Màu Nắng Màu Mưa

Chương 21: Sự thật định mệnh (tiếp theo)




_Đúng vậy! Gia Huy chính là Nguyễn Hải Luân! Là cậu nhóc trong ảnh!- Chị Hải Quyên khẳng định.

Gương mặt của Quỳnh Băng càng lúc càng trắng ra (đúng nghĩa tên của nó luôn) Nó cảm thấy khó thở quá. Và tim nó nhói đau kinh khủng. Tại sao? Tại sao lại có chuyện này? Chuyện này rốt cuộc nó phải hiểu như thế nào đây? Gia Huy là Hải Luân! Hải Luân là Gia Huy! Nực cười thật! Ông trời thật biết trêu đùa con người. Ngốc! Ngốc! Ngốc thật! Không! Phải là đại ngốc! Siêu ngốc mới đúng! Mà có khi đứa siêu ngốc vẫn còn thông minh hơn nó. Nó đã nghi ngờ có điều gì đó không đúng ở Gia Huy khi cậu vừa mới trở thành học sinh mới của trường. Mối nghi ngờ đó mạnh mẽ hơn vào đêm sinh nhật của nó khi Việt Hoàng nói rằng Gia Huy không mang họ Trần. Và còn những câu nói kỳ lạ của Gia Huy trong thời gian gần đây nữa.

_ Tại sao?- Quỳnh Băng cố gắng nói.- Tại sao anh ấy lại không nói với em? Có phải anh ấy xem em là con ngốc không?

_ Gia Huy chưa bao giờ có ý nghĩ đó.- Chất giọng của chị Quyên rất nhẹ nhưng nó cũng rất nghiêm nghị.- Em bình tĩnh lại đi.

_ Chị bảo em làm sao có thể bình tĩnh đây?- Quỳnh Băng bắt đầu thở dốc.- Em phải hiểu chuyện này như thế nào? Chị bảo em phải hiểu chuyện này như thế nào.

Một cách khoan thai, chị Hải Quyên rút khăn ra đưa cho Quỳnh Băng.

_ Bình tĩnh lại đi! Em còn cần phải xem một thứ.

_ Thứ gì nữa?- Quỳnh Băng đưa đôi mắt ướt nhìn chị Hải Quyên

Cho tay vào túi xách, chị Hải Quyên lấy ra một phong thư.

_ Em đọc đi! Nó gửi cho em đấy!

Đôi bàn tay đang run lên của Quỳnh Băng vội đón lấy cánh thư Hải Luân nhờ chị Hải Quyên gửi cho nó. Nó mở vội lá thư ra và cố gắng đọc bức thư qua màn nước mắt.

“Quỳnh Băng thân yêu!

Khi em đọc được bức thư này thì anh đã đi xa rồi. Chúng ta sẽ lại không được gặp nhau trong một khoảng thời gian rất dài. Có lẽ sau khi biết tất cả mọi chuyện, em sẽ rất giận anh phải không? Anh hiểu! Và anh sẽ chờ em tha lỗi cho anh. Nhưng anh cũng mong em hiểu rằng anh không hề muốn lừa em và càng không có ý xem em là con ngốc. Hoàn cảnh của anh khi ấy không cho phép anh hé lộ bất kỳ điều gì về thân phận của mình. Tha lỗi cho anh!

Em biết không, ngay từ khi biết em là cô nhóc trong tấm ảnh, là cô nhóc mà dù xa cách bao nhiêu năm trời anh vẫn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt dễ thương của em, anh đã rất vui và muốn nói cho em biết rằng anh chính là Hải Luân. Hằng ngày, mỗi lần đối diện với em là nối khao khát ấy trong anh lại càng lớn. Nhưng anh không còn cách nào khác là phải ép mình lạnh nhạt với em. Vì điều đó tốt với em. Nhưng em quá cứng đầu. Em luôn tìm cách nói chuyện với anh cho bằng được, Cho đến khi thấy em bị ngã ngay trước cửa lớp rồi lúc em tức giận anh biết rằng anh đã không thể nào hoàn thành vai diễn của mình trước mặt em được nữa. Khi nghe được chuyện Việt Hoàng sẽ tỏ tình với em vào đêm sinh nhật của em. Anh đã nghĩ rằng ông trời đã bắt em và anh phải xa nhau. Anh đã nghĩ như thế sẽ tốt cho em. Ở bên Việt Hoàng em sẽ được sống yên ổn và vui vẻ, hạnh phúc hơn. Nhưng nỗi khao khát đã chiến thắng suy nghĩ ấy của anh. Anh chạy đi tìm em và được em chấp nhận. Dù rằng việc ấy không dễ dàng gì. Nhưng em biết không, cũng chính lúc ấy anh biết rất rõ rằng anh đã đưa cả hai chúng ta vào vòng nguy hiểm. Anh xin lỗi!

Quãng thời gian qua đối với anh là quãng thời gian hạnh phúc và tươi đẹp nhất trong đời anh vì có em đấy Quỳnh Băng à! Nhưng chỉ tiếc một điều là...cuộc vui nào cũng phải tàn! Có lẽ đã đến lúc anh nên xa em. Anh phải trở về với má của anh, phải trở về nhà để giải quyết chuyện gia đình.

Anh đã từng trách ông trời rằng tại sao lại cho chúng ta gặp lại nhau vào thời điểm không hề thích hợp như thế này. Nhưng rồi anh lại nghĩ nếu không được gặp lại chắc có lẽ anh không có đủ niềm tin và sự dũng cảm để đối mặt với sự thật đâu. Cảm ơn em! Và anh mong rằng chúng ta sẽ lại gặp nhau lần nữa khi mọi sóng gió trong đời anh qua đi. Khi đó anh sẽ không để tuột mất em đâu. Anh hứa đây”

_ Vậy ra...Trần Gia Huy chính là Nguyễn Hải Luân?!

Chị Hải Quyên gật đầu.

Quỳnh Băng khẽ thở ra. Bây giờ thì nó đã hiểu ra vấn đề. Nhưng...nó vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

_ Trong thư Hải Luân có nói anh ấy cần giải quyết chuyện gia đình. Em muốn biết, chuyện đó là chuyện gì?

_ Cái này...- Chị Hải Quyên hơi lúng túng.

_ Chắc chắn vì chuyện gia đình này nên Hải Luân mới dấu cả thân phận của mình.

_ Em đúng là tinh tường.- Chị Hải Quyên gật đầu chào thua.- Chị không thể nói nhiều cho em biết được. Chị vốn không phải là chị họ của Hải Luân.

_ Vậy...

_ Ba chị là bạn rất thân với má của Hải Luân. Trong lúc gia đình Hải Luân có biến. Má của Hải Luân đã nhờ ba chị sắp xếp cho Hải Luân đi trốn.

_ Và anh ấy ra đây phải không?

_ Phải!- Chị Hải Quyên gật đầu.

Ngồi thừ người ra ghế, Quỳnh Băng thở dài. Nó và Hải Luân liệu có thể gọi là định mệnh không nhỉ? Có thể là có! Nó muốn gặp Hải Luân quá! Muốn gặp vô cùng! Bỗng nhiên...nó sực nhớ ra điều gì đó. Hình như...hôm nó nhìn thấy Gia Huy và cô gái kia đi cạnh nhau, hai người có nói là sẽ đi đâu đó.

“_ Vậy khi nào chúng ta đi?- Cô gái quay sang hỏi Gia Huy.

_ Ngày ba mươi! Chúng ta phải đi chuyến tối thôi.- Gia Huy trả lời.

_ Uhm!- Cô gái gật đầu”

_ Không lẽ là...- Quỳnh Băng khẽ giật mình. Nó vội quay về phía chị Hải Quyên.- Tôi nay Hải Luân sẽ bay phải không chị?

_ Sao em biết?- Chị Hải Quyên ngạc nhiên.

_ Không quan trọng! Chị! Khị nào anh ấy bay.

_ Cái này...

_ Anh ấy đã bay chưa? Chị nói cho em biết đi!- Quỳnh Băng lay mạnh cánh tay của chị Hải Quyên.

_ Quỳnh Băng bĩnh tĩnh đã.

_ Em muốn gặp Hải Luân. Chị cho em biết đi! Anh ấy đã bay chưa?

_ Hải Luân chưa bay.

_ Vậy chị dẫn em ra sâu bay đi!- Một nụ cười hé nở trên môi Quỳnh Băng.

_ Đướng ra sân bay rất xa! Mất ba tiếng đồng hồ lận. Mà...ba tiếng nữa là Hải Luân bay rồi. Quỳnh Băng em ra đó thì cũng công cốc thôi.

_ KHÔNG!- Quỳnh Băng hét lên.- Tại sao? Tại sao lại như thế?- Nước mắt nó rơi không ngừng, không ngừng.- Tại sao ông trời lại đùa ác em như thế? Tại sao anh ấy đi mà không nói một lời nào cả. Chảng lẽ anh ấy nghĩ chỉ để lại cho em một bức thư là mọi chuyện đã được giải quyết sao? Chị Quyên à! Em muốn gặp Hải Luân! Bằng bất cứ giá nào em phải gặp được Hải Luân trước khi anh ấy bay. Chị giúp em đi!

Vài vị khách khẽ quay về phía Quỳnh Băng.

_ Quỳnh Băng à...

_ Nếu chj không giúp em, em vẫn sẽ ra sân bay.

_ Bằng cách nào?

_ Cách nào cũng được miễn sao em có thể gặp Hải Luân trước khi anh ấy bay.- Chất giọng của Quỳnh Băng đầy cương quyết.

Bầu không khí chìm vào im lặng trong chốc lát...Chị Hải Quyên khẽ thở dài.

_ Em đúng là cứng đầu! Được rồi! Chị sẽ giúp!

_ Cảm ơn chị Em cảm ơn chị nhiều lắm!

_ Dược rồi! Cất nước mắt của em đi!- Vừa chọc Quỳnh Băng, chị Hải Quyên vừa rút tiếp một tép khăn gấy ra cho Quỳnh Băng.

15’ phút sau. Một chiếc Ford màu đen đõ trước cửa quán. Chị Hải Quyên vội kéo theo Quỳnh Băng và chạy ra khỏi quán.

_ Alex! Trông quán đến chín giờ thì đóng cửa lại cho chị.

Dứt câu, Chị Hải Quyên đóng cửa xe lại và phóng đi khiến Alex không kịp nói câu nào.

_ Alex?- Quỳnh Băng thắc mắc.

_ Uhm! Em trai chị. Ở nhà thường gọi nó là Alex chứ tên nó là Hoàn Tâm.

_ Tên giống con gái nha!

_ Cái tên là do cha mẹ đặt nó có một ý nghĩa nhất định. Còn nó giống cái gì là tùy thuộc vào mình. Hiểu chưa?

_Hiểu rồi!- Quỳnh Băng vờ trề môi.- Bữa nay chị lý luận ghê.

...Trên đoạn đường dài thật dài có một chiếc xe đang lao đi. Nó mang trong mình sự nôn nóng, lo lắng, nhấp nhỏm không yêu và cả nỗi buồn vời vợi thật khó diễn tả thành lời...

(Xin phép pà kon cho Trina tua nhanh đoạn này nha)

............

Cua một vòng thật ngọt, chiếc xe của chị Hải Quyên đi vào đường đến sân bay. Sân bay đang ở rất gần. Có lẽ Quỳnh Băng đã nhận ra điều này khi nhìn thấy bức tường dài cả cây số chả khác nào bức trường thành cả. Một điều gì đó thật khó tả đang dần nhen nhóm trong nó. Niềm vui chăng? Hay là sự hồn hộp? Nó cũng không rõ nữa. Nó chỉ biết rằng nó đang rất ngóng chờ để được nhìn thấy Hải Luân mà thôi...

“Bùm”, tiếng nổ vang lên kèm theo đó là chiếc xe của chị Hải Quyên dừng đột ngột.

_ Nổ lốp xe rồi!- Chị Quyên phán một câu xanh rờn.

_ Zẫy bây giờ phải làm sao?- Quỳnh Băng cuống lên.

_ Em vào sân bay đi. Đi thẳng, gặp ngã ba thì rẽ phải là tới thôi. Hải Luân sẽ vào cửa số năm làm thủ tục.

_ Dạ!

Nói đoạn Quỳnh Băng vội mở cửa xe ra và phóng một mạch.

Tại sân bay

Ngồi trong phòng đợi VIP của sân bay, Hải Luân đưa mắt nhìn về một nơi nào đó thật xa. Nơi mà cậu đã vuột mất tình tình yêu của mình. Không biết đến khi nào cậu mới có thể gặp lại cô gái nhỏ nhắn hậu đậu và có chút ngổ ngáo ấy đây. Cậu khẽ mỉm cười khi nhớ lại từng ký ức đã qua giữa cậu và Quỳnh Băng. Những ký ức ấy thật tươi đẹp biết bao. Và cậu nguyện sẽ mãi mãi giữ trọn ký ức ấy trong tim mình. Hải Luân cho tay vào túi quần và lấy ra một cái móc khóa cải bắp đang đội mũ nô-en. Cái móc khóa thật ngộ nghĩnh, dễ thương biết bao. Cải Bắp! Hải Luân khẽ bật cười khi nhớ lại câu nói của Quỳnh Băng lúc tặng câu cái móc khóa này. “Anh là Bắp nên em chẳng tặng anh quả ngô. Chứ không lẽ anh muốn em tặng anh con sâu à. Sau ăn bắp đấy.”

“Cạch”, tiếng mở cửa vang lên, một người đàn ông trung niên bước vào. Ông ta cung kính cúi chào.

_ Thưa còn nửa tiếng nữa chúng ta sẽ bay ạ.

_ Vậy thì đi thôi!- Cô gái bên cạnh Hải Luân ra lệnh.

Dứt câu, cả đoàn người đứng lên và lần lượt, theo thứ tự họ bước ra khỏi phòng chờ.

Sân bay rộng lớn và không nhiều người cho lắm. Thế nhưng Hải Luân lại cảm thấy ngợp thở và có chút gì đó căng thẳng vô cùng. Quá khứ và hiện tại thậm chí cả tương lai cứ đan càn vào nhau khiến cho cậu cảm thấy ngợp thở quá. Đến khi nào cậu mới có được một cuộc sống như những người bình thường đây? Một cuộc sống bình yên, không phải chạy trốn...

_ Hải Luân!

Chất giọng trong thật quen thuộc vang lên khiến Hải Luân dừng bước. Trong chốc lát cậu đông cứng người.

_ Havir...

_ Chắc là trùng tên thôi!- Hải Luân cắt ngang lời cô gái.

Nói đoạn Hải Luân bước tiếp. “Không thể nào! Em không thể nào ở đây được! Chắc là do anh quá nhớ em nên...”

_ Hải Luân! Anh muốn tôi gọi anh là Nguyễn Hải Luân hay là Trần Gia Huy.

Tiếng hét váng cả trời đất kia chắc chắn không thể nhầm vào đâu được nữa. Hải Luân vội quay về phía sau. Và...đúng là Quỳnh Băng! Quỳnh Băng đang hiện diện trước mắt cậu chứ không phải là do ảo ảnh. Như bị thôi thúc, Hải Luân vội chạy đến ôm lấy Quỳnh Băng...

...Trong phút chốc, Quỳnh Băng đơ người trước hành động đột ngột của Hải Luân. Và rồi nó quàng tay qua ôm Hải Luân, sau đó nó khẽ nấc lên từng tiếng, từng tiếng một.

_ Anh nhớ em! Nhớ em lắm! Anh cứ nghĩ sẽ không được gặp em nữa chứ.

_ Uhm!

Nghe thấy tiếng ho, Hải Luân vội thả Quỳnh Băng ra.

Quỳnh Băng ngạc nhiên nhìn cô gái đứng bên cạnh Hải Luân. Đúng là cô gái đã đi cạnh Hải Luân mà nó đã nhìn thấy cách đay ít lâu.

_ Havir!- Cô gái mỉm cười, nụ cười như thiên thần.

_ Havir?- Quỳnh Băng ngạc nhiên.

_ Havir là tên tiếng anh của anh.- Hải Luân giải thích.- Giới thiệu với em đây là chị gái của anh, Hoài Thu.

_ Chị gái!?- Quỳnh Băng căng mắt ngạc nhiên.

_ Uhm! Em sao thế?

_ À! Không sao!- Quỳnh Băng lắc đầu.- Rất vui được gặp chị.

_ Uhm! Thôi hai đứa nói chuyện đi. Chị không làm phiền nữa.

_ Dạ!- Hải Luân và Quỳnh Băng đồng thanh

Dứt câu, Hoài Thu chậm rãi bước ra chỗ khác và ra hiệu cho nhóm vệ sĩ tản ra để Quỳnh Băng và Hải Luân cảm thấy thoải mái.

_ À! Thế tại sao...em lại tới được đây vậy?- Vừa nói, Hải Luận vừa dẫn Quỳnh Băng tiến về phía Băng ghế.

_ Chị Hải Quyên dẫn em tới. Bây giờ thì chị ấy đang chật vật với lốp xe.- Khẽ thở dài, Quỳnh Băng ngồi xuống ghế.- Anh đi mà không giải thích nên em phải tìm đến tận đây để hỏi anh thế thôi.

_ Hỏi anh?- Hải Luân nhăn trán khó hiểu.- Chẳng phải anh đã giải thích rất rõ trong thư rồi sao?

Quỳnh Băng muốn nổi đóa lên với Hải Luân nhưng nó biết bây giờ không phải lúc. Nó cố hạ hỏa.

_ Anh nghĩ để lại cho em một bức thư thế là xong à? Còn nữa, trong thư anh giải thích như thế ai mà hiểu được!.- Quỳnh Băng phụng phị.

Hải Luân khẽ mỉm cười và ôm Quỳnh Băng vào lòng.

_ Anh xin lỗi!- Vừa nói, Hải Luân vừa đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu của Quynhg Băng.

_ Hải Luân!- Quỳnh Băng ngước nhìn Hải Luân.- Anh có nhớ là anh đã nói gì với em lúc mình tính tiền xong trong siêu thị không? Cái ngày giáng sinh đấy.

_ Nhớ!- Hải Luân cười gượng.

_ Vậy...anh kể cho em nghe đi.

_ Em tới đây, tìm anh chỉ để...thỏa trí tò mò thôi à?- Chất giọng của Hải Luân có chút bông đùa.

_ Anh đúng là quá đáng mà! Người ta vì muốn gặp anh nên mới chạy tới đây. Mà chẳng lẽ anh giấu em nhiều chuyện như thế, em lại không có quyền hỏi. Hơn nữa, bản thân anh cũng đã nói rằng em sẽ sớm được biết mọi chuyện của anh. Giờ anh sắp bay rồi, sau này anh bảo em làm sao biết chuyện của anh đây.

_ Được rồi! Được rồi!- Hải Luân chào thua.- Thế...em muốn biết về điều giừ của anh.

_ Tất cả!- Quỳnh Băng trả lời ngắn gọn.

_ Tất cả?

_ Đúng thế! Thân thế, gia đình cả những chuyện mà anh đang gặp phải nữa.

_ Tại sao em lại muốn biết tất cả?

_ Người yêu còn là bạn đồng hành nữa. Mà đã là bạn đồng hành với nhau thì chúng ta phải tin tưởng nhau và nên chia sẻ với nhau tất cả mọi chuyện, dù chuyện ấy có đau lòng đến đâu. Chẳng phải em cũng đã kể cho anh nghe về gia đình của mình rồi còn gì.

Hải Luân trầm ngâm suy nghĩ. Không phải là cậu không muốn kể cho Quỳnh Băng nghe. Cũng không phải là cậu không tin tưởng Quỳnh Băng. Mà là đó thật sự là những khú ức quá đau buồn trong cuộc đời cậu. Cậu không muốn Quỳnh Băng phải nghĩ suy hay vướng bận bất kỳ điều gì cả. Nó quá trong sáng.

_ Thên thực tế thì...- Hải Luân chậm rãi lên tiếng.-...Hải Luân đã chết cách đây gần mười năm trước.