Mạt Thế Từng Bước Tiến Đến Đỉnh Cao

Chương 1: Trọng sinh




Tô Phỉ thất thần nhìn khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc phản chiếu qua gương, đó là một khuôn mặt với góc cạch tinh xảo, hai má mơ hồ ửng ửng hồng, chiếc mũi cao nhỏ nhắn, môi anh đào đỏ mọng hơi nhếch lên như cười lại giống không cười, đặc biết nhất là đôi con ngươi như hắc ngọc mở lớn tỏ vẻ kinh ngạc đang yên vị bên dưới hai hàng mi dài cong cong như cánh bướm.

Tô Phỉ xúc động vươn đôi tay không ngừng run run lên sờ soạng khuôn mặt mình, đây là khuôn mặt của cô! Thật sự là khuôn mặt của cô! Nhưng đây không phải khuôn mặt gầy gò lem luốc hay khuôn mặt thối rửa quen thuộc, đây là sao? Cô đang mơ?

Cô nhớ bản thân đã bị biến thành tang thi, bị chính đồng bạn đem ra làm lá chắn để thoát chết. Nhưng ông trời cũng thật rất biết trêu đùa cô, cô biến thành tang thi nhưng ý thức vẫn còn và không thể nào điều khiển được thân thể cũng chẳng thể thoát ra, hai năm, cô sống với thân hình tang thi hai năm, không biết đã ăn thịt biết bao nhiêu con người.

haha... đó là con người, cô ăn thịt đồng loại của mình, là ăn thịt đồng loại của mình đấy, ghê tởm!

Cuối cùng cô, à không, là con tang thi bị dị năng giả giết chết, cô rốt cuộc cũng được giải thoát!

Nhưng tình huống hiện tại là như thế nào?

Không giống mơ, thật sự không giống mơ, Tô Phỉ một lần nữa nhìn xung quanh rồi lại nhìn chầm chầm vào khuôn mặt mình qua gương, bỗng một ý nghĩ lóe ra trong đầu cô, Trùng sinh? Có phải hay không cô trùng sinh? Khi mạt thế chưa buông xuống cô từng dùng tiểu thuyết để giết thời gian, cũng có đọc một ít cuốn chủ đề trùng sinh, xuyên không...

Nếu thật sự ông trời ưu ái cho cô trùng sinh vậy bây giờ là lúc nào? Nghĩ đến Tô phỉ liền xoay người, mắt dán chặt vào cuốn lịch, kích động lẩm nhẩm:

“ngày 13 tháng 10 năm 2012... ngày 12 tháng 12 năm 2012... “.

Giống như cảm thấy chưa đủ chắc chắn, Tổ Phỉ liền vội vàng với lấy chiếc điện thoại đầu mép giường, tay không ngừng run rẩy ấn nút khởi động, nhìn màng hình sáng lên hiển thị dãy số: 6:00, 13/10/2012, Tô Phỉ bất giác bật cười thành tiếng.

Cô đã từng rất hận, hận bọn họ giả dối, hận bọn họ ích kỷ, nhưng rồi cô cũng hiểu được, tất cả là do cô ngây thơ, do cô ngu ngốc, nếu hận cũng chỉ nên hận bản thân nhu nhược. Sống lại lần này, cô sẽ không mắt sai lầm nữa, sẽ không...

Tô Phỉ như một người điên, cứ thế mà cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, cười nhưng nước mắt tràn ra ở khóe mi, không biết qua bao lâu, tiếng cười của Tô Phỉ nhỏ dần rồi ngưng hẳn, Tô Phỉ ngồi thẩn người ra một lúc rồi hoa hoa lệ lệ ngất xỉu.

Tô Phỉ khó chịu nhíu chặt hai hàng lông mày, đưa đôi tay trắng nõn lên xoa nhẹ huyệt thái dương, cố gắng từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô là khung cảnh hoàn toàn xa lạ, cô đang đứng cạnh một chiếc tháp cổ kính được bao quanh bởi hồ sen rộng vô tận.

Đây là đâu? Tô Phỉ cảnh giác quan sát xung quanh, không phải cô đã trùng sinh đến trước hai tháng sao? Không phải cô đã sống lại sao? Vậy đây là đâu, tại sao cô lại ở đây? Chẳng lẽ...thật sự là mơ? Cô không có trùng sinh hay gì cả, cô đã chết rồi... đây là thiên đường? Tô Phỉ bây giờ có chút ảo não, nếu cô trùng sinh không phải là mơ thì tốt rồi! Nghĩ thế Tô Phỉ không khỏi cười khổ, cô đúng là tham lam... nhưng thật rất luyến tiếc.

Ổn định lại tinh thần, Tô Phỉ liền tỉ mỉ hơn quan sát xung quanh, Tô Phỉ nghiêng đầu nhìn chăm chú vào những ký tự trên tấm biển lớn ở đại môn cổ tháp, cô thật sự không thể nào hiểu được ý nghĩa của những ký tự này. Chần chừ quan sát cổ tháp một lúc, Tô Phỉ đánh liều vươn tay đẩy nhẹ cách cửa bước vào.