Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 69: Thật buồn, ta là món đồ Chơi yêu thích của anh ta




Edit: PaduC/ Beta: Norah

Nam Tầm đứng lẻ loi trên mặt đất, đôi mắt đen lúng liếng nhìn một già một trẻ trước mặt. Cô đoán chừng Lệ Sâm là con hiếm muộn của ông Lệ, bọn họ đều trông thật đẹp trai, một bác đẹp trai, một anh đẹp trai.

Anh đẹp trai đi tới, động tác bế cô lên có chút vụng về.

"Anh, anh..." Tiểu Nam Tầm quơ móng vuốt nhỏ, mồm miệng kêu không rõ, sau đó bẹp một ngụm trên mặt tiểu thịt tươi, nước miếng dính đầy mặt anh.

Thiếu niên Lệ Sâm mím môi không nói lời nào, nhưng ánh mắt vốn lạnh lùng của anh trở nên mềm mại hơn chút, sửa đúng cho cô: "Gọi ba."

Bác đẹp trai hơi kinh ngạc nhìn chằm chằm con trai mình, ông chưa từng thấy con trai có vẻ mặt dịu dàng như thế, chẳng lẽ thật là cha con liền tâm?

"Ba ba..." Nam Tầm vừa kêu vừa thổi bong bóng, bàn tay nhỏ bé vỗ bộp một cái vào mặt anh.

Móng vuốt nhỏ bụ bẫm, mềm nhũn, đánh trên mặt không đau chút nào.

Lệ Sâm không có biểu cảm gì. Anh duỗi một đầu ngón tay, chọc chọc gò má trắng trẻo non nớt căng phồng của Nam Tầm, chọc một hồi lại một hồi, sau đó bình luận một chữ: "Mềm."

Nam Tầm:...

Nam Tầm căng khuôn mặt nhỏ nhắn, làm như không thấy cái tay liên tục chọc mặt cô.

Chọc, còn chọc!

Mẹ nó tôi cũng không phải bánh bao trắng, cứ chọc như vậy vui lắm hả?

Lại chọc nữa tôi cắn chết anh.

Lệ Sâm ôm bé gái lên xe, xe bắt đầu lăn bánh tiến vào cổng, đi dọc đường lớn điền trang một lúc lâu mới dừng lại.

Nam Tầm đi ra từ trong xe, đôi mắt đen bóng suýt chút nữa bị kiến trúc trước mặt lóe mù.

Căn biệt thự to như lâu đài này chính là nhà họ Lệ?

Đờ cmn mờ, quá xa hoa!

Ngoài cửa biệt thự có hai hàng vệ sĩ áo đen cao to khỏe mạnh đang đứng, vừa nhìn thấy Lệ Sâm và ông Lệ, họ đồng loạt khom lưng 90 độ: "Chào ông chủ, chào cậu chủ."

Ít ra Ông Lệ còn ừ một tiếng, nhưng Lệ Sâm vẫn lạnh mặt ôm bé gái trong ngực đi thẳng vào cửa chính.

"Ông chủ, trong ngực cậu chủ là..." Quản gia già họ Vương nhìn về phía ông Lệ.

Ông Lệ cười ha ha: "Đây là con gái mới của con trai tôi, cháu gái tôi."

Lúc còn trẻ ông Lệ đi theo cha ông gặp qua không ít gió tanh mưa máu, có thể là dính quá nhiều máu, nên vẫn luôn không có con. Mãi đến tận bốn mươi tuổi ông mới có Lệ Sâm, sau đó trực tiếp bồi dưỡng anh thành người nối nghiệp. Lệ Sâm cũng không phụ kỳ vọng của cha, tuổi còn trẻ đã tiếp nhận vài phần sản nghiệp của ông, chỉ là quá ông cụ non.

Đương nhiên ông Lệ hy vọng con cháu đầy đàn, vì vậy con trai mới mười bốn tuổi đã có con gái một tuổi, ông không hề tức giận chút nào, trái lại cực kỳ vui vẻ.

Cứ theo đà này, ngày sau nhà họ Lệ nhất định sẽ con cháu đầy sảnh đường.

Nam Tầm mở to đôi mắt tròn vo, nỗ lực đánh giá thiếu niên đang ôm cô, sau đó bàn tay nhỏ đập đập trên mặt anh.

Tiếng Hư Không Thú đột nhiên vang lên: "Thân ái, cơ thể ngươi chỉ bị nhỏ đi, chẳng lẽ trí thông minh cũng bị ảnh hưởng?"

Nam Tầm: ".... Ta chỉ muốn nhân lúc này đánh anh ta thêm mấy cái, sau này chờ anh ta hắc hóa ta sẽ không còn cơ hội đánh nữa."

Hư Không Thú khá kinh ngạc: "Làm sao ngươi biết giá trị hắc hóa của Tiểu Lệ Sâm còn chưa tới 100? Giá trị hắc hóa của Tiểu Lệ Sâm bây giờ mới có 40, còn chưa biến thái."

Nam Tầm: "Hắc hóa hoàn toàn rồi thì sao có thể lộ ra ánh mắt kiểu này với ta. Thật không hổ là người vừa làm ba, trong lạnh lùng xen lẫn dịu dàng thật là quyến rũ chết người."

Lệ Sâm dặn dò một câu, rất nhanh đã có người làm sắp xếp một căn phòng công chúa đẹp đẽ.

Trong phòng công chúa bày đầy gấu bông lông mềm như nhung, quả thực sắp thành thế giới động vật, còn có cái gì mà tã giấy, sữa bột, quần áo cỡ nhỏ, mỗi một cỡ đều chuẩn bị hơn trăm bộ.

Cùng ngày Tiểu Nam Tầm còn có thêm một tên mới: Lệ Tiểu Nam.

Nam Tầm còn rất thích, bởi vì trong đó có một chữ Nam.

Sau đó không lâu, tin tức được truyền ra, bất kể là người trong vòng luẩn quẩn hay ở ngoài vòng đều biết cậu chủ nhà họ Lệ có một đứa con gái.

Lệ Sâm mới mười bốn tuổi còn là một thiếu niên, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Tiểu Nam đã cực kỳ thích cô. Lệ Sâm bị gọi là tiểu diêm vương mặt lạnh từ đây tràn lan tình thương của cha, thăng cấp thành vú em siêu cấp, mấy năm liên tiếp đều không hề ra vào chốn mua vui.

Nam Tầm thì mỗi ngày trải qua cuộc sống quần áo tới duỗi tay, cơm tới há mồm, thuận tiện bán manh*, cứ như vậy trôi qua bốn năm. Năm tuổi, Tiểu Nam Tầm đã lớn lên như được đúc từ ngọc, quả thực là người gặp người thích.

*Manh: xuất phát từ Moe trong tiếng Nhật, nghĩa là dễ thương. Bán manh có nghĩa là cố tỏ vẻ dễ thương.

"Tiểu Bát à, giá trị ác niệm bao nhiêu rồi?" Nam Tầm chống đầu nhỏ, vẻ mặt u buồn nhìn truyện tranh cho thiếu nhi.

Giọng Hư Không Thú hơi ỉu xìu: "Rõ ràng Lệ Sâm cưng ngươi như cưng trứng, vì cái lông gì mà giá trị ác niệm không giảm chút nào đây, vẫn là 100, tức chết gia rồi!"

Nam Tầm cảm thấy kỳ quái hỏi: "Ngươi nói ba ta còn trẻ tuổi, làm sao có giá trị ác niệm 100 chứ, chẳng lẽ lúc còn bé trải qua chuyện gì?"

Hư Không Thú ừ một tiếng: "Ngươi biết lúc cha ngươi cầm súng là mấy tuổi không? Là năm tuổi! 

Có một lần kẻ thù của nhà họ Lệ bắt cóc cha ngươi. Kết quả trên đường bắt cóc, cha ngươi nhân lúc đối phương không chú ý, trực tiếp móc một khẩu súng từ túi quần, pằng pằng vài tiếng đã tiễn người đi rồi. Buồn cười mấy người kia... Bọn bắt cóc kia còn tưởng súng đấy là súng đồ chơi, cũng chẳng thèm trốn, hứ ~"

Nam Tầm:...

"Trước đây còn không hiểu, bây giờ ta cũng coi như rõ rồi. Cái gì mà Lệ Sâm tràn lan tình thương của cha, ha ha, thực ra anh ta chính là coi ta như món đồ chơi yêu thích vậy."

Nam Tầm càng nghĩ càng thấy bản thân là món đồ chơi cao cấp biết nhảy biết cười mà Lệ Sâm nuôi.

Lệ Sâm quá già dặn, anh không có thời thơ ấu, không biết đồ chơi là vật gì. Vì vậy sự xuất hiện của Nam Tầm đã bổ khuyết thời thơ ấu anh thiếu hụt.

Nam Tầm hít một hơi, có chút chút buồn bã: "Thực sự là ta đã phí bốn năm rồi, bốn năm nay ta lại như kẻ ngu si bị anh ta chơi đùa..."

Hư Không Thú suy nghĩ một hồi, đề nghị: "Không bằng chúng ta xuyên thẳng đến mười năm sau?"

Nam Tầm: "Có ích gì à? Bây giờ anh ta coi ta như món đồ chơi yêu thích, lẽ nào mười năm sau sẽ khác?"

Hư Không Thú ngẫm lại cũng đúng, đột nhiên giọng điệu nó cả kinh: "Đờ mờ, nhất định không thể phủi mông một cái đi thẳng đến mười năm sau! Nếu như chúng ta đi rồi, ai tới ngăn cản ba phong lưu của ngươi tạo một ổ anh chị em?

Ta cảnh cáo ngươi nha, nếu ngươi muốn dùng tình thân độ hóa đại boss, thì chắc chắn không thể để bất luận kẻ nào làm phân tán sự chú ý của Lệ Sâm, vì vậy ngươi phải ngăn cản một ổ anh chị em sinh ra!"

Nam Tầm nghe xong lời này chợt cảm thấy nghẹn lòng, nếu giá trị ác niệm của Lệ Sâm không giảm đi, chẳng phải cô phải phí thời gian đến lúc Lệ Sâm không thể tạo trẻ con?

Hư Không Thú cũng cân nhắc đến điều này: "À, chúng ta cứ chờ đến khi ngươi mười tám tuổi đi. Nếu nhiều năm như vậy, ngươi làm con gái duy nhất của hắn cũng không thể tiêu trừ giá trị ác niệm của hắn, vậy chúng ta nhân lúc còn sớm chạy lấy người đi."

Nam Tầm: "Bảo bối, ta bỗng thấy thật hối hận nha. Dùng tình thân độ hóa boss lớn vốn phải bồi dưỡng tình cảm sâu nặng trước, sau đó mới có thể độ hóa anh ta, thế giới này nhất định sẽ phí rất nhiều năm."

Hư Không Thú nói: "Ngoan, ngươi biết là tốt rồi. Thế giới sau chúng ta vẫn nên ngoan ngoãn dùng thân thể tinh lọc đại boss đi."

Nam Tầm:...