Máu Tình

Chương 58: Bản doanh chính của Long gia




Đau đầu quá!... Thái Mi từ từ mở mắt, đôi mắt mơ hồ mờ nhạt. Lom khom ngồi dậy, cô đưa tay bóp trán, đầu cô đau như búa bổ.

“A!… Chị tỉnh rồi!”

Nghe thấy giọng nói vang ra, Thái Mi quay mặt nhìn sang thì đập vào mắt là một đứa bé gái đang nhìn cô, vẻ mặt của bé bày ra tia cười rõ rệt. Thái Mi nhíu nhíu mày: “Tiểu Tuyết!”

Đây chẳng phải là Tiểu Tuyết, con gái của Phạm Long. Tại sao Tiểu Tuyết lại ở đây. Thái Mi đảo mắt nhìn một lượt, căn phòng vô cùng rộng lớn và khang trang. Cô đang ở đâu đây? Nếu là Phương gia, làm sao Tiểu Tuyết có thể vào đây được.

“Chị Mi, chị ngủ say mê quá, Tiểu Tuyết đợi chị tỉnh giấc rất mệt mỏi.” Tiểu Tuyết rời khỏi nền nhà lập tức ngồi lên cạnh giường, nói tiếp: “Tiểu Tuyết ngồi trong này đợi chị Mi tỉnh ngủ sẽ chơi cùng Tiểu Tuyết nhưng mà đợi chị Mi tới tận gần trưa Tiểu Tuyết còn tưởng là sẽ ngủ quên mất.”

Thái Mi sau hồi định thần, tuy đầu cô vẫn còn đau nhưng ít ra tinh thần cô đang dần khôi phục. Trầm ngâm một lát cô lại nhìn Tiểu Tuyết: “Tiểu Tuyết, nơi đây là đâu?”

Tiểu Tuyết nhướng mày không hiểu: “Chị không biết sao, đây là nhà của Tiểu Tuyết đó.” Nói tới đây, Tiểu Tuyết lại tươi cười: “Chắc là vì khi tối chị ngủ say mê quá nên không biết. Ba Khanh bế chị vào đây, còn canh giấc ngủ cho chị suốt đêm.”

Tại sao Chí Khanh lại bế cô về đây? Cô nhớ khi tối cô vẫn còn ở trong tòa nhà của Phương gia kia mà. Vì sao chỉ trong một đêm cô ngủ dậy đã rời sang bản doanh của Long gia? Chí Khanh đến đón cô khi nào chứ, cô say quá không nhớ được gì.

Khoan đã, Thái Mi nhướng mày vội quay sang hỏi: “Tiểu Tuyết, em nói đây là nhà của em?”

Tiểu Tuyết cười cười: “Vâng, đây là nhà của Tiểu Tuyết. Ba Khanh dẫn chị về đây, Tiểu Tuyết vui quá!”

Tiểu Tuyết luôn ở cùng với lão đại Long Thành tại bản doanh chính của Long gia ở Last Vegast. Thái Mi lập tức đanh mặt, chỉ trong một đêm sau một giấc ngủ, cô bị đưa đi từ San Francisco đến Last Vegast mà cô hoàn toàn không hay biết. Thảm rồi thảm rồi!... Cô năm lần bảy lượt không muốn ở cùng với đám người Huy Vũ, nhưng đến cuối cùng vẫn là nằm ngay trung tâm sào huyệt. Thái Mi ngẩng mặt nhìn lên trên, thầm oán trách số phận đen đủi của bản thân.

Nhìn thấy dáng vẻ than trời của Thái Mi, Tiểu Tuyết chẳng hiểu ra làm sao liền nắm lấy bàn tay Thái Mi: “Chị Mi sao vậy? Chị Mi không thích ở cùng nhà với Tiểu Tuyết sao?”

“Đương nhiên là không thích.” Thái Mi mặt mày ủ rũ, vừa rồi cô bị Hào Cường giam lỏng không cho ra ngoài suốt mấy ngày liền. Như vậy cũng đủ khiến cô buồn chán chết. Bây giờ lại ở trong bản doanh của Long gia, ở cùng với đám đàn ông mặt mày vô cảm. Một nơi lạnh lẽo cô quạnh thế này kêu cô đặt chân vào cô còn không ham nói gì đến việc ở lại đây.

Híc híc…

Nghe thấy tiếng thút thít Thái Mi nhìn sang Tiểu Tuyết đang giọt nước mắt ngắn giọt nước mắt dài trên hai gò má đỏ hồng. Cô không biết nguyên nhân vì sao Tiểu Tuyết khóc, vừa rồi vẫn rất vui vẻ mà. Cô lên tiếng hỏi: ‘Sao em lại khóc?”

Tiểu Tuyết giụi giụi nước mắt: “Chị Mi không thích ở cùng với Tiểu Tuyết, chị Mi ghét Tiểu Tuyết rồi!”

Thì ra là do vừa rồi cô tùy tiện buôn lời, cô vốn không để tâm đến Tiểu Tuyết, cô vì thầm trách số cô xui rủi nên mới nói thế lại khiến Tiểu Tuyết hiểu lầm. Thái Mi đưa tay vỗ về Tiểu Tuyết: “Ý chị không phải thế, Tiểu Tuyết em đừng khóc nữa.”

Tiểu Tuyết ngẩng mặt nhìn Thái Mi khóc hì hụt: “Nhưng vừa rồi chị nói, không thích ở cùng Tiểu Tuyết mà!”

Thái Mi mỉm cười: “Ý chị là chị không thích ngủ nữa.”

“Vậy chị Mi chơi cùng Tiểu Tuyết nhé!” Tiểu Tuyết gương mặt sáng bừng vui mừng đưa tay gạt nước mắt.

“Nhưng cũng phải cho chị thời gian tắm rửa và ăn sáng chứ? Tiểu Tuyết đi đâu chơi trước đi, xong chị sẽ tìm Tiểu Tuyết.” Thái Mi đưa tay vò bụng, cô nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ trưa, thảo nào bụng cô réo mãi.

Tiểu Tuyết lắc đầu không chịu: “Tiểu Tuyết sẽ ở đây đợi chị. Tiểu Tuyết đợi chị từ sáng sớm rồi, Tiểu Tuyết không sợ đợi lâu đâu.”

Nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của Tiểu Tuyết, Thái Mi bất giác chạnh lòng thương xót. Bé vì quá cô đơn trong tòa biệt thự rộng lớn này nên mới thèm được chơi đến vậy. Không thấy Thái Mi lên tiếng, Tiểu Tuyết nắm lấy bàn tay của Thái Mi mà lắc lắc: “Chị Mi, chị chơi cùng Tiểu Tuyết nhé!”

Thái Mi mỉm cười vò tóc Tiểu Tuyết; “Được rồi, vậy Tiểu Tuyết ngồi đây đợi chị tranh thủ rất nhanh sẽ ra chơi với Tiểu Tuyết.”

“Vâng!” Tiểu Tuyết lập tức gật đầu, nụ cười trong sáng nở ra như ánh sáng bình minh. Bé chợt nhớ điều gì đó liền nói: “Quần áo của chị ba Khanh sai người mua đều cho hết vào tủ. Ba Khanh có nói chị thức dậy thì lấy đồ trong tủ mà mặc.”

Chí Khanh chu đáo thật, thay cô lo nghĩ đến cả chuyện nhỏ vặt này. Cô hất tấm chăn sang bên, nhưng chưa kịp bước xuống giường đã nhìn thấy chiếc áo ngủ đang mặc trên người. Thái Mi chớp mắt, cô đưa đôi mắt ngờ vực nhìn Tiểu Tuyết: “Tiểu Tuyết, khi tối là ai giúp chị thay đồ.”

Tiểu Tuyết lắc đầu: “Tiểu Tuyết không biết. Nhưng Tiểu Tuyết biết ba Khanh từ khi bế chị vào đây liền ở luôn tới sáng mới ra. Có lẽ ba Khanh đã thay đồ giúp chị.”

Lời Tiểu Tuyết vừa dứt, Thái Mi lập tức ngây người. Cô không hề kinh ngạc, không tức giận chỉ ngơ ngơ ngác ngác. Một cách thận trọng và chậm rãi cô cúi đầu nhìn xuống chiếc áo ngủ. Nghe đồn bản doanh Long gia không có phụ nữ, Chí Khanh đương nhiên sẽ không gọi đàn ông vào thay đồ cho cô. Ở cùng một phòng với cô suốt đêm sao? Thái Mi lắc đầu, tuy nửa ngờ nửa vực nhưng cô tuyệt đối không tin: “Không thể nào, Tiểu Tuyết…” Cô quay sang nhìn Tiểu Tuyết đang ngồi cạnh: “Chí Khanh làm sao có thể thay đồ giúp chị được. Có lẽ em đoán sai rồi.”

“Ba Khanh vẫn thường thay đồ giúp Tiểu Tuyết mà. Tối qua chỉ có mỗi ba Khanh trong phòng, không phải ba Khanh thay đồ giúp chị thì còn ai khác nữa chứ.” Tiểu Tuyết ngây thơ lên tiếng khẳng định, vô tình đánh tan ý định tin tưởng Chí Khanh chỉ mới năm mươi phần trăm vừa rồi một cách dứt khoác.



“Áaaa… Tô Chí Khanh...”

Bên ngoài dãy hành lang trãi dài, hai người thuộc hạ Long gia vừa đi ngang qua bất chợt dừng lại bởi tiếng hét lớn. Hai người đanh mặt nhìn nhau, tại sao lại có tiếng hét của phụ nữ ở đây, còn dám gọi đích danh của Tô nhị thiếu. Huống chi đây lại là dãy phòng riêng của lão đại, bảy vị thiếu gia và Tiêu Tuyết, người không địa vị hay không nhiệm vụ tuyệt đối không được đến đây. Hai người chợt nhớ tối qua đích thân Tô nhị thiếu bế một người phụ nữ về đây. Nghe nói cô ta tên là Hà Thái Mi, là em kết nghĩa được Tô nhị thiếu rất mực yêu thương. Thắc mắc rất nhanh chóng đã được giải đáp, mặc kệ cô ta làm gì, hai người không nên dây vào. Hai người thở dài lắc đầu tiếp tục đi về phía trước, cô ta tưởng nơi đây là đâu mà dám la lối làm loạn. Nếu để lão đại hay đại thiếu gia nghe thấy chẳng phải sẽ tự rước họa vào thân sao?

Ngâm người dưới vòi sen đang xả nước xuống cơ thể, Thái Mi mới hoàn toàn tỉnh táo. Sau khi mặc xong quần áo, cô bước ra ngoài với vẻ mặt nghi ngờ không đáp án. Cô không tin là Chí Khanh tối qua đã giúp cô thay đồ. Anh ta dù từ nhỏ đến lớn chỉ ở cùng với đám đàn ông nhưng cũng phải biết phân định nam nữ thế nào. Sẽ không tùy tiện tự ý thay đồ cô như Tiểu Tuyết đã nói.

Thái Mi trên tay cầm chiếc khăn trắng vò vò đầu tóc bước ra khỏi phòng tắm, cô ngồi vào ghế thấy Tiểu Tuyết đang ngồi chơi trên giường liền lên tiếng hỏi: “Tiểu Tuyết, em đang chơi gì vậy?”

“Chị Mi, chiếc áo này mặc thế nào vậy?”

Nghe Tiểu Tuyết hỏi, Thái Mi ngẩng đầu nhìn về phía bé thì thấy Tiểu Tuyết đang cố gắng mặc chiếc áo ngực màu đỏ tươi vào người. Cô lập tức nhướng mày đầy kinh ngạc: “Tiểu Tuyết, em lấy chiếc áo này ở đâu?”

“Tiểu Tuyết lấy ở trong tủ, là ba Khanh mua tặng chị. Chị Mi, cái áo này đẹp quá, Tiểu Tuyết chưa từng thấy bao giờ. Chị Mi tặng lại cho Tiểu Tuyết nhé!” Tiểu Tuyết gương mặt rạng cười nhìn Thái Mi rồi lại cố mặc chiếc áo màu đỏ lên người, nhưng dù bé có cố thế nào thì vẫn không biết phải mặc ra làm sao.

Thái Mi ném chiếc lược chải tóc sang bên, đi về phía Tiểu Tuyết: “Không được, chiếc áo này rất lớn, em không thể mặc. Trả lại cho chị!”

Tiểu Tuyết nhướng mày không hiểu: “Tiểu Tuyết đâu thấy cái áo này lớn. Chị Mi cho Tiểu Tuyết đi, Tiểu Tuyết sẽ nói với ba Khanh mua cái khác tặng chị.”

Thái Mi dừng chân bên cạnh giường, cô nhíu nhíu mày, bàn tay xòe ra đưa về phía Tiểu Tuyết: “Nếu Tiểu Tuyết thích quần áo mới chị sẽ mua tặng Tiểu Tuyết, riêng về cái này thì không được.”

“Thật chứ?” Tiểu Tuyết hướng đôi mắt to tròn nhìn về phía Thái Mi, thấy cô gật đầu bé do dự nhưng vẫn đưa áo về phía cô.

Thái Mi nhoẻn môi cười hài lòng: “Tiểu Tuyết, em ngoan lắm! Chút nữa chị sẽ…”

Lời nói chưa dứt, chiếc áo chưa vào đến tay cô thì Tiểu Tuyết đã nhảy xuống giường, cùng với chiếc áo ngực màu đỏ đang cầm trên tay chạy ra khỏi phòng.

“Tiểu Tuyết, em chạy đi đâu?” Thái Mi cả kinh xoay người nhìn về phía cửa phòng. Tiểu Tuyết đã chạy mất hút chỉ vang lại giọng nói đầy tinh nghịch: “Chị Mi đuổi kịp Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết sẽ trả áo lại cho chị.”

Thái Mi bất lực đưa lòng bàn tay áp lên trên trán, không biết Tiểu Tuyết có thật ngoan như cô tưởng không nữa. Cầm chiếc áo màu đỏ bắt mắt đó mà chạy đi khắp nơi, trong tòa nhà lại toàn đàn ông. Chỉ nghĩ đến chuyện đám đàn ông khô khan đó mà nhìn thấy, không biết cô phải độn thổ đi đâu.

“Tiểu Tuyết, em mau trả áo lại cho chị!” Nhìn thấy Tiểu Tuyết đang cầm cái áo chạy ở phía trước, Thái Mi lập tức lên tiếng. Nhưng Tiểu Tuyết hôm nay rất vui vẻ, bé thích chơi trò rượt đuổi này nên không chịu nghe lời Thái Mi cứ chạy thẳng về phía trước mà miệng thì luôn cười thành tiếng, vô cùng thích thú.

Thấy Tiểu Tuyết chạy rẽ sang dãy hành lang khác, Thái Mi nhanh vội chạy rẽ vào theo: “Tiểu Tuyết, em nghe lời chị không, mau…”

Bịch… Thái Mi vừa rẽ vào lối hành lang bên cạnh thì bất cẩn tông phải người đàn ông đang đi tới. Cú va chạm khá mạnh khiến Thái Mi suýt nữa té ngã.
“Cô là ai?” Giọng nói vừa lạnh lùng vừa tức giận từ người đàn ông khác vang ra.

Thái Mi ngẩng đầu nhìn về phía người mà cô vừa tông phải liền khiến cô vô cùng kinh ngạc đến hai hàng lông mày dựng đứng như hai đường thẳng. Đây, đây chẳng phải là lão đại của Long gia?

Long Thành nhíu mày nhìn cô gái lạ mặt, một tay ông áp bên ngực, nơi vừa bị tông phải khiến ông có chút đau điếng.

Ngay khi Thái Mi chưa kịp định thần vì chạm phải lão đại của Long gia thì từ phía sau Long Thành, Trần Hải xông lên không nói lời dư thừa liền dùng quyền cước nói chuyện.

Thái Mi phản ứng nhanh đưa tay kịp thời đỡ lấy nắm đấm chí mạng. Gương mặt biến sắc, cô thở phì một cái nhìn về Trần Hải, may là cô kịp thời đỡ lấy, nếu không nắm đấm này giáng vào người cô chỉ e nhẹ là gãy xương nặng thì mất mạng như chơi.

Trần Hải nhướng mày, cô gái này phản ứng nhanh thật, thân thủ càng không phải dạng tội. Nắm đấm vừa thu hồi, ông liên tục ra quyền đánh về phía Thái Mi.

Đứng nhìn hai người, một già một trẻ, kẻ đánh tới, người thủ thế vô cùng ngoạn mục. Nhưng điều khiến Long Thành phải chú tâm chính là thân thủ của cô gái lạ mặt này. Tuy cô ta chỉ ra quyền chống đỡ Trần Hải, nhưng phụ nữ có được thân thủ và phản ứng nhanh nhẹn như cô ta, thì so với thế giới cô ta cũng có thể xếp vào hàng cao thủ.

“Chú Hải!”

Vừa nghe thấy giọng nói trầm trầm từ phía sau vang ra. Trần Hải lập tức dừng lại nắm đấm vừa vung lên chưa kịp đánh xuống Thái Mi đang ngồi thất thế trên nền nhà.

Mồ hôi lấm tấm trên trán, Thái Mi mặt xanh mét đưa mắt nhìn về phía người vừa nói thì thấy Huy Vũ đang đi tới. Hắn nhìn cô không chút cảm xúc, vô cảm như nhìn người xa lạ.

Thấy Thái Mi đang ngồi trên nền nhà, hắn đưa mắt nhìn Trần Hải, chậm rãi lên tiếng: “Cô ta làm loạn gì sao?”

“Thiếu gia!” Trần Hải thu hồi nắm đấm trên không, không quan tâm đến Thái Mi ông ta khom người về phía Huy Vũ vô cùng cung kính: “Cô ta vừa rồi tông phải lão đại.”

“Cô ta là ai?” Long Thành từ khi chạm phải Thái Mi không mở miệng, thấy Huy Vũ ông liền lên tiếng hỏi.

Huy Vũ cất giọng: “Cô ta là Hà Thái Mi, em kết nghĩa của Chí Khanh.”

Long Thành không có thái độ kinh ngạc, ông vốn đã được nghe kể qua về cô gái này. Bản doanh Long gia càng không phải là nơi mà ai muốn đột nhập vào đều có thể. Ông vốn đã đoán được cô ta là Hà Thái Mi, Trần Hải vì biết điều này nên vừa rồi chỉ là thử xem thân thủ cô ta thế nào. Nếu thật sự cô ta là kẻ thù xâm nhập, nắm đấm đầu tiên có lẽ đã kết liễu mạng sống của cô ta.

“Cô thích ngồi trên nền nhà đến vậy sao, còn không mau đứng lên.” Không thấy Thái Mi đứng lên chỉ ngồi mãi trên nền nhà, Huy Vũ không hài lòng liền lên tiếng ra lệnh.

Thái Mi nhăn mặt nhíu mày không nhanh không chậm đứng lên. Cũng may Huy Vũ kịp thời xuất hiện, nếu không cô đã bị Trần Hải không biết cô là ai sẽ tuyệt tình giết ngay tức khắc.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi đã vô ý tông phải lão đại.” Thái Mi lườm mắt trước Huy Vũ nhưng lại tỏ vẻ hối lỗi trước Long Thành. Vừa rồi là cô tông phải ông ta, Trần Hải là thuộc hạ tất nhiên sẽ ra tay với cô.

Long Thành đáy mắt ánh lên tia cười, đây có nên xem là lời chào hỏi hay thực chất đó là lời xin lỗi. Nhưng ông không ngờ Huy Vũ lại làm ngơ trước ánh mắt liếc nhìn vừa rồi của Thái Mi.

Nhìn thấy dáng vẻ lấp ló phía sau lưng Long Thành, Huy Vũ lạnh giọng lên tiếng: “Tiểu Tuyết, ra đây!”

Nghe thấy tiếng gọi, Tiểu Tuyết đưa đầu ra ngoài nhìn tới, mặt bé lộ rõ tia cười: “Ba Vũ!”

Huy Vũ nhíu mày khi thấy Tiểu Tuyết không chịu bước ra. Long Thành thấy vậy xoay người nhìn Tiểu Tuyết: “Vừa rồi cháu làm gì?”

Vốn dĩ Long Thành chuẩn bị về phòng nằm nghỉ nhưng lại thấy Tiểu Tuyết chạy với vẻ vội vàng, nhưng bé không sợ hãi ngược lại lại rất vui vẻ. Vừa giữ Tiểu Tuyết lại nhưng chưa kịp hỏi chuyện gì Tiểu Tuyết đã cuống cuồng núp ra sau lưng ông. Ngay sau đó là Thái Mi từ dãy hành lang khác chạy vào tông phải khiến ông xém chút té ngã.

“Cháu đang chơi rượt đuổi.” Nói xong Tiểu Tuyết nhìn sang Huy Vũ: “Ba Vũ chơi cùng Tiểu Tuyết với chị Mi nhé!”

Thái Mi mắt to mắt nhỏ nhìn chiếc áo màu đỏ đang trên tay Tiểu Tuyết, cô nháy mát liên tục khi thấy Tiểu Tuyết nhìn về phía cô. Nhưng Tiểu Tuyết tuổi trẻ ngây thơ bày ra vẻ mặt ngờ ngệch: “Chị Mi, chị nháy mắt với Tiểu Tuyết là ý gì?”

Thái Mi sa sầm mặt khi bị Tiểu Tuyết hỏi rạch toạt. Cảm giác Huy Vũ đang nhìn về phía cô, cô đưa mắt nhìn về phía hắn miễn cưỡng cong lên nụ cười méo xệch.

“Tiểu Tuyết, cháu đang dấu gì sau lưng?” Long Thành đáy mắt tò mò cố nhìn thứ Tiểu Tuyết đang giấu sau lưng nhưng vẫn chưa nhìn thấy được.

Nghe xong Thái Mi há hốc mồm liền lên tiếng chận miệng khi Tiểu Tuyết định mở lời: “Tiểu Tuyết, em không được mang ra cho mọi người xem.”

Trần Hải nhíu mày, cô ta dám làm ngược ý lão đại. Long Thành đứng lên quay mặt nhìn Thái Mi, gương mặt điềm tỉnh tuy đáy mắt có lóe lên tia uy hiếp, ông cất giọng âm trầm: “Có thứ gì tôi có thể không xem được?”

Chỉ là một câu hỏi nhưng Thái Mi nghe ra sặc mùi uy hiếp. Nhưng cô làm sao có thể để đám đàn ông nhìn thấy chiếc áo đó được. Sắc mặt cô vừa xấu hổ vừa tái mét vì lo sợ, nhỏ giọng không thành lời: “Tôi… lão đại…”

Nhìn dáng vẻ bất lực của Thái Mi, Huy Vũ đoán biết điều khác thường liền nhìn sang Tiểu Tuyết: “Tiểu Tuyết, lấy ra!”

Một bên là muốn bé lấy ra xem, một bên lại không muốn. Tiểu Tuyết không biết phải làm thế nào đưa mắt nhìn sang Thái Mi chỉ thấy Thái Mi bí mật nháy mắt vơi bé. Tiểu Tuyết rất thích chị Mi, nhưng Tiểu Tuyết thương ông nội và ba Vũ hơn.

“Ông nội, ba Vũ, Tiểu Tuyết thích chiếc áo này.” Bé đưa mắt nhìn Huy Vũ, sụ mặt chậm rãi đưa chiếc áo màu đỏ đang dấu sau lưng ra phía trước.

Chiếc áo vừa đập vào mắt Thái Mi lập tức đóng băng cơ thể. Gương mặt méo mó chậm rãi đưa bàn tay lên che lấy đôi mắt nhắm ghì vì xấu hổ.

Long Thành trợn mắt nhìn chiếc áo màu đỏ bắt mắt vô cùng nhức mắt. Trần Hải ban đầu kinh ngạc nhưng nhanh chóng không kịp kiềm nén đã bật cười thành tiếng. Bây giờ ông mới biết vì sao Hà Thái Mi một hai không chịu để Tiểu Tuyết giao ra vật giấu sau lưng. Mỉm môi cười thầm, thì ra đó là một lí do chính đáng.

Huy Vũ nhìn chiếc áo hồi lâu đưa mắt nhìn sang dáng vẻ xấu hổ của Thái Mi, chậm rãi mở miệng: “Cô dạy hư Tiểu Tuyết?”

Thái Mi đưa bàn tay thụt xuống mũi lộ ra hai con mắt nhìn chầm chầm vào Huy Vũ. Thấy hắn nhìn cô với ánh mắt vô cảm, sự xấu hổ vừa rồi tan biến nhanh chóng. Cô liền rút lại bàn tay ra khỏi mặt, mạnh miệng lên tiếng: “Là Tiểu Tuyết tự lấy không phải tôi đưa.”

Dứt lời Thái Mi đi ngang qua Huy Vũ và Long Thành giật lấy chiếc áo trên tay Tiểu Tuyết: “Lần sau em còn tự ý lấy đồ của chị, chị không chơi với em nữa.” Nói xong liền bỏ đi, nhưng trước khi quay lưng rời đi cô không quên lườm mắt nhìn Huy Vũ.