Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 94: Không tệ, rất thoải mái




Editor: Norah

Lệ Sâm nhìn chằm chằm Nam Tầm, tầm mắt di chuyển từ trán cô, lông mày, đôi mắt, rồi thẳng đến miệng, đến cần cổ trắng nõn xinh đẹp thanh tú, đến chỗ càng sâu bên trong vạt áo. Anh bỗng uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, một tay tóm lấy eo Nam Tầm, ôm cô đến trên chân mình.

"Đợi đã, ba chờ một chút, con còn có quà tặng cho ba đấy." Nam Tầm hơi ngọ nguậy cơ thể.

Lệ Sâm nghe vậy, thở gấp một hơi thật sâu, thả cô xuống.

Nam Tầm liền bóc giấy gói quà của vật trên bàn, lấy hai cái ly bằng gốm từ bên trong ra.

Nam Tầm đắc ý làm cho hai cái ly chạm nhẹ vào nhau, hai con mèo chu môi trên cốc liền hôn môi nhau: “Xem này, đây là do con tự làm, bên dưới cốc còn có tên của chúng ta đó, ba thích không?"

Lệ Sâm nhìn cô bé trước mặt cười đến mức đôi mắt híp lại thành hình trăng khuyết, lại nhìn xem hai con mèo con hoạt hình chu môi hôn nhau.

Đột nhiên, anh nuốt nước bọt ừng ực một tiếng.

"Cục cưng, ba rất thích món quà này, nhưng mà ba có thể đòi món quà khác hay không?" Lệ Sâm hỏi.

Nam Tầm nói: "Chỉ cần con có, cho dù ba muốn gì, con cũng có thể cho ba."

Lệ Sâm nghe xong lời này thì cả người không che giấu chút nào mà bắt đầu phóng thích hơi thở nóng bỏng mà bá đạo, một tay anh bỗng đè chặt gáy Nam Tầm, hung hăng ấn cô về phía mình.

Ngay sau đó, nụ hôn nồng nhiệt che trời lấp đất không kiêng nể gì mà phóng thích ra.

Mãnh thú bị giam nhiều năm đã sổng chuồng, gào thét một tiếng, rung trời động đất.

Rất nhanh thì Nam Tầm đã bị lột sạch như một quả trứng gà không vỏ.

"Nam Nam, ngoan, ba sẽ vô cùng thương con." Lệ Sâm vừa hôn môi vừa nói.

Sau đó, Nam Tầm liền thấy được sao trời nghìn dặm, thấy được Hằng Nga và Thỏ Ngọc, điều khiển phi thuyền vũ trụ bay lên trên đỉnh mây, khó chịu đến khó thở, may mà có Lệ Sâm thường thường chuyển không khí qua, mới không bị chết ngạt.

Xong việc, Lệ Sâm ôm cô vào lòng, hôn lên da thịt cô, ngay cả mũi chân cũng không buông tha.

Nam Tầm thầm mắng một tiếng lão lưu manh, sau đó ngủ như chết.

Lệ Sâm liếm vành tai trắng nõn trong suốt của cô, nói gần như mê say bên tai cô: "Nam Nam, tôi yêu em..."

Ngày hôm sau, lúc Nam Tầm tỉnh lại thì đã không thấy lão lưu manh ở bên cạnh đâu, trên người cô rất thoải mái, hẳn là hôm qua Lệ Sâm đã tắm rửa cơ thể thay cô.

Nam Tầm nằm liệt ở trên giường như cá chết, toàn thân giống như bị xe tải lớn nghiền qua một lần, xương cốt đều như sắp rời ra thành từng khúc.

"Bát Nhi à, ta nói cho ngươi, nếu như giá trị ác niệm của Lệ Sâm mà không giảm xuống, ta muốn đi chết luôn cho rồi."

Nam Tầm chủ động gọi nó, Hư Không Thú lập tức cảm ứng được, giải phóng các giác quan, hơi ngượng ngùng mà nói: "Thân ái à, ta thật xin lỗi ngươi."

Nam Tầm giật mình: "Lẽ nào giá trị ác niệm không giảm chút nào sao?"

Hư Không Thú vội vàng nói: "Không phải không phải, giá trị ác niệm giảm vèo xuống còn 2 điểm."

Nam Tầm thở phào nhẹ nhõm: "Hù chết bé rồi, vậy tại sao vừa rồi ngươi lại xin lỗi ta?"

Hư Không Thú nhỏ giọng nói: "Hôm qua giá trị ác niệm giảm nhiều như vậy, không phải là ta cao hứng sao, đặc biệt muốn chia sẻ tin tức này với ngươi, sau đó... Ta quên che chắn giác quan tiếp, kết quả liền thấy được hình ảnh các ngươi dây dưa với nhau, ây da xấu hổ quá đi, dáng người ba Lệ Sâm thật là tốt nha, hơn nữa còn rất mãnh liệt nha ~"

Nam Tầm: "... Ta cmn muốn băm ngươi thành thịt vụn!"

Hư Không Thú rất tủi thân: "Không phải người ta cố ý mà, dù sao ngươi cũng ở dưới, ba Lệ Sâm che kỹ ngươi rồi, ta không thấy cái gì không nên xem cả mà."

Nam Tầm mệt tim, trực tiếp dùng chăn che kín đầu mình lại.

Làm mình chết ngạt luôn đi.

Bây giờ cô vừa nhắm mắt lại là có thể nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cô có thể cảm nhận được Lệ Sâm có phần quá hưng phấn, bây giờ cô còn yên lành mà nằm ở trên giường, đây quả thực chính là một kỳ tích.

Nam Tầm bỗng nghe thấy tiếng bước chân, không khỏi bao bọc mình chặt hơn, đầu óc cũng vô cùng mơ hồ.

Một bàn tay kéo góc chăn xuống dưới, lộ đầu của cô ra.

Lệ Sâm cúi người, hôn triền miên, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, dịu dàng nói: "Ba đã xin nghỉ bệnh cho con rồi, hai ngày này nghỉ ngơi thật tốt ở trong nhà. Đã mười giờ, con muốn ăn gì, ba tự mình xuống bếp nấu cho con."

Nam Tầm vất vả lắm mới làm cho đôi mắt mình đỏ lên: "Ba... Con... Tối hôm qua chúng ta, chúng ta..." Nói như sắp khóc.

Tiểu Bát thầm vỗ tay: "Ôi chao, kỹ thuật diễn càng ngày càng tốt rồi đấy."

Nam Tầm:...

Lệ Sâm ôm cả người cả chăn vào trong ngực mình, hôn lên chóp mũi Nam Tầm, thương yêu nói: "Nam Nam, con nói cho ba biết trước, con có chán ghét những chuyện hôm qua ba làm với con hay không?"

Nam Tầm suy nghĩ một lát, lắc đầu, trả lời đúng sự thật: "Không tệ, lúc sau rất thoải mái."

Một câu nói làm cho cơ thể Lệ Sâm nhồi máu ngay tức khắc.

"Con thật là... Sớm muộn gì ba cũng sẽ bị con hành hạ đến chết." Lệ Sâm hít một hơi thật sâu.

Mặt Nam Tầm vô tội hỏi Tiểu Bát: "Ta nói gì sai sao? Ta chỉ là miêu tả cảm nhận của mình theo đúng sự thật thôi mà."

Tiểu Bát: "Không có, là ba Lệ Sâm quá đen tối nên suy nghĩ nhiều."

Lệ Sâm ôm cô, đắn đo giây lát rồi mới giải thích: "Nam Nam, ba không có quan hệ máu mủ với con, sau này ba muốn làm người yêu của con, không muốn làm ba của con nữa."

Nam Tầm không có vẻ gì là quá giật mình, cô nhìn nhìn người đàn ông trước mặt, lại nhìn nhìn mấy quả kim quất đang lăn xuống.

"Con, thực ra thì con đã sớm biết, nhưng mà con rất sợ ba sẽ đột nhiên không cần con nữa, cho nên vẫn luôn làm bộ như không biết."

Nam Tầm hít hít mũi, nói với âm mũi nặng nề: "Rất lâu về trước, lúc ba nói chuyện với ông nội thì con nghe trộm được, ba, ba có thể vì vậy mà không cần con nữa không?"

Lệ Sâm cực kỳ bất ngờ, anh là một người vô cùng cảnh giác, lúc trước khi anh nói chuyện với ông cụ, anh xác định Lệ Tiểu Nam không có ở gần đó mới nói, mà bây giờ cục cưng của anh lại nói cô đã sớm biết?

Nhưng bây giờ Lệ Sâm không rảnh nghĩ mấy vấn đề này, anh cảm nhận được nỗi sợ sệt bất an của cục cưng.

"Đứa nhỏ ngốc, ba yêu con như vậy, yêu con còn không kịp, sao có thể bỏ mặc không cần con được? Mặc dù không làm cha con, nhưng con sẽ là người phụ nữ mà Lệ Sâm ba yêu thương nhất." Lệ Sâm mút hôn miệng nhỏ của cô, nói lời nói mà anh tự cho là lời âu yếm cả đời cũng không thể nói ra, dùng lời này để an ủi trái tim bất an của cô.

Nam Tầm vô cùng hài lòng, hai cánh tay trắng nõn thò ra từ trong chăn, quấn lấy cổ anh, vô cùng thân thiết mà dùng chóp mũi cọ xát: "Ba, nhớ kỹ lời ba nói nha."