người ta, bao nhiêu năm không có kinh ngạc, Trương Thu Thành cố ý đem lửa giận giữ trong lòng, bực bội a!

Tiêu Táp rất nhanh lái xe ra khỏi đường hầm, ánh mắt đảo mọi nơi, bay ngang trời đỗ xuống dốc ruộng một cách an toàn, về phần chiếc xe phía sau, hắn không hảo tâm như vậy, lối ra đường hầm không có nhiều kiến lắm,thuộc hạ của mình mình phụ trách, Trương Thu Thành cũng vừa lúc làm kịp, lúc này Bạch Cảnh tái nhợt, hắn cũng không có tâm tình tiếp tục cứu người.

“Tiểu Cảnh.” Sau khi dừng xe lại, trong lòng Tiêu Táp hỏng hốt, từ khi quen biết tới nay, trừ bỏ lúc tiến giai, hắn cơ hồ không thấy qua bộ dạng yếu ớt của tiểu Cảnh.

“Đừng lo lắng, ta không sao.” Bạch Cảnh lắc lắc đầu, trán chảy ra lượng lớn mồ hôi lạnh, đạo não truyền đến từng trận đau đớn khiến cả người hắn mệt mỏi, thân thể nhẹ nhàng tựa vào người Tiêu Táp, ý bảo y đỡ mình xuống xe.

Tiêu Táp thấy thế cũng không hỏi nhiều, cho dù trong lòng lo lắng nhưng hắn càng hiểu được, tiểu Cảnh ở trước mặt hắn sẽ không che dấu, không chỉ bởi vì bọn họ là người yêu thân mật càng là vì tín nhiệm của bọn họ, bất cứ chuyện tình gì cũng cùng nhau đối mặt, tự cho là đúng mà lo lắng giấu giếm đó là nghi ngờ lớn nhất với tình cảm.

“Ôm ta đến sườn núi.” Bạch Cảnh cũng không cậy mạnh, không thoải mái liền tựa vào người Tiêu Táp, sau khi xuống xe liền trực tiếp sai bảo.

“Ân.” Tiêu Táp lên tiếng, đối với tình huống lúc này của tiểu Cảnh có chút khó hiểu, theo lý mà nói, tiểu Cảnh là dị năng giả cấp 1, vừa rồi cũng không sử dụng dị năng quá độ, lúc này lại xuất hiện loại tình huống này khiến hắn không kìm được mà khẩn trương, hai cánh tay khẽ ôm chặt Bạch Cảnh.

Được người yêu quý ra vẻ trấn định như không có việc gì, Bạch Cảnh nhẹ nhàng mỉm cười, trên người tựa hồ cũng không khó chịu như trước, đến sườn núi, không chờ đợi được liền thả đất đá rơi xuống trong không gian ra ngoài, bao gồm cả kiến biến dị chết tiệt.

“Ào ào, xôn xao!” Đất đá rơi vào bên sườn núi, số lượng nhiều đến mức Tiêu Táp kinh hãi, hoàn hảo nơi này là sơn cốc, nếu để cho người khác nhìn thấy chỉ sợ sẽ sinh nghi, không gian kia phải lớn bao nhiêu mới có thể chứa được đủ thứ loạn thất bát tao như vậy.

Đem trữ vật không gian thanh lý một lần, gánh nặng trong lòng Bạch Cảnh như được giải khai, cảm giác hít thở không thông nơi ngực nháy mắt biến mất, đại não tuy vẫn mệt mỏi như trước những cũng không còn đau đớn tê tái nữa, dạ dày cũng không còn quay cuồng, cả người như sống lại, há to mồm mà hít thở không khí.

Tiêu Táp tự nhiên phát hiện chuyển biến của hắn, tâm tình lo lắng thoáng buông lỏng, thân thiết hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt Bạch Cảnh ghê tởm, nhanh chóng cau mày như ăn thứ ôi: “Trong không gian có thể chứa kiến, bỏ vào ta liền khó chịu.” Ghê tởm như trong thân thể có thứ gì đó đi lại, hô hấp cũng trở nên không thông thuận, hắn biết đây là không gian bài xích, trữ vật không gian không thể chứa vật sống, kiến biến dị bỏ vào không gian nên không hề gì, nhưng tang thi kiến liền bất đồng, vừa không phải là vật sống cùng không phải là vật chết, hắn thực rõ ràng cảm nhận được, trữ vật không gian sinh ra bài trừ, trong dạ dày, trong lòng, trong thân thể mà ngay cả đầu lưỡi lỗ mũi đều tràn ngập mùi tang thi, nếu không phải vừa rồi tình huống khẩn cấp, hắn ngả cả một phút đồng hồ cũng không chịu đựng được, thật sự tởm chết người.

Tiêu Táp thấp giọng mỉm cười, trong lòng cũng khoan khoái, cho rằng Bạch Cảnh yêu sạch sẽ cho nên mới như vậy.

Bạch Cảnh trừng mắt nhìn y, tức giận tựa vào người Tiểu Táp, trong lòng có chút thất vọng nho nhỏ, bắt đầu hắn còn muốn đại sát tứ phương, nếu có thể đem tang thi cất vào không gian, kỹ năng quần công này thật tốt, trước kia sao không nghĩ đến, ai biết lại có chuyện ghê tởm như vậy, chỉ sợ tang thi còn chưa bị tiêu diệt, không gian sinh ra bài xích, chính hắn đã nghẹn chết, thẳng đến hiện tại, trong cổ họng hắn vẫn còn ghê tởm vô cùng, đời này, Bạch Cảnh cũng không nghĩ muốn nếm thử một lần nữa.

“Ngươi không có việc gì là tốt rồi.” Tiêu Táp như trân như bảo mà cẩn thận ôm lấy Bạch Cảnh, trong tim trong mắt hắn, chỉ cần tiểu Cảnh không có việc gì, vậy mọi việc đều đại cát.

Trong lòng Bạch Cảnh ấm áp, khóe môi cong lên một cách xinh đẹp, miễn cưỡng tựa vào trên người Tiêu Táp nghỉ ngơi, hắn tuy hiện giờ không có việc gì nhưng thân thể còn chưa có hồi sức, mặc kệ bên kia khí thế ngất trời, thân thể là tiền vốn cách mạng, hắn tự nhiên phải đảm bảo cho chính mình trước, huống chi, không chỉ có Trương Thu Thành thăm dò bọn họ, hắn kỳ thật cũng muốn nhìn một chút thực lực của Trương Thu Thành, miễn cho người nọ cả ngày trang b, bày ra bộ dáng sâu không lường được.

Nói trắng ra là, Bạch Cảnh chính là ghen tỵ, Trương Thu Thành giống như thần tiên, động bất động đo lường tính toán không thể nghi ngờ, Bạch Cảnh khó chịu đã lâu, với cả đem ngụy tiên (tiên giả) kéo xuống thần đàn, Bạch Cảnh tỏ vẻ, hắn rất thích thú.

Trương Thu Thành tự nhiên không biết suy nghĩ của Bạch Cảnh, cũng không biết chính mình quá mức thông minh mà gây họa, hắn lúc này đều nhanh tức đến đỏ mắt, cho dù hắn thích không lộ cảm xúc trong lòng cũng không nhịn được căm tức, hắn bên này vội vội vàng vàng, hai người bên kia lại nhàn nhã nói chuyện yêu đương, ngươi nói hắn có thể không tức sao, kỳ thật nếu hắn cẩn thận một chút có thể phát hiện Bạch Cảnh suy yếu, nhưng trước mới ăn thiệt, hiện tại lại bề bộn đối phó với đàn kiến, làm sao có thể tỉnh táo quán sát, tự hỏi.