Mạt Thế Trùng Sinh Chi Một Góc Điền Viên

Chương 1: Tá thi hoàn hồn




"Đoàng!!" Tiếng sét vang lên xé toạc màn đêm tĩnh lặng, mưa ào ào phủ xuống khoác lên thành phố một chiếc áo sinh cơ tươi mát. Trên đường phố lúc nửa đêm chỉ còn lác đác vài chiếc xe lưu thông qua lại. Phần lớn đều là những chiếc xe tải đường dài.

Tại một góc thành phố nhỏ trong căn phòng trọ ổ chuột lụp xụp, khắp nơi đều là vết dột nứt. Nước mưa dột thấm qua mái nhà nhỏ xuống từng giọt tí tách. Trên chiếc giường rách nát bẩn thỉu, loang lổ từng vệt ố vàng, một thân hình nhỏ gầy nằm cuộn tròn cong mình lại như con cuốn chiếu nhỏ.

Trong không gian chật hẹp ẩm mốc, chỉ có tiếng mưa dột tí tách cùng tiếng hít thở khó khăn xen lẫn một vài tiếng rên rỉ nho nhỏ. Trên gương mặt nhỏ nhắn, gầy gò vàng như nên kia, một giọt lại một giọt nước mắt rơi ra, thấm ướt tóc dưới gối, thổn thức, tuyệt vọng, tủi thân. . .

Dần dần, tiếng rên rỉ nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn tĩnh lặng, trong màn đêm chỉ còn sót lại tiếng mưa. Mưa rơi rả rích, lạnh buốt, tựa như lời ai thán, lại tựa như hoan hỉ như có như không.

***************Ta là phân cách tuyến*************

Ánh nắng bừng lên, len lỏi qua khe hở mái nhà dột chiếu thẳng vào mắt người nằm trên giường. Thân hình khô gầy, nhỏ bé không động đậy, chỉ có đôi mắt to đột nhiên mở ra nhìn chăm chú lên trần nhà cùng lồng ngực phập phồng cho thấy người này còn sống.

Nguyễn Mai khẽ thở dài, không nghĩ đến lần này cô lại tá thi hoàn hồn. Chỉ là linh hồn của khối thân thể này quá yếu đuối, nếu cô không đoạt xá căn bản nó cũng không thể trụ lại được.

Cố gắng xắp xếp lại những thông tin hỗn độn. Trong mớ ký ức lộn xộn này, cô chỉ tìm được vài thông tin lẻ tẻ nhưng như vậy cũng đủ rồi.

Thân thể này là một đứa trẻ mồ côi được một gia đình hiếm muộn họ Vương nhận nuôi. Khi nhặt được, thấy trên tay đứa trẻ lại có một chiếc vòng tay gắn một mặt đá thủy tinh hình hoa mai màu đỏ. Viện trưởng ở đó vốn họ Nguyễn cho nên đứa trẻ mang luôn họ Nguyễn, gọi là Nguyễn Mai.

Vốn dĩ ban đầu nhà họ Vương cũng đối xử tử tế với cô bé này. Chỉ là nhà Vương gần mười năm vốn chỉ sinh được có một đứa con gái tên là Vương Linh thế nhưng chỉ nhận Nguyễn Mai không lâu lại sinh thêm một tên nhóc bụ bẫm gọi là Vương Bảo. Con trai con gái đầy đủ, phúc lộc song toàn, Nguyễn Mai tồn tại ở nhà họ Vương cũng chỉ như nuôi thêm một miệng ăn không hơn không kém.

Nhà họ Vương không nghèo, cho dù nuôi không thêm một miệng ăn cũng chẳng có gì là to tát. Thế nhưng năm Nguyễn Mai mười tuổi do một lần chơi đùa cùng Vương Bảo, hai đứa trẻ cùng té xuống hồ, sốt rất cao. Vương Bảo lại khóc lóc la hét Nguyễn Mai giành kẹo với hắn mới cùng ngã xuống hồ. Bà nội Vương Bảo xót cháu, nào có đạo lý một đứa dã loại thế nhưng cũng dám giành đồ với cháu cưng của bà ta.

Bà nội Vương Bảo, Lâm Thúy Hoa, khi còn trẻ cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng tính tình hung hãn, đanh đá, khinh thiện sợ ác. Khi lấy Vương Chí Tài, ông nội của Vương Bảo, vốn là một kẻ nhu nhược, bà ta nghiễm nhiên làm chủ mọi chuyện trong gia đình nên khi nghe Vương Bảo khóc lóc la hét, bà ta nổi cơn tam bành, túm lấy cây chổi trong góc nhà đánh túi bụi vào Nguyễn Mai, rồi nhốt vào nhà củi. Một đứa trẻ vừa bị té xuống hồ, không đươc chăm sóc, lại bị đánh. Chờ đến khi nhà họ Vương nhớ đến vì sợ danh tiếng của mình bị ảnh hưởng Nguyễn Mai cũng trở thành một người ngốc nghếch. Từ đây vị trí của Nguyễn Mai tại nhà họ Vương triệt để mất đi, cô bé bị họ coi như bọc rác, ôm trong người thì thúi, nhưng vứt cô đi thì lại nghĩ tới sĩ diện.

Nguyễn Mai cuối cùng bị đem đến căn nhà cũ nhỏ ngày trước khi nhà họ Vương chưa phất lên, hàng ngày bố thí cho một chút thức ăn, chủ yếu là muốn cô bé tự sinh tự diệt. Nguyễn Mai cứ thế sống lay lắt hơn sáu năm, nhà họ Vương cũng sớm hết kiên nhẫn, họ không muốn nuôi một kẻ ngốc nghếch vô dụng. Cho nên họ quyết định bỏ mặc Nguyễn Mai. Một cô bé mười sáu khờ khạo, trí óc kém phát triển thì làm sao có thể tự sống sót.

Nguyễn Mai đành phải ăn xin hàng ngày cho đến một hôm đụng phải đám nhóc ăn xin lưu manh khác. Nguyễn Mai mười sáu tuổi nhưng là một người si ngốc, căn bản không phải đối thủ của đám trẻ chỉ mới bảy tám tuổi nhưng từ bé lăn lộn ngoài xã hội kia. Bị đánh hội đồng, Nguyễn Mai cuối cùng cũng chỉ biết cuộn mình nằm chịu trận, tay nắm chặt chiếc vòng mà khóc. Khi lê mình về căn nhà rách nát kia, đói khát cùng đau đớn thể xác làm một kẻ ngu si cũng phải tuyệt vọng. Linh hồn Nguyễn Mai co lại, nức nở đau xót rồi triệt để tán đi.

Mặt trời vẫn lặn rồi lại mọc, một sinh mệnh vừa tán đi, một sinh mệnh khác vừa bắt đầu, chỉ có cả thế giới như cũ vẫn tiếp diễn từng ngày. . ...